Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

chương 7: đóng vai xấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

- -----------------------------------------------

Trong phút chốc, Tổ Kỳ chỉ cảm thấy trước người mát lạnh, thời điểm cậu phục hồi lại từ hoảng loạn, liền nhìn thấy y phục của mình như hai mảnh khăn mùi soa, bị Tiết Giác kéo xuống ném bên cạnh.

Tổ Kỳ: "....

Cảnh báo cực đại!

Kẻ địch tập kích! Kẻ địch tập kích!

Mới vừa rồi còn tích trữ đầy bụng muốn tức chết trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cậu hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, liều mạng vung lên hai tay muốn ngồi dậy.Tiết Giác cố tình không cho Tổ Kỳ có cơ hội ngồi dậy, đem tay cậu chặt chẽ cầm cố ở trên đầu

Tiết Giác trong ánh mắt mang theo một tầng hàn ý nồng đậm, hắn nguy hiểm nheo mắt lại, không hề chớp mắt nhìn biểu tình gần như kinh hoảng Tổ Kỳ: "Tôi ba lần bốn lượt đã cảnh cáo cậu, đừng khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi."

Nam tử hán đại trượng phu, có thể co có thể duỗi.

Đem câu nói này phát huy đến mức tận cùng Tổ Kỳ lập tức biểu hiện ra vẻ mặt nhận sai đến tột cùng, đặc biệt thành khẩn mở miệng: "Anh hai à, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên khiêu khích điểm giới hạn của anh, anh đại nhân độ lượng tha tôi một mạng đi."

Tiết Giác lạnh lẽo mà liếc mắt nhìn Tổ Kỳ, chợt từ trong kẽ răng bỏ ra hai chữ: "Muộn."

Nói xong Tiết Giác đột nhiên đứng dậy, một giây sau liền nhanh tay kéo chiếc quần cộc của Tổ Kỳ:"A -- "

Tổ Kỳ phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, cúi đầu liền nhìn thấy cái bụng căng tròn vô cùng đáng thương bại lộ ở trong không khí, nhất thời xấu hổ đến không chỗ trốn.

Cậu vội vã dùng hai tay chặn lại cái quần đã bị Tiết Giác kéo xuống phân nửa, phảng phất như cố níu lấy lòng tự trọng cuối cùng của mình.

"Tiết Giác, con mẹ nó anh chính là đồ cầm thú!" Tổ Kỳ tức đến nổ phổi không nhịn được chửi ầm lên, "Anh ngay cả người mang thai cũng không buông tha, anh xứng làm người sao?!"

Vừa dứt lời, Tiết Giác đang hết sức chuyên chú kéo quần của Tổ Kỳ dừng lại động tác, hắn ngước mắt nhìn về phía Tổ Kỳ.Thời khắc này, Tổ Kỳ cảm giác như có hai cái lưỡi dao sắc lóe hàn quang thẳng tắp trước mặt bay tới, sợ đến ngực cậu mát lạnh, theo bản năng ôm lấy thân thể mình.

Yên tĩnh lan tràn trong không khí, không biết qua bao lâu, Tiết Giác bỗng nhiên buông cậu ra xuống giường, nhẹ nhàng mà nói rằng: "Cậu yên tâm,tôi đối với việc cưỡng dâm người khác không có hứng thú."

Tổ Kỳ thở hổn hển nằm ở trên giường, nghe được câu này sau rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hai tay cậu chống đỡ mặt giường chuẩn bị bò lên.

"Đừng nhúc nhích." Tiết Giác đã đi xa bất thình lình lên tiếng.

Nghĩ đến vừa nãy Tiết Giác ánh mắt lạnh lẽo đến kinh người Tổ Kỳ còn hoảng sợ đột nhiên thân thể cứng đờ, sau đó ngã chỏng vó lên trời tiếp tục nằm, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Tiết Giác tựa hồ mở ra tủ quần áo, âm thanh lật tìm quần áo vang lên, không lâu lắm hắn liền trở về, cầm trong tay mấy bộ quần áo, đứng ở bên giường cao cao tại thượng nhìn xuống Tổ Kỳ.

"Nếu như lúc đó cậu có quan niệm trinh tiết, chúng ta cũng không cần hành hạ lẫn nhau đến hôm nay." Tiết Giác châm chọc cong cong khóe miệng.

Tổ Kỳ nhìn Tiết Giác mà xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, cắn răng đem quần áo bị xé nát bên cạnh đem che bụng lại, trong lòng thấp thỏm bất an, cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Tiết Giác khóe miệng độ cong từ từ mở rộng: "Chờ một lát cậu sẽ biết."

Ở ngoài cửa Trương quản gia cùng trợ lý tiểu Triệu mơ hồ nghe trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi, trái lại bọn họ không hề nghe bất cứ âm thanh nào của Tiết tổng,cứ như là bị Tổ Kỳ mắng đến không thể nào mở miệng

Trương quản gia hai tay chấp sau lưng, đôi mắt hờ hững nhìn phía trước, phảng phất như không nghe thấy chút âm thanh nào.

Ngược lại là tiểu Triệu trên mặt viết đầy lo lắng, thỉnh thoảng chạy đến phía trước cửa sổ nhìn, nhưng bởi vì bên trong rèm cửa sổ đóng chặt cái gì đều không nhìn thấy, đành phải cúi đầu ủ rũ trở về chỗ cũ.

"Trương thúc." Tiểu Triệu do dự mở miệng, "Ông không phải đi vào đưa đồ sao? Bên trong tình huống thế nào a? Tiết tổng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trương quản gia nhẹ như mây gió nói: "Tiết tổng có thể xảy ra chuyện gì? Cậu cần thiết lo lắng hẳn là người khác."

Tiểu Triệu kinh ngạc: "Ông nói Tổ tiên sinh?"

Hai người mới vừa nói hết lời, phía sau cửa phòng đột nhiên mở ra, tiểu Triệu vội vàng xoay người, nhìn rõ ràng một màn trước mắt thoáng chốc sửng sốt, lập tức cư nhiên nhịn không được xì một tiếng bật cười.

"Cười cái gì cười! Chưa từng thấy người khác hoá trang à!" Lúc này Tổ Kỳ giống như một con nhím xù lông, gặp phải ai cũng muốn phóng gai lên người đâm chết đối phương.

Tổ Kỳ nằm mơ đều không nghĩ tới Tiết Giác cư nhiên sẽ như vậy trả thù mình, mấy phút trước thời điểm Tiết Giác đẩy cậu tới trước gương trong phòng vệ sinh, cậu khiếp sợ bụm mặt.

Cái bản mặt trắng toát cùng cái miệng rộng toát đỏ chét như thằng hề đó là ai a!

Đậu má! Tiết Giác này là chuẩn bị dẫn cậu lên đài hát hí khúc đi?!

Hoá trang cũng không biết làm đẹp chút được sao? Anh là thẳng nam đó đừng có chơi ba cái trò bôi trét ba cái mỹ phẩm này lên mặt có được hay không!

Nha không đúng, nghiêm chỉnh mà nói Tiết Giác xem như là nửa loan nam... Tay tàn phế loan nam cũng đừng lấy mỹ phẩm đùa giỡn a! Quả thực đem cậu làm đến y như mặt quỷ.

Mấu chốt là cậu thân mặc áo sơ mi hồng phấn phối hợp với quần thể thao trắng đen vậy là có ý đây? Trên cổ còn thắt một cái cà vạt màu đỏ, hệt như một tên bệnh thần kinh từ bệnh viện chạy đến.

Nhưng mà Tổ Kỳ đối với hành vi ác độc của Tiết Giác, thật sự không có biện pháp nào, toàn bộ hành trình Tiết Giác dùng dây thừng trói lại tay chân của cậu làm cậu không có một chút cơ hội nào để phản kháng.

Mãi đến tận cuối cùng, Tổ Kỳ hoàng toàn từ bỏ ý định chống lại, tùy ý Tiết Giác ở trên người mình làm gì thì làm.

Ngược lại thanh danh nguyên chủ ở trên cái thế giới này cũng không có gì tốt, cậu không để ý có thêm một cái điểm đen, trái lại Tiết Giác ở nổi danh trong giới thượng lưu, muốn ném cũng là ném mặt Tiết Giác.

Thấy Tổ Kỳ cơ hồ sinh khí thành con cá nóc, tiểu Triệu nhanh chóng thu liễm ý cười, chỉ là thỉnh thoảng co giật một chút ngũ quan vẫn cứ bán đứng cậu ta.

Tiết Giác cực kỳ bình tĩnh đứng ở bên cạnh Tổ Kỳ: "Trương thúc, xe chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị tốt." Trương quản gia khẽ gật đầu, dùng tay làm dấu mời, "Tài xế ở cửa trước chờ."

Tổ Kỳ sắc mặt âm trầm cùng Tiết Giác đi một đoạn đường, sau đó ngồi vào ghế sau xe.

Tài xế nổ máy xe, chạy qua bảy tám con đường mòn quanh co trong rừng, chậm rãi ra khỏi làng du lịch.

Vùng ngoại thành bất kể là chất lượng không khí hay là cảnh sắc đều so với trong thành phố tốt hơn rất nhiều, phóng tầm mắt nhìn tới đều là mặt đường rộng rãi, tình cờ mới có mấy chiếc xe từ bên cạnh lướt qua

Tổ Kỳ cảm thấy được bên trong xe ngộp cực kì, đem xe cửa sổ mở ra một phần ba, gió mát vù vù thổi vào bên trong, Tổ Kỳ thỏa mãn than một tiếng, tâm tình hỏng bét cũng giảm bớt.

Xấu liền xấu chứ, chẳng phải như kết quả cậu mong muốn sao?

Tốt nhất xấu đến Tiết Giác buồn nôn, để Tiết Giác không thể chịu được nữa đem cậu đá một cái bay ra ngoài.

Như thế tự an ủi mình một phen, sắc mặt Tổ Kỳ cũng không khó coi như vừa nãy, cậu là một người dễ thỏa mãn, con mắt khép hờ dựa vào cửa sổ xe, hưởng thụ cơn gió mát mẻ.

Tổ Kỳ trong trạng thái yên tĩnh thì dễ nhìn hơn rất nhiều, hàng lông mi dài thời điểm buông xuống tạo nên một tầng bóng tối trên da thịt trắng nõn, đôi mắt to tròn, hình dạng đôi môi xinh đẹp ánh lên sắc hồng nhạt, tóc tai mang màu nâu tự nhiên, thoạt nhìn rất giống con lai...

Đương nhiên đây là trước khi Tổ Kỳ bị hóa trang, sau khi bôi trét mấy thứ kia lên mặt dù cho cậu có cố ý giở trò giả vờ đẹp trai cũng nhìn như đang diễn trò hề.

Tiết Giác quay đầu mặt không hề cảm xúc nhìn gương mặt buồn ngủ của Tổ Kỳ, trong gương chiếu hậu đối với tài xế liếc mắt ra hiệu.

Vì vậy Tổ Kỳ mới hưởng một chút gió trời mát mẻ, cửa sổ xe liền bị kéo lên rồi.

Tổ Kỳ bỗng nhiên thức tỉnh giận tím mặt, quay đầu quát lên: "Anh làm gì đóng cửa sổ xe của tôi a!"

Tiết Giác nhún nhún vai, khá là vô tội: "Cậu cảm thấy được tôi ở vị trí này có thể đóng cửa sổ xe sao?"

Tổ Kỳ trừng mắt nhìn tài xế phía trước.

"..." Tài xế trên mặt đổ mồ hôi lạnh, xem đôi mắt kia kìa,vừa lớn vừa tròn.

Lần này Tổ Kỳ không ngủ nữa, kiên trì ngồi, hai tay ôm ngực sinh khí, cũng không lâu lắm, cậu đột nhiên liếc mắt thấy Tiết Giác bên cạnh đang ngủ

Tổ Kỳ: "..." Khốn kiếp.

Sau một tiếng, xe tại một cửa tiệm xanh vàng rực rỡ chung quanh tản ra khí tức sang trọng, tài xế trước tiên xuống xe sau đó mở cửa xe.Vốn là chuẩn bị đủ tâm lý Tổ Kỳ nhìn thấy kia phiến vàng chói lọi sau cửa lớn, nhất thời co lại thành chim cút, víu cửa xe đánh chết không chịu đi ra ngoài.

Tiết Giác tựa như cười mà không phải cười đứng ở bên ngoài xem kịch vui, còn không quên trào phúng vài câu: "Cậu không phải yêu thích ăn mặc như vậy sao? Hiện tại còn biết mất mặt?"

Tổ Kỳ phản bác: "Ai nói tôi yêu thích loại trang phục này?Quần áo này rõ ràng chính là cho bệnh thần kinh mặc, cùng với quần cộc hoa có thể so sánh sao?!"

Tiết Giác khóe miệng hạ xuống, thần sắc lạnh lùng: "Ở trong mắt tôi, hai loại trang phục này không có sự khác biệt, nếu cậu nói thích, tôi có thể để cho cậu cả đời mặc như vậy."

Tổ Kỳ lần thứ hai trầm mặc.

Hắn có thể cảm giác được, Tiết Giác lời nói này cũng không phải đùa giỡn, mà là nói được làm được.Trước đây trong mắt Tổ Kỳ, Tiết Giác chỉ là một nhân vật được viết rập khuôn trên trang giấy, mãi đến khi chân chính đối mặt Tiết Giác, cậu mới phát hiện người này thật ra là một người sống sờ sờ, hành vi làm việc của hắn hoàn toàn dự theo tính cách mà ra, mà không phải dăm ba câu tính cách được viết ra trên giấy.

Giằng co nửa ngày, vẫn là Tiết Giác thỏa hiệp trước, từ trong buồng xe lấy ra khăn giấy Trương quản gia chuẩn bị trước đó, ngồi vào bên trong xe tỉ mỉ thay Tổ Kỳ lau đi khuôn mặt trang điểm.Tiết Giác không quản làm bất cứ chuyện gì đều hết sức chăm chú, mặc dù chỉ là giúp Tổ Kỳ lau mặt, hắn cũng đem mỗi một tấc trên mặt Tổ Kỳ đều chăm sóc chu đáo.Hai người cơ hồ là mặt dán vào mặt, hô hấp của Tiết Giác hầu như phả trên mặt Tổ Kỳ, Tổ Kỳ lúng túng mím mím môi, tẻ nhạt đến cực điểm không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ tới tướng mạo Tiết Giác.

Nam phụ thâm tình tự nhiên không có gì để bàn, tùy tiện đem hắn thả tại một đầu phố sẽ kiến cho hai trăm cái đầu ngoài lại nhìn, bất quá Tiết Giác rất thích cau mày, sinh ra cảm giác xa cách.

Thời điểm Tổ Kỳ suy nghĩ lung tung, Tiết Giác liền nhanh chóng thay cậu làm sạch lớp trang điểm.

"Có cảm giác gì?" Tiết Giác một bên thu thập khăn giấy một bên hỏi.

Tổ Kỳ theo bản năng trả lời: "Không phải anh nên đi báo danh một lớp trang điểm hay sao?" Ít nhất lần sau có thể trang điểm cho cậu dễ nhìn một chút.

Tiết Giác: "..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio