.
Gần một bữa cơm, Lục Cảnh Tu vẫn chưa nghĩ ra biện pháp trị Sở Tầm.
Nhóc lì là phải phạt, nhưng cũng không thể đét mông, cái này làm cho Lục Cảnh Tu có chút đau đầu.
Cách nhau một bàn đồ ăn, Lục Cảnh Tu thấy Sở Tầm còn ngồi phát ngốc ở kia, vì vậy hung tợn nói: "Ăn mau, không thôi tôi nói với anh cậu cậu thích hắn."
Sở Tầm vốn dĩ muốn ngồi chờ Lục Cảnh Tu ăn xong thì đi, nghe vậy chỉ có thể hậm hực nhẫn nhịn cầm chén lên.
Lục Cảnh Tu hài lòng, nhóc lì không ăn cơm, chắc chắn là do bị chiều hư.
Sau khi ăn xong, Lục Cảnh Tu chở Sở Tầm về nhà. Trên đường đi cậu cứ như ngồi trên một đống lửa, luôn nghĩ xem Lục Cảnh Tu sẽ làm khó cậu như thế nào, kết quả chẳng có gì xảy ra.
Sở Tầm an phận mấy ngày, không dám đi đâu, cũng không dám gọi cho Hà Dục, chỉ ngây ngốc ở nhà. Không chờ được điện thoại của Lục Cảnh Tu, lại thấy người đại diện gọi tới.
Tuy rằng công ty nói cho cậu hai tháng nghỉ ngơi, nhưng có việc gấp thì sẽ gọi cậu. Sở Tầm nhanh chóng nhận cuộc gọi, liền nghe được âm thanh nghiêm túc của người đại diện: "Anh nghe một người bạn nói gần đây đạo diễn Tôn Tấn đã trở về từ nước ngoài, đang chuẩn bị cho phim điện ảnh mới."
"Thật sao?" Ngữ điệu Sở Tầm có chút không ổn định. Tôn Tấn là đạo diễn đã thành danh từ lâu, lấy được rất nhiều giải thưởng quốc tế, hắn cực kì nổi tiếng.
Nhưng quan trọng hơn - Sở Tầm là fan trung thành của đạo diễn Tôn Tấn. Tuổi dậy thì nhàm chán, Sở Tầm đã xem qua rất nhiều phim của Tôn Tấn. Phong cách của hắn tuy quái đản, tình tiết lại không mạnh, nhưng kĩ xảo cao siêu, quả thực là điêu luyện sắc sảo.
Sở Tầm vẫn luôn coi Tôn Tấn như thần tượng của mình, lúc đầu tiến vào giới giải trí vẫn luôn ảo tưởng có thể diễn trong phim điện ảnh của đạo diễn Tôn Tấn.
"Tình huống cụ thể không rõ ràng, chỉ là nói trước với em một tiếng. Tôn Tấn sắp về nước, có khả năng tạo ra động thái lớn, nếu có cơ hội thử vai thì anh sẽ gọi em về công tác."
Sở Tầm tuy rằng rất kích động, nhưng vẫn duy trì lý trí cơ bản. Chính cậu cũng biết cơ hội lần này khó có được, chỉ ừ một tiếng.
Người đại diện lại hỏi: "Hai ngày nay chơi vui không?"
"Có chút." Sở Tầm không muốn nhiều lời, người đại diện cũng không miễn cưỡng. Hai người làm việc chung hai năm, tính tình của nhau cũng đã hiểu rõ. Sở Tầm nghiêm túc trung thực trong công tác, nhưng tính cách thật sự quái gở, không thích người khác tìm hiểu về sinh hoạt cá nhân của cậu, người đại diện cũng đã quen rồi.
Sở Tầm cúp điện thoại, rốt cuộc kìm chế không được mà hưng phấn xoay vài vòng trong phòng khách, cũng không biết mình đang làm cái gì.
Xoay nửa ngày, phát hiện mình không có gì để nói với người khác, cuối cùng vẫn muốn gặp Hà Dục.
Lục Cảnh Tu không có động thái gì mấy ngày nay, có lẽ là muốn doạ cậu. Sở Tầm nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, quyết định ném Lục Cảnh Tu qua một bên.
Sở Tầm lấy điện thoại gọi cho Hà Dục, Hà Dục nói với cậu hôm nay hắn phải trực ban.
Bác sĩ luôn rất vội, đặc biệt là người mới vào làm hai năm. Ở ngoại khoa, phải trực ban theo giờ. Thông thường một lần phẫu thuật đều phải mất vài tiếng đồng hồ, phẫu thuật xong giống như muốn mất nửa cái mạng. Đây là lí dó vì sao bác sĩ ngoại khoa đa số là nam giới, thể lực rất quan trọng.
Sở Tầm nghe Hà Dục nói muốn làm phẫu thuật, liền muốn cho Hà Dục một bất ngờ. Buổi tối Sở Tầm đeo khẩu trang, xách theo bữa tối lái xe đến bệnh viện. Bãi xe bệnh viện đã đầy, Sở Tầm lái một vòng cũng chưa tìm được chỗ đậu, đành phải đem xe đỗ ở một bãi gần đó, bản thân thì đi bộ đến bệnh viện.
Nơi Hà Dục công tác là một bệnh viện rất có danh tiếng. Sở Tầm cầm theo hộp đi chậm rãi. Lúc chạng vạng, mọi người đều đã ăn cơm xong, khu đất trống dưới lầu đều là người nhà dắt bệnh nhân đi dạo. Sở Tầm rất nhanh đã tới một khu nhà của bệnh viện. Hai năm trước, khi Hà Dục vừa mới vào đây công tác cậu đã tham quan lòng vòng, nhưng sau này không còn tới nữa.
Tuy trí nhớ cậu không tệ, nhưng tìm phòng trực ban vẫn có chút tốn sức. Cậu tháo khẩu trang xuống, tìm một y tá nhỏ hỏi đường. Y tá nhỏ vốn có vịệc, muốn chỉ đại một hướng liền đi. Kết quả nhìn thấy mặt Sở Tầm thì khựng lại, từ mình dắt Sở Tầm đến phòng trực ban.
Tới phòng trực ban rồi mà y tá nhỏ vẫn còn lưu luyến. Khi biết được Sở Tầm là em trai của Hà Dục, còn cảm thán gen thật tốt, hai người đều thật đẹp trai.
Sở Tầm nói với y tá nhỏ mình không phải em trai ruột của Hà Dục.
Phòng trực ban còn hai cô gái, Sở Tầm đi tới vị trí của Hà Dục, ngồi xuống.
Mấy cô gái chưa bao giờ biết Hà Dục còn có em trai, nhất thời vô cùng mới lạ nhào vào Sở Tầm hỏi này hỏi nọ. Sở Tầm tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng thân làm nghệ sĩ, yêu thương chiều chuộng fan là môn học bắt buộc, đối phó với hai cô gái không phải là vấn đề.
Chờ Hà Dục làm giải phẫu xong, đạp vài mắt hắn là cảnh hai cô gái phòng trực ban vây quanh Sở Tầm. Trên bàn toàn là đồ ăn vặt mà bình thường các cô rất quý, một bộ dáng tình thương của mẹ tràn ra bao la đại hải.
Hà Dục giật giật khoé miệng, bảo các cô kiểm tra phòng đi.
Sở Tầm vừa nhìn thấy Hà Dục thì mắt đã sáng lên, giống như hiến vật quý dâng lên hộp cơm: "Anh chưa ăn cơm đúng không, em làm cơm cho anh nè."
Trước khi ra khỏi phòng phẫu thuật Hà Dục đã tắm rồi, chỉ là đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm. Hắn hỏi Sở Tầm đã ăn chưa, thấy cậu gật đầu thì không khách khí nữa, trực tiếp cầm hộp cơm lên.
Sở Tầm đứng lên nhường chỗ cho Hà Dục, lại bị hắn ấn xuống. Hà Dục kéo từ bên cạnh ra một cái ghế dựa ngồi xuống, ăn ngấu nghiến.
Hà Dục có thói quen sinh hoạt hỗn loạn giống với Sở Tầm. Hắn vốn không phải dạng người làm việc và nghỉ ngơi tuỳ hứng, mà là do công việc yêu cầu. Bình thường ngày đêm hỗn loạn, ăn cơm cũng bữa đói bữa no, may mà cơ thể hắn tốt, còn có thể lăn lộn thêm mấy năm nữa.
Hà Dục ăn cơm rất nhanh, Sở Tâm không đành lòng quấy rầy. Trong lòng cậu nghĩ ước gì Hà Dục có thể từ chức, cậu có thể nuôi hắn mà.
Nhưng loại chuyện như thế này Sở Tầm chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, cậu tôn trọng nghề nghiệp Hà Dục đã lựa chọn.
Hà Dục vừa ăn cơm vừa nhớ lại ngày đó hắn tạo cơ hội cho Sở Tầm với Lục Cảnh Tu ăn cơm tâm sự. Hắn chỉ thương lượng qua với Lục Cảnh Tu, cũng chưa biết rõ tình huống cụ thể ngày đó là như thế nào.
Hà Dục liền hỏi: "Tầm Tầm, ngày đó đi ăn cơm cùng với Lục Cảnh Tu có vui không?"
Sở Tầm chống cằm, vốn dĩ là đang nghiêng đầu nhìn Hà Dục ăn cơm, nghe vậy mặt lập tức nhăn nhó: "Anh đừng nói tới hắn ta, anh cũng không phải không biết em ghét nhất hắn."
Hà Dục cười cười không đáp.
Buổi tối Hà Dục vẫn bận. Hắn kêu Sở Tầm về nhà, cậu lại không muốn ở nhà một mình, đồng ý rồi vẫn ở lại bệnh viện. Sở Tầm ngồi ở vị trí của Hà Dục, đeo tai nghe yên lặng xem phim điện ảnh của Tôn Tấn.
...
Hai ngày nay Lục Cảnh Tu vô cùng bận rộn, ăn cơm cũng là tìm đại một góc ở công ty gặm hai ba miếng, hết sức nghèo túng.
là sản phẩm đắc ý nhất của Lục Cảnh Tu. Khi trong nước còn lưu hành loại trò chơi MOBA (Multiplayer Online Battle Arena), anh đã sáng chế ra loại hình game online thu phí MNO (Mobile Network Operator), hơn nữa ý tưởng còn vô cùng mới mẻ độc đáo, kèm theo yếu tố cổ phong tiên hiệp. Sau bảy năm, vẫn luôn giữ vị trí cao trong thị trường game trong nước, hơn nữa lượng người chơi mới ngày ngày càng tăng. Càng nhiều khu phục vụ mở ra, mỗi lần đổi mới đều gây ra đề tài không nhỏ.
Lần đổi mới kỉ niệm bảy năm hoạt động này là mở ra một cái bản đồ mới, cộng thêm việc đường trên đường dưới đều bố trí nhiều phúc lợi lớn cho người chơi lâu năm, chủ yếu là trang bị và trang sức. Người chơi lâu năm của rất chú ý đến việc này, bởi vậy việc thiết kế cần phải thận trọng hơn gấp bội. Nếu tỉ lệ rơi đồ quá thấp thì sẽ bị mắng, tỉ lệ rớt cao lại không đạt được hiệu quả cao.
Năm trước bởi vì người chơi không mở ra được một vật trang sức, Lục Cảnh Tu bị mắng đến máu chó đầy đầu, còn lên hot search rất nhiều lần, đề tài cũng táo bạo. Nào là Lục Cẩu không phải người, Thành lập tổ chức đi giết Lục Cẩu,... làm anh hắt xì đỏ cả mũi. Người chơi lâu năm đã không còn kiêng dè gì anh nữa, có việc liền thay đổi sắc mặt, mắng anh là Lục Cẩu.
Khiếp sợ nhất là khi anh đùng đùng nổi giận chạy xuống bộ phận thiết kế, quản lý bộ phận còn ôm máy tính chạy tới nhiệt tình tiếp đón anh: "Sếp ơi sếp, hot search mắng anh lại lên một bậc! Số liệu Weibo năm nay vượt mức hoàn thành nhiệm vụ!!!"
Lục Cảnh Tu: "..."
Sao lại bán ông chủ của các người đi như vậy!!!
Dù sao đi nữa thì năm nay Lục Cảnh Tu cũng đã rút kinh nghiệm. Anh nhìn chằm chằm từng bộ phận trong công ty, cố gắng sản xuất các loại trang sức xinh đẹp, tỉ lệ rơi đồ thích hợp. Quan trọng nhất là không thể để cho người chơi mắng anh, bằng không tiền thưởng cuối năm nay trừ đi hết!
Quà kỉ niệm bảy năm còn chưa làm xong, anh đã xong đời rồi. Mỗi ngày mệt chết mệt sống, ngủ cũng là ngủ ở công ty, quà rút thăm trúng thưởng của Weibo còn chất đống ở quanh người, anh vừa rãnh rỗi một chút đã bị bộ phận sản phẩm kéo đi làm nhân viên chuyển phát nhanh...
Lục Cảnh Tu mơ mơ màng màng vượt qua kỉ niệm bảy năm. Buổi tối khi anh cho rằng đã không còn gì nữa liền thả lỏng. Ai ngờ bộ hoạt động đã lén lút ngồi rình anh, phát livestream cảnh anh ngồi xổm góc tường ăn cơm hộp, nom bộ dáng cực kì đáng thương tội nghiệp. Vì thế, Lục Cảnh Tu lần nữa vinh quang lên hot search...
Lục Cảnh Tu: "... Còn có để người ta bình yên trôi qua lễ kỉ niệm hay không!!!"
Tóm lại khi chuyện này chuyện kia kết thúc thì một tuần đã trôi qua, Lục Cảnh Tu ngủ đủ giấc, trong lòng lại nhớ đến người thương. Một năm gần đây anh đã đi tới bệnh viện kia vô số lần, cũng biết nơi đó không có chỗ đỗ xe. Vì vậy anh vội vàng sửa soạn, anh tuấn bức người mà đi tới bệnh viện.
Một đường quen cửa quen nẻo mà đi tới phòng trực ban của Hà Dục. Lục Cảnh Tu còn chưa kịp bày ra hình dáng tươi cười thu phục già trẻ thì đã thấy có một đứa nhóc ghé vào chỗ ngồi của Hà Dục mà ngủ, trong lỗ tai còn cắm tai nghe.
Ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt của cậu ta, tựa như gốm sứ trắng nõn được mạ một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
Lục Cảnh Tu nghĩ, tên nhóc Sở Tầm này quả là yêu tinh. Tuổi dậy thì còn mang theo một chút ngây ngô, hiện tại thì đã thật sự trổ mã. Cậu thật sự là người đẹp nhất trong đám người mà Lục Cảnh Tu quen biết từ đó đến giờ.
Chỉ là với cái tính cách này, không biết ai có thể chịu nổi.
_________________________
Đã beta (//) - nghichimte (wattpad @meotamthe)