Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

quyển 1 chương 27: tần chí chiếm tiện nghi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địch Hạo liếc Tần Chí một cái, nhanh chóng vọt sang một bên. Nhưng cái xác ướp kia rõ ràng không để ý đến Địch Hạo trốn chạy thế nào, tiếp tục tiến về phương hướng ban đầu.

Tần Chí quơ quơ chuông trong tay, cái xác ướp cổ càng thêm kích động hướng phía trước đi tới, hắn không thể không lùi về phía sau hỏi Địch Hạo, " Cậu định làm gì? "

Địch Hạo ở bên cạnh hắc hắc cười, " Anh trước cứ dụ cái xác ướp cổ này, tôi muốn bày trận"

Vừa nói xong, xác ướp cổ liền quay ngoặt sang, đôi mắt màu đỏ nhìn về phía Địch Hạo.

"Chết tiệt " Địch Hạo đứng tại chỗ mắng một câu.

Tần Chí nhún nhún vai, "Xem ra nó nghe hiểu"

"Ô ô" xác ướp cổ lại gào thét.

Địch Hạo quay trở lại bên người Tần Chí, lấy chuông trong tay Tần Chí lắc lắc, thành công đem lực chú ý của xác ướp cổ hấp dẫn lại đây, cậu một phen nắm chặt chuông, " Ngươi đã có thể nghe hiểu, vậy hãy đứng tại chỗ đừng động, nếu không ta đem cái chuông này bóp nát. "

Quả nhiên, nghe Địch Hạo nói xong, cái xác ướp cổ kia không nhúc nhích nữa, mà gắt gao nhìn chằm chằm Địch Hạo.

"Ta hỏi người một vấn đề, ngươi là...Linh Đang công chúa sao? " Địch Hạo nhớ tới câu chuyện của phó giáo sư, mở miệng hỏi.

"Ôi!" xác ướp cổ rõ ràng có chút xúc động, nhưng là...

" Xin lỗi, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì. " Địch Hạo nhún vai, "Trải qua ngàn năm, ngôn ngữ của người đã biến mất, nhưng mà, nếu ngươi lấy hình thái linh hồn để nói... "

" ôi ôi!!! " xác ướp cổ kích động đi về phía trước một bước, rõ ràng không đồng ý với đề nghị của Địch Hạo.

Địch Hạo lập tức kéo Tần Chí lui về phía sau một bước, một hơi nói rằng, "Xem ra ta đoán không lầm, cho dù qua ngàn năm, linh hồn của ngươi như cũ bị ngươi trói buộc ở trong thân thể, mà còn không có đánh mất thần chí. " nếu không với trạng thái hiện tại tuyệt đối không cho phép bọn họ có màn đối thoại bình tĩnh như vậy.

" ôi! " xác ướp cổ không có động tĩnh.

Địch Hạo tiếp tục mở miệng nói "Ngươi dựa vào chấp niệm cường đại ở lại nhân gian, đơn giản là không thể buông bỏ một chuyện hay một người nào đó, nhưng là, chỉ cần ngươi xuất thế,thì không chỉ mình ta đối phó với người, càng nhiều người giống như ta biết tin tức đều sẽ đến đây đối phó ngươi, bởi vì người không được phép tồn tại trên đời "

" ôi ôi!!! " xác ướp cổ gào thét

"Dừng! Ngươi trước hết nghe ta nói. " Địch Hạo chờ xác ướp cổ an tĩnh lại, tiếp tục nói rằng, "Nếu ta có thể biết thân phận của ngươi, cùng chấp niệm của người, ta có thể trợ giúp ngươi hoàn thành chấp niệm đó, nhưng sau đó, người phải trả giá hết thảy đại giới. Người rất may mắn, nơi này mặc dù là một nơi dưỡng thi, nhưng bên ngoài phong thủy rất tốt cũng khiến cho oán khí của người tiêu bớt, cho nên nghìn năm qua, ngươi vẫn bảo trì được thần trí, nhưng ngươi quá mức chấp niệm, lệ khí sâu nặng, vì xuất cổ mộ mà giết người nên phải chịu báo ứng nhân quả" Địch Hạo dừng một chút, nhìn thấy xác ướp cổ không có gì phản ứng quá khích, tiếp tục nói rằng, " Đầu thai chuyển thế, thanh trừng nghiệp chướng, ngươi không nên lưu lại nhân gian. "

Sau đó chính là một mảnh trầm mặc, Địch Hạo cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện, yên tĩnh chờ xác ướp cổ phản ứng, một lúc lâu, xác ướp cổ chuyển động đầu, nhìn về phía một bên vách tường. Địch Hạo cùng Tần Chí cũng nhìn qua, lúc này mới phát hiện, bên trái biên trên vách tường có một đoạn văn tự.

Địch Hạo nhìn nhìn xác ướp cổ, sau đó đi hướng bên trái vách tường. Trên vách tường là ngôn ngữ thông dụng thời cổ, mà may mắn là chuyên môn của Địch Hạo chính là lịch sử, đối với loại văn tự này hiểu biết sâu sắc, đọc hiểu cũng không khó khăn.

Nhìn đến phần giới thiệu lai lịch chủ mộ, Địch Hạo liền kinh ngạc nhìn về phía xác ướp cổ" Ngươi chính là công chúa nước Mãn "

" ôi. " xác ướp cổ lên tiếng.

Địch Hạo gật gật đầu, tiếp tục nhìn về phía vách tường,văn tự trên vách tường không viết nhiều về cuộc đời vị công chúa này, nhưng cũng nhắc tới vị công chúa này thích chuông, mất khi còn xuân xanh, cũng không có phu quân. Điều này với câu chuyện về nước Mãn của phó giáo sư có nhiều chỗ ăn khớp

" Nếu ngươi là Linh Đang công chúa, như vậy, chấp niệm của người có phải vì không tìm được... Tiểu Đạt Tử không? " Địch Hạo sau khi xem xong, quay đầu suy đoán hỏi.

Nghe được cái tên Tiểu Đạt Tử, xác ướp cổ kích động, như là nhớ tới cái gì, hai mắt màu đỏ của nó rơi xuông hai giọt huyết lệ.

Địch Hạo thở dài một tiếng, " Ngươi đã cho ta xem những thứ trên vách tường, là muốn nói cho ta biết thân phận của người, nếu ngươi tin tưởng lời của ta, ta có thể giúp ngươi tìm Tiểu Đạt Tử, nhưng hiện tại linh hồn của người phải thoát ly thân thể, như vậy chúng ta mới có thể câu thông. Ta có thể dùng thân phận thiên sư phát thệ, tuyệt đối sẽ không vi phạm lời thề. "

Lại là một mảnh trầm mặc, Địch Hạo đi đến bên ngườiTần Chí, đề phòng nhìn xác ướp cổ, loại yêu cầu này rất nguy hiểm, dù sao thoát ly thân thể linh hồn chỉ là vật yếu ớt, Địch Hạo thực dễ dàng có thể đối phó nó, nếu cái xác ướp cổ này không tin Địch Hạo, nhiều khả năng liền sẽ bạo động.

Qua thời gian rất lâu, xác ướp cổ mới có phản ứng, nó nhìn Địch Hạo, ánh mắt chuyển hướng về phía chuông trong tay Địch Hạo, ý tứ hàm súc không rõ.

Địch Hạo giơ tay lên, "Chuông ngọc ta sẽ trả lại cho ngươi, nhưng thấy người cần nó khẩn cấp như vậy, hẳn là trong nó có khí tức của Tiểu Đạt Tử đi? Ta muốn dùng nó tìm Tiểu Đạt Tử. "

" ôi ôi. " xác ướp cổ không còn chấp niệm với chuông ngọc trong tay Địch Hạo nữa, mà là nhắm lại đôi mắt màu đỏ.

Chậm rãi, một luồng khí đen từ trên đầu xác ướp cổ bay lên.

Lại nhìn thấy —— Tần Chí mịt mờ sờ sờ hai mắt của mình, hắn không biết mình có thể chứng kiến tình huống này có phải bình thường hay không.

Một lúc trôi qua, linh hồn của công chúa liền hoàn toàn thoát ly thi thể, bày ra bộ dáng ban đầu của nàng, bộ dáng có chút anh khí.

" Rất xinh đẹp a. " Địch Hạo chớp chớp đôi mắt nói rằng.

Tần Chí nhìn, phát hiện mình chỉ nhìn thấy một vầng sáng.

Địch Hạo nhìn về phía Tần Chí, thấy hắn có chút mạc danh kỳ diệu, mới bừng tỉnh đại ngộ," a, tôi quên, anh nhìn không thấy. " Nói xong, cậu làm một cái thủ quyết, đặt ở trên mắt Tần Chí "Như vậy là có thể nhìn thấy. "

Tần Chí không có sốt ruột nhìn, mà là vô ý hỏi Địch Hạo, "Tại sao tôi lại không nhìn thấy được?"

" Vô nghĩa, anh là người thường đi, đương nhiên không nhìn được rồi" nói xong, Địch Hạo hồ nghi nhìn về phía Tần Chí,"Hay anh nhìn thấy cái gì?"

Tần Chí lắc đầu, không nói gì.

Linh Đang công chúa hướng về phía Địch Hạo cùng Tần Chí lắc nhẹ thân mình, mở miệng nói "Chào hai vị công tử. "

"Ách... Chào công chúa" Địch Hạo gật gật đầu.

Linh Đang công chúa ánh mắt u oán nhìn chuông trong tay Địch Hạo, thở dài một tiếng, "Tuy rằng không biết vì cái gì hai vị công tử biết... Tiểu Đạt Tử, nhưng đúng là ta rất muốn tìm Tiểu Đạt Tử. Không nghĩ tới nguyện vọng này trước khi chết vẫn không thể thực hiện được"

"Công chúa vì cái gì lại có chấp niệm như vậy?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Linh Đang công chúa im lặng không lên tiếng, thật lâu sau mới sâu kín nói, " Chàng đã quyết định cùng ta thành thân, nhưng khi đi giết hổ mẹ lại không có một tin tức, ta muốn tìm chàng hỏi một câu, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, có phải là hay không thật sự e ngại mãnh hổ, mà không nguyện ý cùng ta thành thân, cho nên mới chạy trốn. "

Địch Hạo bĩu môi, "Không chừng có thể bị phụ vương của ngươi cùng quản gia hại chết "

"Cái gì?!!! " Linh Đang công chúa kinh ngạc mở miệng, " Sao có thể! Phụ vương cùng quản gia của ta... "

" Ngươi không biết rằng phụ vương cùng quản gia của ngươi vì không cho Tiểu Đạt Tử thành thân với ngươi, cho nên mới làm khó Tiểu Đạt Tử sao? " Địch Hạo mở miệng nói.

Linh Đang công chúa giật mình che miệng, " Ta cũng không biết, ngươi là từ đâu biết được? "

"Từ một lão nhân cùng tộc với công chúa"

" Cái gì? "

Tần Chí hít một hơi, mở miệng nói rằng, " Ngươi là hoàng tộc Mãn quốc, sau tất có dã sử ghi lại chuyện của các ngươi, chắc là sau khi ngươi chết, chuyện này bị bại lộ, hơn nữa phụ vương của ngươi hẳn là cũng đã hối hận, cho nên công bố mọi chuyện, tuy rằng không thấy dã sử, nhưng là tương truyền bằng miệng, chưa chắc là giả. "

"Thật như vậy sao?" Linh Đang công chúa lưu lại hai hàng thanh lệ, "Tiểu Đạt Tử đến tột cùng như thế nào? Chẳng lẽ thật là bị... "

"Tiểu Đạt Tử đến tột cùng như thế nào, chúng ta không thể hiểu hết, nhưng hơn phân nửa là bị phụ vương của ngươi cùng quản gia hại chết, dù sao hắn trước đánh chết hổ đực, không có khả năng bị hổ mẹ dọa đi, hơn nữa hắn nếu nguyện ý vì ngươi giết chết hổ mẹ, mà không quay lại, nhất định không phải không muốn lấy ngươi." Địch Hạo an ủi.

Linh Đang công chúa giống như nhớ tới những ngày của mình cùng Tiểu Đạt Tử ở chung, cùng những chuyện Địch Hạo nói, mọi sự dường như đã thấu. Nàng cũng không ngốc, lý trí nói cho nàng, Địch Hạo nói là sự thật, nhưng mà, bây giờ nói cái gì, hết thảy đều đã chậm, nguyên lai ngàn năm nay chấp niệm của nàng đều là nhân quả tự mình tạo ra. Dù tìm thấy Tiểu Đạt Tử thật sự không còn mặt mũi nào gặp chàng. Như vậy, nàng cũng chỉ có một mong muốn —— nàng hướng Địch Hạo, "Công tử có thể suy tính hiện trạng của Tiểu Đạt Tử không? Ta hiện tại chỉ muốn biết chàng ấy sống tốt không. "

"Ách, đã qua ngàn năm, Tiểu Đạt Tử không biết đã luân hồi bao nhiêu lần, suy tính tình huống của một người là phạm kị, hơn nữa dù có tính cũng chưa chắc biết được tình trạng hiện tại của hắn như thế nào "

Linh Đang công chúa cúi đầu, "Ước muốn duy nhất của ta cũng chỉ như vậy... Công tử, ta cũng không muốn khiến người gặp khó khăn, ngươi có thể giúp ta tới đâu thì hay tới đó vậy "

Địch Hạo hít một hơi, nói rằng, "ĐƯợc rồi"

Địch Hạo cầm lấy chuông trong tay, nhìn nhìn ngón tay của mình, ra quyết tâm, lần thứ ba cắn xuống, sau đó đem máu tích ở trên chuông, sắc mặt tái nhợt một chút.

Tần Chí cau mày đi tới phía sau Địch Hạo, yên lặng nhìn Địch Hạo niệm chú.

Một lúc lâu, Địch Hạo ngẩng đầu nói rằng, " Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hắn hiện tại rất tốt, đầu thai làm người "

Linh Đang công chúa gật gật đầu, thở dài một tiếng, " Vậy là tốt rồi. "

Tần Chí ngẩng đầu nhìn lại, khí tức màu đen trên người nàng bằng mắt thường đang dần dần tiêu tán.

"Hiện tại người muốn làm như thế nào?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

"Linh Đang tự biết nghiệp chướng nặng nề, giết hại hai mạng người, hơn nữa phụ vương cùng quản gia... Tiểu Đạt Tử tuy rằng không phải là ta hại chết, nhưng cũng bởi vì ta mà chết, chúng ta hữu duyên vô phận, là ta nợ hắn, ta nguyện ý rơi vào địa phủ, để hoàn lại tất cả tội nghiệt. "Linh Đang công chúa cúi đầu nói.

Địch Hạo gật gật đầu, từ trong lòng ngực xuất ra tiểu mộc bài, " Ngươi tiến vào mộc bài đi. Ta sẽ đưa ngươi cùng Tiền đại ngốc đi luân hồi. "

"Vâng"

Không cần Địch Hạo động thủ, Linh Đang công chúa liền tự nguyện tiến vào mộc bài.

Thu hồi mộc bài, Địch Hạo thật cẩn thận đem thi thể trên mặt đất của Linh Đang công chúa vào quan cữu, sau đó đem chuông ngọc đặt tại trên người của nàng, cuối cùng cố sức đem quan cữu đóng lại.

Địch Hạo lúc này mới triệt để thở phắt một hơi, " Thật sự là may mắn nhờ phong thủy ở chỗ này mà không để cho vị Linh Đang công chúa đánh mất lý trí, nếu không mọi chuyện không có khả năng đơn giản như vậy liền chấm dứt... Oa! Anh làm chi? Đau a! "

Địch Hạo quơ quơ thân thể, muốn hất tay Tần Chí đang đặt trên vai.

Tần Chí buông lỏng tay ra, cau mày nói rằng, "Cậu chẳng lẽ mỗi lần do thám sự tình đều phải dùng huyết tinh của mình sao? "

Địch Hạo nhu nhu bả vai, "Phương pháp này tương đối đơn giản, chỉ có tôi có thể sử dụng, người khác còn không dùng được đó, tôi vì cái gì mà không dùng a. Lại nói, trở về tôi phải ăn thật ngon để bổ huyết. Ân... Lần này trở về phải hảo hảo ăn nhiều hơn mới được "

Tần Chí nhìn Địch Hạo, chậm rãi xông ra ba chữ, "Làm biếng chết người "

" Mẹ kiếp! Tần Chí anh lặp lại lần nữa! " Địch Hạo giơ chân, "Tôi đây là vì tiết kiệm thời gian được không "

" a... Ha hả. "

"Mẹ nó, anh muốn a liền a, hai cái trợ từ phía sau lại là có ý gì?" Địch Hạo một bàn tay đập sau lưng Tần Chí "Tôi cho anh biết, nếu không phải vì tôi quên mình nhảy xuống đây cứu anh, anh sớm bị hại chết, vừa rồi cũng đều là nhờ miệng lưỡi ba tấc của tôi, tài năng đơn giản như vậy liền chấm dứt mọi chuyện, anh phải hảo hảo cảm ơn tôi đi! Anh vậy mà còn mặt mũi nói tôi, tôi kháo, làm người phải biết báo ân! Ngô!... " Địch Hạo bưng miệng mình, giật mình mở to hai mắt nhìn Tần Chí —— mới vừa mới xảy ra chuyện gì!!!

Tần Chí sờ sờ môi, khàn khàn cười đáp, "Cám ơn" cám ơn cậu có thể quên mình nhảy xuống, tuy rằng tôi biết đây nghĩa vụ của cậu, nhưng là... Thật sự là càng ngày càng không nghĩ ra làm thế nào để buông tay.

"Anh anh anh anh anh... Anh vừa rồi... Anh..." Địch Hạo hai mắt mở to chỉ vào Tần Chí, vẻ mặt không dám tin.

"Không phải cậu muốn tôi cám ơn cậu sao" Tần Chí cười nói, "Nụ hôn của tôi trời cao khó cầu, cũng không phải ai cũng được tôi hôn đâu" Vẻ mặt của Tần Chí rất chi là đắc ý.

Địch Hạo một cước đá tới" Anh không cần phải tự kỷ như vậy a! Tôi nói cho anh biết Tần Chí, anh không thể vô lại như vậy, muốn dùng một cái hôn liền triệt tiêu thù lao của tôi, đó là không có khả năng! "

Nghe Địch Hạo nói xong, Tần Chí che đầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn đối với phản ứng của Địch Hạo cũng hết chỗ nói rồi. Ngẩng đầu nhìn thấy Địch Hạo vẫn đang hầm hừ, Tần Chí cười nói, "Kia bằng không... Tôi hôn cậu nhiều thêm mấy cái? Một cái hôn không thể triệt tiêu, vậy nhiều cái thì có thể đi?"

"Chết tiệt! Anh mau cút cho tôi! Sao lại có người vô lại như vậy! Những người khác biết bộ mặt đích thực của anh là như vậy không! Tôi muốn nói cho bọn họ biết! Anh là cái tên ngụy quân tử! " Địch Hạo một bên kêu một bên hướng về phía cửa ra cổ mộ chạy đi.

Tần Chí nhìn bóng dáng Địch Hạo, trong mắt hiện lên nhu tình cùng ý cười mà chính hắn cũng không biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio