Viêm Minh là một người kỳ quái, tại sao lại nói như vậy? Bởi vì hắn cùng Bành Vũ đều là kỳ tài của học viện y, kỹ thuật vượt qua thử thách, nhưng so với Bành Vũ lấy việc giải phẫu làm niềm vui mà nói, hắn càng thích thú với việc khám nghiệm thi thể hơn, mà còn làm không biết mệt. Sau khi tốt nghiệp quyết định đi làm pháp y, cho nên, việc thực tập lần này, đối với Viêm Minh mà nói, hắn nhất định phải chọn giải phẫu thi thể. Vì thế, nhóm giáo sư của học viện y đều là vẻ mặt trẻ con không thể dạy, nhưng Viêm Minh như vậy cũng không phải một ngày hai ngày, bọn họ cũng đã quen rồi, không biết phải làm gì, cũng chỉ có thể mặc kệ hắn lựa chọn những gì mình thích, nếu không còn có thể nháo ra chuyện gì?.
Đương nhiên, việc này, Bành Vũ đều không nói qua với Tần Hiểu, cho nên, thời điểm lần đầu tiên Tần Hiểu nhìn thấy VIêm Minh trong phòng giải phẫu, khác xa với cậu tưởng tượng, nhất thời cảm thấy mình bị hố thảm
Tần Hiểu rất nhanh tìm Địch Hạo để lấy vòng tay, đương nhiên, Tần Hiểu cũng vì thế mà trả thù lao rất đắt. Lúc ấy Tần Hiểu còn chưa gặp mặt Viêm Minh, cho nên khi cùng Địch Hạo tán gẫu, Địch Hạo nhớ tới Viêm Minh từng gặp qua vài lần, nhịn không được lộ ra ý cười sâu xa, Tần Hiểu cũng không hiểu, cuối cùng lúc cáo biệt, Địch Hạo vỗ vai Tần Hiểu nói rằng, "May mắn cậu tìm tôi lấy vòng tay trước, như vậy còn có thể cho cậu một chút an ủi. Ân, cố lên."
Tần Hiểu còn tưởng rằng Địch Hạo đang cấp thêm dũng khí cho cậu, còn cười vẫy tay từ biệt —— ai có thể nghĩ đến Địch Hạo nguyên lai là đang vui sướng khi người gặp họa.
Ngàn trốn vạn trốn vẫn là không tránh thoát, gặp sớm chết sớm nhanh chóng siêu sinh, Tần Hiểu vẫn là quyết định bước vào quỷ môn quan.
Trước đó đã cùng Bành Vũ hẹn gặp mặt ở cửa phòng giải phẫu, bởi vì Bành Vũ nói, lúc ấy nhất định Viêm Minh cũng đang bên trong giải phẫu thi thể, cho nên có thể nhân tiện giới thiệu hai người làm quen.
Lúc này Tần Hiểu còn chưa biết bộ dáng của Viêm Minh, cho nên khi Tần Hiểu đến trước cửa phòng nhìn thấy Viêm Minh đứng cạnh Bành Vũ, còn âm thầm tán thưởng một câu đúng là người tài —— hắn đeo kính, ngũ quan anh tuấn suất khí, tóc cắt ngắn, cả người đều có vẻ thập phần lưu loát sạch sẽ, dáng người cao ngất thon dài, Tần Hiểu nhìn ra một chút, quả thực cao ngang với đại ca của cậu, chân tay dài, tăng thêm một bộ quần áo tôn dáng người, quả thực có thể đi làm người mẫu, cũng khó trách có thể đem một thân blouse vô vị mặc đến thập phần đặc sắc.
Nhưng chỉ trong vòng một phút đồng hồ, Tần Hiểu dứt khoát kiên quyết cho rằng vừa rồi mình tuyệt đối là mù mắt, rõ ràng là bộ dáng của cẩu, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, không có tình người!
Nhìn thấy Tần Hiểu đi tới, Viêm Minh đẩy gọng kính trên mũi, quay đầu hướng về phía Bành Vũ hỏi, "Đây là người cậu muốn tôi hướng dẫn? Bộ dáng sao lại ngốc như vậy?"
Tần Hiểu cảm giác vẻ mặt của mình từng tấc như hóa đá, trừng mắt nhìn Viêm Minh một cái, sau đó nhìn về phía Bành Vũ, chỉ vào Viêm Minh cũng hỏi một câu, " Đây là người anh muốn tôi đi theo? Ánh mắt có phải không tốt hay không"
" a..." Viêm Minh cười nhạo một tiếng.
" không cần Bành Vũ nói, Tôi xem mắt đúng là không tốt, hừ, bằng không sao lại đeo mắt kính dày như vậy" Tần Hiểu vẻ mặt miệt thị nhìn Viêm Minh, " Có điều tôi vẫn là khuyên anh nên đi khám lại mắt đi, độ trên kính có vẻ không còn thích hợp với mắt anh hiện tại đâu."
" ách... Ha ha ha, hai người các cậu thật là vừa gặp mặt đã đùa với nhau như vậy." Bành Vũ xấu hổ cười cười, sau đó giữ chặt Tần Hiểu, ngăn chặn cậu còn muốn lên tiếng, tiến đến bên tai Tần Hiểu nói rằng, " Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa, mắt của Viêm Minh không phải là cận thị"
" a?" Tần Hiểu ánh mắt khó hiểu nhìn Viêm Minh, " không phải cận thị, người này đeo mắt kính làm gì."
Bành Vũ vỗ vỗ bả vai Tần Hiểu, phong khinh vân đạm nói, " a, kỳ thật Viêm Minh có mắt âm dương, từ nhỏ có thể nhìn thấy những thứ kỳ quái. Kỳ thật hắn cũng đã quen, nhưng cậu cũng biết, chuyến thực tập này của chúng ta là làm giải phẫu thi thể, Viêm Minh sợ có thứ gì quấy rầy, cho nên hắn muốn đeo kính để che đi, nhưng là hắn lại không muốn che mắt âm dương, cho nên Địch Hạo làm cho hắn một cái mắt kính, mang lên liền nhìn không thấy mấy thứ kia." Nhìn vẻ mặt còn đang kinh ngạc của Tần Hiểu, Bành Vũ rất nhanh nói sang chuyện khác, " cái kia, Viêm Minh chính là độc miệng một chút, kỳ thật trong lòng tuyệt không có ý xấu, đừng quá để ý lời hắn nói a."
Tần Hiểu phục hồi lại tinh thần, " không phải... Cái kia, anh là nói, bên trong bệnh viện có cái gì kia?"
" Chuyện này rất bình thường a, nơi này là bệnh viện, mỗi ngày đều có người chết, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có những thứ đó, nhưng cậu yên tâm đi, chúng nó đều không có tính công kích, hơn nữa thời gian chúng tồn tại cũng không lâu, chỉ một lúc liền biến mất. Lại nói, trên tay cậu không phải có vòng tay đã khai quang của Địch Hạo rồi sao, sợ gì chứ. Cậu trước kia cũng từng tới bệnh viện, cũng chẳng gặp chuyện gì đi." Bành Vũ an ủi, dù sao hắn đã thành thói quen, nhìn không thấy thì cái gì cũng tốt.
Tần Hiểu cảm thấy da đầu có chút run lên, vừa nghĩ tới bên cạnh mình có khả năng xuất hiện những thứ không sạch sẽ, cả người cậu đều không tốt chút nào, " Trước kia đến bệnh viện, tôi đâu biết có những thứ này! Hiện tại đã biết, vẫn có chút khó chịu a."
" a, đồ nhát gan." Viêm Minh ôm cánh tay ở một bên nói.
"Anh nói cái gì!" Tần Hiểu quay đầu giận trừng Viêm Minh, " Anh từ nhỏ đến lớn đã nhìn thành thói quen, tôi thời gian gần đây mới biết đến sự tồn tại của chúng."
" Cũng chẳng có gì, con người từ lần đầu đã thành thói quen." Viêm Minh bình thản nói, " quỷ cũng không đáng sợ, bọn họ có thậm chí không có tư duy, hơn nữa tồn tại trên thế gian cũng không lâu, cậu không cần thiết tự dọa mình, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ quấy rầy đến người lạ... Có đôi khi, người so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều." Những lời ở phía sau, Viêm Minh nói rất nhỏ, giống như đang tự nói cho chính mình nghe.
Tần Hiểu bĩu môi, không nói gì.
" đi, tôi muốn đi nhìn phòng giải phẫu." Bành Vũ nhìn đồng hồ, " vậy cậu ngoan ngoãn đi theo Viêm Minh đi, tôi đi trước."
" Được rồi" Tần Hiểu không tình nguyện gật gật đầu, nhìn theo Bành Vũ rời đi.
Bành Vũ đi rồi, Viêm Minh cũng liền xoay người đi vào phòng khám nghiệm tử thi, Tần Hiểu đứng ở bên ngoài, khẽ cắn môi, cũng theo đi vào.
" nôn..." Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Tần Hiểu che miệng, cảm thấy dạ dày đang quặn lại.
Viêm Minh lúc này đã cầm dao giải phẫu, ánh mắt chuyên chú nhìn thi thể trên bàn mổ cũng không quay đầu lại nói, " THích ứng đi, cậu trước hết đứng qua một bên đi, chờ quen rồi thì lại đây."
"... Cái gì?" Tần Hiểu tại một bên che miệng giật mình hỏi, " Tôi còn phải tiếp xúc với... thi thể?"
" đương nhiên, cậu không phải học sinh hệ khảo cổ sao? Công việc của các cậu không chỉ là khảo sát những đồ vật chôn cùng, mà quan trọng là thi thể bên trong quan tài sao, bằng không làm sao biết được thân phận chủ mộ, đến lúc đó tránh không được tiếp xúc trực tiếp với xác ướp cổ, theo tôi được biết, xác ướp cổ so với thi thể càng không thuận mắt, cậu bây giờ không thích ứng với những thi thể này, đến lúc đó muốn thích ứng với xác ướp cổ thế nào?" Viêm Minh thản nhiên nói.
Tần Hiểu khó khăn giật nhẹ khóe miệng, " Hiểu biết của anh rất nhiều."
" Giống nhau đi." Thời gian này, Viêm Minh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hiểu, " Tôi chỉ là thói quen những gì liên quan tới người chết đều nắm trong tay"
" a... Ha hả."
Lúc này ở một gian phòng bên trong khu dân cư, một bóng người hôn ám đang khéo léo đùa nghịch đồ vật trên tay, một bên thì thào tự nói, " Anh vì cái gì lại không thích em? Sao anh có thể không thích em... Nhất định là những người đó, đúng, nhất định là những người đó ngăn cản anh thích em... Ha hả, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để những người đó được như ý."
Một ngày cứ như vậy vượt qua trong phòng giải phẫu, Tần Hiểu nguyên vẹn nhận thức đến nội tâm cường đại của Viêm Minh —— ai có thể mặt không đổi sắc khi ăn cơm trong phòng giải phẫu! Nhất là những đồ ăn đó cực kỳ giống các nội tạng của thi thể, Tần Hiểu tỏ vẻ, anh như thế quả thực quá ác liệt rồi. Dù sao Tần Hiểu cũng ăn không nổi, đừng nói ăn cơm ở bên ngoài, hiện tại một chút đồ ăn cậu cũng ăn không vào.
Giữa trưa ngày hôm sau, Tần Hiểu đã có thể mặt không đổi sắc đứng ở một bên quan sát, không hổ là người có nội tâm cường đại, tuy rằng ngoài miệng nói xong không thể quen, nhưng kỳ thật từ nhỏ đến lớn tố chất tâm lý của cậu đã được rèn luyện, chính là Tần Hiểu không giống Tần Chí, dùng tầng tầng cường ngạnh ngụy trang vẻ ngoài của mình.
" sách." Viêm Minh một bên nhai đồ ăn, một bên sách một tiếng.
Tần Hiểu tại một bên chơi di động, nghe được thanh âm, ngẩng đầu hỏi, " làm sao vậy?"
" Tôi phát hiện gần đây thi thể được đưa tới hơi nhiều, nhưng tất cả đều là sinh viên nữ"
Tần Hiểu ánh mắt khó hiểu nhìn Viêm Minh, " anh vừa ăn cơm vừa nghĩ loại chuyện này?"
Viêm Minh ngẩng đầu nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái, " Làm sao vậy? Rất kỳ quái sao?"
Tần Hiểu lắc đầu, " không, ha hả, không kỳ quái."
" Cậu hôm nay còn không ăn cơm, không đói bụng sao?" Viêm Minh giơ đồ ăn trong tay mình lên.
Tần Hiểu nhìn thi thể, lắc đầu, " Nhìn thấy nội tạng tôi liền không đói bụng, hơn nữa, hôm nay trước khi đến tôi đã ăn rất nhiều, khẳng định có thể chống đỡ."
Viêm Minh ghét bỏ nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái, " khó trách buổi sáng hôm nay lúc gặp cậu, cả người đều cong. Nguyên lai là không chống thẳng thắt lưng nổi."
" Này trách ai a!" Tần Hiểu trừng mắt nhìn Viêm Minh " nếu không phải anh chết sống đều không nguyện ý viết lời bình trên đầu đề báo cáo của tôi, tôi hôm nay cũng không cần đến!"
" Tôi đây thực sự không thể làm giả cho cậu" Viêm Minh nâng nâng cằm, " Tôi là người chánh trực."
" hừ."
" quang quang..." Cửa bị gõ.
" mời vào." Viêm Minh mở miệng nói.
Cửa mở ra, từ ngoài cửa đi tới một người —— là một người trẻ tuổi, hẳn là cũng là thực tập sinh của học viện y.
" Minh ca, có một việc muốn nhờ anh." Người trẻ tuổi mặt lộ vẻ khó xử nói.
" Chuyện gì?"
" hôm nay có một thi thể được đưa đến... Chính là chúng em như thế nào cũng không có biện pháp giải phẫu... Anh qua giúp chúng em nhìn xem."
Viêm Minh gật gật đầu, " Được, chờ tôi cơm nước xong, tôi sẽ qua giúp các cậu."
" thật tốt quá, vậy tụi em về đợi anh, Minh ca anh từ từ ăn."
Viêm Minh gật gật đầu, người trẻ tuổi kia liền ly khai.
Tần Hiểu quay đầu nhìn về phía Viêm Minh, mở miệng hỏi, " cái kia... Vì cái gì người vừa rồi lại nói không thể giải phẫu thi thể?... Là giải phẫu không được sao?"
Viêm Minh nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái, ngữ khí bình thường nói, " không phải, là thi thể không nguyện ý bị giải phẫu."
" cái gì?" Tần Hiểu thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết, " thiệt hay giả a? Kia gặp loại tình huống này, các anh đều không sợ sao?"
Viêm Minh nhún nhún vai, " Lựa chọn chức nghiệp này như chúng ta người thiếu càng thêm thiếu, nhưng những người đã lựa chọn nội tâm đều rất cường đại, hoặc là thần kinh thô, loại việc nhỏ như vậy, bọn họ không để ý."
" hô... Loại này còn gọi là việc nhỏ, các ngươi thật đúng là cường đại." Tần Hiểu lắc đầu nói.
" Cậu muốn đi qua nhìn một chút không?" Viêm Minh nhướng nhướng mày hỏi.
Tần Hiểu nghĩ nghĩ, sờ sờ vòng tay, nói, " đi thôi, các anh còn không sợ, tôi tại sao lại sợ"
" ngày hôm qua là ai nói..."
" tôi chỉ là không quen! Không quen thôi! Không phải là sợ!" Tần Hiểu ngăn chặn câu nói của Viêm Minh.
Viêm Minh nhún nhún vai, " Được thôi"