Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
Date: //
...oo...oo...oo...
Ngắm nhìn động tác thuần thục của Doãn Mộ Tuyết khiến trong lòng Mạt Ngôn xuất hiện từng trận cảm thán, nữ nhân như vậy, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đúng rồi, đây gọi là tài mạo song toàn, tên nam nhân ấy có nhưng lại không biết quý trọng, còn đánh nàng. Nếu Mạt Ngôn nàng cũng có được nữ nhân như thế, vậy đời này thật sự không còn gì nuối tiếc. Mạt Ngôn đặt tay lên bàn chống cằm, mắt không chớp chăm chú nhìn Doãn Mộ Tuyết, thời điểm trong đầu đang tưởng tượng vô số cảnh tượng tốt đẹp, bất chợt có thanh âm vang lên bên tai: "Mạt tổng, Mạt tổng... Có thể rửa tay ăn cơm rồi."
"Ai nha... ăn cơm nha, a, rửa tay ăn cơm." Mạt Ngôn bối rối phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng chạy đến mở vòi nước rửa tay tựa như chạy trốn, hết chà rồi lại sát, sợ rửa không sạch khiến người nào đó ghét bỏ.
Thời điểm Mạt Ngôn ngồi xuống mới nhớ tới tiểu tử kia vẫn còn đang ngủ, nhưng lại không muốn đánh thức nàng dậy liền đứng lên lấy ba lô trong phòng khách rồi trở lại phòng bếp, lấy muỗng múc từng món ăn nóng hầm hập toả mùi hấp dẫn vào hộp giữ nhiệt bỏ vào trong ba lô: "Tiểu tử kia đang ngủ, phỏng chừng lúc này có gọi nhóc cũng không tỉnh được, lát nữa sau khi trở về ngươi đặt mấy món này vào lò vi ba hâm lại cho nhóc ăn."
Doãn Mộ Tuyết vốn định lát nữa sau khi trở về sẽ làm cơm cho Điểm Điểm, lại không nghĩ tới Mạt Ngôn lại có thể suy xét chu đáo, săn sóc đến như thế. Doãn Mộ Tuyết có chút thất thần, quan tâm như vậy khiến nàng có chút hoang mang, có chút sợ hãi, cũng có chút cảm động. Doãn Mộ Tuyết từ nhỏ đã không phải là loại người chỉ cần ba phút đồng hồ liền bị lung lay, nhưng thường thì người có loại tính cách như nàng, sau khi đã nhận định người khác tốt với bản thân, càng sẽ nỗ lực hết mình đối tốt lại với người ấy gấp bội.
"Mạt tổng, về sau ta sẽ đúng giờ đưa rước ngươi hàng ngày, nhưng ngươi trước tiên phải đáp ứng ta tiền lương vẫn sẽ tiếp tục giữ nguyên theo mức hiện tại." Doãn Mộ Tuyết đề xuất yêu cầu khiến Mạt Ngôn có chút giật mình, đây là lần đầu tiên nàng gặp được người chủ động yêu cầu giảm tiền lương, tại thời buổi xã hội khó khăn, vật giá leo thang, còn có thể gặp được người không tham tiền, đúng là khó có được nha. Hình tượng Doãn Mộ Tuyết trong lòng Mạt Ngôn nháy mắt lại vĩ đại lên không ít.
Doãn Mộ Tuyết không yêu tiền sao? Nàng yêu, nhưng đối với người quá mức hào phóng như Mạt Ngôn, ngược lại làm cho nàng cảm thấy đang bị người ta bố thí, tâm tình bất an không yên.
Đã tiếp xúc với nhau được khoảng thời gian, Mạt Ngôn cũng đại khái hiểu được vài phần cá tính của Doãn Mộ Tuyết, đành phải ra vẻ nhượng bộ: "Tiểu Doãn, ngươi đưa rước ta khó có thể tránh khỏi việc đi sớm về muộn, không thể giữ nguyên mức lương cũ trong khi ngươi xứng đáng được nhận hai phần tiền lương. Như vậy đi, chúng ta mỗi người lui một bước, mỗi tháng sáu ngàn, quyết định như vậy đi. Ăn cơm ăn cơm, đồ ăn đều đã sắp nguội." Mạt Ngôn gắp vài đũa thức ăn vào bát Doãn Mộ Tuyết, lại gắp vài đũa vào bát bản thân liền bắt đầu ăn cơm.
Mạt Ngôn phát hiện từ sau khi nàng ăn cơm Doãn Mộ Tuyết làm, trong lòng thường trộm chấm điểm từng món ăn, tựa như thức ăn mẫu thân Hồng Viện nấu lúc giữa trưa, nàng miễn cưỡng cho mẹ mình chín điểm, cách Doãn Mộ Tuyết được tám điểm rưỡi khoảng nửa điểm. Lý do Doãn Mộ Tuyết thấp hơn nửa điểm, Mạt Ngôn cảm thấy nếu trong lúc ăn cơm nàng ấy có thể ngẫu nhiên ngẩng đầu mỉm cười hoặc là trò chuyện với nàng thì hết thảy liền hoàn mỹ.
Doãn Mộ Tuyết xem như là đồng ý đề nghị của Mạt Ngôn, sau khi ăn xong lại thu thập chén đũa hoàn tất, Doãn Mộ Tuyết liền ôm Điểm Điểm nằm trên ghế sa lông ngủ đến mặt đỏ hồng, nói lời tạm biệt với Mạt Ngôn liền trở về nhà.
Hai người vừa đi, Mạt Ngôn mới cảm giác được căn phòng vừa nãy còn thực ấm áp liền trở nên trống trải, cô độc tịch mịch lại lạnh lẽo, tâm tình lập tức giảm xuống rớt đến đáy cốc. Mạt Ngôn đơn giản trở về phòng khách mở TV tiếp tục xem phim hoạt hình còn dang dở hồi chiều, rõ ràng lúc ấy còn cảm thấy rất hay nha, như thế nào lúc này lại cảm thấy ngu ngốc vô vị rồi? Chẳng lẽ là do bộ dáng chuyên chú của tiểu gia hỏa kia ảnh hưởng tới bản thân? Mạt Ngôn đơn giản kéo chó bông bị bỏ quên đặt vào chỗ bên cạnh, cố gắng chăm chú xem TV lại liếc mắt nhìn chó bông bên cạnh vẫn không nhúc nhích. Không quá hai phút, Mạt Ngôn liền ghét bỏ vươn tay đẩy chó bông ngã lên sô pha liền tắt TV, buồn bực đứng dậy đi lên lầu.
Trở về phòng nằm lên giường, mới vừa chạm đến gấu bông đặt tại đầu giường, Mạt Ngôn tựa như bị điện giật ngồi bật dậy, cầm lấy điện thoại di động bấm số gọi Thư Cầm: "Uy, Thư Cầm, nhờ người giúp ta tra một người, càng sớm càng tốt."
Thư Cầm đang rượu chè ăn uống quá độ, vừa bắt điện thoại liền nghe được lời nói mạc danh kỳ diệu của Mạt Ngôn, nàng vốn đang buồn bực nên trả lời với khẩu khí không tốt: "Ta đang bận, có rắm thì giữ lấy, ngày mai lại phóng."
Nha, người này lại bị Quý Phỉ Phỉ đả kích. Chuyện thường ngày ở huyện, Mạt Ngôn cúp điện thoại liền xuống lầu lấy xe chạy đến chỗ Thư Cầm, nàng phải đi nhìn thử xem bạn tốt có phải đang tự hành hạ bản thân đến chết hay không...
"Ngươi vội quái gì nha, vội vàng đi đầu thai, ăn nhiều như vậy cũng không sợ ăn nhiều đến chết." Mạt Ngôn vừa vào cửa liền bước nhanh đến chỗ sô pha tại phòng khách, gõ mạnh vào đầu Thư Cầm, người còn đang cố nhét miếng pizza size lớn nhất vào miệng, lại nhanh tay đẩy hộp bánh vẫn còn hai miếng ra thật xa.
Thư Cầm buồn bực, nàng liên tục hai ngày đều nhìn thấy Quý Phỉ Phỉ đi với một người nam nhân, nghĩ muốn tiến lên hỏi cho rõ ràng, rồi lại sợ nghe được đáp án kiến bản thân thương tâm, đành phải lựa chọn phương pháp tựa như ốc sên trốn sâu vào vỏ tự chữa lành vết thương. Thư Cầm lần thứ hai lại vươn tay về hướng hộp pizza, lại bị Mạt Ngôn đánh vào tay đau đến rụt lại, Thư Cầm ai oán nhìn Mạt Ngôn mở miệng: "Tự hành hạ đến chết là tốt nhất, lập tức sẽ không còn khổ sở đau lòng nữa."
Mạt Ngôn vẫn là như thường lệ, đợi Thư Cầm trút nỗi lòng ra, im lặng làm người nghe. Cuối cùng, Thư Cầm nói đến mệt, mới nhớ tới chuyện Mạt Ngôn nhờ liền hỏi lại: "Tiểu Ngôn, vừa rồi trong điện thoại ngươi nói muốn tìm ai?"
Mạt Ngôn tạm thời còn chưa muốn nói cho Thư Cầm biết người nàng muốn tìm là ai, chỉ nhờ nàng ấy tìm người lấy được đoạn băng camera quay được tại chỗ gần cửa ra vào trong siêu thị lúc bốn giờ chiều hôm nay.
Ban đêm, Doãn Mộ Tuyết nằm trên giường với Điểm Điểm làm như thế nào cũng ngủ không được. Hứa Linh xuất hiện khiến ký ức phủ bụi đã lâu lại lần nữa hiện lên trong đầu Doãn Mộ Tuyết, thị phi đúng sai, hoặc là chấp nhất khi trước, Doãn Mộ Tuyết đều đã không còn muốn so đo nữa. Nàng hiện tại chỉ hy vọng người đó có thể bình an vui vẻ. Thân ảnh trong trí nhớ nguyên bản có chút mơ hồ không biết từ khi nào thì biến thành Mạt Ngôn, Doãn Mộ Tuyết cũng không biết, nhưng thời điểm nàng phát hiện, trong đầu chỉ còn hình ảnh Mạt Ngôn ôm Điểm Điểm.
Trằn trọc cả đêm nhưng thân ảnh Mạt Ngôn trong đầu làm như thế nào cũng không biến mất được. Doãn Mộ Tuyết mất ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đứng dậy, nhìn trong gương thấy được hai mắt đã thâm thành quầng đen liền thở dài, tại sao lại có thể như vậy? Thế nhưng sẽ vì một nữ nhân mà mất ngủ. Doãn Mộ Tuyết cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi, thần trí không rõ mới có thể như vậy.
Sau khi sửa soạn cho Điểm Điểm xong, hai người liền xuống lầu lái xe chạy theo phương hướng biệt thự nhà Mạt Ngôn. Trên đường, Điểm Điểm dị thường hưng phấn nói: "Ma ma, chúng ta trở về gặp ba ba sao?"
Điểm Điểm còn quá nhỏ, không hiểu được thế giới của người lớn, Doãn Mộ Tuyết đành phải lừa nàng: "Ba ba đi công tác rất xa, phải qua thật lâu mới có thể trở về. Cho nên Điểm Điểm hiện tại chỉ có thể bên cạnh ma ma, hai người chúng ta ở cùng một chỗ, biết không?"
Điểm điểm nghe xong có chút mất mát, chu miệng gục đầu xuống hỏi: "Vậy ma ma hiện tại muốn chở Điểm Điểm đến nơi nào?"
"Đi đến nhà tỷ tỷ, ma ma muốn đưa tỷ tỷ đi làm, kiếm tiền mua quần áo đẹp cho Điểm Điểm. Cho nên, Điểm Điểm phải ngoan ngoãn, biết không?" Doãn Mộ Tuyết nghĩ biện pháp muốn bù đắp lại cho Điểm Điểm hiện tại trong sinh hoạt thiếu hụt phân tình thương của cha, dù nàng biết bất cứ đồ vật gì cũng không thể lấp đầy chỗ trống đó. Đây cũng là chỗ khiến Doãn Mộ Tuyết cảm thấy áy náy với Điểm Điểm.
Mạt Ngôn từ tám giờ đã an vị ngồi ở phòng khách vừa khẩn trương vừa chờ mong, kim phút nhích từng chút, thời điểm tám giờ mười phút, cuối cùng đã nghe được tiếng xe truyền đến. Mạt Ngôn nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài: "Như thế nào lại đến sớm như vậy?" Vừa thấy Doãn Mộ Tuyết hoàn toàn không thể che giấu được đôi mắt thâm đen, Mạt Ngôn hối hận vì đã đề nghị nàng đưa bản thân đi làm, sớm biết như thế chỉ yêu cầu nàng đón bản thân tan tầm là tốt rồi.
Có lẽ là bởi vì tối hôm qua trong đầu Doãn Mộ Tuyết tất cả đều là thân ảnh của người trước mặt này, làm hại nàng lúc này không dám nhìn thẳng vào Mạt Ngôn. Thời điểm xuống xe mở cửa cho Mạt Ngôn, liền thấy nàng ấy tự mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Mặc dù Mạt Ngôn muốn Doãn Mộ Tuyết lái xe chở bản thân, nhưng nàng lại không nghĩ ngồi vào chỗ phía sau để người khác nhìn sơ qua liền nhận ra Doãn Mộ Tuyết lái xe cho nàng. Ngồi vào ghế phó lái, ý nghĩa như vậy mà nói đối với Mạt Ngôn càng thêm trọng đại.
Sau khi Doãn Mộ Tuyết trở lại ngồi vào trong xe, liền lấy ra hộp giữ ấm chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt Mạt Ngôn: "Mạt tổng, ngươi hẳn là chưa ăn bữa sáng đi. Đây là sandwich ta tự làm, có khả năng sẽ không ngon được như bên ngoài, mong ngươi nếm thử."
Mạt Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh, tiếp nhận hộp thức ăn ôm vào trong lòng, cười ngây ngô chăm chú nhìn hồi lâu, khiến Điểm Điểm ngồi phía sau không kiên nhẫn thúc giục nói: "Tỷ tỷ, ngươi mau ăn nha, ma ma làm thức ăn thật ngon nha."
Mạt Ngôn khẽ nuốt ngụm nước miếng, nàng không phải không ăn, mà là luyến tiếc ăn nha. Thấy tay tiểu tử kia sắp sửa chạm đến hộp thức ăn liền mở miệng nói: "Tiểu bất điểm, tỷ tỷ lát nữa vào công ty từ từ ăn."
Cũng may xe đã đến trước cửa tập đoàn Hoành Quang, Doãn Mộ Tuyết thuận lợi chạy đến trước tòa nhà nơi Mạt Ngôn làm việc: "Mạt tổng, buổi chiều mấy giờ ta lại đến đón ngươi?" Hôm qua Mạt Ngôn chỉ nói thời gian nàng cần đến vào buổi sáng, lại không hề đề cập qua thời gian vào buổi chiều.
"Ta thử tính xem, ngươi bốn giờ rưỡi mang theo tiểu tử kia bắt đầu đi, trước năm giờ có thể đến nơi. Ngươi nếu đến liền nhớ gọi điện thoại cho ta." Tâm tư Mạt Ngôn là muốn Doãn Mộ Tuyết đến sớm, nói không chừng còn có thể dẫn nàng tham quan nơi bản thân làm việc nha.
Mạt Ngôn vừa vào văn phòng, liền nhìn thấy Thư Cầm đã ngồi bên trong chờ sẵn: "Tiểu Ngôn, ngươi hôm nay như thế nào lại đến trễ như vậy, ta ngồi đây chờ ngươi đã nửa tiếng. Ngươi là rùa à, sao có thể đi chậm như vậy?" Nếu Mạt Ngôn không đến, phỏng chừng Thư Cầm sẽ chạy đến cửa bắt người.
Mạt Ngôn nhìn đồng hồ, hôm nay quả nhiên là so với bình thường chậm hơn chút, cũng khó trách người đặt nặng quan niệm về thời gian như Thư Cầm oán giận, sau khi cầm hộp sandwich đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống mới mở miệng: "Thật không tốt, ta có chút việc phải trì hoãn. Nhanh như vậy đã có tin tức sao?" Mạt Ngôn biết nếu sáng sớm Thư Cầm đã chờ ở chỗ này, nhất định là có tin tức quan trọng muốn nói cho nàng.
Thư Cầm mới vừa rồi còn rất tức giận, hiện tại ngược lại bị hấp dẫn lực chú ý bởi hộp sandwich trong tay Mạt Ngôn, người này cho tới bây giờ chưa bao giờ đem đồ ăn tiến vào văn phòng, trước kia cho dù là mẫu thân Hồng Viện cứng rắn ép nhận lấy thì nàng ấy trước khi tiến vào công ty sẽ giải quyết sạch sẽ. Chuyện đáng ngạc nhiên như vậy, Thư Cầm như thế nào có thể buông tha: "Tiểu Ngôn, ta chưa có ăn bữa sáng, ngươi cho ta hộp thức ăn trong tay ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết."