.
Sở Tầm đã lường trước được có chuyện không tốt, cho rằng Lục Cảnh Tu lập tức đánh cậu, không ngờ anh chỉ cười lạnh một cái, mang theo áo sơ mi rời đi.
Có lẽ Lục Cảnh Tu cân nhắc chuyện cậu tận tâm chăm sóc, rộng lượng không so đo?
Tuy rằng cậu cảm thấy hôm nay Lục Cảnh Tu rất tức giận.
Sở Tầm không muốn nghĩ nhiều, trở về chung cư của mình, muốn ngủ cho đủ giấc. Nhưng hôm qua không tắm rửa, cậu không chịu nổi cả người dơ hề hề mà nằm lên giường, đành lết thân đi đến phòng tắm.
Rửa mặt xong, Sở Tầm bắt đầu dùng chai này lọ kia bôi lên da. Tuy cậu còn trẻ, nhưng làm minh tinh sợ nhất là trạng thái không tốt. Chỉ cần mặt phù lên một tí, trên màn ảnh thì xong đời rồi.
Bởi vậy cho dù đang nghỉ phép, Sở Tầm cũng không dám trì hoãn. Thật ra làn da Sở Tầm rất tốt, hơn nữa cũng rất trắng. Cái kiểu trắng đến bóng loáng này là kiểu trong một đám người, cậu sẽ nổi bật hơn tất cả người khác.
Nhưng mà thẩm mỹ cá nhân của cậu lại thiên về hình tượng đàn ông nam tính một chút, cằm có râu gợi cảm càng tốt.
Đáng tiếc, cậu cho dù có phơi nắng cũng không đen, từ nhỏ đã như một luồng ánh sáng trắng. Tại thời điểm công ty chuẩn bị xây dựng hình tượng, cậu đã từng đề nghị hướng đi nam tính, nhưng cuối cùng vẫn không có tin tức gì.
Hình tượng hiện tại công ty xây dựng cho cậu là mỹ nam đẹp lộng lẫy, hoạt động bao nhiêu lâu nay, Sở Tầm cũng chỉ có thể cẩn thận mà dưỡng da.
Tiền mỹ phẩm dưỡng da mỗi tháng tốn vài trăm ngàn, nhưng không còn cách nào khác. Thói quen thức đêm của cậu sửa mãi không được, mỗi lần thức dậy mặt đều sưng phù, chỉ còn cách cầu cứu mỹ phẩm dưỡng da.
Lúc Sở Tầm còn chậm rì rì dưỡng da, điện thoại báo có người gọi tới, là một dãy số lạ.
Đối với số lạ gọi tới, Sở Tầm thường không tiếp, sợ đó là truyền thông. Nhưng dãy số này hiện ra thuộc sở hữu của Bắc Thành, có lẽ là người mà cậu quen chăng? Do do dự dự một lát mới cầm điện thoại lên.
"Sao lâu như vậy mới nhận điện thoại?"
Micro điện thoại truyền đến giọng nam quen thuộc, mang theo ý không kiên nhẫn. Thật ra nếu vứt đi ý thức chủ quan của Sở Tầm thì âm thanh của Lục Cảnh Tu khá dễ nghe. Mang theo hương vị của người đàn ông trưởng thành, đúng là gu mà Sở Tầm thích. Nhưng nghĩ tới việc Lục Cảnh Tu thích anh cậu, ý niệm kiều diễm gì đó đều tan thành mây khói.
Thậm chí còn muốn cầm dao đâm Lục Cảnh Tu một cái.
Nhưng hôm qua cậu vừa mới đụng trúng Lục Cảnh Tu, từ đáy lòng vẫn mang theo chút áy náy. Nghe âm thanh không kiên nhẫn của Lục Cảnh Tu cũng không thèm so đo, chỉ nghĩ tâm tình Lục Cảnh Tu không tốt, vì thế ôn tồn nói: "Tôi đi tắm."
Đối phương ngừng một chút. Anh chỉ muốn chọc Sở Tầm, không nghĩ rằng cậu lại trả lời nghiêm túc như vậy, nghe giống như vợ trẻ chất vấn chồng.
Lục Cảnh Tu điều chỉnh tâm tình rất nhanh, anh nói thẳng chủ đề: "Giữa trưa tôi muốn ăn cơm, cậu qua đây nấu cơm cho tôi."
Chân gãy xương không có cách nào xuống bếp, gọi cơm hộp lại không vệ sinh. Sở Tầm nghĩ nghĩ một lát liền đáp ứng.
Xuống lầu rồi mới nhớ ra là mình không biết Lục Cảnh Tu ở nhà nào, vì thế lại gọi cho Lục Cảnh Tu. Đầu dây bên kia không biết có chuyện gì, đợi nửa ngày cũng không có ai nghe. Cho đến lúc Sở Tầm muốn cúp điện thoại mới nghe được tiếng trả lời thiếu đánh của Lục Cảnh Tu: "Hừ, gọi tới làm gì?"
"Tôi không biết nhà anh ở đâu." Sở Tầm nhỏ giọng.
"Khu thứ sáu tầng thứ tám." Lục Cảnh Tu đáp nhanh.
Nhưng Sở Tầm không biết khu thứ sáu là ở đâu. Thời gian cậu ở nhà không nhiều lắm, nếu có thì cũng chỉ nằm ở nhà không đi dạo. Hơn nữa tiểu khu không có bảng hướng dẫn, Sở Tầm chỉ có thể tiếp tục hỏi Lục Cảnh Tu khu thứ sáu ở chỗ cụ thể nào.
Lục Cảnh Tu bị cậu doạ sợ rồi. Anh không biết Sở Tầm không tìm thấy khu thứ sáu thật hay là cố ý chọc tức anh, lập tức ngậm miệng không hé răng.
Đột nhiên yên tĩnh khiến Sở Tầm có chút xấu hổ.
Xem xét lại hành vi vừa rồi của chính mình, Sở Tầm cảm thấy nếu mình không giải thích, nhất định sẽ chọc tức Lục Cảnh Tu. Vì vậy cậu chịu thua, lời nói mang theo ý làm nũng mà bản thân không hề nhận ra: "Bình thường tôi ở nhà không ra khỏi cửa, có chút không quen thuộc với tiểu khu."
Lục Cảnh Tu miễn cưỡng tiếp nhận cái lý do khiến người khác không tin nổi này, hỏi Sở Tầm đang ở đâu rồi nói: "Đi về hướng nam, rẽ sang hướng đông, sau đó lại đi về hướng nam. Thấy toà chung cư thứ hai thì trực tiếp đi lên, lặp lại lần nữa xem."
Bởi vì phải thường xuyên nhớ kịch bản đóng phim, trí nhớ của Sở Tầm không tệ lắm. Cậu cuống quýt lặp lại một lần khiến Lục Cảnh Tu vô cùng hài lòng, vừa quăng một câu "Lại đây nhanh." liền cúp máy.
Sở Tầm đứng trên lề, nhìn đường nhỏ thẳng tắp, lòng mặc niệm: trước Bắc sau Nam trái Tây phải Đông, cuối cùng cũng tìm được hướng Nam, nhưng lại hướng xuống phía dưới.
Sở Tầm mặc dù mù đường, nhưng cũng biết đường đi xuống phía dưới là không đúng. Những lời này đúng là thầy giáo dạy, làm cậu có chút do dự. Thật ra phân biệt Đông Tây rất dễ, chỉ cần nhớ bên trái là hướng Tây là được rồi.
Sở Tầm lần nữa cầm lấy điện thoại, gọi cho Lục Cảnh Tu.
"Làm sao nữa?" Lần này Lục Cảnh Tu không có rườm rà, nhận điện thoại rất nhanh.
Sở Tầm nói ra tình huống ban nãy, Lục Cảnh Tu thật sự khiếp sợ rồi: "Sao cậu có thể lấy bằng lái vậy? Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được?"
Ý khinh miệt trong lời này chọc giận Sở Tầm, giống như cậu bị xem thường vậy. Sở Tầm lập tức phản bác: "Tôi có thể phân biệt được Đông Tây đó nhá. Trái là Tây, phải là Đông, chỉ là không rõ Nam Bắc thôi.
Lục Cảnh Tu không ngờ cảnh giới vô sỉ của Sở Tầm lại cao như vậy, dám khoác lác mà không biết ngượng. Phân biệt phương hướng cũng không được còn không bị tịch thu huỷ bằng lái.
Lục-bị Sở Tầm doạ đến chết khiếp-Cảnh Tu chỉ còn cách thêm WeChat Sở Tầm, cho cậu định vị của bản thân, để Sở Tầm dựa theo bản đồ hướng dẫn mà đi.
Đưa xong định vị cho Sở Tầm, anh cảm thấy nhất định là Sở Tầm lừa WeChat của anh.
Lát sau Sở Tầm tới, Lục Cảnh Tu lười cử động, dứt khoát gửi cho cậu mật mã chung cư.
Nhà Lục Cảnh Tu trang trái vô cùng có thẩm mỹ. Mở cửa kế bên từ huyền quan (nôm na là nơi thay giày) có thể thấy một cái bàn công tác cao màu đen, trên bàn đặt vài vật trang trí chạm khắc gỗ. Sau bàn là vách tường màu trắng tuyết, khảm một cái đèn công nghiệp, xung quanh treo vài khung hình không theo quy luật, dưới đất bày vài chậu cây.
Sở Tầm đi qua huyền quan liền thấy phòng khách. Phòng khách trải thảm màu xám bạc hoa văn cây đay, ở giữa bày một cái bàn nhỏ hình tròn. Kế bàn nhỏ là một cái sopha màu nâu giống hệt bàn nhỏ. Bức tường sau sopha trống không, chỉ có một khung ảnh thật lớn vẽ đủ hình dạng số và . Đối diện là một cái lò sưởi trong tường, Sở Tầm không phân biệt được thật hay giả, bên cạnh đặt hai chiếc ghế gỗ lùn.
Ban công phân cách hai cửa sổ sát đất thật lớn, treo ở đó là bức màn mày trắng hoa văn cây đay bị tuỳ ý treo lên ở một bên. Tới gần cửa sổ còn thấy một hai cái bồn cao chừng -cm, bên trong trồng vài loại hoa.
Sở Tầm không muốn làm dơ thảm liền đứng chờ ở huyền quan. Trên mặt cậu không có biểu cảm, trong lòng lại thầm giật mình vì mắt thẩm mỹ của Lục Cảnh Tu.
Cậu cẩn thận nhớ lại những chi tiết ở chung với Lục Cảnh Tu mấy năm trước. Lúc ấy quần áo Lục Cảnh Tu không có nửa điểm lôi thôi như mấy tên đàn ông thô kệch khác, ngược lại trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi nước hoa thuộc da.
Thẳng thắn mà nói, những việc Lục Cảnh Tu đã làm không có gì quá phận. Nếu dựa theo mắt nhìn của người thường thì bọn họ chính là tình anh em đặc biệt tốt, chẳng ai sẽ nghĩ tới phương diện kia.
Có thể là do phẩm vị của Lục Cảnh Tu tốt hơn nhiều so với trai thẳng mới khiến cho Sở Tầm xác định tính hướng của anh, cũng âm thầm đối địch anh nhiều năm như vậy.
Lục Cảnh Tu chống gậy chậm chạp đi tới. Anh đã thay một cái áo sơ mi đen mới, rất có phong thái của một vị tổng tài bá đạo tài năng khiến người ta cung kính, tất nhiên là nếu bỏ quan cái chân bó thạch cao của anh.
Sở Tầm lúc này mới phát hiện ra: mặc dù cậu và Lục Cảnh Tu ở cùng một tiểu khu, nhưng diện tích phòng Lục Cảnh Tu lại gấp đôi cậu!
Lục Cảnh Tu thấy cậu phát ngốc, cạn lời: "Dép lê màu trắng trong tủ đều là đồ mới, lấy đại một đôi mang vào đi."
Sở Tầm nghe lời thay dép lê, hỏi hỏi Lục Cảnh Tu nhà bếp ở đâu. Lục Cảnh Tu ngồi trên sopha dùng tay phải chỉ chỉ hướng phòng bếp, thuận tiện nói ra một tràng các món ăn.
Sở Tầm cũng không trông cậy gì vào cái danh sách món ăn của Lục Cảnh Tu. Nếu làm như anh ta nói thì đến chiều cũng chưa có gì mà ăn đâu. Vì vậy cậu mở tủ lạnh, muốn tìm xem có gì làm ra được một món hay không.
Kết quả mở tủ lạnh ra, đập vào mắt đầu tiên là bia, không có tí gì có thể nấu ăn.
"Nhà anh một chút nguyên liệu cũng không có?" Sở Tầm nhìn toàn bộ căn bếp. Tuy một cái trứng gà cũng không thấy, nhưng thật ra gia vị gì đó vẫn đầy đủ hết.
Sở Tầm bắt đầu nghi ngờ làm sao Lục Cảnh Tu có thể sống sót ở nhà.
Lục Cảnh Tu ngồi kia khựng lại một chốc, lại làm bộ như không có gì xảy ra: "Cậu muốn nguyên liệu gì, tôi gọi trợ lý mua tới."
"Trợ lý hôm nay đã đưa anh về nhà?" Sở Tầm quyết định từ chối. "Thôi bỏ đi, nhà tôi vẫn còn chút nguyên liệu, tôi về lấy là được."
Trợ lý trong thời gian làm việc phải chở anh đi, còn phải mua nguyên liệu nấu ăn cho anh? Da mặt Lục Cảnh Tu cũng dày quá rồi. Sở Tầm cho dù có làm minh tinh cũng sẽ không nô dịch trợ lý của mình như vậy. Cậu thầm khinh bỉ Lục Cảnh Tu tính tình đại thiếu gia, không dính khói lửa phàm tục.
Lục Cảnh Tu chậm rì rì nói: "Cái này không được đâu. Nhỡ cậu lại không tìm thấy đường đến nhà tôi thì sao?"
Sở Tầm hận đến ngứa răng.
Cuối cùng Sở Tầm vẫn phải về nhà mình lấy nguyên liệu đến. Cậu học nấu cơm từ Hà Dục, nhưng trình độ của Hà Dục chỉ miễn cưỡng làm được cơm ở nhà. Mà Sở Tầm lại rất có thiên phú trong phương diện nấu cơm. Cậu học từ thầy Hà Dục siêu việt, sau này lại trò giỏi hơn thầy, chính thức trở thành đầu bếp vĩ đại nhất nhà.
Bây giờ mỗi lần cùng nhau nấu cơm, Hà Dục chỉ làm trợ bếp cho Sở Tầm. Lần trước Lục Cảnh Tu tới nhà Sở Tầm cọ cơm cũng là do Sở Tầm nấu.
Sở Tầm làm cơm xong cũng vừa vặn giờ. Tối hôm qua Lục Cảnh Tu chưa kịp xử lý công việc công ty, sáng nay anh đã bàn qua với trợ lý. Anh muốn nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, công ty lập tức gửi bưu kiện tất cả giấy tờ cần anh xác nhận.
Xử lý liên tục vài tệp bưu kiện, cuối cùng Lục Cảnh Tu cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Anh khép máy tính lại, chống gậy đi đến bàn đồ ăn trước mặt.
"Tại sao chỉ có hai món?" Giám đốc Lục đi đến kiểm tra, vẻ mặt ghét bỏ.
Sở Tầm nghĩ thầm hai món còn chưa đủ cho anh no sao? Kết quả sau khi cân nhắc tỉ mỉ lời này lại thấy giống mấy lời nói khách sáo trong truyện người lớn, cậu có chút buồn cười.
Ăn uống no nê rồi Lục Cảnh Tu nằm dính trên sopha, hệt như một con mèo lười.
Sở Tầm rửa chén xong lập tức rời đi. Buổi chiều cậu còn muốn viết về một nhân vật nhỏ. Tối hôm qua dù nháo đến ầm ĩ nhưng cậu vẫn kiên quyết xem hết một bộ phim của Tôn Tấn. Nhớ lại hoàn chỉnh bộ phim, nhân vật còn rất mới lạ, vừa lúc cậu có thể tự mình lý giải.
Lục Cảnh Tu đang mơ màng thiếp đi. Anh ăn đến no chín phần, ban đầu còn chê ỏng chê eo cơm Sở Tầm làm, chọc tới chọc lui không chịu gắp ăn, cuối cùng lại là mình vét đến sạch sẽ.
Sở Tầm mững rõ, đỡ cho cậu phải xử lý đồ ăn thừa.
Máu trong người đua nhau dồn xuống dạ dày tiêu hoá đồ ăn, máu lên não lập tức thiếu, lúc này ai cũng sẽ mệt rã rời, không thể xử lý công vụ. Lục Cảnh Tu nhắm mắt, nghe động tĩnh từ huyền quan, đầu xoẹt qua một ý: "Tôi muốn ăn táo."
Sở Tầm đang cong eo thay giày nghe vậy liền ngừng. Trong nhà đến quả trứng gà còn không có, lấy táo ở đâu ra? Cậu qua loa lấy lệ nói: "Buổi tối tôi sẽ nấu cơm mang tới cho anh, sau khi ăn no ăn trái cây không tốt, dễ bị tiêu chảy."
"Nhưng tôi muốn ăn bây giờ." Lục Cảnh Tu vô lại nhắm mắt: "Tôi bị như vậy đều là tại cậu hết. Nếu không tôi sẽ không gãy xương, không gãy xương sẽ không nằm viện, không nằm viện tôi có thể mua táo trên đường về, như vậy bây giờ có thể nằm ở nhà ăn táo rồi."
(nghichimte: nói thật các bác ạ, em edit khúc này mà cũng không hiểu anh Lục là con nít hay bạn Sở mới là người cha chú hiền từ ┐( ̄ヘ ̄)┌)
Cái logic này còn lợi hại hơn mấy đứa con nít ba tuổi. Sở Tầm bị lời này chọc cười, nói dối cũng thuận miệng như vậy. Nhà Lục Cảnh Tu không thiếu nhất là tiền, rượu anh cũng không thèm, sao lại muốn một quả táo?
Sở Tầm không nghĩ tới việc đồng ý yêu cầu vô lý của Lục Cảnh Tu, thay giày xong liền rầm một cái mà đóng cửa lại.
Trên đường về Sở Tầm vẫn luôn khó chịu thái độ sai khiến của Lục Cảnh Tu. Bây giờ gia cảnh cậu cũng tốt, trước giờ vẫn không có ai sai khiến cậu như vậy. Ở chung với Hà Dục, Hà Dục vẫn luôn giúp đỡ quan tâm cảm giác của cậu, tuyệt đối không ép buộc cậu.
Có thể nói những việc Sở Tầm làm từ nhỏ đến lớn đều là do cậu tự nguyện, không ai dám ép buộc.
Ngoại trừ Lục Cảnh Tu.
Sở Tầm về chung cư của mình, lòng dạ còn chưa hả giận đã nhận được cuộc gọi của Hà Dục.
"Ể, anh có chuyện gì hả?" Sở Tầm nhận điện thoại nhanh quá, trong giọng nói còn mang theo buồn bực trong lòng.
Ở chung với nhau lâu như vậy, Hà Dục rất hiểu Sở Tầm, vừa nghe âm thanh đã biết cậu bực bội.
Hiếm lắm Sở Tầm mới bực mình. Ở chung với Hà Dục cậu sẽ không bực tức, đối với người xa lạ lại không đáng, mấy năm nay người chọc cho Sở Tầm tức đến dậm chân cũng chỉ có Lục Cảnh Tu.
Hà Dục cười cười: "Sao vậy, tâm tình tệ như thế, có phải Lục Cảnh Tu đã chọc em gì rồi không?"
Trong lòng Sở Tầm bức bối vô cùng, lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Hà Dục, lại nghe được tiếng cười của Hà Dục.
"Anh cười cái gì chứ?" Sở Tầm ấm ức, buồn bực trong lòng càng lớn. Cậu muốn tìm kiếm an ủi từ Hà Dục, ai biết Hà Dục không những không an ủi cậu, lại còn chê cười cậu.
"Anh cảm thấy em và Cảnh Tu nhất định là oan gia không đội trời chung. Lục Cảnh Tu thật ra là người rất đáng tin cậy. Bình thường cậu ta chỉ đùa em thôi, sẽ không làm gì em đâu. Hôm qua anh có nói vài lời với Cảnh Tu, chắc cậu ta cũng đang buồn bực." Hà Dục cười đủ mới nói: "Ai, Tầm Tầm, coi như em giúp anh an ủi Lục Cảnh Tu một chút đi."
"Anh, anh nói với Lục Cảnh Tu cái gì thế?" Sở Tâm trong lòng tò mò, lại có chút dự cảm sợ hãi với chân tướng.
Sở Tâm đang mâu thuẫn cực kì. Tuy cậu chán ghén việc Lục Cảnh Tu ước mơ Hà Dục, nhưng trong lòng lại sinh ra loại hi vọng bí ẩn. Nhỡ đâu, nhỡ đâu Lục Cảnh Tu thật sự bẻ cong Hà Dục, vậy lúc đó có phải cậu cũng sẽ có cơ hội theo đuổi Hà Dục? Cậu không tin bản thân thua kém hơn Lục Cảnh Tu.
"Anh không nói gì cả." Hà Dục không nghĩ rằng Sở Tầm có thể giải quyết chuyện này. Trong lòng hắn Sở Tầm vẫn chỉ là một đứa trẻ có tính tình bướng bỉnh, cần được hắn che mưa che gió, làm sao hiểu chuyện nhân gian? Vì vậy Hà Dục chỉ nói: "Gần đây tính tình Lục Cảnh Tu có thể không tốt lắm, còn bị gãy xương làm gì cũng không được. Tầm Tầm phải bao dung cậu ta nha, rảnh thì qua nhìn cậu ta một chút, coi như giúp đỡ bạn bè của anh đi, gần đây anh không gặp Lục Cảnh Tu được."
Sở Tầm từ trước đến nay chưa bao giờ nói không với Hà Dục, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đồng ý. Lại nghe Hà Dục nói chiều muốn đi mua quần áo, hỏi cậu có muốn đi chung hay không.
Hà Dục xuất thân bần hàn, tuy hiện tại kinh tế đã tự do nhưng vẫn không tiêu xài phung phí như xưa. Quần áo cũng có thể khéo léo thay đổi, thực chất hắn chỉ có vài bộ. Những lần mua quần áo mới cũng đều do Sở Tầm phải đốc thúc hắn.
Chờ lâu lắm Hà Dục mới chịu mua quần áo, Sở Tầm đương nhiên sẽ đồng ý đi cùng. Cậu đã muốn thay mới tủ quần áo của Hà Dục lâu lắm rồi.
Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: "Hôm qua anh phải trực đêm còn gì, chiều nay anh nghỉ ngơi một chút đi. Chờ anh nghỉ ngơi rồi chúng ta đi cũng được."
Hà Dục nói không cần, Sở Tầm liền mừng rõ hẹn thời gian cùng Hà Dục.
Xe của Sở Tầm vẫn còn ở siêu thị bên cạnh bệnh viện. Lúc đó cậu đụng trúng Lục Cảnh Tu, sợ hãi không dám chạy trên đường, lập tức đỗ xe trong bãi xe siêu thị.
Mặc dù ngồi tàu điện ngầm có chút phiền toái, nhưng có thể ngồi chung với Hà Dục, Sở Tầm chỉ cảm thấy kích động không thôi, không hề có một tí phiền phức nào.