.
Trời tờ mờ sáng, Sở Tầm ngủ mơ màng, trên giường dường như còn lưu lại hơi thở ấm áp của Lục Cảnh Tu, điều này giúp cho cậu có tinh thần rất lớn.
Cậu không cô đơn một mình.
Trong lúc mông lung, Sở Tầm nghe được tiếng mở cửa. Cậu vốn không ngủ được, vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê, khi nghe tiếng này đã tỉnh ngay. Làm gì có ai vào nhà cậu bây giờ a.
Sở Tầm dụi mắt, mở cửa phòng ngủ, kết quả thấy một người vốn không nên ở đây: Lục Cảnh Tu.
Lục Cảnh Tu một bộ dáng phong trần mệt mỏi, anh đang thay giày, tay chỉ xách một cái cặp đựng laptop. Tóc anh rối loạn, nếu không phải nhìn rất đẹp trai, thân còn mặc tây trang cao cấp, thì anh xác thực là hình mẫu của nhân viên IT tăng ca suốt đêm.
Sở Tầm ngơ ngác nhìn anh, có chút không tin vào mắt mình, Lục Cảnh Tu tại sao lại trở về lúc này, rõ ràng anh còn đang đi công tác mà?
Lục Cảnh Tu thấy Sở Tầm không mang dép lê mà trực tiếp dẫm chân trần ra đây, lông mày cũng nhăn chặt lại. Anh mới đi khỏi nhà có một ngày thôi, Sở Tầm đã dám chân trần chạy lông nhông rồi.
Nếu anh đi lâu thêm chút nữa, Sở Tầm còn làm gì nữa đây?
Lục Cảnh Tu buông cặp đựng laptop, lập tức đi tới khiêng Sở Tầm lên vai. Cậu sợ tới vùng vẫy lung tung, lại bị Lục Cảnh Tu bốp một cái vào mông, cuối cùng cũng ngoan ngoãn. Anh đặt Sở Tầm lên giường, lại lấy khăn ấm xoa chân cho cậu, trách mắng: "Sao không mang dép lê đã đi xuống giường? Sàn nhà lạnh lắm."
Sở Tầm có cảm giác như mình đang mơ, trong mơ cậu vừa nhớ đến Lục Cảnh Tu, Lục Cảnh Tu đã từ đâu giáng xuống. Rõ ràng hôm qua đã khóc rất nhiều, nhưng khi thấy Lục Cảnh Tu, nước mắt vẫn vô thức lăn xuống.
"Lục Cảnh Tu..."
Lục Cảnh Tu thấy Sở Tầm lại khóc, lập tức ôm chầm lấy cậu, vỗ lưng cậu như dỗ con nít, nhẹ nhàng hỏi: "Sao khóc rồi? Ai bắt nạt cục cưng nhà chúng ta sao?"
Hai chữ "cục cưng" tức khắc làm lòng Sở Tầm càng khó chịu hơn, khóc càng dữ, giống như muốn phát tiết mọi rối rắm hôm qua ra ngoài.
Lục Cảnh Tu chỉ có thể sứt đầu mẻ trán dỗ Sở Tầm. ANnh muốn hỏi Sở Tầm cho ra lẽ là có chuyện gì, nhưng Sở Tầm chẳng nói với anh, làm anh chỉ có thể im lặng vỗ lưng cậu, hy vọng có thể làm cậu vui lên.
Sở Tầm dịu đầu vào hõm vai Lục Cảnh Tu khóc một lúc lâu, đến khi không khóc được nữa mới dừng lại, khó chịu tích tụ trong lòng cũng tiêu tán khá nhiều. Sở Tầm nhớ mình đọc được ở đâu đó nói khóc ra là một loại phát tiết bớt cảm giác tiêu cực, hôm qua cậu đã khóc rất lâu mà vẫn không cảm thấy gì, xem ra Lục Cảnh Tu mới là điều giúp cậu an tâm. Chỉ có an ủi của Lục Cảnh Tu mới có thể giúp cậu tốt lên.
Cậu lẳng lặng tựa đầu vào vai Lục Cảnh Tu, suy nghĩ về rất nhiều thứ. Khó có khi Lục Cảnh Tu không nói chuyện, cả phòng chìm vào im lặng. Cho đến khi Sở Tầm bình tĩnh lại, nhấc đầu khỏi vai Lục Cảnh Tu, bộ tây trang đã bị cậu vò nát.
Sở Tầm nhớ tới mấy tháng trước, khi Lục Cảnh Tu đưa cậu về nhà, cậu không cẩn thận ngủ quên làm dơ áo anh, lúc đó mặt Lục Cảnh Tu rất cáu. Mà hiện tại, Sở Tầm làm tây trang đắt tiền của anh dính đầy nước mắt, vẻ mặt của anh lại tràn đầy quan tâm lo lắng.
Sở Tầm có chút buồn cười, duyên phận chính là thứ kì diệu như vậy. Lục Cảnh Tu vốn là một người cuồng công tác lại vì cậu mà bay về đây, còn hi sinh một bộ tây trang, anh quả đã thay đổi rất nhiều vì cậu.
Lục Cảnh Tu cho cậu một gia đình, nhưng cậu đã cho Lục Cảnh Tu được gì đâu? Dường như chẳng có gì cả.
Sở Tầm không kìm được sở bụng chính mình, đây là lễ vật trời cao đưa tới cho Lục Cảnh Tu sao.
Một sinh mệnh, là một sinh mệnh bé bỏng do cậu và Lục Cảnh Tu tạo nên.
Sở Tầm nhất thời mơ hồ chẳng biết nên làm gì, nhưng có Lục Cảnh Tu bên người làm cậu rất an tâm.
Sở Tầm cầm lấy di động, nhìn thời gian, phát hiện đã là giờ sáng. Hôm qua mắt đã rất sưng, hiện tại mình khóc lâu đến thế, chỉ sợ đã sưng húp lên rồi.
"Sao anh lại về? Không phải có công việc à?" Sở Tầm ngượng ngùng chỉnh áo cho Lục Cảnh Tu, khi bốn mắt chạm nhau, Sở Tầm còn cười một chút.
"Sao lại thế này? Khóc dữ như thế, hửm?" Lục Cảnh Tu không trả lời câu hỏi của Sở Tầm. Thực ra hôm qua anh nhờ trợ lý đặt vé máy bay, nhưng các chuyến bay đều đã hết vé. Lục Cảnh Tu suốt đêm ngồi trên chuyên cơ để về, trên suốt hành trình anh vẫn luôn mở laptop xử lý công việc, cơ bản là không ngủ chút nào.
Anh nhìn đôi mắt sưng húp của Sở Tầm, chỉ muốn tìm rõ ai là người đã khi dễ bảo bối của anh, chán sống rồi à.
"Không có gì." Sở Tầm không muốn cho Lục Cảnh Tu biết chuyện mình có thai, lỡ đâu chuyện đó doạ anh thì làm sao? Nhưng cậu bắt đầu không muốn bỏ đi đứa bé trong bụng, cậu còn phải tính lại đã. Cậu đã là người trưởng thành rồi, không còn là đứa nhóc năm đó trong nhà có chuyện cũng không có năng lực xử lý nữa.
Cậu phải học cách giải quyết một số chuyện thôi, dù sao thì về sau Lục Cảnh Tu cũng phải dựa vào cậu mà.
(nghichimte: bớ anh Lục ơi em Sở ẻm chê anh già nè =))))
Nghĩ vậy, Sở Tầm lập tức xốc lại tinh thần. Lục Cảnh Tu về từ sáng sớm, chắc chắn anh chưa ăn sáng, trong tủ lạnh còn sủi cảo mẹ Lục cho, vì vậy nói: "Anh chưa ăn sáng đúng không, em đi nấu cho anh đây."
Lục Cảnh Tu không cản cậu.
Sở Tầm nấu nước sôi, trong thời gian chờ đợi thì đi vào nhà vệ sinh nhìn nhìn. Mắt sưng lên quá xấu, cậu vội vàng xé một lớp màng dán lên, không thể để Lục Cảnh Tu nhìn nữa.
Sủi cảo rất nhanh đã chín, Sở Tầm lột màng mắt xuống, rửa mặt, sau đó bưng lên một đám sủi cảo tròn vo ra cùng một chén sa tế và dấm.
Sở Tầm bưng mâm vào phòng ngủ, mở ra thì thấy Lục Cảnh Tu đang nằm trên giường, vẫn chưa thay quần áo đã ngủ rồi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Thức đêm trở về hẳn sẽ rất mệt, Sở Tầm yên lặng đặt mâm sủi cảo trên bàn máy tính, tay chân nhẹ nhàng cởi quần áo cho Lục Cảnh Tu, mà anh vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không tỉnh.
Sở Tầm không muốn đánh thức Lục Cảnh Tu, nhưng cậu không thể để anh nhịn đói được. Sở Tầm ngồi bên mép giường, ngắm Lục Cảnh Tu khi ngủ, cảm thấy nhìn từ góc độ nào anh cũng đẹp trai. Có thể gặp được Lục Cảnh Tu là chuyện may mắn nhất cả đời này của cậu.