Hôm nay là một ngày đặc biệt, trên bầu trời mây trắng xếp thành từng lớp từng lớp một, mới sáng sớm mà chú mèo hoang đã dậy tới đón nó đi, kỳ quái, vì sao từ ngày hôm qua nó dậy nó đã không thấy ba nó với chú An đâu nhỉ? Chú mèo nói trước hôm kết hôn hai người không thể gặp mặt nhau.
Nhưng mà có ai quy định ngay cả con trai cũng không thể gặp đâu?! Hai người bọn họ không có nhà, hại nó một mình ở nhà ăn mì ăn liền, đáng thương ơi là đáng thương luôn.
•••
Nơi nó nhìn thấy là một tòa nhà màu trắng kỳ quái, trông rất giống tòa thành, nhưng chú mèo nói nơi đó không gọi là tòa thành, đó là nhà thờ, nó bĩu môi không muốn đi vào, nhà thờ và phòng học nhất định là anh em, chắc chắn không có gì khác nhau cả, nhưng chú mèo chẳng thèm để ý tới nó, cứ ôm nó vào bên trong đó… Xem đi, nó nói đúng phóc mà, nhà thờ là anh của phòng học, nhà thờ còn to hơn cả phòng học.
Nó ngồi bên trong một căn phòng nhỏ, chú mèo lấy hai bộ quần áo ra, nói: “Bắc Bắc, cháu muốn mặc bộ nào?”
Chú mèo nhất định là bị ngốc rồi, một bộ là vấy một bộ âu phục loại nhỏ, nó là nam tử hán, đương nhiên phải mặc âu phục loại nhỏ rồi, nó duỗi tay chỉ vào âu phục, chú mèo mỉm cười rõ là kỳ quái, sau đó ném âu phục sáng một bên, nhướn khóe mắt tới gần nó, nó che ngực lui về sau: “Chú mèo! Chú muốn làm gì!”
“Cởi quần áo của cháu.”
Nói xong thì chú ấy bắt đầu giở trò cởi quần áo của nó, hu hu hu hu, trinh tiết của nó, hu hu hu hu, chú mèo hoang thối tha, chú sờ ở đâu hả?!
Bởi nó vóc người nhỏ khí lực cũng chẳng lớn, hoàn toàn không phải đối thủ của chú ấy, trong bàn tay ác ma, nó rốt cục mặc một chiếc quần con, lộn xộn đứng trong gió điều hòa…
Chú mèo cười một tiếng dài rồi tròng váy lên người nó, nó kháng nghị nhưng vô hiệu, chú mèo nói nó là tiểu tiên nữ, chú ấy nói dối! Nó rõ ràng là tiểu thiên sứ! A a a a a a đừng mặc váy!! Cởi ra cho nó, chú mèo yêu quái thối thây!
“Bắc Bắc ngoan nào, đây là ý của cô Phương đó nhá, nếu cháu không mặc, cô ấy sẽ cầm thước tới tham dự hôn lễ đó.”
Cô giáo Phương? Đúng là đáng ghét, cô ấy đúng là âm hồn không tan mà! Nó nhất định sẽ không chịu khổ dưới ách áp bức của cô vĩnh viễn đâu! Đương nhiên tạm thời thì nó vẫn là quân dưới quyền cô… Không phải là mặc váy sao, chuyện này có gì ghê gớm chứ, đại trượng phu co được dãn được, người ta còn nằm gai nếm mật được cơ mà!
Tuy rằng không biết nằm gai nếm mật có ý nghĩa gì, nhưng ba nó bình thường hay nói những lời này nhất, nó nghĩ dùng ở trong trường hợp này khẳng định là sử dụng được.
Ề, lâu phết rồi đấy, sao vẫn chưa thấy ba với chú qua nhỉ, mấy hom trước chú An nói để nó đổi gọi chú ấy thành ba có được không, nó nghĩ qua một chút thì cảm thấy không tốt, thấy vẻ mặt đau lòng của chú An, nó lén mỉm cười, gọi ba đương nhiên không được, nếu hai người bọn họ cùng sống với nhau, vậy nó gọi một tiếng ba, hai người đồng thời đáp lời, vậy chẳng phải rất loạn sao, nhớ tới hôm qua xem phim đánh nhau, nó bò lên người chú ấy học người trên phim gọi: “Cha, con yêu cha nhất.”
Sau đó sắc mặt chú An thoắt cái đã trở nên tốt hơn, ha ha, nó phát hiện ra bản lĩnh nịnh bợ của nó lại nâng thêm một tầng cao mới rồi, sau này nhất định sẽ mạnh hơn cả ba nó.
Ơ? Trong phòng từ lúc nào lại chui ra một thằng bé nữa, ế ế!! Cậu ta mặc âu phục chứ! Nó dẩu môi vẻ mặt lên án trừng chú mèo, mặt chú mèo cười tươi như hoa cúc dại, còn giúp cậu ta thay quần áo, cửa lại mở ra, nó ngẩng đầu nước mắt nước mũi đầm đìa chạy ào vào cái ôm của chú hồ ly: “Chú hồ ly ơi, chú mèo sờ soạng cháu, chỗ nào cũng sờ luôn, quần con của cháu cũng bị tụt nữa, hu hu hu, cháu bị xem hết trơn rồi nè, hu hu hu, cháu không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi hu hu hu.”
Rồi nó lén hí mắt nhìn phản ứng của chú hồ ly, quả nhiên mặt chú ấy đen ngòm, buông nó ra, túm chú mèo vào bên trong phòng thay đồ, sau đó chính là tiếng giãy dụa ai au của chú mèo, nó ở nhà cũng đã từng nghe ba nó phát ra những âm thanh ấy, thông thường vào lúc này chính là lúc ba nó rất thảm.
Thằng bé kia đang đứng ở một bên trông rõ ngốc, quần áo mặc xong rồi cũng không biết kéo khóa quần, đúng là ngốc: “Ê, ngốc, sao mày mặc quần áo của tao, mau cởi ra cho tao!”
Ngốc kia liếc nó một cái rồi lơ nó… Nó! Thằng thối kia dám lơ sự tồn tại của Bắc Bắc lão đại sao?! Nó nhất định phải đánh cho thằng kia kêu ai ái một trận mới được! Nó học động tác của chú hồ ly kéo thằng bé kia qua một bên, sau đó chu miệng ra định đè xuống, ai dè nó còn chưa kịp hành động đã bị cậu ta nhanh chân chiếm trước?! Hu hu hu hu ba ơi, ba cứu con!! Con bị sàm sỡ rồi!! Ba ơi cứu con!!!
Xoa nước bọt đầy mặt, nó chống hông ngạo ngễ với thằng nhóc kia: “Ê, đầu đất kia! Đừng để tao gặp phải mày nữa! Thấy một lần đánh một lần.”
Ngốc kia khoanh ngực: “Cậu là Hướng Bắc Bắc?”
“Sao cậu biết?”
“Từ hôm nay trở đi tôi chính là anh trai của cậu, tôi là An Hướng Nam.”
An Hướng Nam là cái chi??
“À, các ba nói cho cậu một niềm vui, tôi là đứa trẻ họ nhận nuôi để làm bạn với cậu, tôi cứ tưởng cậu sẽ là một đứa nhỏ rất ngoan rất im lặng, nhưng mà trông cậu phách lối hỗn xược như thế làm tôi rối quá, năm nay tôi tám tuổi, cho nên tôi là anh, trông cậu thật giống con gái, nhưng tính cách lại xấu xa như thế, thực khó sống chung.”
Anh trai á!!! Nè nè! Vì sao không ai nói với nó? Nè ngốc kia! Nó sẽ không chịu đâu! Đừng có mơ cướp đi tình yêu của các ba dành cho nó, ấy ya, khốn kia! Đừng có tưởng lớn hơn nó hai tuổi thì muốn làm gì thì làm đâu!! Á á nói chuyện còn tinh vi thế nữa chứ! Nó nhất định phải chiến đấu tới cùng với cậu ta! Ai ya nhưng mà cũng phải nói lại, vì sao các ba còn chưa tới!?
•••
Chú mèo mặt mũi đỏ bừng đi từ phía sau ra, sau đó kéo tay nó nói: “Đi tới trước, bọn họ sắp tới rồi.”
Nó cầm một bó hoa, đi đằng sau Hướng Thần, liếc sang cậu bé ở một bên, người trong lễ đường không nhiều lắm, Hồ Dương, Hồ Diệu, chị Nhan dẫn theo một đám nhân viên phục vụ, còn cả cô giáo Phương, kỳ thực mục sư nói câu nào Hướng Thần cũng không nghe thấy rõ, khi chiếc nhẫn đeo vào ngón tay nó, Hướng Thần đỏ cả vành mắt, nhẹ nhàng cắn khóe môi An Triệt, thì thào nói: “Thật tốt, cả đời cứ như vậy chứ?”
Người đối diện ôm lấy Hướng Thần, cười gật đầu: “Ừ, cứ như vậy.”
Bọn họ đã rất may mắn, không trải qua sóng to gió lớn gì, nhưng cuối cùng vẫn đến được với nhau, lại có quá nhiều điều không chân thực.
Nhưng dù sao đi nữa, đây là hạnh phúc của bọn họ, những ngày tháng sau khi kết hôn có lẽ rất bình thường, có khả năng sẽ khắc khẩu, có khả năng sẽ vì chuyện con cái lớn lên mà xảy ra tranh chấp, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ rốt cục đã thành bạn đời, người bạn đời có thể bên nhau đến đầu bạc răng long.
Phiên ngoại chính văn (tiểu đồng thoại)
Năm nay Hướng Bắc Bắc học lớp , có một người ba đã lười lại có chí tiến thủ, còn có một người ba cần cù chăm chỉ sự nghiệp thành công… .
Đúng vậy, Hướng Bắc Bắc sống trong một gia đình nho nhỏ, nhưng nó cũng không cảm thấy chuyện này có gì bất ngờ, hai người ba đều rất thương nó, đương nhiên nếu như không tính người kia thì gia đình nó rất là hoàn mỹ rồi.
•••
An Hướng Nam đang làm bài tập trong phòng, cửa phòng “ầm” một tiếng bị đá văng, Hướng Bắc Bắc choàng một chiếc chăn đơn thành chiếc áo choàng nhỏ: “Quái thú! Ra đấu mau! Lần này ta sẽ không tha cho ngươi nữa!”
An Hướng Nam ngẩng đầu, liếc Hướng Bắc Bắc nhưng không nói gì, nó căm tức: “Quái thú! Mau ra quyết đấu!”
An Hướng Nam sửa sang lại sách vở bài tập, đứng dậy, Hướng Bắc Bắc cầm mép áo, quay một vòng như động tác của Ultraman, khóe miệng An Hướng Nam nhếch lên rồi chậm rãi mếu máo… Cuối cùng mắt đỏ hoe nhìn Hướng Bắc Bắc, nó chớp mắt hai cái nhìn Hướng Nam: “Cậu cậu làm sao vậy.”
Hướng Nam sịt mũi một cái, mắt nhướn lên nhìn lướt qua Hướng Bắc Bắc, mặt mếu máo nói: “Ba ơi, Bắc Bắc vẫn không có cách nào đón nhận con… Con thấy con vẫn là nên quay lại cô nhi viện thì hơn…”
“Bốp”, một cái tát vang lên, vỗ lên đầu Hướng Bắc Bắc, Hướng Thần túm áo choàng của nó trực tiếp kéo xuống nhà dưới: “Nhóc con! Lại bắt nạt anh mày rồi, xem tao trừng trị mày ra sao!”
Hướng Bắc Bắc trợn trừng nhìn cái thằng đang mỉm cười với mình, nó gào to hơn: “Quái thú! Cậu lại lừa ba, tớ đánh cho cậu răng rơi đầy đất!! Hu hu hu ba ba xấu, ba đánh con làm chi…”
•••
Buổi tối tan học, An Triệt như thường lệ đón hai đứa con trai tan học, Hướng Nam một mực yên lặng đi đằng sau Bắc Bắc, An Triệt cảm thấy quyết định của y và Hướng Thần lúc đó quả thực quá là đúng, Hướng Bắc Bắc thấy chiếc xe của An Triệt thì cười nhe răng rồi lao về phía trước như tên lửa, Hướng Nam liền kéo cặp sách của nó lại: “Chạy chậm một chút.”
Hướng Bắc Bắc quay đầu, căm giận Hướng Nam: “Quái thú buông tay!”
Hướng Nam cau mày: “Sẽ ngã đó.”
Hướng Bắc Bắc bĩu môi: “Cậu tưởng ai cũng ngốc như cậu chắc!” Nói xong xoay người tiếp tục đi, cũng không biết là ông trời có mắt hay là Thượng Đế thương xót, nói chung Hướng Bắc Bắc giãy dụa một hồi chân vấp phải nhau, “bụp” một phát ngã xuống đất, bụi bay mù mịt, trong mắt Hướng Nam ánh lên tia cười, sau đó lại bị vẻ lo lắng dần thay thế, Hướng Bắc Bắc miệng đầy đất, ngồi dưới đất khóc hu hu, trong thoáng chốc thằng bé ngã xuống thì An Triệt mau chóng chạy xuống xe, Hướng Nam giúp thằng bé xoa chân, vành mắt đỏ bừng nói: “Bắc Bắc, cậu có đau không, tớ đã nói là không nên chạy nhanh thế rồi.”
An Triệt đau lòng ôm lấy thằng bé, lại kéo Hướng Nam tới, xoa bùn đất đầy mặt thằng bé: “Vì sao không nghe lời anh.”
•••
Phiên ngoại giao thừa
Cái hôm đó, bà Hướng gọi một cuộc đến biệt thự, An Triệt và Hướng Thần đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, đeo tạp dề vội vàng đi nhận điện thoại, bà Hướng lạnh giọng nói: “Hôm nay là , ngày mai nếu không thấy chúng mày về nhà, vậy cả đời đừng có về.”
Hướng Thần đang muốn đáp lời, bà Hướng đã cúp điện thoại.
Xong rồi, không còn đường lui rồi.
Sáu giờ sáng, Hướng Thần túm An Triệt dậy, lại chạy đi gõ cửa phòng Hướng Bắc Bắc, vốn tưởng thằng bé còn đang ngủ, nhưng ai biết trong phòng lại không có một ai, An Triệt cau mày lại đi gõ cửa phòng Hướng Nam, trong phòng vẫn không có ai…
“Kỳ ghê, sao ngay cả Nam Nam cũng không có?”
“Xuống nhà xem thử đi.”
Ngó sang gian phòng trò chơi, lại sang buồng vệ sinh, gian phòng to nhỏ đều ngó hết mà không thấy bóng dáng hai thằng nhóc, Hướng Thần có phần sốt ruột, lại nằm sấp xuống đất nhìn vào gầm tủ: “Nam Nam Bắc Bắc? Đừng trốn nữa… Mau ra nào!”
An Triệt mắt giần giật túm Hướng Thần lên: “Còn không bằng cả trẻ con, Bắc Bắc năm tuổi đã bỏ trò này rồi.”
Hướng Thần suy sụp: “Tôi phát hiện Bắc Bắc càng ngày càng đáng ghét.”
An tổng nhướn mày, sau đó túm Hướng Thần mặc như bánh bao ra ngoài: “Bảy tám tuổi vẫn là lúc làm người ta ghét.”
“NONONO, lúc Nam Nam vừa tới nhà chúng ta cũng bảy tám tuổi, nhưng nó là một đứa rất ngoan, đâu có giống thằng ranh Hướng Bắc Bắc.”
“Nó ranh cũng là do cậu.”
“…”
Đẩy cửa phòng ra, hai người lớn trợn mắt ngẩn người, ở cổng, hai thằng bé mặc áo lông dày lăn trên đất cấu véo đánh nhau… Không, đúng ra phải nói là Hướng Bắc Bắc đang đánh Hướng Nam, thằng bé nhào cả người lên Hướng Nam, trông hệt như một quả cầu, trong miệng còn lẩm bẩm gào lên rằng: “Đó là bà nội của tớ, không cho cậu đi! Không cho cậu đi! Đồ lưu manh, ai bảo cậu cắn tớ, tớ đánh! Buông tay buông tay thối tha!! Buông tay!!”
Hướng Thần vội túm cổ áo thằng bé, căm giận Hướng Bắc Bắc: “Đã nói không được bắt nạt anh rồi! Còn không nghe lời ba ném con đi!”
Nam Nam ngồi trên đất đỏ mắt cúi đầu: “Ba ơi… Con vẫn là đi thôi…”
Nhìn bóng thằng bé ấm ức, Hướng Thần đau lòng lắm, ném Hướng Bắc Bắc cho An Triệt rồi chạy tới nâng Hướng Nam dậy: “Nam Nam, có cần ba ôm không nào…”
Hướng Nam sịt nước mũi hai cái rồi ôm cổ Hướng Thần: “Cảm ơn ba, Nam Nam lớn rồi không cần ôm, ôm em trai là được rồi.”
Hướng Thần cảm động, ôm thằng bé vào lòng: “Ngoan quá, đi theo ba đi, không cần để ý ranh con kia nữa.”
Hướng Bắc Bắc nằm úp trên vai An Triệt mếu máo nức nở: “Chú An, con là đứa trẻ không ngoan sao? Con không ngoan như cậu ấy sao? Con sao lại không ngoan như thế hu hu hu, cậu ấy cắn đầu lưỡi con đau quá à…”
Mang theo hai đứa nhỏ lên xe.
•••
Phiên ngoại giao thừa
Đi từ chợ ra, một nhà bốn người xách theo túi lớn túi nhỏ đi thẳng đến thị trấn nhà bà Hướng, ông Hướng đứng ở dưới nhà đợi cả buổi, nhìn thấy bốn người đi từ xa tới thì vội vàng tới đón. Hướng Bắc Bắc chạy xuống xe thoắt cái đã nhảy tung tăng vào lòng ông Hướng, ông lão cười tủm tỉm hôn thằng bé, quay đầu nhìn phía sau: “Nam Nam đâu? Mau cùng ông vào nhà, bà con lại giận rồi đó!” Sau đó nhìn chằm chằm vào hai người Hướng Thần và An Triệt, thở dài: “Cơm tất niên giao cho hai đứa đó, nữ bá vương hôm nay khó tính đó.”
Hướng Thần cọ cọ vào An Triệt ở phía sau: “Vậy chúng ta hãy cứ về đi.”
Ông lão liếc xéo một cái: “Đừng có mà mơ, để một mình tao ở nhà chịu tội á, không có cửa đâu!”
Hướng Nam ôm mấy bức câu đối chạy đến trước mặt ông Hướng cười: “Ông ơi, chúng ta vào đi thôi, Tết rồi phải dỗ bà vui.”
Hướng Bắc Bắc cắn răng bĩu môi: “Là ông tớ bà tớ! Không phải của cậu!”
Ông Hướng vỗ một phát vào gáy thằng bé: “Không được bắt nạt cháu cả của ông! Ranh con sao càng ngày càng giống ba mày thế! Còn không nghe lời buổi tối không cho ăn cơm!”
Mắt thằng bé đỏ hoe, sụt sịt nước mũi tí tách rớt xuống: “Con là con nhặt được rồi… Sịt, con là con nhặt được ở thùng rác rồi hu hu hu ông nội xấu xa!”
Ông lão vừa thấy thằng bé khóc, vội vàng ôm bé xoay người vào nhà, vừa ôm còn cười làm lành: “Cháu ngoan, ông giấu đồ ăn cho cháu nè, sao cháu có thể nhặt được ở thùng rác chứ, ấy đừng khóc mà, ông nội hiểu cháu nhất… Đừng khóc nào, nghe lời ông.”
Thằng bé đang khóc rõ hăng, ghé vào trên vai ông lão lau nước mắt, nó mở mắt trừng Hướng Nam ở bên dưới, cái miệng bĩu cao cao, thế nhưng trong miệng vẫn đang thút thít khóc lóc, ông lão vừa lừa vừa dỗ, thằng bé vẫn khóc liên tục.
Hướng Nam mím miệng cười: “Chỉ có con gái mới khóc nhè, thì ra em là con gái.”
Thằng bé vốn đang rớt nước mắt thoắt cái đã ngừng khóc, lè nhè liếc xéo Nam Nam: “Cậu mới là con gái! Tớ không phải! Tớ là nam tử hán! Tớ không thèm khóc!”
Ông Hướng xoay người nhìn Hướng Nam, trong lòng kích động khó tả: thằng cháu ngoan! Cuối cùng không ai có thể quản thúc tiểu ma đầu này ngoài cháu rồi!
Căn nhà trống trải trong thoáng chốc đã trở nên náo nhiệt bởi sự có mặt của bốn người, Hướng Bắc Bắc nhảy khỏi lòng ông Hướng, chạy thẳng đến phòng bà nội: “Bà ơi!! Cháu về rồi nè!!!”
Hướng Nam cũng đi theo đằng sau, bà Hướng đẩy cửa ra, vốn muốn đanh mặt tỏ vẻ giận thì khi nhìn đến hai thằng bé mặc quần áo mới, bà cũng chẳng giả vờ nổi nữa. Bà vuốt đầu Hướng Bắc Bắc rồi cười với Nam Nam, Hướng Nam khôn khéo nói: “Chúc bà năm mới vui vẻ.”
Bà lão cười tít cả mắt, Hướng Bắc Bắc nhăn nhó mặt mày, vung tay về phía Hướng Nam: “Rõ ràng tớ sắp nói! Cậu đáng ghét chết đi được!”
Hướng Thần và An Triệt đưa đồ trên tay tới, hỏi thăm sức khỏe bà Hướng, nét cười của bà Hướng dần nhạt rồi bà trợn mắt nhìn một nhà bốn người: “Tiểu Triệt, sao con lúc nào cũng không nghiêm túc thế!”
An Triệt nháy mắt.
Toàn văn hoàn.