Trần Tử Dương nhìn đứa nhỏ dưới chân, phát hiện đứa nhỏ này lớn cũng gần bằng con trai hắn ta, thấy bé nắm quần của mình không động đậy, còn tưởng rằng bé là fan của mình. Tình thương của cha tràn ra, Trần Tử Dương nhanh chóng bế con trai ngồi xuống, may là fan ở đây không nhiều lắm, không đụng vào đứa nhỏ. Nhưng mà cũng không biết đứa bé này chạy vào đây bằng cách nào.
"Bạn nhỏ, cháu cũng muốn được kí tên sao?" Trần Tử Dương đẩy kính râm lên, hắn ta đã chuẩn bị kí tên cho đứa bé này rồi, ai ngờ đứa bé trước mặt nhìn hắn ta một cái, sau đó đưa tay sờ soạng mặt của con hắn ta....Lúc Trần Tử Dương ngồi xổm xuống, con của hắn ta Trần Nghiêu liền quay đầu lại, lúc này nhìn đứa trẻ trước mặt hắn ta, sau đó Trần Tử Dương liền trơ mắt nhìn con trai mình bị sờ mặt....
Trần Nghiêu chớp chớp mắt, sau khi trên mặt bị sờ xong, còn bị nhéo một cái, bé chu miệng lên, đưa tay cũng nhéo trên mặt đối phương một cái, sau đó méc Trần Tử Dương: "Ba ơi, cậu ấy nhéo con."
"Đau không?" Trần Tử Dương vẫn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi.
Trần Nghiêu cảm nhận một chút, lắc đầu: "Không đau." Sau đó bé cảm thấy có chút ngại ngùng, đưa tay xoa xoa mặt của đối phương, sợ bé nhéo khiến người ta đau, dù sao người ta cũng không làm mình đau.
"Có đau hay không?" Trần Nghiêu mở miệng hỏi.
Trần Tử Dương liền nhìn đứa nhỏ đối diện hai mắt lóe sáng, khóe miệng lập tức cong lên, cười đáng yêu quá, không hề mất tự nhiên chút nào, vừa rồi đứa nhỏ này cười với mình cực kì có lệ. Trần Tử Dương yên lặng nghĩ, có lẽ đây là một fan hâm mộ con của hắn ta thu hoạch được nhỉ? Thì ra không phải mình a.
Lúc này, trong nhóm fan truyền đến tiếng ầm ĩ, Trần Tử Dương ngẩng đầu, thấy từ bên ngoài có hai người đàn ông đang đi vào, chỉ liếc mắt một cái, Trần Tử Dương liền nhận ra Tần Chí, dù sao trước kia Tần Chí thường xuất hiện trên bìa tạp chí hoặc trên TV, mà chàng trai đẹp trai xán lạn bên cạnh hắn, có lẽ cũng là đồng tính! Người yêu của hắn đi.
Trần Tử Dương thấy hai người đi tới chỗ mình, vì thế thu hồi tâm tư, muốn bế con trai đứng lên, nào ngờ lảo đảo một cái, chịu phải lực cản không nhỏ, may mắn hắn ta từng học võ, có chút bản lĩnh võ thuật, nhanh chóng ổn định cơ thể, nếu không chắc chắn sẽ bị kéo ngã, Trần Tử Dương không khỏi cúi đầu, đứa nhỏ dưới chân không biết từ lúc nào đã kéo tay con hắn ta, một tay còn đang túm quần hắn ta, nhớ lại sức mạnh vừa rồi kéo quần hắn ta đến nỗi sắp tụt xuống, Trần Tử Dương không khỏi cảm thán sức lực của đứa bé này rất lớn đó.
Địch Hạo giật khóe miệng nhìn Trần Tử Dương cong nửa eo, một chút bộ dáng của minh tinh cũng không có, không khỏi trừng mắt nhìn con trai một cái, không sai, đứa bé trai xuất hiện ở đây chính là Tần Duệ, Tần gia cách đây gần như vậy, Tần Duệ đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội được gặp người thật.
Tần Duệ buông lỏng tay kéo quần Trần Tử Dương nhưng không chịu buông tay nắm tay Trần Nghiêu, bé quơ quơ tay của Trần Nghiêu, đôi mắt sáng lấp lánh kêu một tiếng: "Vợ nhỏ."
Trần Nghiêu:???
Trần Tử Dương: (⊙⊙)
Địch Hạo:......
Tần Chí: (=_=)
Sao lại thế này, con trai coi trọng người ta từ lúc nào thế. Địch Hạo yên lặng nghĩ, có phải cậu đã bỏ lỡ điều gì của con trai rồi không? Mà lúc này Tần Chí lại yên lặng quan sát Trần Nghiêu, tuy rằng ai biết một đứa bé nhỏ như vậy hắn có thể nhìn ra cái gì.
"Hai vị tới đón con sao?" Trần Tử Dương thả con trai mình xuống, cuối cùng có thể thẳng eo, vừa rồi hắn ta nhìn thấy Địch Hạo tương tác với đứa bé kia, hắn ta cũng đã nghe chuyện hai đứa con của Tần Chí, cho nên tám chín mươi phần trăm đứa bé này là con của Tần Chí và chàng trai này.
"Có một số việc, muốn đến tìm hiểu tình hình một chút." Địch Hạo nhìn xung quanh: "Nơi này khó nói được, có thể tìm một chỗ khác không? Chúng tôi cũng yêu cầu được nói chuyện với nhân viên của đoàn phim."
Trần Tử Dương gật đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, người đại diện của hắn ta đi tới, "Tử Dương, sao vậy? Nhanh lên đừng chậm trễ, chúng ta phải xuất phát liền."
Trần Tử Dương nhìn người đại diện của hắn là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc chưa bao giờ kéo dài thời gian, lúc này sắc mặt khó nhìn, túm Trần Tử Dương muốn đi.
"Chị Vương, từ từ..." Trần Tử Dương nhanh chóng gọi chị Vương, tổ tông ơi, người đứng đối diện là Tần Chí đó! Hắn ta cố gắng dùng mắt ra hiệu cho chị Vương.
Là người đại diện, đương nhiên không thể thiếu mạng lưới quan hệ, cho dù đối phương không quen mình, cô ta cũng nhớ rõ mỗi nhân vật lớn, lúc này Vương Thư mới nhìn thấy Tần Chí, nhanh chóng mang gương mặt tươi cười, vừa kêu bảo vệ sơ tán đám người, vừa hỏi có chuyện gì.
Địch Hạo thấy người đã đi gần hết, lúc này mới lấy giấy chứng nhận ra, sau đó lên tiếng: "Làm phiền rồi, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện không?"
Vương Thư còn tưởng có thể nói chuyện với Tần Chí, ai ngờ người đàn ông bên cạnh hắn lại đưa thẻ ra, lần này, sắc mặt Vương Thư hơi khó coi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của Tần Chí, cũng không dám nói cái gì, đưa hai người lên xe bảo mẫu, cùng đi theo, ngoại trừ Trần Tử Dương và con của hắn ta, còn có một bé trai, Vương Thư không khỏi trút giận xuống đứa bé: "Đây là con ai vậy? Sao lại không đưa về đi?"
Tần Chí đưa tay bế Tần Duệ lên, lạnh nhạt nói: "Con tôi."
Vương Thư nghẹn một chút, ngượng ngùng cười, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Không biết anh cảnh sát muốn tra cái gì?"
Địch Hạo cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi: "Đoàn phim của mọi người trước đó có cô bé nào tên là Đồng Đồng không?"
"Đồng Đồng?" Vương Thư cau mày: "Chuyện này tôi không biết, tôi không quản chuyện này, tôi phải đi hỏi một chút."
Địch Hạo gật đầu: "Là một bé gái tuổi, làm phiền chị rồi."
Trần Tử Dương suy nghĩ một chút, bỗng lên tiếng: "Cô bé tuổi?"
"Anh quen sao?" Địch Hạo hỏi.
Trần Tử Dương lắc đầu, "Tôi không chắc cô bé đó có phải tên Đồng Đồng hay không, nhưng mà cách đây vài ngày trước khi xuất phát, có một cô bé khoảng tuổi tới đây hỗ trợ, tôi thấy cô bé còn nhỏ tuổi như vậy, còn nói mấy câu với cô bé."
"Tôi có ảnh chụp." Địch Hạo đột nhiên nhớ tới, cậu có một tấm ảnh của Đồng Đồng, vừa rồi lại quên mất.
Trần Tử Dương nhận ảnh chụp, sau đó rất chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy, cô bé mấy ngày trước tôi thấy đúng là người này."
Địch Hạo và Tần Chí nhìn nhau, quả nhiên đoán đúng rồi, Địch Hạo tiếp tục hỏi: "Vậy anh còn nhớ hôm đó, Đồng Đồng đã tiếp xúc với những ai không?"
Trần Tử Dương hỏi, "Sao vậy? Chẳng lẽ cô bé xảy ra chuyện gì sao?" Nếu không sao lại có cảnh sát tới đây để hỏi chứ.
"Ừm, cô bé bị giết, cách đây mấy ngày trước." Địch Hạo nhìn chằm chằm Trần Tử Dương nói.
Trần Tử Dương kinh ngạc há to miệng, trong khoảng thời gian ngắn lúng ta lúng túng, hắn ta hoàn toàn không ngờ một cô gái nhỏ như vậy, lại chết rồi, mấy ngày trước bọn họ mới gặp nhau.
"Làm phiền anh nhớ lại một chút, ngày đó Đồng Đồng đã tiếp xúc với những ai, có xảy ra chuyện gì không, rời đi khi nào?" Địch Hạo hỏi.
Vụ án này bởi vì nguyên nhân thi thể bị nấu, manh mối có thể phát hiện từ trên thi thể rất ít, hơn nữa địa điểm Đồng Đồng bị giết không phải hiện trường phát hiện thi thể, vụ án khó mà tiếp tục điều tra, chỉ có thể gửi hi vọng vào những người Đồng Đồng tiếp xúc trong thời gian ngắn nhất trước khi bị giết mà thôi. Khả năng lớn nhất là hung thủ nhất thời sinh lòng tham mà giết người, không có âm mưu, bởi vì theo họ điều tra được, Đồng Đồng căn bản không có quan hệ thân thiết với ai, cô bé tới tuổi này, trưởng thành sớm, hiểu quy tắc, cũng không có khả năng chọc giận người khác, cho nên hung thủ giết người, khả năng rất cao là nhất thời nảy lòng tham, cũng không biết động cơ giết người là gì.
Trần Tử Dương nghe thấy lời này của Địch Hạo, sắc mặt hơi xấu hổ: "Ngày đó thật sự đã xảy ra một số chuyện không vui."
"Chuyện gì?" Tần Chí mở miệng hỏi.
"Còn có thể có chuyện gì?" Vương Thư lúc này mở miệng nói, "Con bé đó tay chân không sạch sẽ, đoàn phim tìm nó tới để hỗ trợ, thế nhưng lúc dọn hành lý phát hiện nó trộm thiết bị của đoàn làm phim đem đi bán, sau đó chúng tôi sa thải nó." Vương Thư đi hỏi chuyện từ bên ngoài trở về, vừa lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nhưng cô ta không nghe thấy chuyện Đồng Đồng đã chết, ấn tượng với Đồng Đồng đã không tốt, lúc này mở miệng nói chuyện càng không lưu tình.
"Chị Vương!" Trần Tử Dương khẽ hô một tiếng, chị Vương này nói chuyện không giữ lễ, mồm mép lợi hại, hay nhìn lợi ích, nhưng con người cũng khá tốt, hắn ta vội vàng túm chặt Vương Thư, để tránh cô ta chọc tới người khác: "Chị Vương, người đã mất rồi, chị đừng nói cô bé đó nữa."
"A?" Vương Thư ngẩn người, "Mất rồi? Có ý gì? Cô.... Cô bé đó chết rồi?"
Vương Thư tuy rằng miệng lợi hại, nhưng lại không ngờ đứa nhỏ kia đã chết rồi.
"Ừm." Trần Tử Dương thở dài, sau đó nói với Địch Hạo và Tần Chí: "Lúc ấy chính là bởi vì chuyện này, khiến mọi người không thoải mái, cô bé kia bị đoàn làm phim sa thải, còn nói cô bé không trộm đồ, nhưng đồ lại ở trong ba lô của cô bé, cũng không thể chối cãi, sau đó cũng không để cô bé bồi thường, trả đồ lại, rồi để cô bé rời đi."