Phòng vũ đạo của Hồ Dương không lớn, là một nơi hơn rộng hơn mười mét vuông, trải sàn gỗ, bốn mặt đều là gương, lúc Hướng Thần đi vào thì nhìn thấy hai tốp người, một tốp người khô gầy mặt mũi non nớt, một tốp đủ mọi màu sắc đường hoàng ương ngạnh, Hồ Dương ngẩng đầu túm quần áo Hướng Thần: “Thấy chưa? Chính là gà tây đó.”
Hồ Dương vừa nói dứt lời thì gà tây đã tức lắm rồi, đạp cái ghế bên cạnh về phía Hồ Dương, rống: “Mày nói ai gà tây?!”
Hồ Dương trưng cái mặt đầy máu mũi ra, hất đầu: “Nói mày!”
“Đừng phí lời khoe mẽ, có người để chơi chưa?” Gà tây đầu vẻ mặt khinh thường, vươn ngón tay cái sau đó xoay xuống mặt đất: “Loser.”
Hồ Dương cao giọng: “Lu cái đầu mày í! Tốt nghiệp tiểu học à! Còn dám chơi tiếng Anh với tao!!”
Gà tây khoanh ngực cười nhạt: “Tao tốt nghiệp sơ trung.” (cấp )
Hướng Thần vén tóc cười khẽ, tiện tay xắn ống tay áo sơ mi lên, lại cởi hai nút áo gần cổ áo: “Bao nhiêu tiền.”
Hồ Dương nhướn mày: “Năm ngàn.”
Gà tây cũng học Hồ Dương nhướn góc mày cao cao: “Đây là con bài chưa lật à? Không còn gì hơn sao.”
Hướng Thần bật ngón tay ‘tách’ một cái, một tay biến thành hình súng lục, sau đó cười với gà tây: “Bùm.”
Gà tây chớp mắt không phản ứng, Hướng Thần nhếch khóe miệng: “Năm ngàn, mày là của tao.” Quay đầu hất cằm với đám ranh con của Hồ Dương, cả đám thiếu niên gào to bắt đầu đi lục CD, Hướng Thần nghiêng tai nghe… Nghe không hiểu… Có điều cảm giác âm nhạc rất mạnh, cảm giác âm nhạc… cảm giác âm nhạc… rất mạnh?
“Rốt cục là kiểu nhảy gì?”
Hồ Dương xắn ống tay áo của áo sơ mi hoa lên trên: “Nhảy đường phố!”
Khóe mắt Hướng Thần giần giật lùi về sau: “Tôi không được…”
Hồ Dương giữ cánh tay, gào: “Đừng chạy đừng chạy!”
Hướng Thần mặt mếu máo: “Tôi thiệt không được, những thứ không dùng để tán gái tôi chưa từng học qua!”
“Thần Thần! Không sao đâu, chống mấy cái thắt lưng mấy cẳng chân nhào mấy vòng là được!”
Bên đám gà tây kia đã bắt đầu chuẩn bị trước rồi, mộ người tóc vàng đi tới chính giữa giơ ngón tay giữa với Hướng Thần, sau đó khua khua hai cánh tay, theo tiếng nhạc “phù phù” té trên mặt đất, lăn vài vòng, cuối cùng một tay làm trụ cho cả người, Hướng Thần cau mày giật khóe miệng: “Điên cả lũ rồi…”
Hồ Dương bưng con mắt một tay đẩy Hướng Thần lên chính giữa: “Lên đi Thần Thần!”
Hướng Thần đứng chính giữa lau mồ hôi, lơ mắt một cái đã thấy trong đám gà tây ấy có mấy gà tây nữ đang đứng… Cô nàng vẻ mặt chờ mong nhìn Hướng Thần…
Lúc nhạc tiến đến đoạn điệp khúc, tiết tấu rõ ràng tăng mạnh, Hướng Thần liếc mắt đưa tình một cái về phía đám gà tây, một phen kéo Hồ Dương qua: “Điệu waltz, bản R & B.”
Hồ Dương mơ mơ màng màng bị Hướng Thần túm vào giữa, điệu waltz vốn cực kỳ tao nhã hoàn toàn bị thay đổi, một bước nhảy lại vỗ vỗ mấy cái, Hướng Thần tung người ra một cái rồi lại kéo về, sau đó nói với Hồ Dương: “Cậu biết lộn không?”
Hồ Dương gật đầu: “Tôi là nhân tài toàn năng.”
“Tốt lắm, lát nữa tôi tung cậu ra một cái thì cậu cứ lộn luôn nhé.”
Hồ Dương cắn răng: “Xùy! Cậu mới cút í.” (từ “lộn” là đả cổn, câu trên HT vứt từ “đả” đi còn từ “cổn” = cút xéo.)
Hướng Thần cũng không phản ứng, thoáng cái đã ném Hồ Dương ra ngoài…
“Binh binh” vang lên, Hồ Dương nằm sấp trên đất, chưa nhổm người dậy đã chỉ vào mũi Hướng Thần mắng: “Nói buông thì buông à! Tôi còn chưa chuẩn bị cho tốt đâu!!”
Hướng Thần nhìn chằm chằm bàn tay cười áy náy, gà tây bên kia từ đầu là khiếp sợ giờ thì cười run người, cô nàng mặt đỏ lự đi, gạt tóc với Hướng Thần một chút, sau đó bắt đầu nhảy những bước nóng bỏng, cô nàng khiêu khích liên hồi, mấy cái nhấc chân xoay thắt lưng cười cười quyến rũ…
Hướng Thần gạt tóc nghiêm túc, nhếch khóe miệng đỡ hông rồi thổi gió bên tai người ta: “Tôi có thể mời em ăn cơm không?”
Cô nàng cười: “Anh nếu thắng được, tôi nhận lời.” (chết anh, ngt có chồng r, anh cẩn thận đó)
Cùng một tần suất giãy dụa với cô nàng ấy, nụ cười quyến rũ trên mặt còn hơn cả cô nàng ấy, gà tây vuốt mồ hôi trên mặt một lần, nuốt một ngụm nước bọt: “Thiệt mẹ nó chứ… Hắn muốn dụ đàn ông hay là dụ đàn bà thế!” (______/ thiệt sợ sức quyến rũ của anh)
Ngoài đám người còn có hai người đang đứng, người nhỏ cầm cánh gà vừa mua trên đường gặm miệng đầy mỡ, người lớn mắt chăm chú nhìn đám người, Hướng Bắc Bắc một mình ăn không sướng, túm tay An Triệt: “Chú An! Chú cũng ăn!”
An Triệt cúi đầu, nhưng không nói chuyện, tay Hướng Bắc Bắc rụt lại: “Chú An… chú không vui sao… Ánh mắt chú như muốn bốc lửa kìa…”
An Triệt vỗ đầu Hướng Bắc Bắc, hậm hực gật đầu: “Ừa, dục hỏa.”
Trong đám người lại một đợt hoan hô, Hướng Thần ôm cô nàng nhảy điệu Tăng-gô, xoay mấy hồi rồi cô nàng nhảy vào lòng Hướng Thần, Hướng Thần cực kỳ ga lăng ôm thắt lưng cô nàng chậm rãi thấp dần, cuối cùng chào cảm ơn.
Hồ Dương to giọng kêu: “Thần Thần, Thần Thần!”
Cô nàng sau khi đứng vững vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lát nữa xong, em chờ anh ở cửa.”
Gà tay khó hiểu nhìn vợ mình lâm trận phản chiến, bẻ đốt ngón tay thành tiếng: “Có đấu với tôi không!” Nói còn chưa xong đã làm luôn một cú lộn khó làm giữa không trung, Hướng Thần dựng thẳng ngón tay cái: “Tôi thua.”
Gà tây không thèm, chỉ vào mũi Hướng Thần rống: “Mày khinh tao à? A! Mày dám khinh tao!!”
Hướng Thần lắc đầu: “Tôi không có!”
Gà tây tức giận hai mắt đỏ kè: “Không để mày lộ bản lĩnh thật tao với mày không yên!”
Đám người phía sau cũng ồn ào theo, Hướng Thần có bản lĩnh nhất là tán gái… Tán gái cần các loại bước nhảy khiêu vũ, nhưng không cần nhảy đường phố…”
Gà tây dáng vẻ như muốn giết người khiến Hướng Thần bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vuốt mặt một cái: “Tôi lộn!”
Lộn mấy cái theo tiết tấu, Hướng Thần học hình dáng lúc nãy của Hồ Dương, hạ dần thắt lưng… xuống dưới… hạ nữa… . Còn hạ…
“Rắc” một tiếng giòn vang lên, Hướng Thần mặt dữ tợn cứng đờ giữa không trung, âm nhạc dần chuyển đến cuối, mọi người dừng thở một chút động tĩnh cũng không có…
“Bịch” một tiếng, Hướng Thần té trên đất, An Triệt cau mày vội vàng đi qua, Hướng Thần che mắt giọng nghẹn ngào: “Trẹo thắt lưng rồi…”
An tổng thở dài một hơi, túm tay Hướng Thần chậm rãi nâng người dậy, sống lưng Hướng Thần thẳng tắp không dám động, An tổng trừng mắt nhìn Hướng Thần mặt đau khổ không biết nói gì, xoay người đưa lưng về phía Hướng Thần: “Tôi cõng cậu.”
Hướng Thần cắn răng bò lên trên lưng An tổng, phất tay về phía cô nàng kia: “Lần tới ăn nhé, nhớ số điện thoại của anh là !! Anh làm gì!”
An tổng một tay buông ra nện một phát lên người ở trên lưng: “Câm miệng!”
Hướng Thần nằm ở trên lưng An tổng nước mắt lưng tròng: “Tôi không có tiền đi viện, đưa tôi về nhà.”
Khóe miệng An tổng co rút, im lặng.
Hướng Bắc Bắc cầm cánh gà đi theo đằng sau: “Ba ơi, để chú An tới ở cùng chúng ta đi… Chú ấy cũng không có tiền rồi…”