Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lòng bàn tay rất nóng, chỉ chốc lát sau khi mở hệ thống sưởi trong xe thì đã ra mồ hôi, hai lòng bàn tay dán chung một chỗ với nhau, đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng hoa văn trên đó, Hàn Dục Hào luôn luôn bình tĩnh, không được mười phút thì sắc mặt từ từ nứt ra, vốn lúc mới lên xe thì hắn còn thấy hơi buồn ngủ, giờ thì tỉnh luôn.
Chỗ bọn họ muốn đi thì cần lái xe khoảng năm tiếng đồng hồ, Hàn Dục Hào thật giống như đang ngồi trên chông, mấy lần muốn né đi, Thi Gia liền dùng sức hết nâng tay lên cao, còn gây ra động tĩnh không nhỏ. Hàn Dục Hào chỉ có thể ngừng công kích!
Hàn Dục Hào biết Thi Gia đang cố ý, vất vả lắm mới đợi đến trạm dừng chân, sau khi xuống xe đi WC, Hàn Dục Hào nói Hàn Đông Dương ra ngồi phía sau, đổi lại cho hắn lái xe.
Một là chặng đường thật sự rất xa, hai là phía sau có Thi Gia.
Sau khi lên xe, Lâm Ngộ An lấy bánh bao và đồ ngọt mà dì Ngô tự mình làm ra từ trong túi, đưa cho Hàn Đông Dương: "Đông Dương."
"Cục cưng." Hàn Đông Dương nhận, tay bám vào lưng ghế nhướng người về phía trước, Lâm Ngộ An liền quay đầu hôn nhẹ hắn một cái, "Ngoan."
Hàn Dục Hào ngồi bên cạnh: "..."
Thi Gia ngồi bên cạnh: "..."
Cái kiểu show ân ái như chốn không người thế này, ánh mắt của Thi Gia chuyển qua trên người Hàn Dục Hào, ánh mắt của hai người chạm trúng nhau qua kính chiếu hậu, mắt Thi Gia cong lên, Hàn Dục Hào thì hơi hốt hoảng né đi.
"Thi Gia." Lâm Ngộ An hoàn toàn không chú ý tới mờ ám của hai người, hỏi, "Nhớ là cậu thích ăn vị việt quất mà đúng không, cho nè."
"Cảm ơn nhé!" Thi Gia cười nhận lấy.
"Anh cả, em để bên cạnh anh né, anh muốn uống nước thì cứ nói cho em biết một tiếng."
Hàn Dục Hào nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Không cần đâu, mọi người ăn đi!"
Thi Gia ở phía sau đột nhiên nói: "Vậy làm sao được chứ, tôi vừa vặn có một cái tay rảnh này, để tôi đút cho anh."
Hàn Dục Hào: "..."
Thi Gia nói xong, không đợi Hàn Dục Hào từ chối, cầm một miếng bánh quy đưa đến bên mép Hàn Dục Hào, "Nào."
"Thật không cần đâu, mọi người ăn đi!" Đầu Hàn Dục Hào hơi nghiêng đi, giọng nói có chút căng thẳng.
Thi Gia giục: "Nhanh lên chút nào, trên xe có người mang thai, anh phải nạp đủ tinh lực để lái xe chứ, bụng trống thì sao được."
Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương ở bên cạnh giả bộ không phát hiện, không nghe thấy gì, tự mình ăn đồ của mình, thỉnh thoảng còn đút đối phương một miếng.
Hàn Dục Hào liếc nhìn bọn họ một chút, thấy hai người không nhìn qua đây, mới nhanh chóng cúi đầu, ngậm miếng bánh quy trên tay Thi Gia vào miệng, ai ngờ, ngón tay của Thi Gia lại thừa cơ đưa vào trong miệng của hắn, càn rỡ ấn đầu lưỡi của hắn một cái.
Cuối cùng lại cười meo meo thu tay lại, ăn miếng bánh quy đó.
Hàn Dục Hào khẽ hít một hơi, ở trong lòng ghi nhớ món nợ này cho Thi Gia, nghĩ nếu như lát nữa Thi Gia còn làm càn chiếm tiện nghi của hắn như vậy, hắn sẽ cắn luôn.
Nhưng hắn tính sai rồi, bởi vì ngoại trừ lần đầu tiên đó, lúc sau Thi Gia đều ngoan ngoãn đút, không hề bước qua Lôi Trì.
Lâm Ngộ An ở một bên nói chuyện phiếm với Hàn Đông Dương.
"Đông Dương, em sờ chỗ này xem." Sau khi Lâm Ngộ An ăn bánh quy xong, giơ tay duỗi về phía sau, lộ ra cổ tay, "Bác sĩ Ôn nói có thể sờ được ba mạch đập ở đây, một là của anh, còn hai cái kia là của cục cưng nhỏ."
"Thật sao?" Thi Gia nghe thấy thế, giọng nói cao lên, thấy hứng thú, luân phiên thay đổi cảm nhận với Hàn Đông Dương.
Thi Gia: "Cậu cảm thấy không?"
Hàn Đông Dương: "Có chút chút."
Thi Gia: "Tôi vẫn không cảm nhận được."
Hàn Đông Dương: "Anh cũng có phải cha của tụi nó đâu, sao anh có thể cảm nhận được chứ, cục cưng nhỏ có thần giao cách cảm với tôi đấy."
Thi Gia hừ một tiếng, ngồi lại chỗ của mình, lúc này, Hàn Dục Hào cảm giác được sau lưng mình có một đường nhìn ghim chặt vào hắn, nhìn đến độ lưng hắn phát lạnh.
Khoảng ba giờ chiều, bọn họ ra khỏi cao tốc, dựa theo dẫn đường đi đến phương hướng của điểm du lịch, đi thẳng đến khách sạn trước.
"Chỉ đặt hai phòng sao?" Hàn Dục Hào đứng ở quầy lễ tân của khách sạn, bàn tay cầm chứng minh thư đờ ra, nhìn Thi Gia đứng bên cạnh một chút, nếu như không phải bây giờ Thi Gia cũng đang rất kinh ngạc, Hàn Dục Hào sẽ hoài nghi đây là trò quỷ của Thi Gia, nhưng mà phòng là do hai người Hàn Đông Dương đặt, Hàn Dục Hào nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Anh, sao thế?" Lúc này, một tay Hàn Đông Dương kéo vali, một tay dắt Lâm Ngộ An đi vào, hỏi hắn.
Lông mày tuấn tú của Hàn Dục Hào cau lại: "Hai đứa chỉ đặt hai phòng thôi à?"
"Dạ đúng đó." Lâm Ngộ An cười nói, "Em quên nói với anh, lúc tụi em đặt thì không còn dư phòng nào nữa, cũng chỉ có thể để cho anh cả và Thi Gia chịu khó chút thôi! Nhưng mà em đã xem rồi, giường của bọn họ rất lớn, ngủ ba người cũng còn được."
Giọng nói của Lâm Ngộ An rất bình tĩnh, nghe không ra là cậu cố tình, nói Hàn Đông Dương lấy chứng minh thư ra, đưa cho quầy lễ tân.
Hàn Dục Hào còn tính nói gì đó, Thi Gia lại đột nhiên lại gần nhỏ giọng nói: "Chúng ta phản ứng quá lớn thì mới khiến bọn họ hoài nghi đó!"
Hàn Dục Hào: "..."
Suy nghĩ cẩn thận, nghe thế cũng thấy đúng! Hàn Dục Hào dừng một chút, thế là vô cùng bình tĩnh lấy chứng minh thư ra.
Thi Gia quay đầu qua chớp mắt với Lâm Ngộ An một cái, yên lặng cười, ba người hiểu trong lòng mà không nói.
Sau khi bỏ đồ vào phòng, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương đi lấy vé, chỗ này rất lạnh, có tuyết rơi, trắng xoá cả núi. Bọn họ đi theo một nhóm đông người lên núi.
Càng đi lên thì càng lạnh, nhưng thật ra tinh thần của Lâm Ngộ An rất dồi dào, chạy bịch bịch bịch đi ở trước, một mạch đi lên trước, chóp mũi đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng người lại nóng lên. Thi Gia và Hàn Dục Hào lắc lư không nhanh không chậm đi ở phía sau đến, tuyết rơi rất lớn, đợi đến lúc bọn họ sắp lên đến đỉnh núi, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương đã đi xuống dưới.
"Sao hai người đi nhanh thế?" Thi Gia cười hỏi, bỗng nhiên lấy điện thoại ra, chụp cho hai người một tấm hình, nhìn vào liền phá lên cười ha ha, "Ôi chao, anh nhìn này, có giống chim cánh cụt không?" Thi Gia đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Dục Hào, hỏi hắn.
Lâm Ngộ An nghe thấy câu này, tức đến ngồi xổm xuống cào tuyết, nhưng lại có hơi chậm chập, ngồi xổm xuống không được, chỉ có thể quýnh đến độ giậm chân, nói với Hàn Đông Dương: "Dương Dương, cậu ta cười anh kìa."
"Để em xử Tam Nhi cho anh." Hàn Đông Dương nói xong, xắn tay áo lên muốn đánh nhau, Thi Gia lại núp sau lưng Hàn Dục Hào, hai người cãi nhau ầm ĩ một lúc lâu. Cuối cùng cũng không lên đỉnh núi nữa, bốn người cùng nhau xuống núi, xuống núi tìm được chỗ ăn thì cũng đã hơn sáu giờ, liền quay về khách sạn.
Hai gian phòng kề bên nhau, chỉ cách một bức tường, Thi Gia nhìn ra Hàn Dục Hào vừa đến khách sạn liền có chút không được tự nhiên, tuy rằng hắn che giấu rất tốt, e rằng chuyện này đến chính hắn cũng không phát hiện ra. Bác sĩ Hàn vẫn luôn chững chạc lãnh đạm, bỗng nhiên lại có cảm xúc khác biệt, Thi Gia thấy rất đáng yêu.
"Này, bác sĩ Hàn, anh đang lo lắng lắm đấy à!" Thi Gia thừa dịp hai người Lâm Ngộ An ở dưới lầu, lại gần Hàn Dục Hào nói.
Hơi nóng phun sát tai, Hàn Dục Hào ho nhẹ một tiếng, giọng nói không hề nhấp nhô: "Ai lo lắng cơ?"
Thi Gia cười thích thú, vạch trần: "Nhưng bây giờ anh đang bước đi cùng tay cùng chân đấy."
Hàn Dục Hào: "..."
/Hết chương /