"Vẫn chưa chắc chắn." Địch Hạo nói "Nhưng mà chỉ là chúng ta nghi ngờ người này, cũng không dễ điều tra."
Thẩm Sùng Hoàn dẫn theo Tiêu Kiền tới "Người mà hai người nghi ngờ không phải là tên đạo diễn đấy chứ."
"Hửm? Cậu cũng không ngốc." Địch Hạo cười nói "Đạo diễn kia không tiếc tiêu hao nhiều tài nguyên đầu tư, cũng muốn đưa Diêu Na làm nữ chính lại, nếu không phải hắn ta tích trữ tài sản nhiều, thì là hắn có tâm tư với Diêu Na. Mà kĩ thuật diễn của Diêu Na tuy rằng tốt, nhưng cũng không đến nỗi không phải cô ấy thì không được, đạo diễn hoàn toàn có thể tìm một diễn viên có kĩ thuật diễn tốt hơn. Cho nên khả năng tích trữ tài sản bị loại trừ."
"Người này có chứng cứ ngoại phạm." Thẩm Sùng Hoán nhắc nhở nói, "Ngoại trừ ở hiện trường quay phim lần đầu tiên, Lưu Vũ Kỳ chết, hắn không thể có mặt."
"Cho nên hắn chắc chắn đã dùng cách nào đó, trong đạo thuật rất nhiều chuyện không cần phải tự mình giết người, không phải sao?"
"Cho nên cậu hoài nghi hắn biết đạo thuật? Theo chúng tôi điều tra, người này là người thường." Thẩm Sùng Hoán nói.
"Đừng quên chuyện đồ sứ lần đó của Thượng Minh." Tần Chí nhắc nhở nói "Có khả năng là có đồ vật gì đó."
Thẩm Sùng Hoán và Địch Hạo nhíu mày, Địch Hạo lên tiếng: "Đồ sứ còn dễ nói, phát hiện ở bên người chết, cũng có đặc thù âm khí rõ ràng. Nhưng mà bên cạnh hai người chết này tất cả đều bình thường không phải sao, cho dù ở hiện trường đầu tiên chúng ta phát hiện dao động, nhưng cũng biến mất rất nhanh, cho nên nơi đó căn bản không có đồ vật có thể giết người."
"Đến cùng là vì nguyên nhân gì, thứ gì có thể lấy mạng người, chúng ta hiện tại không thể suy đoán bừa bãi." Thẩm Sùng Hoán nói "Tôi đi điều tra địa chỉ của đạo diễn kia, đi điều tra xem, có phát hiện gì không."
Đạo diễn bộ phim truyền hình này tên là Vinh Kỳ, từng quay mấy bộ truyền hình, hơn ba mươi tuổi, có chút danh tiếng. Vinh Kỳ ở trong một biệt thự, ngày hôm sau, bốn người liền tới biệt thự đó.
Người mở cửa là một người đàn ông tướng mạo bình thường, dáng người cao khoảng m, cơ thể gầy ốm, quầng thâm mắt dày, nhìn thấy họ có chút ngạc nhiên.
Đám người Địch Hạo không cần giải thích thân phận, bởi vì trước đó Vinh Kỳ đã gặp Thẩm Sùng Hoán và Tiêu Kiền rồi, nhưng Vinh Kỳ không mời bốn người họ vào, mà dựa vào trên khung cửa, cau mày hỏi: "Không biết các anh cảnh sát tới đây tìm tôi làm gì, trước đó tôi đã phối hợp điều tra." Nói xong, gã nhìn về phía Thẩm Sùng Hoán và Tiêu Kiền.
Thẩm Sùng Hoán nói "Vinh tiên sinh, Lưu Vũ Kỳ cũng đã chết, anh có biết không?"
Mày của Vinh Kỳ hơi động, hỏi ngược lại "Tại sao tôi lại biết? Chẳng lẽ các anh nghi ngờ tôi giết người? Tôi có chứng cứ ngoại phạm, lúc ấy tôi ở phim trường, nhiều người có thể làm chứng cho tôi."
Thẩm Sùng Hoán cười "Vinh tiên sinh, ai nói giết người phải ở hiện trường chứ? Trên thế giới này có rất nhiều cách thức giết người không thể biết được."
Cơ thể Vinh Kỳ hơi cứng lại một chút, gã đứng không động đậy "Cho nên các anh tới đây muốn bắt tôi về thẩm vấn? Tôi thật sự không biết cảnh sát dưới tình huống không có bằng chứng có thể bắt người đấy."
Địch Hạo lắc đầu nói, "Vinh tiên sinh, chúng tôi có lệnh điều tra, tới đây chỉ muốn điều tra nhà ở của anh một chút mà thôi, trong sạch thì là trong sạch, chúng tôi không nói anh là hung thủ, cũng không muốn bắt anh về. Nhưng mà hiện giờ kẻ tình nghi chỉ có anh và Diêu Na, hôm qua chúng tôi đã thẩm vấn Diêu Na."
Ánh mắt Vinh Kỳ sắc nhọn nhìn về phía ĐỊch Hạo.
Địch Hạo cười "Không ngại nói với anh, thật ra chúng tôi nghi ngờ Diêu Na là hung thủ, nhưng mà nếu anh cũng có khả nghi, trình tự cần làm vẫn phải làm, anh yên tâm, chỉ điều tra một lát, sau khi xong chúng tôi lập tức rời đi."
Khóe miệng Vinh Kỳ khẽ giật, cuối cùng không nói cái gì, nghiêng người để bốn người họ vào, gã cúi đầu xuống, giống như đang thất thần.
Vào trong nhà, bốn người Địch Hạo tách nhau ra điều tra, nhưng mà tìm nửa ngày, một chút đồ vật đặc biệt cũng không cảm nhận được, lúc này, Tần Chí gọi bốn người vào trong một phòng sách, chỉ vào một chỗ trống trên giá sách "Mọi người nhìn chỗ này."
Tiêu Kiền nhìn sát vào "Bên cạnh có ít tro bụi, ở giữa là đồ vật hình chữ nhật đã bị lấy đi mất."
Thẩm Sùng Hoán và Địch Hạo cảm nhận một chút, ngạc nhiên nói "Có dao động."
Địch Hạo mời Vinh Kỳ tới "Vinh tiên sinh, xin hỏi ban đầu ở đây đặt thứ gì sao?"
Vinh Kỳ nhìn chỗ Địch Hạo chỉ, giống như có chút giật mình, nhưng mà rất nhanh gã đã điều chỉnh lại "Đặt một ít đồ vật lung tung, tôi đã ném đi rồi."
"Đồ vật lung tung?" Thẩm Sùng Hoán cười "Vinh tiên sinh, chỗ này không giống nơi để những thứ lung tung, vừa rồi anh nhìn tới chỗ đặt đồ vật này hình như hơi ngạc nhiên."
Vinh Kỳ bỗng nhiên nổi giận "Ở đây đặt thứ gì có liên quan gì tới mấy người!? Xin hỏi mấy người rốt cục là ai! Tôi biết cảnh sát không tra án như vậy, không có chứng cứ liền muốn quy án người khác sao?!"
Địch Hạo lẳng lặng nhìn Vinh Kỳ nổi giận, có lẽ phải nói là phát tiết, chờ Vinh Kỳ nói xong, lúc này Địch Hạo mới nói "Vinh tiên sinh, cảnh sát sẽ không tra án như vậy, nhưng tất cả đều bởi vì hung thủ giết người cách bình thường, sự kiện không bình thường phải tra theo cách không bình thường, anh nói phải không? Anh muốn chúng tôi đưa chứng cứ ra, nhưng chứng cứ chúng tôi đưa ra chắc chắn không phải chuyện anh có thể biết đến. Đã chết hai người rồi, anh cũng rất sợ phải không?"
Bàn tay Vinh Kỳ run rẩy ở phía sau, hít một hơi khí lạnh "Tôi không biết mấy người nói gì?"
"Anh chỉ là một người thường, loại đồ vật giết người này người thường không thể có được, giữ đồ vật này bên người, nếu không cẩn thận sẽ tự lấy mạng của mình."
Vinh Kỳ há miệng thở dốc, "Tự lấy mạng của mình.....Không, các anh, các anh nhanh đi tìm Diêu Na, ngày hôm qua cô ấy bỗng nhiên tới tìm tôi, hôm nay thứ đó đã không thấy tăm hơi."
"Là Diêu Na lấy?" Địch Hạo truy vấn.
"Diêu Na chắc chắn đã xảy ra chuyện!" Vinh Kỳ rống lên, sau đó điên cuồng chạy ra ngoài.
Đám người Địch Hạo cũng vội vàng đuổi theo, theo Vinh Kỳ tìm Diêu Na, Vinh Kỳ gọi điện cho Diêu Na, điện thoại không kết nối, trong lúc nhất thời trong lòng mọi người đều căng thẳng. Tiêu Kiền nhịn không được hỏi "Vì sao anh lại khẳng định Diêu Na xảy ra chuyện?"
Giọng nói Vinh Kỳ khàn khàn "Các anh chắc cũng không phải người thường, giống như tờ giấy kia vậy."
"Giấy?" Địch Hạo kỳ quái nói.
Vinh Kỳ gật đầu "Tôi thích kịch bản phân cảnh mình tự vẽ, cho nên thường mua giấy về vẽ tranh, nhưng mà ngày đó tôi mua giấy, có một tờ giấy rất mềm, lại không thể vẽ lên bất cứ thứ gì, vào ban đêm tôi mơ thấy một giấc mộng, tờ giấy này có thể hoàn thành những gì tôi nghĩ. Tôi.... Những ngày đó tôi rất phiền não, bởi vì Lăng Yến cướp đi vai nữ chính của Diêu Na, còn tìm phiền phức khắp nơi trong đoàn phim, cho nên ngày hôm sau ma xui quỷ khiến tôi vẽ trên tờ giấy đó cảnh Lăng Yến bị đè chết, nhưng không ngờ nó thành sự thật...."
Đám người Địch Hạo nghe thấy nhíu mày, đều cảm thấy có chút khó tin được.
Vinh Kỳ lại tiếp tục nói, "Lúc vẽ tranh tôi thấy mình không bình thường, nhưng mà không có cách nào dừng lại, tôi ném tờ giấy kia, nhưng hôm sau nó sẽ tự xuất hiện trước mặt tôi, sau đó tôi không dám đụng vào tờ giấy kia nữa, đem nó đặt trong một cái hộp. Cho đến khi Lưu Vũ Kỳ luôn dây dưa với Diêu Na, tôi nhịn không được cám dỗ, lại lấy tờ giấy kia ra, vẽ Lưu Vũ Kỳ lên trên. Tờ giấy kia sẽ cám dỗ người khác, tôi có thể cảm nhận được....CHắc chắn nó đã dụ dỗ Diêu Na mang nó đi, chắc chắn...."
Đám người Địch Hạo im lặng, khó trách cách chết của hai người kia rõ ràng không thể dễ dàng chết được, nhưng vẫn chết, thì ra đều đã được sắp xếp.
Khi nói chuyện, mọi người đã tới chỗ ở của Diêu Na, Vinh Kỳ gõ cửa không được, liền muốn phá cửa, Thẩm Sùng Hoán kéo Vinh Kỳ lại, không biết dùng cách nào mở cửa ra.
Mấy người đi vào, sau đó phát hiện Diêu Na nằm trên mặt đất, tờ giấy kia trùm lên người, không nên gọi là giấy, tờ giấy đó giống như có sinh mệnh, ngọ nguậy bao trùm người của Diêu Na.
Địch Hạo đánh một đạo linh khí qua, khiến tờ giấy bay lên, mới đem Diêu Na nâng dậy, dùng linh khí đuổi âm khí trên người cô.
Thẩm Sùng Hoán tiến lên, đem tờ giấy đang giãy giụa nắm chặt trong tay, hơi run lên, ngạc nhiên nói "Đây mà là giấy cái gì? Rõ ràng là miếng da!"
Tiêu Kiền có chút kinh tởm nhìn đồ vật trong tay THẩm Sùng Hoán "Anh nói đây là....."
"Đây có lẽ là yêu quái da thành tinh, Bách tử quỷ, nghĩ là do rất nhiều lệ quỷ hóa thành yêu quái, tình huống loại yêu quái thành tinh này xuất hiện rất thấp, bởi vì rất khó hình thành, Bách tử quỷ, trăm loại hình thái, trăm loại cách thức giết người, tuy rằng năng lực yếu, không có gì đáng lo, cũng dễ dàng bị phát hiện, nhưng không dễ giết chết, loại đồ vật này một khi hình thành, chỉ cần để nó chạy đi một chút, nó có thể tiếp tục lớn lên, cách để lớn lên chính là không ngừng giết người, để tăng thêm lệ khí trên người nó." Thẩm Sùng Hoán giải thích "Bản thân của Bách tử quỷ là các loại quỷ chết oan hợp thành một thể, giết người vô hình, Bách tử quỷ này là thứ tốt, nhưng lại là tai họa, khi nó chưa tu thành hình, vẫn nhanh chóng tiêu hủy nó thì tốt hơn, để tránh bị người khác lợi dụng giết người."
"Bị người lợi dụng? Không phải nó cám dỗ....." Tiêu Kiền nhìn về phía Vinh Kỳ.
Thẩm Sùng Hoán lắc đầu "Vậy phải xem nghĩ như thế nào. Bách tử quỷ này tuy là yêu quái thành tinh, là trăm quỷ hóa thành, nhưng lại không có ý thức, cho nên không thể có ý thức chủ động đi dụ dỗ người, mỗi con quỷ có một ý niệm, cậu nghĩ xem trăm ma quỷ sao có thể nhận thức tỉnh táo, nó chỉ là phóng đại ác niệm trong tâm con người, sau đó có thể sử dụng nó giết người, nói đến cùng, nếu trong lòng Vinh Kỳ không có ý nghĩ này, Bách tử quỷ đặt ở chỗ Vinh Kỳ, cũng sẽ không bị sử dụng để giết người, cuối cùng chỉ dựa vào bản năng mà cắn nuốt sinh mệnh của Vinh Kỳ."
"Vậy tại sao nó lại làm Diêu Na bị thương?"
Tần Chí chỉ vào bật lửa trên đất "Xem ra Diêu Na tính đốt nó, cho nên nó mới phản kháng, ít nhất bản năng bảo vệ mình cũng có."
"Cho nên tôi mới nói Bách tử quỷ là thứ tốt, vừa không gây hại với người sở hữu, còn có thể sai đi giết người, tuy rằng sẽ phóng đại ác niệm của người thường, nhưng người có tâm tính mạnh sẽ không dễ bị ảnh hưởng, cho nên thứ này nếu trong tay người thường, sẽ là vũ khí giết người sắc bén." Thẩm Sùng Hoán giơ Bách tử quỷ lên nói "Nhưng mà ở trong tay người tu đạo chính là tép riu, loại đô vật này tuy có thể giết người, nhưng năng lực phản kháng quá yếu, rất dễ bị khống chế, chỉ cần cẩn thận một chút không cho nó trốn đi là được."
Lúc này Diêu Na đã tỉnh, cô kinh hoảng trốn ở phía sau Vinh Kỳ, sợ tới mức phát run.
"Xin lỗi, đều do anh hại em, nếu không em cũng sẽ không bị nó......" Vinh Kỳ hối hận nói.
Diêu Na lắc đầu "Là em tự mang nó đi."
"Cái gì?" Vinh Kỳ kinh ngạc nhìn Diêu Na, "Sao em lại....."
Diêu Na lau nước mắt "Trước đó tới nhà anh em từng thấy qua tờ giấy này, lúc ấy anh vẽ Lăng Yến, tiếp đó không mấy ngày Lăng Yến đã chết...... Sau lại là Lưu Vũ Kỳ, trước đó em đều bắt gặp tranh anh vẽ, anh, anh chưa từng đề phòng em. Hai người kia chết giống hệ như anh vẽ, em không thể không suy nghĩ nhiều, cho nên em muốn mang nó đi, như vậy sẽ không có chứng cứ, cảnh sát cũng sẽ không nghi ngờ anh."
Diêu Na vẫn luôn biết tâm ý Vinh Kỳ đối với cô, đối tốt với cô, sau khi cô và Lưu Vũ Kỳ chia tay, cô cũng thử lại gần Vinh Kỳ, Vinh Kỳ chưa từng ép cô, vẫn luôn dịu dàng với cô, Diêu Na biết, hai bức tranh Vinh Kỳ vẽ đều vì cô, một người đàn ông vì cô như vậy, Diêu Na cũng muốn đáp lại chút gì, chỉ là cô không ngờ cầm thứ này, chưa làm gì đã xảy ra nguy hiểm.
Vinh Kỳ nở nụ cười, gã cười nhưng nước mắt rơi xuống, gã nói "Anh không hối hận khi vẽ hai bức tranh kia vì em."
Vụ án vậy mà lại có kết cục này, chuyện này không ai đoán trước được, vụ án giải quyết ngoài dự đoán, vận mệnh ở trong lúc vô tình mà rẽ ngoặt, tất cả chỉ vì một chữ tình.
Chuyện này trước đó không có manh mối gì, nhưng bởi vì cảm xúc lo lắng của Diêu Na với Vinh Kỳ bị nắm được, lúc này mới tìm ra nguồn gốc, loại trừ tất cả những nhân tố không cần thiết khác, thu nhỏ phạm vi lại – Lăng Yến cướp vai của Diêu Na, ở phim trường ăn hiếp Diêu Na, Lưu Vũ Kỳ dây dưa không dứt với Diêu Na, hành động của hai người kia với Diêu Na, không đến nỗi phải giết người, nhưng đối với kẻ ái mộ Diêu Na mà nói, vì bảo vệ cho cô ấy mà có thể trả giá tất cả, ghen ghét có thể khiến người ta mất lý trí, tình cảm của Vinh Kỳ với Diêu Na rất rõ ràng, lúc này mới có thể nhanh chóng đoán tới trên người Vinh Kỳ. Bởi vì Vinh Kỳ yêu Diêu Na, chưa từng ngụy biện, mà bảo vệ Diêu Na an toàn ở bên cạnh gã, mới có thể tìm ra hung thủ dễ dàng như vậy, tất cả tất cả, đều là nhân quả tuần hoàn.
Lăng Yến chết không phải do có âm mưu nhưng Lưu Vũ Kỳ chết là có âm mưu, ai cũng không thể biện giải cho Vinh Kỳ, chỉ là gã giết người không phải vì bản thân, vụ án đặc biệt xảy ra trên người thường chỉ cần nắm được điểm đặc thù này, phá án sẽ rất nhanh, chẳng qua mỗi lần gặp loại vụ án này, tâm tình của mọi người đều rất nghiêm trọng. Người bình thường ở trong vụ án đặc biệt chỉ nắm vai nhân vật, có đôi khi những gì xảy ra, đều làm người khác cảm thấy không biết làm sao. Một khi mắc phải sai lầm, từng bước đi đều sai, người có năng lực, phải càng thận trọng lời nói việc làm, lưu giữ bản tâm.