Chương : Người đàn ông tội nghiệp bị ném trứng gà
Âu Dương Bồ cười, giọng nói có chút tự giễu: "Đây là nơi ba của tôi hẹn hò với người tình của ông ấy, anh hiểu chứ, một số thời điểm muốn làm, cũng không thể làm ngay bàn làm việc, vẫn là trên giường thoải mái không phải sao."
Địch Hạo hơi cau mày, ngay lập tức cảm thấy không muốn ngồi trên sô pha nữa, ai biết đối phương có từng làm trên sô pha không.
Nhưng sau đó Địch Hạo nhìn về phía Âu Dương Bồ, "Cậu cũng biết rõ nhỉ."
Âu Dương Bồ cười nhạo một tiếng, không nói tiếp.
Địch Hạo cũng không miễn cưỡng, "Vậy nói một chút về tình huống của ông Âu Dương hôm đó đi."
Ở phòng bên ngoài, Tần Chí ngồi đối diện Âu Dương Đức, mở miệng nói, "Hiện tại anh có cảm giác gì?"
Âu Dương Đức nhìn Tần Chí, "Ý cậu hỏi là tôi có cảm giác gì khi ba tôi chết sao?"
Tần Chí lắc đầu, nói từng câu từng chữ với Âu Dương Đức: "Ý tôi là, hiện tại anh khống chế tất cả trong công ty, cảm giác thế nào."
Âu Dương Đức nhìn Tần Chí sau một lúc lâu, cười một tiếng: "Cậu nói sai rồi, vẫn chưa phải tất cả."
Tần Chí rũ mắt xuống, uống một ngụm trà, "Xem ra tôi đoán không sai."
Âu Dương Đức tò mò nói: "Tôi cũng hiếu kỳ, sao cậu biết dã tâm của tôi? Dù sao tôi cũng chưa từng thể hiện nó với ai cả."
"Anh quá bình tĩnh." Tần Chí mở miệng nói, "Bị nhà Âu Dương đối xử như vậy, tôi không tin với sự kiêu ngạo và sự tự tin của anh, anh sẽ chịu đựng tiếp tục bị ức hiếp, cho dù anh không thể hiện dã tâm của mình, nhưng ánh mắt anh bán đứng anh."
Âu Dương Đức cười: "Tôi tin mình ngụy trang rất tốt, chẳng qua cậu đang quan sát lòng người mà thôi, cũng khó trách, cậu có thể đưa tập đoàn Tần thị đến vị trí cao như vậy, sao lại không có năng lực và thủ đoạn chứ."
Tần Chí không tỏ ý kiến chấp nhận lời khen vừa rồi.
Âu Dương Đức dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói, "Nhưng cậu không phải nghi ngờ tôi vì có được nhà Âu Dương mà giết cha chứ?"
Tần Chí buông chén trà, "Sao lại vậy? Anh khen tôi biết quan sát lòng người mà, tôi đương nhiên có thể nghĩ đến, nếu Âu Dương Mộ chết, thì anh chứng minh cho ai xem chứ? Ông ấy là nguồn gốc gây đau khổ cho anh mà, Âu Dương Mộ không coi trọng anh, cho rằng anh không có khả năng, dưới thái độ của ông ấy nhà Âu Dương cũng sẽ không coi trọng anh. Cho nên anh muốn chứng minh cho ông ấy xem, cho người nhà Âu Dương xem, anh không phải không có năng lực, thậm chí còn ưu tú hơn nhiều so với người đang ở bên trong." Tần Chí vươn một ngón tay, chỉ gian bên cạnh: "Tôi nói đúng không?"
Âu Dương Đức vỗ tay hai cái: "Bội phục." Anh ta thở dài: "Tôi thật sự nghĩ như vậy, dùng năng lực của mình mà có được nhà Âu Dương, sau đó chứng minh bản thân trước mặt họ, đặc biệt là ba của tôi, ha, nói là ba, nhưng ông ấy chưa từng có trách nhiệm của người ba, nhưng hiện tại cũng không có ý nghĩa gì, thật ra tôi thích tự gây dựng sự nghiệp của mình hơn, làm chuyện mình thích, có lẽ chờ sóng gió lần này kết thúc, tôi sẽ rời khỏi nhà Âu Dương."
Tần Chí mở miệng nói, "Mẹ anh sẽ đồng ý lựa chọn này của anh sao?"
Âu Dương Đức lắc đầu, "Mẹ tôi cũng giống tôi, coi trọng ba tôi, chẳng qua thứ chúng tôi coi trọng không giống nhau, nếu hiện tại ba tôi đã chết, bà ấy cũng sẽ không tiếp tục ở lại nhà Âu Dương."
"Lần trước tôi nói chuyện với mẹ anh, tôi vẫn luôn không rõ, vì sao bà ấy vẫn ở lại đó, là vì Âu Dương Mộ sao?" Tần Chí mở miệng hỏi.
Âu Dương Đức vuốt chén trà bên cạnh: "Cậu biết không? Một số người rất cố chấp, giống như là mua dây buộc mình, làm sao cũng không thể thoát ra được, ba tôi chính là sợi dây đó, hiện giờ sợi dây đã đứt, bà ấy cũng có thể thoát ra rồi."
Tần Chí gật đầu, "Tôi vẫn luôn cho rằng mẹ anh hận Âu Dương Mộ, nhưng hôm nay xem ra......"
Âu Dương Đức bất đắc dĩ cười một tiếng, "Hận.... Tôi hy vọng mẹ mình có thể hận ông ấy.... Nói ra có thể mọi người không tin, gia đình hào môn liên hôn sao có thể có tình yêu, nhưng mẹ tôi lại yêu ba tôi, hơn nữa còn không buông tay được, có thể bà ấy hận, chẳng qua sự căm hận này không bằng một phần tình yêu bà ấy dành cho ba."
Tần Chí lắc đầu, "Đáng tiếc."
Một người phụ nữ như vậy, kết quả không phải phí hoài thanh xuân của mình vì tình yêu sao.
Âu Dương Đức thở dài một tiếng, "Đúng vậy...... Mẹ tôi bên ngoài mạnh mẽ, nhưng thật ra trong lòng bà ấy luôn hi vọng ba tôi có thể nhìn thấy điểm tốt của bà, chẳng qua......"
Lúc Lâm Du đi đến nơi này, người gây rối bên ngoài đã đi một tốp, nhưng một tốp khác lại tới, hơn nữa thời gian Lâm Du tới đây không đúng lúc, tám người kia đi ở phía sau hắn ta.
Sau đó liền nghe thấy "Vèo!" "Lạch cạch!", một quả trứng gà vỡ ra sau ót Lâm Du.
Lúc ấy Lâm Du liền dừng bước, nhấp khóe miệng, không thể tin sờ ót mình, lúc đưa ra toàn trứng gà. Sau đó không đợi hắn ta đau lòng vì kiểu tóc của mình, lại nghe thấy tiếng thứ gì bay tới.
Hình ảnh đó là thế nào? Theo cô gái trong công ty viết trên vòng bạn bè, giống như động tác quay chậm vậy, Lâm Du nhanh chóng xoay mình, cầm quả trứng gà bị ném tới, sau đó nhấc chân đuổi theo đám người đang chạy trốn, cũng không bắt họ, chỉ là cướp trứng gà trong tay họ, ngắm chuẩn hướng những người đó chạy đi, ném trứng gà xuống trước mũi chân họ, mỗi một cú ném đều rất chuẩn, khiến cho những người đó ôm đầu ngồi xổm, quả thực quá hả giận.
Lâm Du vứt mấy trái trứng còn dư, cười giễu nhìn những người xung quanh: "Nói đi, tên họ là gì, nói hết tên ra cho tôi, dám làm mất trật tự, tấn công cảnh sát."
"Chúng ta không biết anh là cảnh sát..."
"Hửm?" Lâm Du trừng mắt: "Cậu không phải là người ném trứng gà vào tôi chứ?"
Người nọ lúng túng, cúi đầu không dám nói nữa.
"Nếu như mấy người đã làm hành vi này rồi, tôi không đưa mấy người vào cục cảnh sát giáo dục lại, có phải rất có lỗi với mấy người không?"
"Đừng mà, lần sau chúng tôi không dám nữa."
"Ha ha, mấy người còn dám hay không tôi không biết, tôi chỉ biết hôm nay..." Giọng nói Lâm Du đột nhiên dừng lại, nheo mắt nhìn về bên cạnh.
Một cơn gió không biết từ đầu thổi lại đây, nhanh chóng chui vào công ty.
"Giữa ban ngày ban mặt...." Sắc mặt Lâm Du xụ xuống, nhanh chóng chạy vào công ty, những người bị bỏ lại, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tốc độ của chân người dù sao cũng thua gió, lúc Lâm Du chạy vào công ty, ngọn gió cổ quái kia đã không thấy đâu.
"Tiên sinh! Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?" Cô gái đứng trước quầy thấy sự anh dũng của Lâm Du, hỏi chuyện cũng rất dịu dàng.
Lâm Du vừa sốt ruột vừa trả lời: "Tôi tìm... Tìm ai nhỉ? À, hình như tên Âu Dương Đức."
"Ồ, tôi gọi điện ngay...."
"Không cần, quá phiền phức, cô nói cho tôi biết, họ ở lầu mấy tôi tự đi tìm." Lâm Du trộm lấy ra bùa lần theo dấu vết, tuy rằng hắn ta đoán rằng ngọn gió kỳ quái này là nhằm vào Âu Dương Đức hoặc Âu Dương Bồ, nhưng vẫn phải xác định một chút cho chắc chắn.
Cô gái trước quầy thấy Lâm Du đang mày mò gì đấy, hơi xấu hổ mở miệng nói: "Họ ở tầng cao nhất..."
"Cảm ơn nhé." Lâm Du lập tức bấm nút thang máy, may mắn thang máy đang ở tầng một, sau khi đi vào Lâm Du ấn tầng cao nhất, sau đó lấy bùa ra, lúc này bùa đã dựa vào hơi thở còn một chút trong không khí, căng chặt trong tay Lâm Du, chỉ về phía trước.
Sau một lúc nói chuyện, Tần chí và Âu Dương Đức cũng đi vào chủ đề chính, đang nói, xung quanh đột nhiên tối sầm xuống, Âu Dương Đức kỳ quái nhìn về phía cửa sổ sát đất: "Trời âm u à?"
Tần Chí đứng lên, nói với Âu Dương Đức: "Anh đừng động đậy lung tung."
Sắc mặt Âu Dương Đức kỳ quái nhìn Tần Chí: "Làm sao vậy?"
Anh ta vừa dứt lời, liền ngạc nhiên phát hiện, cửa thông gió trong phòng kêu lạch cạch, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống âm độ trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng trở nên âm u, bàn đang rung động, ghế cũng rung động, nhưng lại không phải động đất, động đất cũng không có khả năng thay đổi độ sáng và nhiệt độ của phòng.
Sắc mặt Tần Chí đột nhiên biến đổi, cảm nhận được sự thay đổi của linh lực trong cơ thể, đang chậm rãi xói mòn.... Giống như lúc trước ở cổ mộ vậy, mà ở đây rốt cuộc đã bố trí trận pháp từ lúc nào?
"Đại Tần!"
Cửa phòng bên bị đẩy ra, Địch Hạo và Âu Dương Bồ sắc mặt kỳ dị đi ra: "Anh không sao chứ?"
Tần Chí lắc đầu.
Lúc này nhiệt độ ngày càng giảm, đã không còn là nhiệt độ mà họ có thể chịu đựng, linh lực trong thân thể Địch Hạo và Tần Chí tuy xói mòn, nhưng vẫn có thể duy trì độ ấm cho thân thể, Âu Dương Bồ và Âu Dương Đức đều đã lạnh không chịu nổi, Địch Hạo nhanh chóng cầm chăn phòng bên qua, phủ lên cho hai người họ.
"Chuyện này... Có chuyện gì vậy.... Sao lại thế này?" Hàm răng Âu Dương Bồ run rẩy hỏi: "Tôi.... Tôi muốn...... Tôi muốn đi ra ngoài."
"Đừng lộn xộn." Địch Hạo ngăn lại: "Tôi chắc chắn, các cậu không đi ra được."
"Hạo Hạo, em bảo vệ họ." Tần Chí mở miệng nói, sau đó dưới biểu cảm trợn mắt há mồm của Âu Dương Bồ và Âu Dương Đức, gọi Long Hồn ra, bởi vì linh lực xói mòn, tiếng rồng ngâm của Long Hồn cũng không quá vang dội.
Tần Chí tay cầm Long Hồn, nhưng không làm động tác gì quá lớn, hắn cắm Long Hồn xuống sàn nhà, lại có thể dễ dàng tách sàn nhà ra. Sau đó tay cầm Long Hồn của Tần Chí trượt xuống, lòng bàn tay bị Long Hồn cắt một nhát, máu dính trên Long Hồn, Long Hồn lập tức phát ra tiếng rồng ngâm, vang dội khắp phòng, có thể nhìn thấy từng đợt sóng đang tỏa ra.... Tần Chí và Địch Hạo đều nhìn chằm chằm động tĩnh này trong phòng.
---------------------------------------------------------
Nhắn nhủ của Editor: Tớ vừa kết hợp với một người bạn lập ra một trang wordpress. Sau này có thể tớ sẽ chuyển qua đăng trên nền tảng wordpress vì đăng trên wattpad rất dễ bị những trang ăn cắp truyện reup và khiến tớ rất bức xúc. Nên sau khi đăng xong quyển của bộ này, các truyện tiếp theo mình sẽ chuyển qua đăng wordpress nhé. Các bạn ủng hộ page wordpress của chúng tớ nhé. Xin cảm ơn mọi người.
Link page wordpress: mochadu.wordpress.com
Tên wordpress: Du Nguyên Các