"Nhìn ra là trang phục của tộc nào không?" Địch Hạo hỏi.
"Hình như là trang phục của tộc Nữ Chân" Đào Trình cẩn thận nhìn vài lần.
"Nữ Chân?"
"Ừm, có lẽ vậy" Đào Trình gật đầu
"Nếu đúng là mộ của tộc Nữ Chân (), vậy không phải thực sự có quan hệ với triều Thanh sao? Chẳng lẽ đây thực sự là Long Mạch của triều Thanh?" Đào Nhiên kinh ngạc hỏi
Đào Trình lại lắc đầu "Cũng chưa chắc, phải biết rằng tiền thân của người Thanh là Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích triều Hậu Kim (), tiền thân của người Mãn Châu mới là tộc Nữ Chân (). Cho nên chỗ này không nhất định là Long Mạch triều Thanh."
() Tộc Nữ Chân: là người Tungus ở những vùng Mãn Châu và miền bắc Triều Tiên. Họ thành lập nhà Kim từ đến thì bị Mông Cổ tiêu diệt. Thế kỉ XVII, Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống nhất các bộ tộc Nữ Chân lập ra nhà Hậu Kim, sau đó con trai Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Hoàng Thái Cực đổi tên tộc Nữ Chân thành tộc Mãn Châu.
() Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích ( - ): là một thủ lĩnh của bộ tộc Nữ Chân vào cuối đời Minh. Ông thuộc bộ tộc Tô Khắc Tố Hộ. Cha ông thuộc bộ lạc Giác La, dòng dõi là hậu duệ của Tả chỉ huy sứ Kiến Châu Nữ Chân Mang Ca Thiếp Mộc Nhị. Trong lịch sử Trung Quốc, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi tiếng là người đã xây dựng nền móng mà sau đó con trai ông, Hoàng Thái Cực bành trướng uy thế và trở thành vị Hoàng đế đầu tiên của triều đại nhà Thanh. Về sau, các hậu duệ truy tôn cho ông là Thái tổ, dù ông không giữ ngôi vị hoàng đế Trung Hoa một ngày nào. Năm , ông thống nhất hoàn toàn tộc Nữ Chân. Năm ông diệt nhà Minh lên ngôi Đại Hãn, tuyên bố dựng nước lấy quốc hiệu Đại Kim mà người Trung Quốc hay gọi là Hậu Kim.
() Người Mãn Châu: Đổi từ tên Nữ Chân năm , bắt đầu mạnh lên từ TK XVII, sau đó thành lập nên nhà Thanh ở Trung Quốc
"Mãn Châu? Người Mãn?" Đào Nhiên nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy"
"Pháp sư Shaman" Tần Chí đột nhiên lên tiếng.
Thượng Minh lập tức phản ứng lại "Xem ra tên Bố Tái kia thật sự có quan hệ với nơi này. Hắn là người Mãn."
"Mọi người cẩn thận một chút, có lẽ hắn đã vào đây" Địch Hạo nói.
Mọi người tiếp tục lần mò về phía trước, thông đạo này rất dài, hơn nữa có nhiều khuc quanh co, đi rất lâu rồi vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.
"Hửm?" Thất Thất đột nhiên lên tiếng "Em trai, em đang nhìn gì vậy?"
Giọng nói trong trẻo mềm mại hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mọi người đều nhìn về phía Thất Thất.
Thất Thất đang đứng bên cạnh Tần Duệ, Tần Duệ không biết từ khi nào đã tụt lại phía sau mọi người, ngẩng đầu ngắm bích họa.
Lời Thất Thất vừa nói ra, Tần Duệ vươn tay nhỏ chỉ lên bích họa ngao một tiếng.
Mọi người:.....
Tiểu Bạch hổ nhảy lên vai Tần Duệ, dùng đuôi quét mặt Tần Duệ, sau đó cũng nhìn về phía bích họa, nghiêng đầu, nó vẫn chưa nhìn ra cái gì.
Tần Duệ vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm bức bích họa, Địch Hạo đi tới, trên bích họa là một người phụ nữ, mặt mũi rõ ràng, đầu đội vương miện, người mặc trang phục người Hoa, dù hoàn toàn khác với những người xung quanh, nhưng cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng Địch Hạo đột nhiên bất ngờ, sau khi lấy lại tinh thần, quay đầu vẫy tay với Tần Chí "Vừa rồi lúc đi qua đây, trên bức bích họa có người phụ nữ này sao?"
.... Có ý gì? Chẳng lẽ người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện?
tần Chí suy nghĩ một chút, lắc đầu "Không có"
Địch Hạo nheo mắt, nháy mắt ra tay, chỉ thấy ánh sáng màu trắng chợt lóe, biến thành một đuôi quạt bay về phía bức bích họa.
Một tiếng thét chói tai của nữ truyền đến, người phụ nữ trên bích họa vậy mà lại cử động được! Màu sắc quanh thân nháy mắt tan đi, hoàn toàn biến mất trong bích họa.
"Quả nhiên có chuyện kì lạ"
Mọi người kinh ngạc nhìn Tần Duệ, nhiều người như vậy đều không phát hiện điểm khác thường, vậy mà một đứa trẻ lại phát hiện
ra.
Đào Trình nhịn không được lên tiếng hỏi "Hạo ca, con trai anh làm sao phát hiện được bức bích họa này có điều kì lạ?"
Địch Hạo sờ mũi, liếc con trai một cái, sau khi người phụ nữ trong bích họa biến mất, Tần Duệ liền nhìn vào bức bích họa khác: "Có lẽ là cứ nhìn chằm chằm vào nó nên phát hiện đi"
.....Đơn giản như vậy?
Thấy đầu Tần Duệ di chuyển, vẫn đang xem bích họa khác, mọi người cũng im lặng đồng ý với nguyên nhân này, bọn họ đi trong thông đạo, vẫn luôn không chú ý đến bích họa, cho nên mới không phát hiện điểm kì lạ, cũng đúng, một đứa trẻ có bao nhiêu khả năng chứ.
Vừa xảy ra chuyện như vậy, con đường kế tiếp, mọi người càng thêm cẩn thận, cũng quan sát bức bích họa, vừa nhìn liền phát hiện vấn đề.
"Nội dung trên bích họa, giống như lịch sử của một dân tộc" Trương Kỳ Phong nói.
"Lại là người phụ nữ vừa rồi!" Đào Nhiên kinh ngạc, mạnh mẽ đánh ra một đạo linh lực, lại phát hiện bích họa không có thay đổi gì.
"Có lẽ là bích họa bình thường"
Bức bích họa có người phụ nữ bị mọi người vây quanh, rõ ràng cô ta là người thống trị, bên cạnh có nhiều người đang bị xử tử, dường như là do bất mãn với nữ nhân này nên bị bắt.
"Người phụ nữ này vậy mà lại là người thống trị" Đào Nhiên bất mãn nói thầm, có chút không chắc chắn nói "Đây không phải là mộ của cô ta chứ?"
Nhân vật chính trong bích họa ở mộ thường là chủ mộ.
"Rất có khả năng" Địch Hạo theo bích họa đi về phía trước "Người phụ nữ này cuối cùng cũng bị giết, thi thể được đưa đi bởi những người ủng hộ cô ta....Hửm? Vậy mà vẫn muốn hồi sinh?"
"Thật sao?"
Mọi người cũng vây xem những bức bích họa khác, bích họa đã gần đến kết cục, trên đó quả thật vẽ nên tâm nguyện muốn hồi sinh của người phụ nữ đó.
"Mộ này không phải là để hồi sinh cô ta chứ?" Trương Chi Danh không chắc chắn nói.
"Người chết như đèn tắt, muốn sống lại thực sự là không có khả năng, cho dù có sống lại, cũng không thể xem là người" Địch Hạo nói
"Tiếp tục đi về phía trước thôi" Tần Chí giữ chặt Địch Hạo "Nếu chỗ này thực sự là để hồi sinh người phụ nữ kia, chắc chắn sẽ có những thứ tốt có thể phục hồi xương thịt của con người."
Hồi sinh một người đã chết, chắc chắn không phải chuyện dễ, cho nên trong một táng chắc chắn không ít thứ tốt, nhóm người bọn họ tiến vào đây, có nhiều mục đích, nếu thực sự có thể lấy một ít đồ, chuyến đi này cũng không quá tệ.
Thông đạo tiếp theo hai bên chỉ được lát bằng đá xanh, trên tường thắp đèn dầu.
Đào Trình nói "Rõ ràng vừa rồi không có ánh sáng"
"Chuyện này chứng minh nhất cử nhất động của chúng ta đều bị theo dõi, đối phương biết chúng ta đã vào đây" Địch Hạo vỗ vách tường "Bức tường vững chắc, mọi người nói xem ở đây có cơ quan không?"
"Có lẽ có, anh đừng sờ loạn, Hạo ca" Đào Trình đẩy Thượng Minh nói.
"Lạch cạch"
Đào Trình vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng vang thanh thúy, trong khoảng thời gian ngắn không dám nhúc nhích.
Địch Hạo và Tần Chí đều kéo mấy đứa nhỏ đến bên cạnh.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy chuyện gì xảy ra.
Trương Chi Danh thở ra một hơi "Xem ra không có việc gì, chúng ta đi tiếp thôi"
"Chi Danh!"
Trương Chi Danh vừa mới bước một bước, con đường phía trước đột nhiên bị đảo lộn, Trương Kỳ Phong nhanh tay giữ chặt Trương Chi Danh, cả hai gần như ngã xuống, Địch Hạo gần nhất đưa tay bắt lại, kết quả cũng bị kéo xuống.
"Hạo Hạo!" Tần Chí đứng dậy muốn đi lên, nhưng phía sau xảy ra biến hóa, mấy đứa nhỏ đều ở phía sau, Tần Chí cũng không dám làm liều.
Đào Trình, Đào Nhiên và Thượng Minh cũng bị chắn bởi bức tường, mọi người phía sau chỉ thấy đất dưới chân họ xoay tròn, khi quay lại thì đã không còn thấy người.
Cuối cùng chỉ còn lại mấy người ở đây, ngoài Tần Chí và sáu đứa nhỏ thì chỉ còn Lục Khải và Lục Vũ, hai người họ vẫn luôn ở phía sau đội ngũ nên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thất Thất nhào vào lòng ngực Tần Chí "Cha, ba sẽ không xảy việc gì chứ?"
Tần Chí dỗ Thất Thất "Không đâu, cha sẽ tìm thấy ba"
"Ừm" Thất Thất cảm thấy tay mình bị giữ chặt, cúi đầu thấy là Tần Duệ, miệng đang mếu giống như sắp khóc.
Có lẽ là trước nay chưa từng thấy ba ba biến mất trước mắt mình, từ nhỏ đến lớn Tần Duệ chưa từng khóc lúc này lại bị dọa sợ.
Thất Thất vội vàng thu lại nỗi lo của mình, ôm lấy Tần Duệ nói "Em trai ngoan, ba ba rất lợi hại, chắc chắn sẽ không có việc gì"
Tiêu Diễn cũng hiếm khi xoa đầu Tần Duệ.
Địch Hạo và hai huynh đệ Trương gia nháy mắt đã ngã xuống, liền sử dụng linh lực khiến tốc độ rơi xuống chậm lại, cúi đầu nhìn xuống đã thấy những lưỡi đao sắc bén!
Trương Kỳ Phong rút kiếm trong tay ra, quét từ trên xuống, những lưỡi đao sắc bén đã bị cắt đi nhiều, nhưng vẫn còn sót lại vài cái nằm sát mặt đất.
"Để tôi!"
Địch Hạo lấy Phượng Liên ra, một tiếng phượng kêu cất lên, Phượng Liên giống như một con rắn len lỏi quấn chặt những lưỡi dao phía dưới, sau đó thắt chặt, trong nháy mắt, những lưỡi đao sắc bén của đao trận đều biến mất.
Mà ba người Địch Hạo sau đó cũng đáp xuống mặt đất.
Trương Kỳ Phong và Trương Chi Danh kinh ngạc nhìn Địch Hạo
Trương Chi Danh buột miệng thốt ra "Cậu cũng có Linh Khí!"
Trương Kỳ Phong nhíu mày nhìn Trương Chi Danh.
Địch Hạo không thèm để ý, thu hồi Phượng Liên, cười nói "Đúng vậy, cùng với chồng tôi là một đôi đó."
Kỳ thật chỉ là trong tên trùng hợp có hai chữ long phượng, nghe thấy tương đối hợp, Phượng Liên và Long Hồn Đao thật ra chẳng có chút quan hệ nào, chẳng qua từ hai chữ Long Phượng này là có thể nhìn ra hai Linh Khí này không phân cao thấp, đều rất mạnh.
Có đôi khi Địch Hạo rất không hài lòng với hai cái tên này, kiếp trước, hai cái tên này xuất hiện không ai dám đụng vào, nhưng mà hiện tại.... thời đại thay đổi, nghe giống như Mary Sue () vậy....
() Mary Sue: Nhân vật hư cấu được lý tưởng hóa, gần như là hoàn hảo.
Chẳng qua khi đã đặt tên cho Linh Khí, nó sẽ đi theo vĩnh viễn, không thể sửa lại.
Tần Chí ở phía trên kiểm tra nhưng không tìm được cơ quan, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc lạnh lùng.
Nếu không phải có một chút tâm linh tương thông với Địch Hạo, biết cậu bây giờ vẫn an toàn, Tần Chí cũng dám nghĩ hiện tại mình có thể bình tĩnh như vậy.
Lục Khải và Lục Vũ cũng không giục Tần Chí, cũng giúp đỡ tìm kiếm.
"Đi thôi" Tần Chí đột nhiên đứng lên nói "Hạo Hạo cũng sẽ không đứng tại chỗ chờ, chúng ta cũng tiếp tục tiến về phía trước thôi"
Lục Khải nhìn Tần Chí, ngoại trừ phát hiện sắc mặt hắn có chút lạnh lùng, khí thế quanh thần được thu lại, trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Vừa rồi cảm giác áp bức của Tần Chí thực sự quá nghiêm trọng, Lục Khải và Lục Vũ cũng không biết phải mở miệng nói chuyện thế nào.
Mà Đào Trình bên này cũng không nhẹ nhàng như hai đám người còn lại.
Bọn họ bị đưa tới chỗ mộ thất.
Bên trong mộ thất đặt đầy quan tài, Đào Trình hít sâu một hơi, bởi vì khi họ xuất hiện, bên trong quan tài truyền đến tiếng đập.
Vẫn chưa phục hồi tinh thần từ việc phải tách ra với mọi người, lại gặp phải chuyện này, hai người trẻ tuổi của Đào gia đều có chút sửng sốt, vẫn là Thượng Minh lên tiếng đánh thức bọn họ "Mau tìm cửa ra!"
Đào Trình lấy lại tinh thần chạy tới đẩy Thượng minh tìm lối ra.
Một thất này rất đơn sơ, ngoại trừ đặt đầy quan tài, nhưng không có đến một vật bồi táng, Đào Trình không nhịn được nghĩ, chỉ sợ trong quan tài này chính là vật bồi táng.
Bốn phía vừa nhìn đã rõ, chỉ có vách tường, không có một cửa ra.
"Không thể nào, tại sao không có cửa?" Đào Nhiên đi qua đi lại.
Tiếng đập trong quan tài càng lúc càng rõ, thậm chí có tiếng kẽo kẹt, giống như quan tài sắp bị mở.
"Đừng vội, chúng ta có thể vào, nhất định có cửa ra, vừa rồi bức tường chuyển chúng ta tới đây, chắc chắn có thể ra ngoài bằng vách tường" Thượng Minh nói, quan sát vách tường xung quanh có chỗ nào khác biệt.
Đào Trình dán một đám bùa lên quan tài, chỉ tiếc cậu ta không mang nhiều loại bùa này lắm, dán chưa tới mấy cái đã hết rồi, may mà những quan tài bị dán đều đã yên tĩnh.
Nhưng so với những quan tài đang vang lên tiếng đập xung quanh, những quan tài bị dán tiếng động nhỏ hơn cũng không đáng kể.