.
"Thế nhưng bây giờ, việc khẩn cấp hơn hẳn là đưa em đến bệnh viện." Lục Cảnh Tu sờ trán Sở Tầm một chút, không có dấu hiệu bị sốt.
Không sốt thì tốt rồi, nhưng chung quy vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra xem thứ thuốc kia có ảnh hưởng gì tới cơ thể Sở Tầm hay không.
Sở Tầm chầm chậm gật đầu, cho rằng ý Lục Cảnh Tu là muốn nói với Hà Dục chuyện bọn họ sắp kết hôn, lập tức tán đồng: "Cũng phải nói với anh Hà Dục một tiếng."
Lục Cảnh Tu nghe thấy tên Hà Dục thì bỗng có chút đau đầu. Hà Dục không biết về chuyện của anh và Sở Tầm, lúc trước muốn nhờ anh chăm sóc Sở Tầm, anh chăm sóc cậu đến tận trên giường, cái này giải thích với hắn làm sao bây giờ.
Nhưng tốt xấu gì mình cũng có ấn tượng tốt trong mắt Hà Dục, nói không chừng Hà Dục sẽ đồng ý cho anh và Sở Tầm ở bên nhau thì sao?
Lục Cảnh Tu ủ ê mặt mày mà xây dựng tâm lí cho bản thân. Hà Dục không phải người không hiểu tình người, nếu bản thân thể hiện thật tốt thì sẽ có cơ hội thôi.
Sở Tầm thấy Lục Cảnh Tu lại thay đổi vẻ mặt, thử suy đoán hỏi: "Anh không muốn đi gặp anh trai em sao?"
"Sao lại vậy chứ..." Lục Cảnh Tu đè nén cảm xúc trong lòng xuống. Nếu đã quyết định ở bên Sở Tầm, thì khi gặp khó khăn không được lùi bước. Cuối cùng dù gì cũng phải đi gặp gia trưởng, đi sớm hay muộn thì đều phải đi.
Vậy cứ nhân lúc Sở Tầm kiểm tra mà giải thích với Hà Dục đi.
Quần áo Sở Tầm vẫn còn ướt, hai người ghé qua chung cư của Sở Tầm trước, rồi Lục Cảnh Tu mới lái xe đến bệnh viện.
Lục Cảnh Tu muốn cho Sở Tầm làm kiểm tra toàn thân, nhưng dấu vết trên người Sở Tầm vẫn còn rất rõ ràng, chị y tá cũng nói nên thử máu trước xem đó là loại thuốc gì rồi mới kiểm tra tiếp, Lục Cảnh Tu đành phải chịu thua, mang Sở Tầm đi xét nghiệm máu.
Nơi lấy mẫu máu không đông người lắm, chỉ khoảng hai mươi phút đã làm xong. Kết quả phân tích phải nửa tiếng sau mới có, hai người tranh thủ đi đến ngoại khoa tìm Hà Dục.
Thông thường, Sở Tầm rất hay nhắn WeChat với Hà Dục, nhưng gần đây cậu sinh hoạt ở nhà Lục Cảnh Tu khá lâu, một tháng nay cũng chưa hề gặp lại Hà Dục. Hà Dục thấy cậu thì rất vui vẻ, còn đưa cho cậu rất nhiều thức ăn vặt ở phòng trực ban.
Hà Dục nhéo nhéo cánh tay Sở Tầm, quét lên xuống người cậu một lần, nhắc đi nhắc lại mãi sao cậu lại gầy đi rồi, còn dặn dò không nên vì giảm báo mà không ăn uống điều độ vân vân.
Sở Tầm không nghe mắng nổi, trong lòng cậu có chuyện ẩn giấu, muốn tự mình nói với Hà Dục chuyện kết hôn với Cảnh Tu. Nhưng Lục Cảnh Tu lại kéo cổ áo cậu, Sở Tầm nghi hoặc nhìn lại anh thì nhận được một ánh mắt ra hiệu rất khẽ.
Sở Tầm ngoan ngoãn im lặng.
Hà Dục nuôi Sở Tầm nhiều năm liền, hiển nhiên cũng rất nhạy cảm với một số động tác nhỏ của Sở Tầm. Hắn không ngạc nhiên vì điều gì, chỉ thắc mắc vì sao quan hệ của Lục Cảnh Tu và Sở Tầm lại tốt như vậy, lúc trước Sở Tầm đưa Lục Cảnh Tu đến bệnh viện, rõ ràng hai người còn có chút mâu thuẫn.
Xem ra quyết định lúc trước của mình là chính xác rồi.
"Hai người tới bệnh viện chỉ để thăm tôi thôi sao?" Hà Dục cười tủm tỉm hỏi.
"Là mang Sở Tầm đi xét nghiệm máu, tiện đường ghé lại thăm cậu." Lục Cảnh Tu trả lời thay cho Sở Tầm, "Còn có chuyện cần phải gặp mặt nói chuyện với cậu."
"Tầm Tầm bị gì?" Hiển nhiên là tâm trí Hà Dục đã bị nửa câu đầu của Lục Cảnh Tu câu đi mất, hắn lo lắng nhìn Sở Tầm, "Tại sao lại phải xét nghiệm máu?"
"Hôm qua em tham gia tiệc, không cẩn thận uống phải rượu bị bỏ thuốc. Hôm nay muốn đi xét nghiệm máu xem có còn tàn lưu hay không." Sở Tầm ngoan ngoãn cúi đầu thẳng thắn, cố gắng nói đơn giản sự việc ngày hôm qua, nhưng vẫn không tránh được một trận dạy dỗ.
Hà Dục bị chọc tức muốn chết rồi, hắn rất ít khi tức giận, lúc trước Sở Tầm muốn vào giới giải trí hắn cũng không phản đối, là do nghĩ nếu làm công việc này, chắc chắn Sở Tầm sẽ phải tiếp xúc với người khác, như vậy có thể có ích đối với bóng ma tâm lý của Sở Tầm.
Nhưng hắn không ngờ sẽ xảy ra sự việc giống như hôm nay!
Sở Tầm thấy Hà Dục tức giận, lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Anh, thật ra hôm nay em tới đây là có chuyện khác muốn nói, em sắp kết hôn với Lục Cảnh Tu!"
Hà Dục: "Em nói cái gì?"
Hà Dục dại ra mà nhìn Sở Tầm, lại liếc qua Lục Cảnh Tu đang cúi đầu ở bên cạnh: "Hai người... từ khi nào rồi? Không phải, tại sao hai người đều là đồng tính luyến ái?"
Từ khi dậy thì thì Sở Tầm đã ở bên cạnh Hà Dục, những chuyển biến của cậu Hà Dục đều để ý, nhưng hắn cũng không biết Sở Tầm phát hiện mình là đồng tính từ khi nào.
Hà Dục cảm thấy rất tự trách: "Tầm Tầm, khi nào thì em biết mình là đồng tính luyến ái?"
Sở Tầm lí nhí trả lời: "Thật ra đã biết từ cao trung."
Lúc ấy Sở Tầm đã được đón về nhà Hà Dục, hắn đỏ hốc mắt, bản thân tự nhận đã chăm sóc tốt cho Sở Tầm, vậy mà lại xem nhẹ phương diện này.
Hà Dục nửa buổi trờ cũng không mở miệng, Sở Tầm cho rằng hắn không chấp nhận được, liền yếu đuối biện giải: "Cái này thật ra là bẩm sinh rồi, không đổi được..."
Hà Dục nghe thấy lời này liền dở khóc dở cười: "Cuối cùng là em học y hay anh học y, sao anh có thể không biết chứ?"
Hắn thở dài một hơi, đối với phương diện này của bản thân đã có chút khai sáng. Thích đàn ông hay phụ nữ đều là do chính em ấy chọn, nhưng điều quan trọng là Sở Tầm vẫn luôn không nói cho hắn biết.
Mấy năm nay một mình giấu diếm tính hướng thật của bản thân, hẳn Sở Tầm đã chịu không ít áp lực đi.
Nhưng mà, có phải vừa nãy hắn đã bỏ qua cái gì không?
Hà Dục nghi ngờ: "Tại sao hai người lại đột nhiên muốn kết hôn? Ở bên nhau từ khi nào?"
Hà Dục nhìn em trai mình thì cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng nhìn đến Lục Cảnh Tu chỉ cảm thấy bực bội. Hắn hiểu rõ tính cách Sở Tầm, tuy rằng ở gần người không quen biết thì sẽ rất lạnh lùng còn vô cùng xa cách, nhưng sau khi người đó quen thuộc rồi thì sẽ phát hiện ra Sở Tầm thật ra rất mềm mại, ôm một cái còn có thể vui nửa buổi trời.
Vừa cảm thấy quyết định khuyên Lục Cảnh Tu ở chung với Sở Tầm lúc trước của mình là chính xác, bây giờ chỉ muốn quay ngược thời gian bịt miệng chính mình thật chặt.
Lúc trước Lục Cảnh Tu rất thích tính cách ôn hoà lương thiện của Hà Dục, hiện tại bị Hà Dục nhìn chăm chú như vậy, mới phát hiện Hà Dục tức giận thật sự rất dữ, rất giỗng ngỗng trắng mẹ che chở cho con mình, ai lại gần sẽ cắn.
Anh chỉ còn cách thành thật nói: "... Đêm hôm qua."
Hà Dục càng nóng máu: "Đêm hôm qua ở bên nhau, sáng hôm nay đã nói muốn kết hôn!"
"Anh, chuyện là có lý do. Là em sai, hôm qua em uống rượu bị bỏ thuốc, sơ ý làm... làm cái đó với Lục Cảnh Tu..." Sở Tầm cũng nhận ra Hà Dục rất tức giận, lập tức mở miệng năn nỉ. Hà Dục rất thương cậu, nhưng lỡ như Hà Dục bực bội Lục Cảnh Tu thì xong đời rồi. "Em phải chịu trách nhiệm với anh ấy."
Hà Dục cảm thấy hôm nay là ngày tâm hắn mệt nhất, kiên định nói: "Anh không đồng ý. Tầm Tầm, em có nghĩ tới không, hôn nhân không phải trò đùa, quyết định tương lại của mình gấp gáp như vậy, em không hối hận sao?"
"Hai người yêu đương tất nhiên tôi sẽ không can thiệp, nhưng lỗ mãng kết hôn như vậy tôi sẽ không đồng ý. Đại não bị ảnh hưởng bởi hormone sẽ gây cảm giác kết hôn rất bình thường, nhưng hôn nhân không chỉ dựa vào tình cảm mãnh liệt là có thể duy trì."
"Tôi muốn hai người bình tĩnh lại, hai tháng sau hãy quyết định muốn kết hôn hay không. Nếu đến lúc đó hai người vẫn quyết định kết hôn, tôi sẽ chúc phúc."
Hà Dục rất lý trí mà nói một tràng dài, làm cho Sở Tầm ngơ ngác luôn. Hà Dục nhìn Sở Tầm như đứa trẻ ngốc nhà mình, sao đứa nhóc này có thể tuỳ ý quyết định kết hôn với người khác như vậy chứ?
Tuy rằng việc muốn kết hôn với người khác sẽ mở ra khúc mắc trong lòng Sở Tầm một tí, nhưng điều này không hề làm Hà Dục vui lên chút nào.
Thời gian có kết quả xét nghiệm cũng đã tới. Hà Dục bảo Sở Tầm đi lấy kết quả, để lại Lục Cảnh Tu ở đây là được.
Sở Tầm lưu luyến bước đi, thật sự rất sợ Hà Dục sẽ nổi bão với Lục Cảnh Tu, vẫn ngoan cố giải thích: "Muốn kết hôn là em nói, không liên qua gì tới Lục Cảnh Tu, là em muốn chịu trách nhiệm với anh ấy."
Hà Dục nhịn không nổi trợn trắng mắt, cả người cũng run lên. Hắn biết rõ hôm qua ai là người bị hại, nhưng Sở Tầm còn một lòng một dạ ôm lỗi sai lại cho mình...
Em trai ngốc của anh ơi...
Thế này thì sau này làm sao yên tâm được? Hà Dục ưu sầu nhìn Sở Tầm đi ra khỏi phòng trực ban, sau đó khoá cửa lại, xoay người đối mặt với Lục Cảnh Tu.
Không đợi Hà Dục bắt đầu hỏi, Lục Cảnh Tu đã nói rõ hành vi phạm tội, từ khi nào mình đã rung động trước Sở Tầm, từ khi nào đã muốn ở bên Sở Tầm,... tất cả đều nói rõ hết. Cuối cùng, anh còn tỏ ý bản thân quen biết Hà Dục cũng đã lâu, nhân phẩm như thế nào hắn đã biết cả rồi. Tuy rằng anh với Sở Tầm có chênh lệch tuổi tác, nhưng anh sẽ đối xử với Sở Tầm thật tốt.
Thái độ nhận tội tốt đẹp, lời xin lỗi cũng rất đầy đủ, thiếu chút nữa đã làm cho Hà Dục nuốt lại những lời sắp nói ra.
Hà Dục gật đầu, một câu xuyên tim nói: "Tầm Tầm có nói em ấy thích cậu không?"
Lục Cảnh Tu: "..."
Hà Dục lắc đầu, không đồng tình nói: "Cậu thích Sở Tầm, cái này tôi biết. Nhưng nếu Sở Tầm chỉ ở bên cậu vì trách nhiệm, vậy hẳn là cậu cũng không cam lòng đi, tôi cảm thấy cậu vẫn chưa muốn kết hôn đến mức này."
"Sở Tầm không ghét tôi, ở cùng với tôi cũng rất vui vẻ. Chỉ là tôi nghĩ nếu hai bên đã quan hệ thì vẫn phải nhanh chóng nghĩ đến việc kết hôn, sau này Sở Tầm cũng sẽ dần dần hiểu rõ thôi." Lục Cảnh Tu nhịn không nổi, phản bác.
Nhưng Hà Dục không hề bị thuyết phục: "Nếu không phải Tầm Tầm thật lòng thích người đó, thích đến mức sống chết cũng phải kết hôn, thì tôi sẽ không đồng ý. Lúc trước em ấy đã đủ đau khổ rồi, tôi không muốn khi em ấy còn chưa thoát ra khỏi một cái vực sâu, thì đã rơi vào một vực sâu khác."
Lục Cảnh Tu vẫn còn muốn nói, nhưng đã bị tiếng gõ cửa chặn ngang. Anh xoay người mở cửa, là Sở Tầm đã lấy kết quả xét nghiệm về.
"Thế nào rồi, bác sĩ nói sao?" Chuyện gì nói sau cũng được, quan trọng nhất vẫn là cơ thể Sở Tầm.
"Trong máu còn một chút tàn lưu chất hoá học, không còn ảnh hưởng gì đến cơ thể. Nhưng bác sĩ không thể khẳng định được đây là thuốc gì, tất cả các loại thuốc kích dục trong nước đều không khớp, có thể là một loại thuốc mới."
Hà Dục cầm kết quả xét nghiệm liếc qua, nhíu mày hỏi: "Tầm Tầm, ai là kẻ đã hạ thuốc em? Sao gã lại có loại thuốc này, đây là thứ quốc gia cấm, chúng ta cần phải báo án."
Sở Tầm há miệng thở dốc, mọi chuyện hình như ngày càng nghiêm trọng hơn so với cậu tưởng tượng rồi.