Vì một chương quá dài nên mình quyết định chia một chương thành hai để edit cho đỡ ngán mà mọi người cũng phải đỡ chờ đợi lâu nhé.
----------------------------------------------------------
"Kiện đồ sứ đó là sứ Thanh Hoa, sau khi giám định thì nó thuộc triều Thanh. Đồ sứ nhà Thanh có những thành tựu lớn trong lịch sử Trung Quốc, đồ sứ Thanh Hoa đạt đến đỉnh cao, đặc biệt là vào thời Khang Hy của nhà Thanh. Đồ sứ trong thay tôi là sứ Thanh Hoa thuần, rất đắt, người thường chắc chắn không mua nổi, nhưng nơi ban đầu nó được tuồn ra lại là ở thôn Viên nhỏ nhoi, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc? Tuy rằng đồ sứ là do thôn Viên tuồn ra ngoài, nhưng người đem bán lại không phải người của thôn Viên, tôi cũng đã tra người này, nhưng hắn sau khi bán đồ sứ xong đã chết, hắn không có người thân lẻ loi một mình, tôi cũng rất khó mà tra được thân phận của hắn, nhưng tôi đoán hắn là một kẻ trộm mộ, mà ở thôn Viên, có khả năng có mộ táng."
"Nếu thật sự là trộm mộ như anh nói, vậy đồ tuồn ra ngoài không thể chỉ có một kiện đồ sứ vậy thôi chứ" Lục Khải nãy giờ vẫn im lặng hỏi, dường như rất có hứng thú với chuyện này.
Vẻ mặt Thượng Minh có chút nghiêm trọng nói "Không, theo tôi điều tra, từ thôn Viên ra chỉ có đúng một kiện đồ sứ này, thậm chí, kẻ bán đồ từ thôn Viên ra cũng chỉ có một người, hắn có đồng bọn hay không cũng không điều tra ra được, nên cũng không biết thêm gì"
Nếu kẻ đó thực sự có đồng bọn thì chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, còn nếu chỉ có một người mang theo một kiện đồ sứ, như vậy không cần suy đoán nhiều, lần trộm mộ kia chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.
Đừng nói hiện giờ kẻ kia đã chết, mà kiện đồ sứ này cũng có thể giết người.
"Thực ra đó cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, chỗ đó rốt cuộc như thế nào, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà tôi đã thăm dò địa hình ở đó" Thượng Minh tiếp tục nói "Nếu tôi đoán không sai, chỗ đó có long mạch."
"Cái gì? Long mạch? Anh khẳng định chứ?" Có người kinh ngạc hỏi.
Trong phong thủy học, nhưng nơi địa mạch nhấp nhô, thoắt ẩn thoắt hiện được gọi là long mạch, chỉ cần là những nơi đi theo hướng núi quanh co, uốn lượn như hình thể của rồng đều được gọi là long mạch, nghĩa là ngoài việc địa mạch đi theo hướng núi, được xem là nơi có phong thủy tốt, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Cho dù có mộ táng cũng do chủ nhân ngôi mộ giàu có, nên bảo vật bên trong khá nhiều.
Nhưng đây chỉ là đối với long mạch bình thường, một số long mạch hiếm bị ẩn giấu có thể mang đến phúc trạch thâm hậu (nhiều điều may mắn, đem lại vinh hoa phú quý), thậm chí có thể khiến một vương triều thịnh vượng, cho nên nhiều long mạch đại diện cho cả một vương triều.
Trong lịch sử Hoa Quốc có triều đại, nếu một triều đại đều có long mạch như vậy Hoa Quốc phải có tới dải long mạch.
Mà những long mạch này không chỉ đơn giản làm mộ táng cho các triều đại, người bình thường chỉ biết những ngôi mộ này có quy mô lớn, bên trong có nhiều đồ vật quý giá. Tuy nhiên đối với người trong Đạo gia, đồ vật ở nơi có long mạch tuyệt đối không đơn giản như vậy, không phải những thứ dùng tiền là có thể mua được. Có một câu nói được lưu truyền từ xưa đến nay, người có được long mạch sẽ có thiên hạ, long mạch này tượng trưng cho long mạch của một triều đại, tuy rằng những lời này có một chút cường điệu, nhưng mà nếu như mọi kỳ trân dị bảo của một triều đại, thậm chí là tất cả tiền tài đều đặt ở đây, có được những thứ này thu hút nhân tài, chiêu binh mã, sợ gì không có được thiên hạ?
Mà trong những long mạch kiểu này, tục truyền có rất nhiều kỳ trân dị bảo, đều là những thứ mà người Đạo gia luôn săn lùng, cho nên từ xưa đến nay, người trong Đạo gia tìm kiếm long mạch nhiều không kể xiết, nhưng mà dải long mạch này sao có thể dễ tìm như vậy? Không kể đến việc long mạch ở Trung Hoa rất nhiều, mà căn bản còn không phân rõ được đâu là một trong dải long mạch hiếm kia, cho dù tìm được, cơ quan bên trong trùng trùng, cửu tử nhất sinh (chín đường chết một đường sống).
Người trong bốn gia tộc ở đây đương nhiên đều biết việc này, nhưng mà bọn họ chưa từng đi tìm qua, bây giờ lại có một tin tức về long mạch đặt trước mặt bọn họ, chưa cần biết có phải là một trong long mạch hiếm không, nhưng cũng không tránh khỏi ý muốn đi điều tra.
"Đồ sứ trong tay tôi là của triều Thanh, nhà Thanh là triều đại cuối cùng của Trung Hoa, mà long mạch của triều đại cuối cùng ở Đông Bắc, nếu may mắn, có lẽ đó là một trong long mạch hiếm không chừng" Tay thượng Minh để trên bánh xe lăn "Hai chân của tôi là do đồ sứ kia gây ra, muốn giải quyết, đương nhiên cũng muốn tự mình tới đó điều tra, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến một kiện đồ sứ bình thường lại trở thành thứ có thể giết người. Nghe nói trong long mạch có chôn linh đan diệu dược, có thể tái tạo xương thịt, biết đâu ở đó có bảo vật khiến hai chân tôi khôi phục bình thường."
Nghe thấy linh đan diệu dược, Địch Hạo đột nhiên nhìn thoáng qua Địch Tư, sức khỏe Địch Tư không tốt, không chỉ bởi vì khi sinh ra đã yếu ớt, mà còn vì năm đó cơ thể mẹ bị thương khiến trên người cậu ta cũng lưu lại bệnh tật, cho đến bây giờ cũng khó chữa trị, nếu như thực sự có loại dược như vậy, sức khỏe của Địch Tư....
Thượng Minh chỉ biết đến long mạch và truyền thuyết về nó, nhưng lại không biết tầm quan trọng của nó đối với người theo đạo thuật, nên mới không nói ra giữ lại làm lợi thế của mình. Bây giờ kể ra hết, có nhiều người muốn đồng ý đi theo. Chẳng qua Trương Kỳ Phong cũng không đồng ý với Thượng Minh ngay, dù sao chuyện này bọn họ cũng phải về hỏi ý kiến của trưởng bối.
Nhưng mà việc này có mười phần là đồng ý.
Địch Hạo cũng bày tỏ thái độ rõ ràng, cậu đồng ý đi với Thượng Minh đến thôn Viên.
Những người khác thấy thế, cũng thông báo với THượng Minh một tiếng, vội vàng liên hệ với trưởng bối trong nhà, sau đó cũng nhanh chóng trả lời Thượng Minh, vậy mà tất cả đều đồng ý cùng đi theo, nhưng mà số người đi cũng không phải toàn bộ. Trương gia có Trương Kỳ Phong và Trương Chi Danh, Lục gia có Lục Khải và một người trẻ tuổi, Đào gia sau khi Đào Trình đòi sống đòi chết đi theo cuối cùng cũng đồng ý để Đào Trình và một trong số họ đi.
Đến lúc này, ba gia tộc đều có hai người đi.
Địch Tuấn nhìn về phía Địch Hạo "Vậy để tôi đi chung với Địch Hạo"
"Không cần, Hạo Hạo có tôi rồi" Tần Chí cự tuyệt.
Địch Tuấn nhíu mày, anh vẫn chưa biết Tần Chí đã nhớ lại kiếp trước, linh lực đã thức tỉnh toàn bộ, nên còn muốn nói nữa nhưng đã bị Địch Hạo ngắt lời "Anh cả, anh đừng lo, anh ấy đi theo em phá án lâu như vậy, không sao đâu, anh vẫn ở lại đi, trong nhà có nhiều việc cần anh xử lý"
Địch Tuấn thấy Địch Hạo kiên định như vậy, cũng không nói gì nữa.
Cuối cùng còn một vấn đề -- Đào Trình nhìn mọi người hỏi "Chờ đã, chúng ta có cần tiếp tục buổi tụ họp không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết làm gì mới tốt, theo lý thuyết, chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn, dù sao còn phải chuẩn bị đồ để đi, chút thời gian này cũng đủ để bọn họ giao lưu đạo thuật một lần, nhưng mà hiện tại tâm tư của mọi người đều đặt lên chuyện long mạch, không có mong muốn giao lưu.
Cuối cùng vẫn là Địch lão gia tử mở miệng "Buổi tụ họp này cũng không phải bắt buộc, cũng không hạn chế thời gian, để bảo tòan thực lực, ta thấy buổi tụ họp này vẫn thôi đi, lần sau có rất nhiều cơ hội có thể tiếp tục giao lưu"
Lục Khải nhìn Địch Hạo tiếc nuối nói "Thực sự muốn thỉnh giáo cậu một chút, đáng tiếc"
Địch Hạo ngoài cười nhưng trong không cười ha hả hai tiếng, âm thầm nói, cậu cũng còn chưa bang, bang, vả mặt đâu, thực sự đáng tiếc mà.
........................................................
Đến ngày xuất phát, Địch Hạo và Tần Chí dắt theo sáu đứa nhỏ, Địch Tuấn mới phát giác Địch Hạo rất không đáng tin cậy, Địch Tuấn đầu đầy hắc tuyến nhìn Địch Hạo "Chuyến này có nguy hiểm không còn chưa biết, em còn dắt theo bọn nhỏ? Em.... Em nói xem anh phải nói gì mới được đây? Còn không để bọn nhỏ lại, nếu ông nội biết, sẽ rất lo lắng"
Địch Tuấn vừa dứt lời đã thấy Thất Thất và Duệ Duệ mỗi đứa ôm một đùi của Địch Hạo, rõ ràng không muốn đi, Tiêu Diễn ở bên cạnh cũng không nhúc nhích, mà ba tiểu động vật, thoáng cái chạy đến bên cạnh Tần Chí, dùng đuôi và móng vuốt quấn lấy Tần Chí, giống như hổ rình mồi nhìn Địch Tuấn, nếu Địch Tuấn muốn bắt chúng nó, chúng nó liền cho Địch Tuấn mấy vết cào.
Địch Hạo khó xử nhìn Địch Tuấn "Anh cũng thấy rồi, không phải em muốn mang bọn nhỏ theo, mà bọn nhỏ không muốn ở lại, ông nội cũng biết rồi"
"Hả?..."
Địch Hạo sờ mũi "Trước đó em muốn dùng ông nội để áp chế bọn nhỏ, nhưng ai ngờ ông nội nói trẻ con phải được rèn luyện từ nhỏ thế là lại đưa về cho em"
Lão gia tử thật liều lĩnh - Địch Tuấn cuối cùng cũng không còn gì để nói.
Những người khác nhìn thấy sáu đứa nhỏ bên cạnh Địch Hạo cũng có chút kinh ngạc, ba đứa bé trên người có linh khí không nói, đến ba tiểu động vật cũng có linh lực, thực sự không đơn giản.
Nếu Địch Hạo biết ý nghĩ của những người này, chắc chắn sẽ xem thường, bọn nó cũng đâu phải thú cưng, ba tiểu động vật này được cậu và Tần Chí nuôi như con vậy.
Lúc lên đường, Địch Hạo và Tần Chí cuối cùng cũng thấy mặt thật của người đội nón - một người đàn ông trung niên lạnh lùng, chưa từng nhìn bọn họ với sắc mặt ôn hòa, giống như không chào đón bọn họ đi chung vậy. Nhưng dù sao bọn họ là do Thượng Minh mời đến, người đàn ông trung niên cũng không thể nói gì, chỉ là sẽ không chú ý tới bọn họ.
Vì thế, sắc mặt của Thượng Minh cũng có chút không tốt.
Đoàn xe chạy đến trước núi, xe đi đầu dừng lại.
Đoàn người xuống xe, Trương Chi Danh nhìn cảnh sắc trước mặt, cảm thấy kỳ lạ hỏi "Chúng ta dừng ở đây làm gì?"
"Tới rồi" Thượng Minh nói "Theo tôi điều tra, nơi đây phải là cửa vào thôn Viên mới đúng."
"Sao có thể? Đây... Đây rõ ràng là một rừng cây" Trương Chi Danh ngưng thần cảm giác xung quanh, kinh ngạc nói "Tôi hoàn toàn không cảm nhận được có chỗ nào kỳ lạ, anh cả thì sao?" Cậu ta quay đầu nhìn Trương Kỳ Phong.
Trương Kỳ Phong cau mày lắc đầu, hắn ta cũng không cảm thấy rừng cây này có gì kì lạ.
Chỉ giống một khu rừng bình thường.
Lúc này người đàn ông trung niên cười nhạo một tiếng, đây là phản ứng đầu tiên của ông ta với bọn họ.
Sắc mặt Thượng Minh trầm xuống, cảnh cáo nói "Bố Tái tiên sinh"
Pháp sư Shaman này có tên là Bố Tái Nạp Kỳ.
Bố Tái nhìn Thượng Minh "Thượng tiên sinh, tôi thực sự không hiểu, cậu vì sao lại mời một đám tiểu tử miệng còn hôi sữa đến trợ giúp, cậu xác định bọn họ không tới để kéo chân chúng ta chứ? Hơn nữa còn có trẻ con, tôi cũng không phải tới đùa giỡn với các người, trước khi vào trong, Thượng tiên sinh nên cho bọn họ về đi, tránh để mất mạng vô tội"