Hướng Thần không xuất hiện, lúc ba giờ rưỡi sáng, An Triệt đã nhận được một tin nhắn vô cùng đơn giản với năm chữ đơn giản “Không có gì để nói”.
An Triệt không rõ mình đã đụng chạm phải Hướng Thần về vấn đề gì, là cái gì có thể khiến một người giây trước còn a dua nịnh hót thoáng cái đã trở mặt… Vô lương tâm ư? Y cũng không cho rằng mình có gì sai cả, làm kinh doanh ai chả lấy lợi ích làm mục tiêu, vậy rốt cục là cái gì có thể khiến một người thích hư vinh thích khoe khoang ngay cả tiền mà hắn coi trọng nhất cũng ném sang một bên? An Triệt không nghĩ ra được. Hướng Thần như vậy, An Triệt không biết, hay là An Triệt chưa từng chân chính biết Hướng Thần là người ra sao.
An Triệt cũng là một người kiêu ngạo, y không thể dễ dàng tha thứ cho năm chữ “không có gì để nói” của Hướng Thần, y mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm vào màn hình di động, sau đó ấn nút trả lời tin nhắn “Cậu sẽ đến cầu tôi thôi, tạm biệt.”
Hướng Bắc Bắc cầm túi sách đứng ở dưới nhà, Hướng Thần lê từng tí một mang chiếc xe đạp của mình từ trong hành lang nhỏ hẹp ra ngoài, ở cổng đặt một đống hộp giấy chất đồ đạc linh tinh, Hướng Thần kẹt ở giữa không ra được, Hướng Bắc Bắc tung tăng chạy qua, dùng hết sức đẩy cái hộp ra ngoài, nhưng sức quá yếu, cái hộp không chút xê dịch, Tiểu Vương ở phía sau mang theo túi công văn nghiêng người chen ra bên ngoài: “Bắc Bắc, chú Vương giúp cháu, đừng đụng vào nữa.”
Hướng Bắc Bắc cười nhe răng: “Cảm ơn chú Vương! Cháu thích chú Vương nhất!”
Tiểu Vương cười híp mắt: “Bắc Bắc cục cưng thiệt là ngoan, tan học về chú mua cánh gà cho nhé!”
“Cảm ơn chú ạ!”
Tiểu Vương xoa đầu Hướng Bắc Bắc, quay đầu nhìn Hướng Thần: “Hay là tới chỗ dượng tôi đi, bán máy vi tính cũng tốt lắm, cậu lại có thể tán chuyện, cậu như bây giờ, có xí nghiệp nào không móc nối với An thị chứ, cậu nói cậu chọc ai không chọc lại đi chọc tổng giám đốc, bây giờ nghèo rồi đói rồi, còn chê cái này bỏ cái kia.”
Hướng Thần một tay đẩy xe nhận lấy cặp sách của Hướng Bắc Bắc: “Tôi là người có nguyên tắc.”
“Nguyên tắc? Nguyên tắc gì? Còn muốn đi tìm một phú bà sao? Cậu mau vì Bắc Bắc ngẫm lại đi, cả ngày cà lơ phất phơ không chí tiến thủ, Bắc Bắc cũng sắp bị cậu làm hư rồi đấy, cậu thích tiền như thế nhưng trên người hay một chút tiền gửi ngân hàng cũng không có, Bắc Bắc sang năm đã lên tiểu học rồi, đấy không cần tiền à, cậu không thể để con trai hít gió Tây Bắc với cậu chứ?”
Hướng Thần ôm Hướng Bắc Bắc ngồi lên sau yên xe, quay đầu cười với Tiểu Vương: “Được rồi, đừng thuyết giáo tôi nữa, nói tiếp là đến muộn đấy.”
Tiểu Vương cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nhấc chân bỏ chạy, sau đó lại quay đầu rống về phía Hướng Thần: “Đừng chọn lựa nữa, không thể vào công ty làm thành phần trí thức thì làm nhân dân lao động đi!”
Hướng Thần mấy ngày nay đúng là sầu muộn vì chuyện công việc, cao không được thấp chẳng xong, đã rề rà mấy ngày rồi, có thể Tiểu Vương đã nói đúng, thực sự không thể chọn lựa nữa, hắn còn phải nuôi Bắc Bắc, có lẽ có thể thử buông tha chuyện mình theo đuổi rồi, chứ Bắc Bắc thì hắn không thể buông bỏ được, nếu không thể một bước lên trời vậy thì làm đến nơi đến chốn vậy, Hướng Thần đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên cao thượng, đương nhiên chỉ là bản thân hắn cho là như thế.
Sảnh cơm Tây thanh lịch mà tĩnh mịch, người phục vụ mặc đồng phục đang quét dọn vệ sinh, ba giờ chiều không phải thời gian kinh doanh, Hướng Thần ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ cúi đầu nhìn sơ yếu lí lịch trong tay, bên tai vang lên giọng nói và mùi vị quen thuộc nhất, giày cao gót và nước hoa, là một người phụ nữ có khí chất thanh nhã.
Hướng Thần cười đứng lên, vươn tay phải: “Xin chào, tôi tới phỏng vấn.”
“Call boy?”
“Không.”
“Anh có điều kiện tốt đấy.”
“Tôi rất tự tin về điều đó, nhưng, ngày hôm nay tôi tới phỏng vấn làm quản lý.”
Người phụ nữ quay đầu gọi hai cốc cà phê, cười cười với Hướng Thần: “Trước đây đã có kinh nghiệm chuyên môn về ẩm thực chưa?”
Hướng Thần cũng cười lại một cái: “Nói thật hay là nói dối, nếu như tôi nói tôi có thực lực cô sẽ để tôi đi làm sao?”
“Đương nhiên, nhưng dù đi làm cũng sẽ phải thử việc, anh là quản lý chuyên nghiệp sao?”
“Không phải, khoa bảo vệ môi trường hệ chính quy, trước đó làm thư ký tổng giám đốc ở An thị, nghe nói lấy tiền lẩn trốn bán đứng cơ mật thương nghiệp?”
Người phụ nữ ấy giương mắt nhìn Hướng Thần, sau đó cười nói: “Có lẽ anh có thể làm tạm nhân viên phục vụ một tháng, nếu như được, tôi sẽ để vị trí quản lý lại cho anh.”
Hướng Thần nhìn người phụ nữ ấy có chút không tin, người ấy tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của anh: “Ở chỗ tôi không có cơ mật thương nghiệp, cũng sẽ không cho anh có cơ hội xử lý đến vấn đề tài vụ.”
•••
Lúc đẩy xe đạp đi ngang qua trung tâm quảng trường, Hướng Thần ngẩng đầu nhìn An thị giữa các tòa nhà mọc lên san sát, bỗng cảm thấy cách làm của mình trước đây có phần quá khích, hắn lầm mất một cơ hội, một người có thể có cơ hội cả đời ăn uống vĩnh viễn, lại có lẽ mình đã định trước chỉ là một người dân bình thường, một người dân vì con vì tiền mệt mỏi, biệt thự, xe thể thao, tiền tài, những điều ấy tựa hồ cách mình quá xa, nhưng khi ngẫm lại chỉ cần chịu cố gắng thì những thứ ấy lại tính là gì chứ? Hướng Thần năm nay tuổi, tự cho hắn thời gian năm chẳng lẽ vẫn là như thế không xê dịch tý nào sao? Không đâu, Hướng Thần sẽ không cho phép mình khố rách áo ôm, hắn cần nhiều điều để tự huyễn hoặc bản thân, đó là bản chất của hắn, không thể thay đổi.
So với tiền tài mà nói, An Triệt còn cách xa hơn nữa, đó cũng là bản chất của An tổng, có thể cũng vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Hướng Thần phủ nhận tình cảm mới nhen nhóm với An Triệt, dù đã có rồi, mà lâu không vun trồng thì cũng héo rũ chết đi thôi…
“Diệu Diệu, hôm nay là ngày đầu tiên Thần Thần đi làm, chúng ta có nên đưa một lẵng hoa chúc mừng tới không?” Hồ Dương túm áo sơ mi hoa trên người soi gương sơ qua: “Em nói anh mặc như thế này có giúp Thần Thần hấp dẫn khách nhân không?”
Hồ Diệu đau cả đầu: “Đi ra ngoài đừng nói là anh tôi đấy.”
Hồ Dương nhảy một điệu ngay tại chỗ, liếc mắt đưa tình với Hồ Diệu: “Diệu Diệu, em thấy anh đẹp không?”
Hồ Diệu đứng dậy đá văng cái ghế đằng sau: “Ngu ngốc!”
Lúc hai anh em nhà họ Hồ tới, Hướng Thần đang mặc đồng phục đứng bên cạnh một chiếc bàn tình nhân đang gọi món, mắt cô bé như biến thành hình tim: “Nhân viên phục vụ bây giờ đều đẹp giai thế này sao.”
Hồ Dương nhìn thấy Hướng Thần vui vẻ đến mức xém tí thì xoay người hát múa Ương ca nhảy qua đó, đương nhiên, nếu không phải phía sau có Hồ Diệu túm hắn, hắn đã chân vặn vẹo đi qua đó rồi, có thể tưởng tượng khúc tàu Titanic chìm xuống biển kết hợp với nhạc Ương ca của vùng Đông Bắc thì sẽ thấy buồn cười cỡ nào thôi à, Hồ Diệu cắn răng túm Hồ Dương ngồi một bên: “Anh đừng quấy rối!”
Hồ Dương rụt vai lại: “Được rồi, vậy Diệu Diệu ăn cái gì anh mời, đúng rồi, lát để Thần Trần qua rồi gọi món.”
Hồ Diệu nhìn cũng không thèm nhìn đã quay đầu nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Món phần tình nhân ấy.”
“Hở?”
“Có thể bớt chút tiền, ngốc ạ!”
Hướng Thần cầm một lọ rượu vang mặt mỉm cười đi tới, Hồ Dương vẻ mặt kinh hỉ: “Cậu mời?”
“Bình này là sản phẩm SangredeTore của Hungary, màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng khoan khoái loại mạnh, thích hợp với cặp tình nhân lúc trẻ tuổi dưới ánh nến chập chờn mờ ảo.”
Hồ Diệu quay đầu: “Bao nhiêu tiền?”
“ tệ, đương nhiên nếu các cậu mở bình rượu này, tôi có thể nhận được tệ lợi nhuận, chia :, rượu này tôi không uống, tiền các cậu chi.” (eo đắt thế, tr lận, ở mình có .đ thui)
Hồ Dương đếm ngón tay tính toán: “Chia : là tệ thành tệ, tệ giảm đi tệ là … Rượu cậu không uống… Tiền chúng tôi chi…” Ngẩng đầu cười vẻ mặt chói lóa: “Cho tôi một chai Trường Thành tệ.” (rượu Trường Thành là một loại rượu vang đỏ của Trung Quốc, cũng khá có tên tuổi đấy)