Cơm nước xong, Thất Thất ghé mặt trên bàn trà, khuôn mặt nhỏ mập mạp nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn trà than thở: "... Ân, trước nhập số điện thoại". Sau đó mấy ngón tay mập mạp ngắn ngủn bấm số điện thoại của Bành Vũ, từng bước từng bước con số được nhập lên.
"Đô đô đô..." Điện thoại vang lên vài tiếng sau đó đường dây được nối.
"Alo? Địch tiểu hạo, không có việc gì gọi điện cho tớ làm gì, tớ rất bận đó!" Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ.
Thất Thất che miệng cười trộm một tiếng: "Cha nuôi, là con nha~"
Bành Vũ: "Ai nha! Là Thất Thất bảo bối của cha sao, cha nuôi nhớ con muốn chết, như thế nào hiện tại mới gọi điện cho cha nuôi, về sau phải thường xuyên gọi điện có biết hay không."
Địch Hạo bên cạnh cấp cho một cái xem thường.
Thất Thất ngượng ngùng đối đối hai cái ngón tay mập mạp: "Cha nuôi, sinh nhật của con muốn đi đâu chơi a?"
"Đương nhiên muốn dẫn bảo bối đi đến địa điểm du lịch tốt nhất rồi, cha nuôi mang con đi du sơn ngoạn thủy a."
"Ân ân, cha nuôi con yêu người chết mất, sao sao đát~~" Tiểu Thất Thất bưng cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía điện thoại hôn gió một cái.
Địch Hạo ở bên cạnh nghe tiếng cười "bừa bãi" của Bành Vũ, nhịn không được nói rằng: "Nha nha nha, cậu đủ rồi nha, đồ háo sắc..." Một phen ôm Thất THất trên bàn, Địch Hạo quyết đoán ngắt điện thoại, nhéo một chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy thịt của Thất Thất.
"Bảo bối à, con chính là quá bám cha nuôi, về sau đừng để ý đến cậu ta chỉ yêu ba ba là tốt rồi". Địch Hạo buồn bực nói, con là của cậu, dựa vào cái gì vẫn luôn bám tên tiểu tử Bành Vũ kia.
Thất Thất bất đắc dĩ nhìn thoáng qua lão ba nhà mình: ba ba người tùy hứng như vậy thật sự tốt sao... Bất quá chỉ là tự nói trong lòng, bên ngoài Thất Thất vẫn là một bộ bé ngoan hiểu chuyện, Thất Thất vòng tay ôm cổ Địch Hạo: "Ba ba, con yêu ba nhất thế giới này, mum~"
Địch Hạo cảm thấy thực hài lòng.
Địch Hạo người này, đối cái gì cũng sẽ không che dấu quá nhiều, từ khi cậu biết mình mạc danh kỳ diệu bị người ta thượng, cũng không có cãi lộn, oán trách trời đất, nói trắng ra là, Địch Hạo trên người có một loại hiền lành tiêu sái với nhìn thấu sự tình, với mỗi chuyện cậu cũng không quá rối rắm, chính là chỉ biết quyết chí tiến lên phía trước. Điều này đại khái cũng xuất phát từ thể chất khác với người thường, có đôi khi nhìn nhiều, nhìn chuyện gì cũng liền phai nhạt.
Cho nên đối với Thất Thất tuổi mà nói, Địch Hạo cũng chưa từng có che dấu chuyện mình đã sinh bảo bối ra, hơn nữa chuyện này có quan hệ với gia tộc của cậu, THất Thất thân là một phần tử, sớm muộn gì cũng sẽ biết mọi chuyện của gia tộc, cho nên Địch Hạo cho tới bây giờ đều là Thất Thất hỏi gì thì cậu đáp nấy, cũng không nói dối lấy lệ. Về phương diện khác, Địch Hạo cho rằng lừa gạt THất Thất, đối với đứa nhỏ mà nói là rất không công bằng, cho nên cho dù Thất Thất chỉ mới tuổi bé đã biết rất nhiều, tỷ như mình rốt cuộc thế nào mà sinh ra, tỷ như nghề nghiệp của ba ba mình, tỷ như những thứ người thường nhìn không thấy.
Mà bởi vì huyết mạch tương thông, cho nên Thất Thất đối Địch Hạo cực kỳ ỷ lại.
- ------------------------------------------------------
Nói đến gia tộc Tần thị cả hai giới hắc bạch đạo không ai không biết, tuy rằng hiện tại từ từ chuyển qua bạch đạo nhưng tại hắc đạo lực ảnh hưởng cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Con trai trưởng của Tần gia Tần Chí, tuyệt đối là một nhân tài nhưng ai cũng biết hắn là gay. Vốn tưởng rằng Tần gia sẽ không nhượng lại gia tài cho người như vậy quản lí, thế nhưng không những Tần gia không tước quyền lợi của Tần Chí mà còn ngày càng có xu thế buông tay để Tần Chí tiếp quản toàn bộ gia nghiệp.
Kỳ thật gọi là gia tộc nhưng thành viên trong Tần thị cũng rất thưa thớt, đời gia chủ trước chỉ có một người con trai độc nhất, thêm cả cha, mẹ và một người em trai là toàn bộ gia đình. Cho nên Tần gia cũng không giống các gia tộc khác tranh quyền đoạt lợi, mà có anh trai là một người rất có năng lực, em trai Tần Hiểu lại thích tiêu dao khoái hoạt. Bây giờ Tần Hiểu còn học đại học thực tự do lựa chọn cho mình một chuyên ngành mình thích mà không phải kinh tế học, đối với cái này, Tần gia đều thực dung túng. CHẳng qua Tần Chí tuyệt đối sẽ không cho phép đệ đệ cả đời không học kinh tế, hắn chính là chờ Tần Hiểu học xong đại học rồi mới cho cậu tiếp tục học.
Lúc này, Tần Chí đang tao nhã ngồi trên sa lông trong phòng khách xa hoa, uống cà phê, xem báo chí, nghe đệ đệ lảm nhảm, vô cùng thong dong.
"Nha, anh mấy ngày nữa chính là sinh nhật của anh nha, chúng ta ra ngoài chơi đi." Tần Hiểu ngồi ở một bên sô pha, nhìn anh trai ngay cả một ánh mắt cũng lười cho cậu, hận không thể đem tạp chí trong tay Tần Chí vứt sang một bên, bất quá, cậu thật sự không có cái lá gan này.
"Anh thấy là em muốn ra ngoài chơi đi." Tần Chí uống một ngụm cà phê, tiếp tục xem báo, mắt cũng không nâng lên nói.
"Không a, anh, em đây không phải vì anh mà suy nghĩ sao, anh xem anh lớn tuổi như vậy..ách... Không lớn không lớn, ách, không phải, em là nói thật vất vả được nghỉ, lại đến sinh nhật của anh, chúng ta đi ra ngoài vui đùa một chút cũng tốt đi." Tần tiểu đệ xấu hổ cười nói, anh trai cậu rốt cục cho cậu một ánh mắt, chẳng qua nhìn ánh mắt rất độc ác của anh trai nhà mình, thật đáng sợ a~~~
Tần Chí buông cà phê cùng tờ báo trong tay, đem tay bắt chéo trên hai đùi, nhìn Tần Hiểu nói: "Nói đến ngày nghỉ, anh thật không hiểu em đối với cái này có gì kiêu ngạo, hơn nữa", Tần Chí tạm dừng một chút: "Nghe nói trường học của em cùng một trường khác muốn làm một hoạt động, không nhân ngày nghỉ này chuẩn bị cho tốt sao."
Tần tiểu đệ ngạnh cổ, vẻ mặt "Ta là ai a" nói rằng: "Em còn cần chuẩn bị, em chính là nhân viên chuyên nghiệp nha."
Tần Chí cắt một tiếng: "Nếu như vậy thì ra ngoài chơi liền tới làng du lịch do nhà chúng ta đầu tư, thuận tiện khảo sát một chút."
Tần Hiểu ai oán nhìn anh trai nhà mình liếc mắt một cái, cái gì gọi là thuận tiện khảo sát, anh là đi thị sát, thuận tiện đi nghỉ phép đi. Bất quá không dám nói ra, dù sao có thể đi ra ngoài chơi là tốt rồi.
Làng du lịch Thạch Lâm nằm ở một nông trang vùng ngoại ô, bảo lưu lại vẻ đẹp nguyên sơ phong tình của rừng núi cùng cảnh quan xinh đẹp bên hồ nước, nhất là hồ Thạch Lâm được hình thành từ tự nhiên, tựa như một khối phỉ thúy thượng đẳng, ánh mặt trời chiếu xuống làm mặt hồ điểm lên những kim quang, đẹp không sao tả xiết.
Bành Vũ chọn ngày khu du lịch chính thức hoạt động mang theo Thất Thất cùng Địch Hạo vào trong chơi, chủ yếu là vì tuyên truyền đánh giá về nơi này thật sự quá tốt.
Làng du lịch tuyên truyền thực thành công, không chỉ có bọn họ cho là như vậy bởi vì khi Bành Vũ lái xe đến nhìn thấy rất nhiều xe cùng bọn họ giống nhau đều hướng làng du lịch đi tới.
Địch Hạo ngồi ở ghế phó lái, Thất Thất ngoan ngoãn ngồi trên đùi Địch Hạo, hay tay béo đặt trên cửa sổ, quệt mông, nhìn phong cảnh bên ngoài, hận không thể đem toàn bộ gương mặt mập mạp của mình đều dán trên cửa sổ xe để nhìn, ánh mắt sáng lấp lánh, vươn ngón tay ra bên ngoài quay đầu nhìn ĐỊch Hạo hỏi: "Ba ba, đất nơi này là màu đen nha."
Biến thành Bành Vũ đau lòng muốn chết: "Cậu xem bình thường đều không mang bảo bối ra ngoài chơi, xem bảo bối của chúng ta có bao nhiêu đáng thương, đều chưa thấy qua bên ngoài a."
Địch Hạo:... Mẹ nó, ta không có gì dẫn con ra ngoài làm gì, cũng không phải rảnh rỗi!
Địch Hạo liếc Bành Vũ một cái: "Lái xe của cậu đi, vô nghĩa nhiều như vậy"
"Hừ, tớ nguyện ý" Bành Vũ bĩu môi, quay đầu chăm chú nhìn đường lái xe.
Địch Hạo ôm Thất THất, hôn một cái.
THất Thất với nước miếng của ba ba tỏ vẻ đã thành thói quen, quay đầu lại cũng thơm Địch Hạo một cái.
"Cha nuôi cũng muốn, cha cũng muốn, bảo bối thơm thơm!" Bành Vũ không chịu cô đơn mở miệng nói.
Địch Hạo ôm Thất Thất hướng về Bành Vũ le lưỡi: " Chính là không cho cậu"
Thất Thấp đem tay ôm lấy mặt béo, bất đắc dĩ nói: "Ba ba, hai người thật ấu trĩ a!"
"Khụ khụ" Bành Vũ bật người quay đầu, một bộ ta thực đứng đắn, tỏ vẻ kiên quyết không thể trở nên thất thố trong lòng bảo bối
Thạch Lâm nguyên bản là một thôn trang nhỏ của một dân tộc thiểu số nhưng bởi vị vị trí địa lý ưu việt, phong cảnh tuyệt đẹp, cho nên chính phủ quyết định tiến hành khai thác, phát triển thành làng du lịch, sau bị Tần thị cạnh tranh thành công. Tần Chí cho dân bản xứ một chút tiền tài, làm cho bọn họ dời đi, xét đến những người già trong thôn bất tiện vì thế cho phép một bộ phận người già lưu tại Thạch Lâm, cũng bảo lưu nguyên nước nguyên vị dân tộc đặc sắc ở Thạch Lâm.
Bành Vũ mang theo Địch Hạo cùng Thất Thất đi tới khách sạn đặt trước, nơi này là khách sạn tốt nhất ở Thạch Lâm, có một vị trí vô cùng thuận lợi, bởi vì có thể nhìn hết cảnh quan của hồ Thạch Lâm.
Bành Vũ mang theo giấy chứng nhận đi vào làm thủ tục, Địch Hạo đem Thất Thất đặt trên ghê sa lông ở đại sảnh khách sạn, để bé ngồi chơi tiểu vịt vàng, sau đó dặn dò THất Thất ngoan ngoãn ngồi chơi, cậu muốn đi nhà vệ sinh a...
Thất Thất ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ba ba đi đi THất Thất sẽ ngoan mà~~"
Địch Hạo thơm Thất Thất một chút" Bảo bối ngoan~" sau đó liền nhanh chóng chạy tới WC, vài giờ chạy xe a~~ muốn nhịn không được!
Thất Thất cúi đầu ngoan ngoãn đùa nghịch bắt tay cùng tiểu vịt vàng, chợt nghe thấy phía trước có một âm thanh.
"Oa! Anh, mau nhìn trên ghế sa lông có một đứa bé béo béo thật đáng yêu nha!"
Thất Thất chu môi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không cao hứng, nghĩ thầm rằng, Thất Thất mới không béo nha. Sau đó liền phát hiện giọng nói chính là từ một đại ca ca dương quang suất khí, mà bên cạnh cậu là một nam nhân, cùng đại ca kia diện mạo có chút tương tự, người nam nhân này khi thế rất lớn, ánh mắt hàm chứa uy nghiêm lạnh thấu xương, khí tràng cường đại, dù trên mặt hắn có ý cười nhưng vẫn đem đến cho người khác cảm giác thật khó có thể thân thiết ở chung, tổng sẽ có cảm giác câu nệ, không tự chủ được liền trấn trụ người. Mà lúc này vị đại ca ca cùng người nam nhân này đồng thời nhìn Thất Thất.
Thất Thất từ nhỏ đi theo Địch Hạo học tập đạo gia thuật pháp, thiên phú trác tuyệt, làm Địch Hạo cũng nhịn không được cảm thán thiên phú vô cùng tốt. Mà cái đầu tiên Thất Thất học chính là nhìn tướng mạo người như thế nào, hiện tại nhìn đến cái người này, liền không tự chủ được quan sát tướng mạo của hắn, chỉ thấy ánh mắt người này lăng liệt, không giận tự uy, quanh thân khí tràng cường đại, thuộc loại người quỷ đều sợ lại gần, cũng không phải quái gở mà là khuôn mặt than này cùng với một thân sát khí, vừa thấy chính là thuộc loại người không dễ trêu chọc. Nhưng cố tình người này lại quá đẹp trai, tăng thêm một thân khí chất, nhưng cũng muốn hấp dẫn mệnh người, nguy hiểm lại có mị lực.
CHẳng qua Thất Thất lại cảm thấy người này cho mình một loại cảm giác thân thiết, tuyệt không đáng sợ, ngược lại rất muốn thân cận. Thất Thất cảm thấy bản thân bé thực thích nam nhân này, vì thế híp mắt, hướng về phía nam nhân cười một chút, hai gò má phì nhiêu đều dồn lên, đáng yêu muốn chết.
" Oa, anh, đáng yêu chết, đứa bé này thật ngoan a!" Tần Hiểu hai tay nựng mặt, say mê nói.
Hai người kia chính là Tần Hiểu cùng Tần Chí, kì thật là Tần Chí trước hết chú ý tới trên ghế sa lông THất Thất ngồi, ngay từ đầu chính là cảm thấy tiểu hài tử ngồi trên ghế sa lông tự chơi thật ngoan, bên người lại không có người lớn, lại không khóc không nháo, ngoan ngãn đùa nghịch tiểu vịt con, bàn tay mập mạp bắt lấy miệng vịt con thực đáng yêu, thẳng đến Thất Thất vì Tần Hiểu ra tiếng mà ngẩng đầu, Tần Chí đột nhiên tâm lại mềm nhũn, bất quá hắn không có để ý, chỉ nghĩ một đứa nhỏ đáng yêu như vậy ai nhìn thấy cũng mềm lòng.
Là một gay, hắn đời này đều không có khả năng có con, cũng chưa bao giờ nghĩ qua muốn hài tử, nhưng là lúc này thấy Thất Thất đột nhiên cảm thấy con mình có bộ dáng đáng yêu như vậy cũng tốt. Nhất là bộ dáng Thất Thất hướng hắn cười, nhượng Tần Chí sinh ra xúc động muốn nuôi đứa bé này. Lắc lắc đầu, Tần Chí ở trong lòng kinh ngạc, chính mình thế nhưng lại có loại ý tưởng buồn cười này.