Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Hiểu vẻ mặt đưa đám, lại lần nữa thỉnh cầu nói,"Anh, anh cùng em một phòng đi."
Khâu Viễn không vui," uy, ý của em là đem Viêm Minh đẩy cho anh?"
"Vừa rồi cũng nói, Viêm Minh cũng sẽ không nói với anh mấy chuyện đáng sợ đó, Khâu đại ca, giúp em đi." Tần Hiểu làm vẻ mặt đáng thương.
Khâu Viễn nhún nhún vai," Anh trai em đồng ý, anh không còn gì để nói."
"Anh..."
"Ân... Viêm Minh tỉnh." Tần Chí đột nhiên mở miệng nói, nhìn về phía đuôi xe, Viêm Minh quả nhiên ngồi dậy, hơn nữa sắc mặt âm trầm nhìn Tần Hiểu.
Tần Hiểu chớp chớp mắt, Viêm Minh sờ sờ cằm," Thế nào? Cậu không muốn ở chung với tôi à? Ha hả, tôi không ngờ cậu lớn như vậy mà nhát gan tìm anh trai đến trợ giúp đấy."
"Ai nói!" Tần Hiểu bị kích thích đập bàn một cái," Tôi mới không sợ!"
Viêm Minh gật gật đầu," Được rồi. Tôi đây tiếp tục ngủ." Nói xong liền nằm xuống.
"Hắn có ý gì?" Tần Hiểu kinh ngạc chỉ vào Viêm Minh." Sao lại xong rồi?"
Địch Hạo vô ngữ," Không phải cậu nói không sợ sao, vậy không cần phải đổi phòng với anh cậu nữa."
"Tôi..." Tần Hiểu nghẹn lại.
Ồn ào nhốn nháo hơn ba giờ, dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Sùng Hoán, mọi người rốt cuộc cũng tới nhà của hắn ở huyện Phượng Đài. Nhà không nằm ở phía tây huyện Phượng Đài nơi tập trung đông dân cư, mà ở vị trí khá xa trung tâm, nhưng ở đây dân cư cũng không quá thưa thớt, nơi này phần lớn là những dòng tộc có văn hóa lâu đời, cho nên nhà cửa yên tĩnh, đầy cổ xưa. Nhưng hiện tại thời đại biến hóa, đa số người trẻ đều thích ở những nơi hiện đại, loại nhà cửa cổ xưa này lâu lâu xuất hiện mới khiến người khác thấy mới lạ, nhưng nếu là trụ lâu đời, liền tương đối nhạt nhẽo, hơn nữa vị trí địa lí ở đây có chút hẻo lánh, cho nên phần lớn người dân ở đây là người già, so với những khu dân cư ồn ào nhộn nhịp, nơi đây có thể xem là thanh tịnh.
Tuy nhiên đám người Thẩm Sùng Hoán đều tương đối hài lòng, ngẫu nhiên thể nghiệm một chút sinh hoạt kiểu này cũng rất tốt. Nhà của Thẩm Sùng Hoán rất lớn, có một cái sân khá rộng, trong vườn tuy rằng đã lâu không có người chăm sóc nên có chút bừa bộn, nhưng mấy loại cây trong này vẫn tươi tốt, vào mùa hạ còn đang nở hoa, gió thổi qua, liền thanh thoát rơi xuống, có loại cảm giác khá thơ mộng.
Mọi người tiến vào trong phòng, tuy là một đình viện, nhưng bên trong vẫn có nhiều đồ dùng hiện đại, từng người cầm hành lý bắt đầu chọn phòng. Ba đứa nhỏ ở phòng đối diện Địch Hạo và Bành Vũ, Tần Chí lôi kéo Khâu Viễn ở phòng kế bên Địch Hạo, những người khác cũng đã chọn xong phòng.
(Mọi người có thể tham khảo đình viện là cái này. Mình không biết dịch sao cho đúng nên giữ nguyên văn)
Chọn phòng xong cũng đã tới giờ ăn trưa, chẳng qua ngồi xe hơn ba giờ mọi người cũng không còn khí lực ra ngoài ăn cơm, nhìn lại một lượt cũng có mấy người có thể nấu cơm. Địch Hạo liền không cần phải nói, cậu luôn phải chăm sóc Thất Thất tất nhiên sẽ biết nấu cơm, ngoài Địch Hạo ra, còn có Tiêu Kiền, cũng tương đối tinh thông việc nấu nướng, Viêm Minh cũng là người thường xuyên sinh hoạt một mình, cho nên cũng sẽ biết nấu cơm, còn Từ Tử Hạo đều sẽ làm mấy món ăn sáng, nhưng mà tuy rằng phòng bếp nhà Thẩm Sùng Hoán có thể dùng, nhưng lại không có lương thực, cho nên trừ bỏ những người sẽ nấu ăn, còn lại mấy kẻ cũng không thể ăn không, phải đi ra ngoài mua đồ ăn!
Thẩm Sùng Hoán vẫy tay với ba đứa nhỏ," muốn đi ra ngoài với chú không? Phụ cận phong cảnh cũng không tồi, chúng ta có thể vừa mua đồ ăn vừa ngắm phong cảnh."
Thất Thất cùng Chu Diệu liếc nhau, giữ chặt Tiêu Diễn, cùng gật đầu.
Tiêu Diễn nhìn nhìn hai cái tay đang giữ chặt mình, nhưng thật ra không có phản đối.
Vì thế ở dưới sự dẫn dắt của Thẩm Sùng Hoán, còn mấy người không biết nấu cơm hoặc biết cũng là sát thủ phòng bếp, đi ra ngoài mua thức ăn.
Đúng như lời của Thẩm Sùng Hoán, nơi này phong cảnh đích thực không tệ, những con đường đan xen, những con đường lớn lớn nhỏ nhỏ, ngay cả nơi bán đồ ăn địa phương cũng toát lên một vẻ cổ kính.
Cầm danh sách đồ ăn cần mua Địch Hạo đưa, mấy đại nam nhân mang theo ba tiểu hài tử bắt đầu chọn đồ ăn.
Một đường đi tâm Tần Hiểu vẫn luôn ngứa ngáy nhìn Thất Thất, nhưng mà Thất Thất lại bị anh trai cậu ôm trong tay, vẫn luôn nói chuyện, cậu cũng không biết tới đó sẽ nói gì, hơn nữa chợt biết đứa trẻ mình luôn thích lại là cháu ruột của mình, cảm giác này, quả thực không cách nào hình dung, nhưng mà có thể chắc chắn một điều là cậu rất vui vì điều đó. Mà lúc này, Thất Thất vừa lúc bị Tần Chí thả xuống dưới, Tần Hiểu vội vàng tiến lên để tạo cảm giác tồn tại.
Tần Chí nhìn thoáng qua Tần Hiểu, liền bắt đầu chọn đồ ăn theo yêu cầu Địch Hạo, đồng thời trong lòng rất bất mãn, hắn cũng chưa ăn qua đồ ăn Hạo Hạo làm, hiện tại còn phải chia sẻ cùng người khác, quả thực không thể nhịn, chính là không thể nhịn, nhưng vẫn phải nhịn, bởi vì hắn còn không có tư cách nói như vậy.
Tần Hiểu ngồi xổm bên Thất Thất, nắm tay Thất Thất, hai mắt tỏa ánh sáng nói," bảo bối, cháu muốn ăn gì, chú đều mua cho cháu, cháu ăn kẹo không?"
Thất thất chớp chớp mắt, ngượng ngùng gãi gãi đầu, Chu Diệu nhíu mày," Chú, Thất Thất không thể ăn quá nhiều kẹo, em ấy đang ở giai đoạn rụng răng, ăn quá nhiều kẹo đối với răng không tốt."
"Đúng đúng đúng, ai? Vậy cháu cũng không thể ăn kẹo." Tần Hiểu nói với Chu Diệu.
Chu Diệu tiểu đại nhân," Cháu vốn dĩ sẽ không ăn." Sau đó lôi kéo Thất Thất cùng Tiêu Diễn," Hai đứa cũng không thể ăn."
Tần Hiểu nghĩ nghĩ," Vậy chú mua gì cho mấy đứa được đây..."
Khâu Viễn đứng ở quầy rau bên cạnh, cẩn thận quan sát mỗi loại rau, trong miệng lẩm bẩm nói," cái này khẳng định là rau cần, mình đã từng ăn qua... Cái này..."
Bành Vũ ở bên cạnh Khâu Viễn nhìn hắn vài cái, liền lui nhanh về phía sau —— quá mất mặt, sao lại giống tra án như vậy, không thấy người khác đều nhìn hắn sao.
Lúc này, cách đó không xa đi tới một người, nhìn dáng vẻ cũng là tới mua đồ ăn, Thất Thất vốn dĩ không chú ý tới, chỉ là người kia lại đi tới bên cạnh Thất Thất, mang theo ngữ khí nghi hoặc " Thất Thất? Chu Diệu?"
Thất Thất cùng Chu Diệu ngẩng đầu, phát hiện người kế bên là ai, Thất Thất nhào lên, ôm lấy đùi người đó," Ôn lão sư!"
Chu Diệu gật gật đầu, cũng kêu lên," Ôn lão sư."
Vốn dĩ Ôn Ngọc tới đây mua đồ ăn, nhưng đi từ xa đã thấy hai đứa trẻ, cũng là vì một đám người Thất Thất quả thực rất xuất chúng, người lớn thì đẹp trai tuấn tú, trẻ nhỏ thì đáng yêu, không chú ý đến thì rất khó. Ôn Ngọc cười ha hả vuốt đầu Thất Thất, vừa định hỏi bọn họ có phải tới đây nghỉ lễ, kết quả liền nghe được âm thanh khiến người ta chán ghét vang lên.
"Sao lại là cậu!"
Mọi người quay đầu lại, phát hiện Khâu Viễn tay cầm bó cần, sắc mặt khó coi nhìn Ôn Ngọc, biểu tình kia, rất giống Ôn Ngọc thiếu nợ hắn thứ gì.
Khâu Viễn khẽ cắn môi, đi đến bên cạnh Ôn Ngọc," ha hả, lại gặp mặt a, thật là xui xẻo."
Ôn Ngọc một chút cũng không buồn bực, nhìn Khâu Viễn liếc mắt một cái,cũng không để ý tới hắn, mà hỏi Thất Thất," các con tới đây chơi sao?"
Thất Thất vừa định trả lời, liền nghe thấy Khâu Viễn mở miệng nói," chơi cái gì chơi, chúng tôi là tới tra án, cậu cũng không nên ngăn trở chúng tôi phá án."
Ôn Ngọc nhìn rau cần trong tay Khâu Viễn, kéo kéo khóe miệng," vị tiên sinh này, tôi tưởng chuyện kia đã qua, anh đã đem bức họa kia xé đi, ai cũng không có được, đã huề nhau."
Tần Chí nhướng mày, cảm thấy thật ngoài ý muốn, vị Ôn lão sư này hắn đã gặp nhiều lần, lại không nghĩ rằng cùng Khâu Viễn xé bức tranh cổ kia là vị quân tử như ngọc Ôn lão sư này.
"Huề nhau? Nằm mơ, cậu có biết vì cậu ngăn trở tôi, tôi không thể tới chúc thọ, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên lấy thân phận không phải cảnh sát tiến vào cục cảnh sát, còn bị ông già đó... Tóm lại, chúng ta khó có thể huề!" Khâu Viễn giận dữ.
Ôn Ngọc a một tiếng," Bức họa kia vốn dĩ là tôi nhìn trúng trước, là anh cùng tôi tranh mà."
"Tôi đã nói với cậu tôi mua dùng nó để mừng thọ, quân tử giúp người đạt tâm nguyện hiểu không hả!" Khâu Viễn bất mãn nói, hắn là đại công tử, tuy rằng phân rõ phải trái, nhưng là trong xương cốt, luôn có một phần kiêu ngạo.
Ôn Ngọc thở dài," Bức cổ họa đó tôi cũng đã tìm rất lâu, cho nên thật sự là không nhường được. Tôi cho rằng, tặng mừng thọ cũng không cần là bức họa kia đi, không biết tiên sinh vì sao lại không từ bỏ."
"Đó là..." Khâu Viễn nghẹn lại, chính mình cũng nói không nên lời nguyên cớ vì sao, đại khái là Ôn Ngọc cho hắn cảm giác là người ôn nhuận, quân tử như ngọc, nếu có điều cần giúp, sẽ vui vẻ đồng ý. Mà khi hắn nói mong muốn của mình, lại nhận phải lời cự tuyệt, quả thực khiến người kinh ngạc, vốn dĩ tin tưởng tràn đầy, lại bị người đánh cái trở tay không kịp, chênh lệch quá lớn, hơn nữa trong xương cốt lại có điểm kiêu ngạo, cho nên mới không lập tức rời đi.
Thất Thất giữ chặt ôn ngọc, ngẩng đầu hỏi," Ôn lão sư sao lại ở đây."
Ôn Ngọc cười cười," Quê của thầy ở chỗ này, hiếm khi được nghỉ, đương nhiên phải về quê thể hiện lòng tận hiếu."
Thẩm Sùng Hoán thử nói," Cậu là người nhà của Ôn lão phu tử sao?"
Ôn Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Sùng Hoán," Anh quen ông nội của tôi?"
"Nga ha hả, thật ra là tôi thấy nơi này cũng không nhiều người họ Ôn." Thẩm Sùng Hoán mở miệng nói," Sư phụ tôi... Ách, thầy tôi quen ông cậu, tôi và Ôn lão phu tử có duyên được gặp vài lần."
"Nga, thì ra là thế." Ôn Ngọc gật gật đầu.
Khâu Viễn trừu trừu khóe miệng —— bầu không khí này, như thế nào một mảnh hài hòa, trừ hắn ra, những người khác ở chung với Ôn Ngọc đều rất tốt a.
Sau khi tán gẫu được một lúc, đồ ăn cũng mua đủ, mọi người đều phải trở về, mới phát hiện Ôn Ngọc với bọn họ lại về cùng đường, Thẩm Sùng Hoán đáp," Tôi nhớ rõ lúc trước thầy tôi nói, tòa nhà của ông ấy và nhà của Ôn lão phu tử là mua cùng lúc, chẳng qua lúc ấy sau khi mua, những người sống ở đây ngày càng ít, cuối cùng nhiều lần biến hóa, rơi vào tay của thầy tôi, lúc sau ông ấy liền cho tôi, nhưng thật ra Ôn gia vẫn luôn truyền thừa cho đời sau, có rất nhiều người nổi danh, tài năng văn học xuất chúng."
Ôn Ngọc lúc này đang đứng giữa ba đứa nhỏ, nghe được Thẩm Sùng Hoán nói, lắc đầu cười," Khoa trương rồi, chỉ là trong nhà đa số mọi người đều dạy học, ngày đêm gắn với sách vở, cho nên mới có chút thanh danh."
Thẩm Sùng Hoán cười cười, không nói chuyện nữa. Ôn Ngọc có được khí chất như vậy, cũng là từ nhỏ đã chịu giáo dục trong nhà, năng lực tất nhiên không thấp, nhưng vì sao lại tới nhà trẻ dạy học, nhìn cách cậu ở chung với ba đứa trẻ liền biết, đến Tiêu Diễn cũng cùng cậu nói chuyện mấy câu, xem ra cậu rất thích trẻ con, hơn nữa tuổi còn trẻ, rèn luyện thêm một ít thời gian cũng không có gì.
Đi đến đầu một cái hẻm, Ôn Ngọc cùng mọi người vẫy tay tạm biệt, liền đi hướng một con đường khác.
Khâu Viễn tấm tắc hai tiếng," Còn ở rất gần sao."
Bành Vũ liếc Khâu Viễn một cái, không biết có phải vì Địch Hạo và Tần Chí mang cho hắn cảm xúc quá nhiều, cho nên mở miệng hỏi,"Anh coi trọng người ta?"
"Gì!!!" Khâu Viễn dọa nhảy dựng," tôi coi trọng ai? Ôn Ngọc sao? Sao có thể!"
"Vậy anh làm gì chú ý người ta như vậy." Bành Vũ cười nói," Còn giữ mâu thuẫn trước đó mãi không quên, nhìn anh cũng không giống người keo kiệt như vậy đi."
"Tôi đương nhiên không thuộc loại keo kiệt, hơn nữa cũng không có nhớ mãi không quên mâu thuẫn lúc trước!" Khâu Viễn khẳng định nói," chỉ là cậu ta cho tôi cảm giác trong ngoài không đồng nhất!"
"Thúc thúc!" Thất thất ngẩng đầu nghiêm túc nói," Ôn lão sư rất tốt, không cho chú nói xấu thầy ấy." Sau đó liền hầm hừ ôm đồ ăn đi rồi. Chu Diệu lôi kéo Tiêu Diễn chạy nhanh đuổi theo.
"Ách..." Khâu Viễn xấu hổ," tôi hình như chọc tiểu mập mạp tức giận."
Tần Chí híp mắt nhìn Khâu Viễn," Cậu vừa nói cái gì? Con trai tôi mập chỗ nào?"
Khâu Viễn nhìn phía trước ba đứa trẻ, so sánh Thất Thất với hai đứa nhỏ còn lại —— nơi nào không mập?
Bành Vũ cũng gật đầu," đúng vậy, nơi nào mập, Thất Thất nhà chúng ta là thân thể vừa vặn, còn phải ăn nhiều cơm."
Tần Hiểu cũng chụp bả vai Khâu Viễn," Khâu đại ca, sao anh có thể nói cháu trai của em như vậy."
Khâu Viễn hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ đến,"Anh nhớ rõ lúc trước em cũng kêu như vậy đi."
Tần Hiểu chớp chớp mắt," có sao? Ha hả, anh nhớ lầm rồi." Sau đó liền nhảy nhót chạy tới đuổi theo cháu trai đáng yêu của mình.
Khâu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, cùng mấy người đi vào sân.