Edit: Thư Thư
Beta: Hoon
Date: //
...oo...oo...oo...
Mạt Ngôn mơ hồ cảm thấy người nằm bên cạnh gọi nàng, mơ màng quay đầu hướng đến nơi phát ra âm thanh cọ cọ vài lần lại ngủ tiếp. Nếu Mạt Ngôn còn tỉnh, nàng nhất định sẽ hối hận lắm vì chỉ cần cọ thêm chút nữa là có thể thần không biết quỷ không hay hôn trộm được người nào đó.
Chưa bao giờ Doãn Mộ Tuyết cách Mạt Ngôn gần như thế, gần đến mức hô hấp của người nào đó phả vào trên mặt bản thân cũng còn vương hơi ấm. Vốn nên phản ứng tránh đi nhưng Doãn Mộ Tuyết lại ngây ngốc ngẩn cả người, ánh mắt không tự chủ được mà đánh giá dung nhan thu hút của người đối diện. Khi nhìn đến đôi môi hồng nhuận kia, Doãn Mộ Tuyết thế nhưng nuốt xuống không kiềm được mà nuốt xuống ngụm nước miếng.
Tiểu tử kia bị kẹp ở giữa liền không kiên nhẫn vặn vẹo thân hình nhỏ nhắn của bản thân tuy mắt chưa mở, tay đã theo thói quen hằng ngày mà tìm đến trước ngực người bên cạnh còn không nặng không nhẹ nhéo hai phát.
Mạt Ngôn đang trong giấc ngủ say liền thét chói tai ngồi bật dậy, động tác của nàng đã kinh động đến người đang có tâm tư kì quái đối với đôi môi đỏ mọng của bản thân, Doãn Mộ Tuyết cũng ngồi dậy, ân cần hỏi han: "Sao vậy?"
Mạt Ngôn chuẩn bị nói vừa nãy hình như có người sờ nàng, nhưng cúi đầu nhìn thấy tư thế của tiểu tử kia, hồi tưởng lại trước kia đã nghe qua lời tiểu tử kia nói, nháy mắt liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Mạt Ngôn nàng bị tiểu hài tử bốn tuổi ăn đậu hũ, bị ăn không ngừng, mà còn không thể mở miệng được, đành phải nói dối với Doãn Mộ Tuyết: "Không... Không có việc gì, vừa rồi gặp ác mộng."
Doãn Mộ Tuyết hiểu rất rõ nữ nhi của bản thân, lại thấy Mạt Ngôn cúi đầu nhìn tiểu tử kia, nàng cũng đã phần nào đoán được khi nãy trong ổ chăn đã xảy ra chuyện gì. Aiz, xem ra về sau vẫn là nên mua giường nhỏ riêng cho Điểm Điển, tập ngủ một mình mới được, thói quen này nhất định phải sửa.
"Ngươi ngủ tiếp thêm chút nữa đi, ta đi làm bữa sáng." Doãn Mộ Tuyết đứng dậy xuống giường bước ra cửa phòng ngủ.
Doãn Mộ Tuyết vừa đi ra, Mạt Ngôn liền nhân cơ hội nhéo khuôn mặt tiểu tử kia vài phát, miệng còn không ngừng nói thầm: "Tiểu tử kia, nhỏ như vậy đã biết đi ăn đậu hũ người khác, thế nhưng còn dám ăn đậu hũ của di ngươi, hừ, coi ngươi về sau còn dám không."
Doãn Mộ Tuyết vừa tiến vào phòng bếp liền hơi, lấy trứng gà từ trong tủ lạnh ra, không ngừng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ bị cảm sao? Lát nữa phải pha nước uống thuốc mới được."
Ăn xong bữa sáng, ba người liền cùng nhau rời khỏi nhà. Doãn Mộ Tuyết đứng lại đằng sau khóa cửa, Mạt Ngôn liền dắt Điểm Điểm đi trước xuống lầu. Vừa đi đến bãi đậu xe, Mạt Ngôn liền phát hiện trên kính xe của bản thân bị dính mấy tờ giấy lên, trong lòng tràn ngập cảm giác chán ghét, muốn ném chúng đi nhưng đến lúc nhìn vào đọc thử vài dòng liền phát hiện đây chính là thứ mà Tần Phong ngày hôm qua nói sẽ đưa cho Doãn Mộ Tuyết, Tần Phong hắn ta quả nhiên đã chuẩn bị kĩ càng mà đến, hợp đồng đều đã ghi rõ điều khoản. Khi Doãn Mộ Tuyết sắp đến gần, Mạt Ngôn lặng lẽ giấu tờ giấy đi.
Mạt Ngôn dưới sự chỉ dẫn của Doãn Mộ Tuyết, cuối cùng cũng thuận lợi tìm được nhà trẻ, Doãn Mộ Tuyết xuống xe dắt tay Điểm Điểm đưa vào trong tay cô giáo, khi vừa quay trở lại, đúng lúc gặp ngay Lạc Vi đưa Liêu Vũ Hàn đến trường: "Lạc tổng, sớm a. Vũ Hàn, Điểm Điểm vừa mới vào lớp nha."
Trong lúc Doãn Mộ Tuyết và Lạc Vi chào hỏi lẫn nhau, Mạt Ngôn cũng vừa đậu xe xong đang đi tới. Lạc Vi thấy thế, đang chuẩn bị chào hỏi, liền nhìn thấy Mạt Ngôn dùng tay ra hiệu ngăn lại, còn không ngừng nháy mắt. Lạc Vi nguyên bản định mở miệng nhưng sau đó lại chậm rãi khép lại, quay đầu cười hỏi Doãn Mộ Tuyết: "Vị này là...?"
Mạt Ngôn không đợi Doãn Mộ Tuyết mở miệng đã đi lên trước nắm chặt tay Lạc Vi rồi tự giới thiệu: "Ngươi hảo, ta là tỷ tỷ của Tiểu Tuyết, Mạt Ngôn. Ngài là?"
Ngài? Lạc Vi thực muốn dùng thùng rác bên cạnh đập lên đầu Mạt Ngôn, tự dưng xưng hô nàng thanh ngài, tốt xấu gì cũng quen biết nhau vài năm. Lạc Vi lúc này mới phát hiện nguyên lai Mạt Ngôn so với Thư Cầm còn thiếu đánh hơn, nhưng nàng lại không thể biểu hiện khó chịu lộ ra ngoài mặt được, đành phải ngoài cười nhưng trong không cười đáp trả: "Hân hạnh hân hạnh, thứ cho đôi mắt vụng về này không nhận ra Tổng tài tập đoàn Hoành Quang. Mong ngài tha thứ."
Này thì xưng hô ngài nha, Lạc Vi nghiến chặt răng đến phát ra tiếng.
"Doãn tiểu thư, ngồi xe của ta đi, dù sao ta cũng phải vào công ty." Lạc Vi trả thù Mạt Ngôn vì chuyện vừa nãy, lời tuy nói với Doãn Mộ Tuyết, nhưng ánh mắt lại khiêu khích liếc về phía Mạt Ngôn.
"Không được, Tiểu Tuyết còn có việc đi với ta, lát nữa sẽ đưa nàng qua công ty là được rồi. Đúng không, Tiểu Tuyết ?" Mạt Ngôn khẩn trương nói, vẻ mặt hy vọng đợi Doãn Mộ Tuyết trả lời.
Có việc? Doãn Mộ Tuyết nhớ rõ hình như không có việc gì nha, nàng ngồi cùng xe Lạc Vi đến công ty, Mạt Ngôn liền có thể thuận tiện về công ty nàng ấy xử lý công việc sớm. Doãn Mộ Tuyết trong đầu nghĩ vậy, cũng không để ý tới ánh mắt mong đợi của người nào đó, lắc đầu nói: "Mạt tổng, không có việc gì đi. Ta liền cùng Lạc tổng đến công ty, lần sau gặp lại."
Mạt Ngôn lo lắng nha, có việc quan trọng mà, rõ ràng còn chưa đáp ứng nàng sẽ cùng nàng về nhà, chuyện trọng đại như vậy, còn có thể còn nói là không có việc gì sao? Nhưng tiếc rằng Doãn Mộ Tuyết đã ngồi trên xe Lạc Vi, chạy lướt qua nàng nghênh ngang mà đi, chỉ chừa lại cho nàng vài chiếc lá rơi rụng lả tả.
Mạt Ngôn buồn bực trở lại công ty, nhanh chóng gọi Thư Cầm đến để thương lượng đối sách. Thư Cầm vừa bước vào cửa, chợt nghe đến tiếng Mạt Ngôn hướng nàng xin giúp đỡ: "Tiểu Cầm Cầm, ngươi nhanh nói cho ta chút ý kiến. Tiểu tử kia hướng ta muốn đồ chơi như Liêu Vũ Hàn, ngươi có biết Liêu Vũ Hàn là ai không ? Đó chính là con của Lạc Vi, ngươi nói xem ta phải làm như thế nào lấy đến cho nàng đây?"
Thư Cầm bị hỏi đến không hiểu ra sao, nàng cái gì cũng không rõ ràng, thế nhưng lời Mạt Ngôn nói thực mạc danh kỳ diệu: "Ngươi... Ngươi trước nói cho ta rõ ràng đã xảy ra chuyện gì nha? Tiểu tử kia làm sao biết con của Lạc Vi? Còn muốn lấy hắn làm đồ chơi."
Mạt Ngôn đành phải kiên nhẫn kể lại mọi chuyện, Thư Cầm cuối cùng đã hiểu được. Lấy miếng đồ ăn vặt từ trên bàn Mạt Ngôn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Tiểu Ngôn, ta phát giác ngươi chỉ cần đụng tới chuyện liên quan đến hai mẹ con Tiểu Tuyết, chỉ số thông minh liền nhanh chóng sụt giảm, tiểu tử kia muốn đồ chơi như vậy chẳng phải quá đơn giản sao, chiếu theo bộ dáng nhi tử của Lạc Vi nhi tử làm thành búp bê không được sao? Tự ngươi suy nghĩ chuyện cho thêm rối. Aiz, chỉ có thể trách là ta quá thông minh."
Thư Cầm vừa nói hoàn xong, điện thoại trong túi liền vang lên, đi qua chỗ khác thần bí dùng tay tiếp điện thoại: "Uy, thu thập đã xong? Muốn ta đến đưa ngươi đi không? Tốt lắm, ngươi trở về trước gọi điện thoại cho ta, ta đến đón ngươi." Sau khi nói xong cúp điện thoại, lại trở về chỗ cũ.
Mạt Ngôn nghe xong đề nghị của Thư Cầm, cũng hiểu rõ rồi liền quay đầu lại tìm người làm cho tiểu tử kia. Nhưng Thư Cầm làm gì tiếp cuộc điện thoại lại thần thần bí như thế: "Thư Cầm, ngươi có điểm gì là lạ. Không phải là điện thoại của Phỉ Phỉ đi, ngươi thành thật nói cho ta biết là ai đi?"
Thư Cầm cân nhắc có nên nói hay không nhưng nếu đã nhắc tới, nàng cũng sẽ không giấu diếm nữa: "Là La Quyên. Tiểu Ngôn, trong mắt Phỉ Phỉ vĩnh viễn cũng sẽ không có khả năng chứa ta. Ta cũng không muốn cứ tiếp tục dây dưa vô vị như vậy cho nên hiện tại ta sẽ cố gắng quên đi nàng. Có La Quyên bên cạnh, ta cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, cũng không biết có phải làm như vậy có thể hoàn toàn quên được Phỉ Phỉ hay không, nhưng là, ta nghĩ muốn có bắt đầu lại lần nữa."
Mạt Ngôn trăm vạn lần không nghĩ tới là La Quyên, nàng vẫn luôn cho rằng Thư Cầm và Quý Phỉ Phỉ từ nhỏ đến lúc lớn lên, hai người tựa như là một cặp oan gia, lại như là trời đất tạo nên một đôi. Một người ở phía sau bám riết đuổi không đi, một người ở phía trước không biết mệt mỏi cứ trốn mãi, chờ người chạy mệt, hai người chắc chắn sẽ ở cùng một chỗ. Nhưng ai biết được chuyện liên tục đuổi theo một người so với chạy trốn một người sẽ càng thêm mệt mỏi.
"Thư Cầm, mặc kệ ngươi cùng với ai, ta chỉ hy vọng ngươi có thể hạnh phúc. Tuy rằng ta cùng La Quyên tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng vẫn là có chút hiểu biết. Nếu ngươi không thể chân chính quên đi Phỉ Phỉ như ngươi nói, vẫn là không cần đưa cho nàng quá nhiều hy vọng. Chuyện quá khứ trước đây của nàng, ngươi có lẽ chưa từng nghe nói qua." Nói đến đây, Mạt Ngôn muốn nói lại thôi, ngừng trong chốc lát mới nói tiếp: "Tóm lại, ngươi nếu lựa chọn cùng nàng một chỗ, phải toàn tâm toàn ý đối với nàng, nàng là một người con gái tốt."
Thư Cầm dù sao không phải lớn lên tại thành phố này, La Quyên đối với nàng mà nói, xem như thời điểm đến đây mới nhận thức. Trong lời Mạt Ngôn nói chứa chút huyền cơ mà Thư Cầm cũng không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng là nghi ngờ trước kia La Quyên khẳng định đã gặp phải chuyện gì. Mà trong lời khuyên của Mạt Ngôn càng làm cho nàng tin tưởng vững chắc điểm này. Đối với Quý Phỉ Phỉ, Thư Cầm nàng bây giờ còn chưa thể trợn tròn mắt mà nói đã hoàn toàn quên nàng ấy nhưng đối với La Quyên, Thư Cầm có tình cảm như thế nào, chính nàng cũng không biết rõ, chỉ biết thời điểm ở cùng một chỗ với nàng ấy trong lòng sẽ đặc biệt kiên định, nếu điều này xem như là thích, Thư Cầm thừa nhận nàng có thích nàng ấy.
"Tiểu Ngôn, ta hiểu, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết. Đừng nói ta, hai ngày nay ngươi đi đâu vậy? Như thế nào gọi điện thoại đến nhà ngươi cũng chưa từng có người nghe máy?" Nói xong lời này, cũng không thấy Mạt Ngôn có phản ứng gì. Theo phương hướng mà ánh mắt Mạt Ngôn nhìn chăm chú, tờ giấy nhăn nhúm hình như là văn kiện theo phổ A đặt tại trên bàn.
"Tiểu Ngôn, nhìn gì đấy? Sao lại xuất thần đến như vậy?" Thư Cầm đi qua liếc nhìn liền thấy tiêu đề là "Đơn ly hôn" nhưng Mạt Ngôn cũng chưa có kết hôn nha, nên đơn ly hôn này ở đâu ra? Nghi hoặc hỏi: "Tiểu Ngôn, này sẽ không phải là của Mạt thúc cùng Hồng di đi?"
"Phi phi phi, ngươi nói gì đâu không, nếu mẫu thân của ta nghe thấy, không lột da rút gân ngươi mới là chuyện lạ. Đây là chồng Tiểu Tuyết ngày hôm qua đến đưa cho nàng, bị Tiểu Tuyết ném đi, nam nhân kia lại đem đến để lên xe của ta. Thư Cầm, ngươi nói xem lại có thứ nam nhân vô sỉ đến mức này sao? Muốn Tiểu Tuyết đưa hắn năm mươi vạn mới đồng ý ly hôn và nhường quyền nuôi nấng Điểm Điểm cho Tiểu Tuyết." Mạt Ngôn càng nói càng tức giận, miệng không khỏi nới rộng ra không ít, lần này thì nguy, lại đụng đến vết thương lúc trước bị Tần Phong đánh ngay khóe miệng, không kiềm được bật ra tiếng than nhẹ.
Vừa nãy Thư Cầm không chú ý, lúc này mới phát hiện khóe miệng Mạt Ngôn hình như có điểm gì là lạ, để mặt sát vào nhìn, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Ngôn, khóe miệng của ngươi xảy ra chuyện gì? Người nào đánh ngươi?"
"Thực rõ ràng sao? Ta phải cẩn thận hơn mới được." Mạt Ngôn nhanh chóng lấy ra gương săm soi miệng vết thương, Bồ Tát phù hộ hôm nay mẫu thân và phụ thân ngàn vạn lần đừng đến tìm nàng.
Thư Cầm có chút không tin được nhìn Mạt Ngôn, làm sao có thể? Mạt Ngôn tốt xấu gì cũng đã học qua nhiều năm quyền đạo nha, thế nhưng lại bị người ta đánh: "Tiểu Ngôn, ngươi cuối cùng cũng gặp được cao thủ nha?"
Mạt Ngôn cũng không muốn nói tình cảnh nàng bị thương như thế nào cho Thư Cầm biết, đây không phải là tự đào cho bản thân một lỗ hổng để nàng ấy trêu chọc sao, nhanh chóng chuyển hướng đề tài: "Đúng rồi, Thư Cầm, chồng của Tiểu Tuyết nói công ty của chúng ta trước đây có thu mua công ty của hắn, ngươi tra giúp ta xem có chuyện này hay không, là công ty của ai. Đúng rồi, chồng của nàng tên là Tần Phong." Nếu Tần Phong nói công ty hắn bị Hoành Quang thu mua, kia hẳn là có thể tra được quá khứ của Tần Phong.
Thư Cầm vừa nghe đến tên Tần Phong, nào còn cần trở về tốn công tìm hiểu, nàng bật người dậy là có thể nói cho Mạt Ngôn, ai bảo thời điểm lúc trước Tần Phong đến công ty nháo bị chính Thư Cầm nàng tự tay đuổi ra đi đâu, vì thế, tên Tần Phong kia vài ngày đều đứng canh giữ bên ngoài toà nhà chờ Thư Cầm, vừa thấy Thư Cầm lộ diện liền như kẻ điên bắt đầu khóc lóc om sòm, làm hại Thư Cầm cả thời gian dài phải đi nhờ xe Mạt Ngôn về nhà. Hiện tại Thư Cầm nhớ lại cũng không khỏi rùng mình, không sợ khuyên bảo không để ý, chỉ sợ giảng đạo lý giảng không những không thông mà còn khóc lóc om sòm.