.
Bởi vì trong lòng có điều vướng bận, trong khoảng thời gian chờ đợi này, Sở Tầm và Lục Cảnh Tu không hề ra ngoài, mỗi ngày chỉ ngời chờ tin tức trong khách sạn, cần thiết thì đi tới đồn công an khai báo tin tức.
Trong những ngày này, Lục Cảnh Tu thường xuyên đi ra ban công nói chuyện điện thoại một mình, đã nói thì nói đến cả nửa ngày. Sở Tầm đoán có lẽ là việc ở công ty, lập tức cực kì áy náy.
Cậu đã xin tạm thời nghỉ quay gameshow, hiện tại không bận bịu gì cả. Nhưng Lục Cảnh Tu thì khác, anh phải quản lý cả công ty, lại phải đi cùng cậu tới Hoa Thành.
Hiện tại, họ chỉ biết Cố Nguyên Sướng sắp bị khởi tố. Đến lúc đó, Hoa Thành sẽ mở phiên toà, chỉ đến khi thẩm phán đưa ra phán quyết, chuyện này mới coi như chấm dứt hoàn toàn.
Sở Tầm thấy Lục Cảnh Tu bận rộn như vậy, liền kiến nghị bảo Lục Cảnh Tu về trước đi. Dù gì bọn họ cũng không biết khi nào phiên toàn sẽ mở, bắt Lục Cảnh Tu phải trì hoãn mãi cũng không hay. Kết quả, Lục Cảnh Tu dịu dàng cúi xuống hôn cậu, làm Sở Tầm đỏ rực cả mặt, không bao giờ dám nhắc lại chuyện này nữa.
Cho đến một ngày toàn án gửi thông báo tới, nói ngày thẩm vấn sẽ là ngày hôm sau, Sở Tầm mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Bọn họ chắc chắn sẽ phải tham gia lần phiên toà này, những chuyện còn lại không thuộc phạm vi quan tâm của bọn họ.
Tâm trạng Sở Tầm rất tốt, giữa trưa còn muốn rủ Lục Cảnh Tu ra ngoài ăn cơm. Ban đầu Lục Cảnh Tu nói đồng ý, nhưng khi ra khỏi cửa lại đổi ý, nói anh có việc bận một chút.
Vốn luôn áy náy với việc đã phí hoài thời gian của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm lập tức đồng ý: "Vậy anh cứ đi đi, em ăn một mình ở đây cũng được."
Lục Cảnh Tu cảm thấy rất có lỗi: "Anh sẽ không đi lâu lắm đâu, buổi tối sẽ dẫn em đi ăn một bữa lớn hơn."
"Nhớ đó nha!" Sở Tầm vừa nghe thấy có thức ăn ngon, lập tức đóng cửa đuổi Lục Cảnh Tu đi, còn dặn anh nhớ về nhanh một xíu.
Nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Lục Cảnh Tu cũng chẳng biết nói gì hơn.
...
Vì em trai không muốn nhìn thấy mình, Cố Nguyên An chỉ có thể tìm con đường khác giúp Cố Nguyên Sướng. Cha mẹ y ở trong bệnh viện vẫn luôn hỏi y rốt cuộc Cố Nguyên Sướng bị thế nào, làm y chỉ có thể tận lực giấu diếm sự thật, nói giảm nói tránh một chút. Vì vậy, hai người bọn họ vẫn luôn ở bệnh viện với tâm trạng thấp thỏm lo âu.
Bởi vì không được gặp Cố Nguyên Sướng, vị luật sư kia đưa ra một phương án khác cho Cố Nguyên An, có thể hữu dụng, cũng có thể không. Lúc này cho dù là làm cái gì Cố Nguyên An y đều sẽ làm, y tình nguyện cố gắng còn hơn ngồi đó chờ chết.
Luật sư phán đoán, đối với tình huống này, xuống tay từ cơ quan công kiểm không tốt lắm, vì có người muốn dồn Cố Nguyên Sướng vào chỗ chết, song vẫn có hy vọng ở nơi khác. Ngoại trừ thái độ của bị cáo, thái độ của người bị hại cũng rất quan trọng. Hình phạt thẩm phán đưa ra không phải máy móc dựa vào sách vở, pháp luật cho thẩm phán một không gian để cân nhắc mức phạt rất lớn. Dựa vào cơ sở này, nếu người bị hại đồng ý thông cảm cho bị cáo, thẩm phán sẽ suy xét giảm nhẹ hình phạt.
Cố Nguyên An lập tức nhớ tới Sở Tầm.
Sở Tầm là một người dễ tính. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc có vài ngày ngắn ngủi, nhưng Cố Nguyên An đã điều tra về Sở Tầm từ lâu, tính cách của cậu có thể nói là hiểu rõ chín phần mười.
Tuy rằng Cố Nguyên Sướng đã chuốc thuốc Sở Tầm, nhưng thuốc cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì với cơ thể Sở Tầm. Chỉ cần gặp được Sở Tầm, y chắc chắn mình có thể xin được sự thông cảm từ cậu.
Cố Nguyên An thuộc phái người hành động, một khi đã nghĩ rõ mọi việc, y sẽ ngay lập tức làm việc. Y vốn muốn gọi điện thoại cho Sở Tầm, nhưng âm thanh hệ thống máy móc luôn báo số điện thoại không liên lạc được.
Bây giờ dù có muốn xin số điện thoại cá nhân của Sở Tầm cũng không kịp, y đành gọi điện thoại cho công ty quản lý của Sở Tầm. Bên kia uyển chuyển trả lời việc này thuộc về riêng tư của Sở Tầm, họ không thể để lộ ra.
Cuối cùng, Cố Nguyên An chỉ có thể tìm được phương thức liên hệ của Lục Cảnh Tu.
Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng Cố Nguyên An biết rõ ai đang cản trở y.
Hoa Thành là một cố đô nổi tiếng, toàn bộ thành phố đều ngập trong bầu không khí cổ xưa. Mấy năm nay chính phủ phát triển mảng du lịch rất tốt, Cố Nguyên An ngồi trong một quán trà có tiếng chờ Lục Cảnh Tu tới.
Bây giờ đã là cuối thu, hai hàng cây cao lớn bên đường đã bắt đầu ố vàng, nhiệt độ không khí cũng dần giảm xuống, nhưng điều này không ngăn được dòng người tấp nập trên phố Hoa Thành.
Giữa trưa vào giờ, đường đi có kẹt một chút. Lục Cảnh Tu đến nơi đã hẹn trước, đi vào trong quán trà. Quán này trang hoàng theo phong cách cổ kính, giữa hai hàng ghế có bình phong ngăn lại. Lục Cảnh Tu theo sau một người hầu đi qua hành lang, bên tai là khúc nhạc không lời êm ả.
Cố Nguyên An đã tới từ sớm, y ngồi ở phía sát cửa số trong ghế lô. Cảnh quan ngoài cửa sổ không phải là hàng phố buôn bán, mà là một khu vườn nhỏ yên ắng thanh bình, thật sự vô cùng lịch sự tao nhã.
Sau khi người hầu rời đi, Lục Cảnh Tu ngồi xuống đối diện Cố Nguyên An. Hai người đều vô cùng đẹp trai, khiến cho không ít người hầu đi ngang qua lét lút ngắm hai người.
Hai người chưa ai mở miệng, Lục Cảnh Tu một thân nhàn nhã, chậm rãi rót cho bản thân một ly trà.
Cố Nguyên An thì ngược lại, bởi vì y có chuyện phải cố kỵ, câu đầu tiên đã là thăm hỏi: "Đã lâu không gặp, Giám đốc Lục."
"Cũng không lâu lắm." Lục Cảnh Tu nhấp một ngụm trà, hương vị rất thuần khiết, đúng là trà ngon. Giọng nói của anh có chút lạnh lẽo: "Không biết Cố Ảnh đế hẹn tôi ra đây có việc gì?"
"Vì tôi cảm thấy quan hệ cá nhân giữa tôi và Cố Ảnh đế vẫn chưa thân đến mức có thể hẹn nhau uống trà ôn chuyện xưa."
Lời nói này không hề có tí khách sáo tí nào. Cố Nguyên An hiểu rõ, Lục Cảnh Tu là vì Sở Tầm mới đến đây.
Cố Nguyên An muốn hẹn Lục Cảnh Tu tới với mục đích gặp được Sở Tầm, cũng mong được cậu thông cảm. Bởi vậy trước đó y đã chuẩn bị tâm lý sẵn, đối phương có lời nói ác liệt vẫn có thể hiểu được. Vì vậy y cười cười, dùng khẩu khí ôn hoà nói: "Thật ra hôm nay tôi hẹn ngài đến là có việc. Nhưng tôi vẫn nhớ hình như đây là lần đầu tiên Giám đốc Lục ngài đến Hoa Thành nhỉ? Tôi cũng có thể coi là chủ nhà ở đây, được rồi được rồi, đầu tiên tôi sẽ giới thiệu cho ngài điểm đặc biệt của quán trà này..."
Y vừa mới vẫy tay định gọi người hầu, Lục Cảnh Tu đã "A." một tiếng, làm Cố Nguyên An bị ngắt nửa chừng, sau đó y lại lộ ra vẻ buồn cười, xua tay ý bảo người hầu không cần đến nữa: "Không biết Giám đốc Lục không hài lòng ở chỗ nào?"
"Tôi đề nghị Cố Ảnh đế nói ngắn gọn thôi. Thời gian của tôi là có hạn, không rảnh để lãng phí chúng với anh." Lục Cảnh Tu liếc nhìn đồng hồ trên tay, "Bây giờ là giờ phút, anh còn phút nữa."
Cố Nguyên An không ngờ Lục Cảnh Tu là người khó nói chuyện như vậy, điều này hoàn toàn khác những gì y tìm được trên mạng. Nhất thời, y bị đánh đến trở tay không kịp, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng xong. Y gật đầu cười ra vẻ mình đã hiểu: "Giám đốc Lục ngài hẳn có trăm công ngàn việc, thời gian có hạn cũng dễ hiểu thôi."
"Mười bốn phút." Lục Cảnh Tu lạnh nhạt nói.
"Chuyện là thế này. Lúc trước em trai tôi đã làm một số việc có lỗi với Sở Tầm, bây giờ phải lên toà. Tôi thân là anh trai nó không thể không làm gì, cho nên tôi muốn gặp Sở Tầm một chút, thay em trai tôi bồi thường."
"Vậy hẳn anh nên tìm Sở Tầm, không phải tìm tôi."
Nếu không phải Cố Nguyên An đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ nhà đến đây, y đã hét vào mặt đối phương: "Chẳng lẽ không phải do anh giấu Sở Tầm quá kĩ, không cho tôi tìm thấy em ấy sao?"
Lời này của Lục Cảnh Tu tuy đúng, nhưng cũng đồng nghĩa với việc, anh hoàn toàn không cho Cố Nguyên An bất cứ con đường xoay sở nào.
Cố Nguyên An đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, "Lúc trước tôi có quay một chương trình cùng với Sở Tầm, quan hệ khá thân. Chỉ là lúc ấy tôi quên hỏi phương thức liên lạc cá nhân của em ấy, lại nghe nói dạo gần đây em ấy có ở Hoa Thành, nên mới mạo muội hỏi ngài. Chủ yếu là tôi muốn có phương thức liên lạc của Sở Tầm để xin lỗi em ấy, là tôi rất thành tâm xin lỗi, hy vọng Giám đốc Lục có thể nương tay một chút."
"Anh thật lòng muốn xin lỗi em ấy? Tôi lại không thấy như vậy." Lục Cảnh Tu nhướn mi nhìn người đối diện, lòng thầm hối hận sao mình lại đồng ý cuộc hẹn này, thật lãng phí thời gian, lãng phí cả cuộc đời. Lúc này, còn không bằng anh và Sở Tầm cùng nhau đi ăn trưa.
Mười lăm phút ban đầu chỉ còn lại năm phút. Lục Cảnh Tu không nói, nhưng anh chắc chắn sẽ bỏ của chạy lấy người một khi hết thời gian. Song, Cố Nguyên An ngồi đối diện lại không nghĩ vậy, nghe giọng điệu của Lục Cảnh Tu như thế, hẳn em trai y đã đắc tội với Lục Cảnh Tu ở đâu đó rồi.
Nhưng Cố Nguyên Sướng chỉ mới gặp Sở Tầm một lần duy nhất vào đêm kia, sao có thể đắc tội Lục Cảnh Tu ở đâu chứ?
Cố Nguyên An thấp thỏm, không biết Cố Nguyên Sướng có tìm đến Sở Tầm gây chuyện lần nào nữa không, nhất thời chẳng biết nói gì. Trong lúc y trầm tư, lại nghe được Lục Cảnh Tu nói: "Đã hết thời gian, bây giờ tôi có chuyện phải đi."
Thấy Lục Cảnh Tu thực sự đứng dậy muốn rời đi, Cố Nguyên An mới phát hiện vừa nãy anh không hề nói giỡn, mười lăm phút là mười lăm phút, thêm một chút thời gian cũng không được. Cố Nguyên An bắt đầu phát hoảng, cố gắng giữ Lục Cảnh Tu lại: "Không cần biết mọi chuyện thế nào, nếu em trai tôi đã làm sai, nó nhất định phải xin lỗi. Tôi là anh trai nó, nhất định sẽ xin lỗi cùng nó. Mong Giám đốc Lục nể mặt nó chưa gây ra tội lớn gì, cho phép tôi và nó cùng đi xin lỗi Sở Tầm."
Lục Cảnh Tu cảm thấy mất kiên nhẫn. Anh đã cho y tận mười lăm phút, tưởng rằng anh có thể nghe thấy gì đáng giá, không ngờ chỉ là vài lời nhảm nhí. Anh khinh thường nói: "Để em trai anh xin lỗi thì không cần, việc anh đã gây ra còn chưa xử lý xong đâu."
Cố Nguyên An ngơ ngẩn một chút, y không hiểu lời Lục Cảnh Tu nói có nghĩa gì.
"Đường quốc lộ." Lục Cảnh Tu nói ít mà nghĩa nhiều, vừa dứt lời đã như chạm phải vật gì đó dơ bẩn, nháy mắt đã vụt bên ngoài, chừa lại Cố Nguyên An đơn độc ngồi trên ghế.
Đường quốc lộ... Cố Nguyên An vừa nghĩ tới gì đó, tức khắc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tai nạn xe cộ mười ba nắm trước có phải đã bị Lục Cảnh Tu điều tra ra rồi không? Vậy chẳng phải Sở Tầm cũng đã biết hay sao?
Vừa nghĩ đến chuyện Sở Tầm đã biết chuyện này, Cố Nguyên An chợt lạnh run đến như bị ném vào hầm băng. Ai lại thông cảm cho em trai hung thủ đã giết chết cha mẹ mình chứ?
Những sự việc quái lạ gần đây đã có đáp án. Ban đầu y còn thắc mắc vì sao chuyện Cố Nguyên Sướng chuốc thuốc Sở Tầm không liên quan đến y, nhưng Lục Cảnh Tu cứ nhất thiết phải nhắm vào y, bây giờ thì đã rõ. Lục Cảnh Tu đang vì Sở Tầm mà điên cuồng trả thù.
Năm đó y gieo nhân nào, bây giờ sẽ gặt quả nấy. Cố Nguyên An bất động như một bức tượng điêu khắc, năm đó y vì không muốn chịu trách nhiệm mà chạy trốn, bây giờ em trai y vì y mà sẽ không nhận được sự khoan dung từ Sở Tầm.
Cố Nguyên An nhớ tới bản thân khi biết chuyện Sở Tầm có trong giới giải trí, y đã cố tình quên đi chuyện cũ, cứ thế mà trắng trợn xuất hiện trước mặt cậu. Sở Tầm chính là đứa bé may mắn sống sót trong vụ tai nạn giao thông kia. Năm đó y quá yếu đuối, không dám đứng ra gánh vác trách nhiệm, hiện giờ y đã trưởng thành hơn, vì có cảm giác áy náy nên mới chấp nhận tham gia chương trình, mượn cơ hội này tìm hiểu về đối phương.
Suy nghĩ lúc đó của y rất đơn giản, chỉ muốn giúp đỡ Sở Tầm một chút để cảm giác tội lỗi trong lòng vơi bớt, hoàn lại một chút tội nghiệt, dù y biết làm vậy chẳng có ích gì.
Nhưng sau khi tiếp xúc được Sở Tầm trong gameshow, y lại thấy đứa bé này quả thực rất đáng yêu, liền sinh ra cảm giác muốn tiến thêm một bước với đối phương, không ngờ càng làm càng sai.
Giờ đây mới là giờ phút trả nợ thực sự. Cố Nguyên An đột nhiên hy vọng bản thân có thể chết đi trong tai nạn năm đó, như vậy thì tốt rồi. Nếu y chết, sẽ không có sự việc như bây giờ, y cũng sẽ không phải khổ sở như thế này.
_____________________________________
nghichimte: muốn hỏi mọi người một chút. Từ chương đầu đến giờ tui không có edit lời của tác giả, khi đã edit xong cả truyện tui sẽ beta lại, mọi người có muốn tui edit thêm lời tác giả không?