Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

chương 85: ăn giấm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

----------------------------------------------

Đường Du Khoan nhớ Tổ Kỳ đúng là có đề cập tới có một số chuyện muốn gặp mặt nói trực tiếp, chỉ là sau đó vội vàng giải quyết các loại thủ tục cùng với dọn dẹp lại trại chăn nuôi liền quên mất chuyện này.

Lúc này Tổ Kỳ bỗng nhiên nhắc lại, Đường Du Khoan ngược lại có chút tò mò.

Hắn quay người trở lại ngồi xuống đối diện với Tổ Kỳ, một cái cánh tay khoát lên cạnh bàn, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, thoạt nhìn như tên vô lại, hắn nhíu mày nói: "Nói đi, chuyện gì?"

Tổ Kỳ mở màn hình điện thoại, tìm tới tấm hình cậu chụp không gian lần trước, sau đó đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt Đường Du Khoan.

"Anh biết bọn họ không?"

Đường Du Khoan nhàn nhạt liếc mắt một cái màn hình điện thoại di động, một giây sau, vẻ mặt của hắn nguyên bản cà lơ phất phơ trong nháy mắt đọng lại, thần sắc giật mình ngẩn ngơ mà cầm điện thoại di động lên nhìn kỹ một hồi, bỗng nhiên khàn giọng nói: "Cậu biết bọn họ?"

"Trong hình là Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Tam Bảo, cùng với cha mẹ bọn họ A Đào cùng A Thụ." Tổ Kỳ hai mắt nhìn chằm chằm Đường Du Khoan, cậu không bỏ qua bất kì biểu tình biến hóa nào trên mặt của Đường Du Khoan.

Lần này cậu rất khẳng định ——

Đường Du Khoan chính là A Khoan.

Phản ứng của hắn lúc này không giống như là giả, hơn nữa Đường Du Khoan tựa hồ cũng không có muốn che giấu tâm tình của mình.

Tổ Kỳ trầm mặc nhìn chăm chú vào Đường Du Khoan, mà Đường Du Khoan thì lại không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, hai người liền như vậy không nói một lời ngồi ở trước bàn giằng co một hồi lâu.

Cuối cùng Đường Du Khoan từ trong hồi ức thoát ra, phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, trong lúc nhất thời mặt mày đều trở nên ôn hòa, hắn giật giật môi: "Những cái tên này là tôi đặt cho bọn họ..."

Tổ Kỳ hỏi: "Bọn họ đều rất nhớ anh."

"Tôi cũng rất nhớ họ", Đường Du Khoan trong nụ cười kẹp một tia đắng chát, "Thế nhưng từ sau lần kia trở về, cánh cửa để tôi đến chỗ bọn họ đã biến mất."

Nghe vậy Tổ Kỳ ngây cả người: "Vì sao lại biến mất?"

"Không biết." Đường Du Khoan lắc lắc đầu, hắn dường như hồi tưởng lại một số ký ức không vui, trên mặt từ từ hiện ra mấy phần thần sắc thống khổ,sau đó thay đổi đề tài, "Nói đi nói lại, sao cậu lại có ảnh của bọn họ? Không lẽ cậu..."

Đường Du Khoan lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Tổ Kỳ không hề trả lời câu hỏi của Đường Du Khoan, mà là hỏi: "Anh muốn gặp bọn họ một chút không?"

"Dĩ nhiên muốn." Đường Du Khoan không chút nghĩ ngợi liền nói, hắn đem điện thoại di động trả lại cho Tổ Kỳ, hơi có chút hoài niệm mà nói, "Cũng không biết ba tiểu lão đầu kia có lớn lên chút nào không."

Tổ Kỳ: "..."

Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói tuổi tác của Cát Tường Tam Bảo đúng là có thể làm ông của bọn họ.

Bỏ đi.

Tổ Kỳ đến cùng không dám ở trước mặt Đường Du Khoan đem Cát Tường Tam Bảo cùng A Đào A Thụ từ trong không gian mang ra, đang muốn tìm cái lý do đi ban công.

May là Đường Du Khoan là một người thông minh, vừa nhìn thấy biểu tình của Tổ Kỳ liền biết cậu đang lo lắng cái gì, lúc này đứng dậy nói mình trở về phòng ngủ thu thập một chút, còn cố ý khóa cửa phòng ngủ.

Cát Tường Tam Bảo cùng A Đào A Thụ đã sớm tại chỗ cũ chờ đợi, nghe nói có thể nhìn thấy A Khoan, bọn họ liền mặc quần áo mới mà Tổ Kỳ mua cho, hai người lớn và ba đứa nhỏ thoạt nhìn đặc biệt khẩn trương.

Tổ Kỳ không nhịn được cười, không ngừng căn dặn bọn họ thả lỏng, sau đó dẫn năm người bọn họ đến trong phòng khách của Đường Du Khoan

Đây là lần thứ hai bọn họ đi đến thế giới hiện thực, hoàn cảnh bây giờ so với khách sạn lần trước hoàn toàn khác nhau, A Đào cùng A Thụ trong nháy mắt khẩn trương đến cả người đều căng thẳng, như hai con chim cút, đứng im tại chỗ ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Ngược lại là Cát Tường Tam Bảo rất nhanh liền thích ứng dù sao cũng là trẻ con, đối với khung cảnh mới tràn ngập tò mò, chỉ chốc lát sau phía sau A Đào, A Thụ lộ ra ba cái đầu nhỏ, nhìn đông ngó tây.

Tổ Kỳ không có vội vã đi tìm Đường Du Khoan, mà để bọn họ ngồi vào trên ghế salông, để cho bọn họ quen thuộc với hoàn cảnh một chút, mới đi đến cửa phòng ngủ đóng chặt mà gõ cửa.

Bên trong Đường Du Khoan dường như là đã đứng chờ sẵn phía sau cửa, ngay lúc Tổ Kỳ gõ cửa thì cửa lập tức mở ra.

Đường Du Khoan trên mặt không còn nụ cười lưu manh, ánh mắt của hắn ở trên người Tổ Kỳ dừng lại chốc lát, lập tức nhìn thấy Cát Tường Tam Bảo đang trốn phía sau Tổ Kỳ.

Có lẽ là cùng Đường Du Khoan cách xa quá lâu, Cát Tường Tam Bảo so với trong tưởng tượng của Tổ Kỳ càng e dè hơn, ba tên tiểu gia hỏa e dè cẩn thận nhìn Đường Du Khoan,sau khi cùng Đường Du Khoan đối diện, lặp tức thu đầu lại như là muốn độn thổ trốn đi.

Vốn là Đường Du Khoan ảo tưởng ra một đống cảnh tượng gặp lại cảm động, kết quả thấy phản ứng của Cát Tường Tam Bảo, nhất thời giận dữ cười, dùng tay lôi ba nhóc con ra.

"Mấy người làm gì đó?" Đường Du Khoan giả vờ hung ác mà nhe răng, dùng giọng Đông Bắc mà nói, "Mới không gặp bao lâu, ba tiểu lão đầu các người đến bạn cũ cũng không nhận?"

Đại Bảo bị Đường Du Khoan nhấc lên, như con thỏ nhỏ hoảng sợ khua tay mau chân khắp nơi, nhưng đáng tiếc thân hình nhỏ xíu không thể trốn khỏi ma trảo của Đường Du Khoan.

Trong chớp mắt, Tam Bảo đang nỗ lực chạy trốn cũng bị Đường Du Khoan không chút lưu tình bắt được quần áo, còn Nhị Bảo tội nghiệp đứng tại chỗ, ở lại cũng không xong chạy cũng không phải, đành phải rưng rưng nước mắt nhìn Đường Du Khoan.

"Tôi nói mấy người chạy cái gì nha? Tôi cũng đâu ăn thịt mấy người." Đường Du Khoan dở khóc dở cười.

"Buông tôi ra!" Đôi mắt của Đại Bảo rươm rướm nước mắt, một bên giãy dụa một bên nhìn Tổ Kỳ kêu, "Tổ Kỳ ca ca cứu đệ!"

Tổ Kỳ bị kéo xuống nước tiến lên kéo kéo quần áo Đường Du Khoan, yếu ớt nói: "Anh đừng trêu bọn họ nữa..."

Nhưng mà Đường Du Khoan căn bản không nghe Tổ Kỳ khuyên bảo, Đại Bảo dĩ nhiên đã quên giọng Đông Bắc mà hắn cực khổ dạy, nhất định phải cho ba tiểu lão đầu một chút giáo huấn mới được.

Vì vậy Cát Tường Tam Bảo như cá nằm trên thớt mặc người hiếp đáp, sống không còn gì luyến tiếc bị Đường Du Khoan ôm vào trong ngực dùng sức giày xéo một trận.

A Đào cùng A Thụ có vẻ như sớm thành thói quen với cảnh tượng như thế này, còn cười híp mắt đứng ở bên cạnh nhìn, làm như việc không liên quan đến mình.

Tổ Kỳ thấy Đường Du Khoan cùng bọn họ sẽ có nhiều chuyện muốn nói với nhau, nên im lặng đi ra ban công đứng.

Đem cửa kính ở ban công đóng lại, chỉ có thể nghe được tiếng có tiếng không những người bên trong đang nói chuyện, cũng không rõ ràng bọn họ cụ thể đang nói cái gì.

Mùa đông ban đêm trời bắt đầu đổ tuyết, sót ở trên mặt, xúc cảm lạnh lẽo khiến Tổ Kỳ rùng mình mấy cái.

Cậu đứng trên ban công phóng tầm mắt nhìn ra ngoài kia nhìn thấy bên trong trại chăn nuôi thấp thoáng đèn điện, nền tuyết trắng xóa như muốn đem cả thế giới bao trùm, trong tầm mắt khắp nơi đều bao phủ bởi một làn áo bạc.

Sắp hết năm...

Tổ Kỳ yên lặng đếm thời gian.

Trước khi xuyên qua, cha mẹ Tổ Kỳ đều qua đời sớm, cậu và thân thích rất ít khi lui tới, ngày lễ ngày tết toàn bộ đều một mình ở nhà xem tivi, có đôi khi là trải qua cùng bạn bè..

Tổ Kỳ đã quen với sinh hoạt lẻ loi, chưa bao giờ cảm thấy cùng trải qua năm mới là chuyện quan trọng.

Chỉ là hiện tại, nghĩ đến trong nhà có Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn, còn có Ông Ngọc Hương thường hay gọi điện nhắc cậu trở về...

Cậu đột nhiên có chút mong đợi ăn tết.

Đứng ở ban công nửa tiếng, sau đó Tổ Kỳ thực sự lạnh đến mức không chịu nổi, xoa xoa tay cánh tay há miệng run rẩy trở lại trong phòng.

Vào lúc này, A Đào A Thụ cùng Đường Du Khoan đã nói xong, ngoại trừ Cát Tường Tam Bảo vẫn như cũ tức giận nhảy nhót bên cạnh Đường Du Khoan, ba người lớn trên mặt ít nhiều cũng có chút thương cảm.

Thấy Tổ Kỳ đến gần, A Đào vội vã lau đi nước mắt, đứng lên ngượng ngùng cười cười, nói câu Tổ Kỳ nghe không hiểu.

Đường Du Khoan cũng khôi phục biểu tình cà lơ phất phơ ban đầu, hai tay duỗi dài khoát lên ghế sô pha, đung đưa hai chân, nói rằng: "Bà ấy nói bọn họ nên về rồi, cậu đưa bọn họ trở về đi thôi."

Nói xong Đường Du Khoan rất tự giác đứng dậy đi về phòng ngủ, ba tên tiểu gia hỏa còn muốn cùng hắn đi vào, kết quả mới đi tới cửa, liền bị Đường Du Khoan hung thần ác sát hù mà quay trở lại.

Bỗng nhiên bị hung ác một trận Cát Tường Tam Bảo khóc chít chít mà đi đến trước mặt Tổ Kỳ, đỏ mũi ủy khuất nói: "Tổ Kỳ ca ca, A Khoan thay đổi."

"Đúng, hắn thay đổi." Tổ Kỳ ngồi xổm người xuống, sờ sờ ba cái đầu nhỏ, an ủi, "A Khoan từ lâu không còn là A Khoan trước đây nữa, hắn từ người trẻ tuổi tinh thần phồn thịnh biến thành đại thúc tuổi trung niên mất tinh thần uể oải suy sụp..."

Lời còn chưa dứt, phòng cửa đóng chặt bỗng nhiên truyền ra tiếng rít gào của Đường Du Khoan: "Tổ Kỳ! Đừng cho là tôi không biết cậu ở sau lưng nói xấu tôi nha!"

"..." Tổ Kỳ đánh rùng mình, lập tức đổi giọng, "Mà là A Khoan của chúng ta vẫn cứ anh tuấn suất khí phong lưu phóng khoáng."

Cát Tường Tam Bảo quỷ dị trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn là Đại Bảo trên mặt mang theo xem thường dũng cảm nói ra chân tướng: "Tổ Kỳ ca ca, anh cũng bị dọa sợ rồi đi."

"..." Đúng, tôi rất là sợ.

Tổ Kỳ trong lòng yên lặng chảy hai hàng nước mắt mì sợi.

Nước mắt mì sợi:

Sau khi đưa năm người họ trở về, Tổ Kỳ mới nói với Đường Du Khoan ý của cậu.

Bây giờ Tổ Kỳ còn bận quay phim ở đoàn, không thể cùng lúc chú ý bên này, hơn nữa sản phẩm cậu muốn bán đều có liên hệ với không gian, giao cho những người khác hỗ trợ trông coi, rất dễ dàng bại lộ.

Bởi vậy Tổ Kỳ muốn cho Đường Du Khoan hỗ trợ, đương nhiên càng nói cụ thể không phải hỗ trợ, mà là hợp tác.

Nếu là Đường Du Khoan đáp ứng, hắn không chỉ có thể tiếp tục ở tại trại chăn nuôi, còn có thể nhận ba mươi phần trăm lợi nhuận tiêu thụ trên website, đồng thời hắn không cần bỏ ra bất kì đồng nào, chỉ cần dùng trí tuệ cùng thể lực.

Cái điều kiện này đối với Đường Du Khoan vào giờ phút này mà nói, không thể nghi ngờ là bị đĩa bánh bất thình lình từ trên trời rơi xuống đập trúng.

Trời mới biết Đường Du Khoan đối với con đường sau này mê man cỡ nào, chỉ cần cha hắn còn nằm trong bệnh viện, thì đó chính là cái động không đáy, hắn lại chỉ có một khoản tiền bán đất, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, khoản tiền kia căn bản chống đỡ không được bao lâu.

Thời điểm đó, tiền thì xài hết mà hắn lại chẳng còn thứ gì có thể bán.

Đường Du Khoan thiếu chút nữa trực tiếp đồng ý, nhưng hắn vẫn nhịn, mím môi chần chờ nửa ngày, chậm rãi hỏi: "Tại sao là tôi?"

"Đáp án không phải đã qua rõ ràng sao?" Tổ Kỳ nhún vai một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa, khiến người đối diện không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn thân cận, cậu nói, "Trừ anh ra, tôi không thể chọn ai."

Đường Du Khoan bỗng nhiên cười hì hì, nhíu mày nói: "Lẽ nào cậu không sợ tôi phản bội cậu sao?"

"Phản bội tôi cái gì?" Tổ Kỳ nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, bên trong đôi mắt hoa đào hiện ra tia mê man, tựa hồ thật sự không hiểu ý tứ Đường Du Khoan.

Đường Du Khoan bị ánh mắt ngây thơ của Tổ Kỳ nhìn có chút không đành lòng, dừng một chút vẫn là tiếp tục nói rằng: "Tỷ như đem bí mật cậu có thể tiến vào dị thế nói ra."

Tổ Kỳ bật cười, ung dung nói: "Anh tuyệt đối sẽ không nói."

Nghe vậy Đường Du Khoan ngẩn người, cũng cùng cười rộ lên: "Tại sao khẳng định như vậy?"

"Nói không chừng anh có thể so với tôi càng cẩn thận e dè hơn." Tổ Kỳ mỉm cười nhìn Đường Du Khoan có chút kinh ngạc, ánh mắt trong suốt phảng phất có thể vào đúng lúc này nhìn thấu linh hồn Đường Du Khoan, cậu dùng giọng điệu thản nhiên mà nói, "Nếu như tôi là anh, dưới tình huống thiếu tiền như vậy sẽ không đem mạng sống của cha mình ra đùa giỡn."

"..." Đường Du Khoan đột nhiên trở nên trầm mặc.

Tổ Kỳ sắc mặt bất biến, con ngươi nửa khép, khóe miệng cậu trước sau kẹp một tia ý cười như có như không, lại nhìn như có chút lạnh nhạt.

Đường Du Khoan mặt không thay đổi quan sát Tổ Kỳ nửa ngày, phút chốc xì cười rộ lên: "Cậu thật sự rất thông minh, biết đến nhắm ngay điểm yếu của tôi mà uy hiếp."

Tổ Kỳ thở dài: "Kỳ thực tôi không có ý uy hiếp anh, chỉ là nói ra tình huống lúc này thôi,nếu là đổi thành những người khác, chỉ sợ bọn họ bây giờ đã tự do ra vào chỗ đó, tôi cũng không muốn hợp tác cùng họ."

Cuối cùng, Tổ Kỳ lại bổ sung, "Bất quá còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, anh là bạn thân của Hằng Cảnh Thần, tôi tin tưởng cậu ta nên cũng tin tưởng anh."

Trong tiểu thuyết Hằng Cảnh Thần là người thành thật ngay thẳng đồng thời trọng tình trọng nghĩa, nên bạn của cậu ta cũng sẽ như thế.

Từ một số ý nghĩ trên mà nói, hành vi lần lày của Tổ Kỳ không thể nghi ngờ lag đang gian lận.

Nhưng mà Đường Du Khoan cũng không biết Tổ Kỳ nắm giữ góc nhìn của Thượng Đế, khi hắn nghe xong đối phương trịnh trọng nói mấy câu đó, biểu tình ngây ngốc ngẩn ra thời gian rất lâu, sau khi phản ứng lại thì viền mắt bỗng trở nên đỏ.

"Cám ơn cậu, Tổ Kỳ." Đường Du Khoan nói.

"Khách khí." Tổ Kỳ nói.

Nếu quyết định đem trại chăn nuôi đổi thành vườn trái cây, nhất định phải thuê công nhân đến đem lều trại đều dỡ bỏ, cùng với rất nhiều việc nhỏ lặt vặt, đều cần một lần nữa sắp xếp lại.

Tổ Kỳ đối với phương diện này không biết, thẳng thắn toàn bộ giao cho Đường Du Khoan xử lý, cậu trực tiếp cầm hai triệu trong thẻ ngân hàng đưa cho Đường Du Khoan, dùng làm chi tiêu sơ kỳ cho vườn trái cây.

Đương nhiên mỗi một khoản mà Đường Du Khoan tiêu tốn, đều phải viết lại rõ ràng trong sổ sách để ngày sau dễ tính toán lại.

...

Bên này Tổ Kỳ bận rộn với sự nghiệp đóng phim và vườn trái cây, lúc nghỉ ngơi thì bận với website.

Mà một bên khác Tiết Giác lại thu được một tin tức xấu.

Vương Lục tự mình gọi điện thoại cho Tiết Giác, nói là Tổ Kỳ đã tìm được chõ ăn cơm, sau này Tiết Giác không cần phải giả danh fan đưa đồ ăn tới nữa, vừa vặn tiết kiệm một khoản tiền.

Nghe xong lời nói này, Tiết Giác trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên không vui mở miệng: "Ông cảm thấy tôi sẽ đau lòng chút tiền này sao?"

"Tôi biết ngày là chủ tịch tập đoàn, chút tiền ấy không đáng là bao, nhưng ngài không đau lòng tiền là một chuyện, Tổ Kỳ có nguyện ý ăn cơm ngài mua hay không lại là một chuyện khác." Vương Lục một bên đung đưa xích đu, một bên khua môi múa mép.

Đổi thành trước đây, coi như mượn cho Vương Lục mười cái lá gan, ông ta cũng không dám dùng điệu bộ như thế nói chuyện với Tiết Giác, nhưng là bây giờ ông ta đang tức giận, trong lúc kích động mà nói ra mấy lời như thế.

Mấy ngày nay, chuyện không hay của Tổ Kỳ cùng Tiết Giác đã truyền khắp đoàn, tự nhiên cũng truyền tới tay Vương Lục.

Đừng xem Vương Lục trong lúc quay phim đối với Tổ Kỳ nghiêm khắc, cảnh nào quay không đúng cảm xúc, nhất định muốn một lần nữa quay lại đến khi nào hài lòng mới thôi, lại không hiếm ở trường quay mà chửi Tổ Kỳ đến máu chó đầy đầu, nhưng người hiểu rõ Vương Lục đều biết "Yêu càng nhiều kỳ vọng càng cao".

Nếu như Vương đạo không thích Tổ Kỳ, đã sớm cho cậu thu dọn đồ cuốn gói khỏi đoàn, bây giờ không chút nào keo kiệt đem hết thảy kỹ xảo cùng tri thức truyền thụ cho Tổ Kỳ, nghiễm nhiên đem Tổ Kỳ xem là bảo bối trong lòng.

Vương Lục là người quý trọng diễn viên có thực lực, lúc thường trong quá trình diễn đều rất quan tâm Tổ Kỳ, trước mắt diễn viên mà ông xem như bảo bối lại bị xem thường, đạo diễn Vương nổi tiếng nóng nảy không nuốt nổi cơn giận này.

"Tiết tổng, ngài nghe tôi khuyên một lời, nếu ngài muốn đối tốt với Tổ Kỳ không cần làm những chuyện giả tạo này, chỉ cần ngài ở nhà đối tốt với cậu ấy một chút là được." Vương Lục có ý riêng mà nói.

Tiết Giác tất nhiên là nghe được nghĩa bóng của Vương Lục, lạch cạch một chút khép lại văn kiện trong tay, trong mắt nổi lên một tầng băng sương, hắn lạnh lẽo mà cười nói: "Đạo diễn Vương, ông có chuyện cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng giáo huấn người."

Vương Lục thấy Tiết Giác là thật nghe không hiểu, thở dài, nhân tiện nói: "Ngược lại ngài sau này không cần phải để ý đến việc ăn uống của Tổ Kỳ,cậu ấy cùng Kiều Y Dương cùng nhau ăn cơm càng thêm thuận tiện."

"Lời này là có ý gì?" Tiết Giác âm thanh càng ngày càng lạnh.

Vương Lục trong lòng tức giận, liền thêm mắm dặm muối mà nói: "Là ngài không biết, gần đây Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương sau khi quay xong thường cùng nhau ăn cơm, quan hệ thân mật cực kì, tuy rằng Kiều Y Dương thoạt nhìn lãnh lãnh đạm đạm không thích theo người tiếp xúc, thế nhưng cậu ấy có vẻ như rất thích cùng Tổ Kỳ làm bạn, hai người suốt ngày đều thân thiết như anh em ruột, Tổ Kỳ cùng cậu ấy cùng nhau ăn cơm dù sao cũng hơn là một mình ăn cơm đi?

"..." Tiết Giác cơ hồ từ trong kẽ răng bỏ ra một câu nói, "Ông nói Kiều Y Dương nào?"

"Đương nhiên là ảnh đế bảy trăm triệu- Kiều Y Dương." Vương Lục cười híp mắt nói, "Kiều ảnh đế nổi danh như vậy, Tiết Giác ngài lại không quen biết... Bất quá Tiết tổng trăm công nghìn việc, không quen biết cũng rất bình thường."

Tiết Giác cười lạnh: "Hiện tại đã biết."

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Giác mới phát hiện mình đã đem cây bút ký tên trong tay bẻ gãy, hắn buồn bực mất tập trung đem hai đoạn bút ném tới khay trà, ngước mắt liền đối diện với ánh mắt run sợ của Tiểu Triệu.

Tiểu Triệu vốn là muốn báo cáo tiến triển dự án gần đây với Tiết Giác, nói đến một nửa, Tiết tổng nhận cú điện thoại.

Không biết người đối diện nói cái gì, Tiết Giác sắc mặt càng khó xem, cho tới bây giờ đã bao trùm một tầng dày đặc ấm ức tức giận, như mây đen ùn ùn bốc lên xung quanh Tiết tổng.

Tiểu Triệu hiếm khi nhìn thấy Tiết tổng bộc lộ tâm tình như vậy, hơi hơi nghĩ một hồi, liền đoán được Tiết tổng có phản ứng như vậy chắc chắn có liên quan đến Tổ Kỳ.

Có vẻ như ở trên thế giới này, người có thể làm cho Tiết tổng nhẹ như mây gió ít khi biểu lộ cảm xúc hỉ nộ vô thường, tức giận đến giơ chân, cũng chỉ có vị thần tiên Tổ Kỳ kia.

"Tiểu Triệu." Tiết Giác bỗng nhiên lên tiếng.

Bất thình lình bị gọi tên,Tiểu Triệu như là học sinh trốn học lên lớp bị giáo viên gọi tên, thiếu chút nữa cọ một chút đứng lên, hắn vội vàng nuốt ngụm nước bọt, gật đầu đáp: "Tiết tổng."

Tiểu Triệu nhìn thấy Tiết Giác một lần nữa cầm lấy văn kiện trên khay trà nhìn lướt qua còn tưởng rằng hắn sẽ dò hỏi các vấn đề liên quan đến hạng mục, kết quả nghe hắn nói: "Kiều Y Dương là ai?"

"... Khụ khụ khục... Tiểu Triệu Dự liệu không kịp tại chỗ bị nước miếng của chính mình làm sặc, nhất thời vỗ ngực khụ đến đỏ cả mặt, hắn nhanh chóng rót chén nước, thành thật trả lời, "Theo tôi được biết, Kiều Y Dương chỉ là một diễn viên mà thôi, cầm rất nhiều giải thưởng ảnh đế, số lượng fan rất nhiều nên tính là minh tinh lưu lượng hot nhất đi."

Tiết Giác mặt không hề cảm xúc cụp mắt nhìn văn kiện, trong miệng nói rằng: "Weibo đâu? Đem ra tôi xem một chút."

Tiểu Triệu không biết Tiết Giác vì sao lại đột nhiên đối với Kiều Y Dương cảm thấy hứng thú, hắn đè nghi hoặc trong lòng, vội vã cầm điện thoại di động lên tìm kiếm weibo Kiều Y Dương.

Chỉ là nhẹ nhàng thoáng nhìn, Tiểu Triệu liền thấy rạng thái mới nhất của Kiều Y Dương @ Tổ Kỳ weibo, phía sau là một chuỗi các ký tự như con nòng nọc, phía dưới còn có bức ảnh.

Trong hình là Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương...

Có thể nói là cười đến rất vui vẻ, đồng thời tư thế tương rất thân mật...

Vào lúc này, Tiểu Triệu cuối cùng cũng coi như rõ ràng Tiết tổng vì sao khác thường như vậy.

Tiết Giác tiếp nhận điện thoại di động, cũng không có xoát xuống, mà là thản nhiên nhìn liếc mắt một cái tên Kiều Y Dương và bài viết mới nhất, sau đó liền đem điện thoại di động trả lại cho Tiểu Triệu.

Tiếp đó, Tiết Giác biểu rất nhanh khôi phục bình thường, thật giống vừa nãy chuyện gì đều chưa từng xảy ra, thần sắc như lúc ban đầu cùng Tiểu Triệu thảo luận công việc gần đây.

Trạng thái thoạt nhìn an tường vô sự này của Tiết Giác kéo dài đến tan tầm về nhà, hắn còn chưa đi đến phòng khách liền nghe đến âm thanh Tiết Thiên Vạn a a a a, Ông Ngọc Hương như thường lệ đi đến cửa đón Tiết Giác.

"Tiểu Thiên Vạn mau nhìn, cha đã về rồi!" Ông Ngọc Hương vẻ mặt tươi cười mà đùa với tiểu tử.

Tiết Thiên Vạn nghe không hiểu Ông Ngọc Hương đang nói cái gì, nhưng nó phảng phất có thể cảm giác được cảm xúc của mọi người, trong miệng không ngừng phát ra âm điệu ngạc nhiên cổ quái, rất phối hợp Ông Ngọc Hương cười lớn.

Nếu là lúc trước, Tiết Giác liền thật vui vẻ mà ôm lấy Tiết Thiên Vạn, cũng để Ông Ngọc Hương nghỉ ngơi một chút.

Thế nhưng ngày hôm nay Tiết Giác từ đầu tới đuôi giữ một bản mặt lạnh như băng, qua loa cho xong mà sờ sờ đầu Tiết Thiên Vạn, nói tiếng hắn hơi mệt chút, liền dự định trực tiếp lên lầu.

"Nha oa!" Tiết Thiên Vạn tròn vo mắt to không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tiết Giác, đưa tay nhỏ tựa hồ muốn tóm lấy quần áo Tiết Giác.

Đáng tiếc Tiết Giác nhận ra được động tác của con trai, chỉ là cười yếu ớt kéo lại tay nó, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi.

"Tiểu Giác?" Ông Ngọc Hương hô, "Con không sao chứ?"

Tiết Giác tựa hồ không nghe thấy âm thanh của Ông Ngọc Hương, không bao lâu bóng người của hắn liền biến mất ở chỗ rẽ.

Tiết Giác trở lại thư phòng, đem cửa phòng khóa trái, ngồi vào trên ghế sô pha, tiếp theo nghiêm trang mở máy vi tính ra, từ baidu tiến vào weibo, thuần thục vào nick clone, nhập tên Kiều Y Dương trong ký ức.

Không tới nửa phút, hắn liền tiến vào weibo của Kiều Y Dương.

Tiết Giác lại tìm kiếm tên Tổ Kỳ, màn hình liền hiện ra trên dưới mười tin tức của Tổ Kỳ, toàn bộ đều là weibo đăng trong hai tháng qua, mỗi một bài đều có bức ảnh chụp chung thân thiết của bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio