Edit: Poko Plu
Beta: Asa
Date: //
...oo...oo...oo...
Thời điểm Mạt Ngôn chở Doãn Mộ Tuyết đến nhà trẻ chuẩn bị đón Điểm Điểm liền cùng nhau trở về biệt thự, lại nghe cô giáo nói tiểu tử kia đã được ba nhóc đón đi rồi. Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng lấy điện thoại di động ra lập tức bấm dãy số đã lâu không gọi, chỉ nghe đầu bên kia điện thoại có tiếng máy móc đáp trả: "Số điện thoại này hiện tại không liên lạc được, xin gọi lại sau.", thử bao nhiêu lần đều nhận được kết quả như nhau. Doãn Mộ Tuyết nóng vội, trên gương mặt nàng đã sớm có hai hàng nước mắt không tiếng động rơi xuống, bất lực nói với Mạt Ngôn đứng bên cạnh: "Ngôn Ngôn, làm thế nào bây giờ? Điểm Điểm bị Tần Phong đem đi rồi. Ta gọi điện thoại thì hắn không bắt máy. Ngôn Ngôn... Ngươi nói hắn không phải là đem Điểm Điểm về nhà hắn chứ?"
Mạt Ngôn cũng thực sốt ruột, nàng ngàn phòng vạn phòng thế nhưng không phòng được chiêu này của Tần Phong. Nguyên lai sau khi Mạt Ngôn đọc xong phần hợp đồng kia, qua ngày hôm sau liền liên hệ với Tần Phong, tỏ vẻ nguyện ý giúp Tiểu Tuyết bỏ ra năm mươi vạn, chỉ cần hắn đáp ứng ký vào đơn ly hôn với Tiểu Tuyết đồng thời buông tha chuyện giành quyền nuôi nấng Điểm Điểm. Nhưng ai ngờ Tần Phong hắn ta thế nhưng đương trường trở mặt, công phu sư tử ngoạm lừa lọc muốn tống tiền Mạt Ngôn, ép nàng đưa hắn năm trăm vạn mới có thể đồng ý. Trong khoảng thời gian này, Mạt Ngôn đều đã đối phó với Tần Phong chu toàn, nàng đã ngã giá gấp đôi là mười vạn, nhưng Tần Phong vẫn không nhả ra, giữ vững chắc số tiền năm trăm vạn. Buổi sáng hôm nay, Tần Phong có gọi cho Mạt Ngôn, cảnh cáo nàng nếu không đáp ứng chi năm trăm vạn thì tự gánh lấy hậu quả. Mạt Ngôn như thế nào cũng thật không ngờ Tần Phong lại xuống tay với nữ nhi của bản thân.
"Tiểu Tuyết, ngươi đừng sốt ruột. Ta tin tưởng Tần Phong cũng sẽ không làm gì Điểm Điểm, nhiều nhất chính là muốn ngươi thỏa hiệp với yêu cầu của hắn mà thôi. Chúng ta trước đi qua nhà hắn xem thử." Mạt Ngô vừa trấn an Doãn Mộ Tuyết, vừa bấm số điện thoại Thư Cầm, sau khi nói sơ lược tình huống hiện tại, Thư Cầm rất nhanh đã lái xe tới trước tiểu khu dưới nhà Tần Phong hội họp với Mạt Ngôn.
Lúc trước tại thời điểm khi Doãn Mộ Tuyết dẫn Điểm Điểm rời đi chỗ đã từng gọi là nhà này, trong lòng từng lập lời thề cả cuộc đời này sẽ không bao giờ quay trở lại chỗ này. Nhưng hiện tại vì Điểm Điểm, lời thề kia đã sớm bị vứt lên chín tầng mây, trong lòng chỉ còn sót lại vô hạn lo lắng. Chuông cửa bị ấn vài phút cũng không thấy ai ra mở cửa, Doãn Mộ Tuyết đơn giản liền bắt đầu dùng tay đập cửa: "Tần Phong, ngươi tên vương bát đản này, ngươi mau trả Điểm Điểm lại cho ta... Trả Điểm Điểm lại cho ta... Ngươi trả Điểm Điểm lại cho ta, ngươi muốn gì cũng được."
Lúc này cửa phòng cách vách liền có người nhô đầu ra nói với nhóm người Doãn Mộ Tuyết: "Các ngươi không cần gõ nữa, nhà bọn họ không có ai ở. Cô vợ nhà này hôm nay xách hai bao đồ, nói sắp đi với chồng nàng ra ngoài chơi đoạn thời gian." Xem bộ dáng là mới vừa đến, cũng không nhận ra Doãn Mộ Tuyết.
"Tiểu Tuyết, đi thôi, Tần Phong chắc đã dẫn Điểm Điểm đến chỗ khác. Ngươi nghĩ lại xem Tần Phong trừ bỏ nhà hắn, còn có thể đi đến chỗ nào?" Mạt Ngôn hai tay đỡ lấy Doãn Mộ Tuyết đã dựa vào cửa khóc rống, nàng thực hận chính bản thân nàng, vì sao không dứt khoát đáp ứng yêu cầu của Tần Phong, hoặc là khi đã nhận được lời cảnh cáo của Tần Phong, lại không hề tăng cường bảo hộ cho Điểm Điểm. Nhìn Doãn Mộ Tuyết thương tâm đến thế, Mạt Ngôn thực sự là cực kỳ tự trách.
"Còn có nhà mẹ hắn." Doãn Mộ Tuyết tâm tình đại loạn sau khi nghe được câu hỏi của Mạt Ngôn, chỗ duy nhất có thể nghĩ đến cũng chỉ có nhà Trần Tuyết Hà. Tuy rằng căn nhà đó đối với Doãn Mộ Tuyết mà nói chính là ác mộng, nhưng chỉ cần có thể tìm được Điểm Điểm, cho dù bắt nàng mỗi ngày đều phải đối mặt với Trần Tuyết Hà xảo quyệt nàng cũng không có chút oán giận nào.
Thời điểm cả ba người mỏi mệt phong trần chạy xe đến nhà Trần Tuyết Hà tại nông thôn, Trần Tuyết Hà đang ở trong phòng khách vừa ngâm một chân trong chậu nước, vừa đặt một chân lên ghế để làm sạch đất từ móng chân, không biết là quá thư thái với bà ta hay là quá khó tiếp thu với người khác. Nghe thấy có người gõ cửa, thực khó chịu xỏ chân vào đôi dép lê đã quá mòn đến mỏng dính hùng hổ hỏi: "Ai nha, đã trễ thế này còn gõ gì mà gõ, không biết người ta đã ngủ rồi sao?"
Mở cửa vừa thấy là Doãn Mộ Tuyết liền sừng sộ: "Ta liền nói ai như vậy không có giáo dưỡng đâu, nguyên lai là sao chổi nhà ngươi. Đi nhanh đi, đừng dem vận xui đến nhà ta." Vừa nói vừa chuẩn bị đóng cửa.
"Ngươi nói ai là sao chổi hả, miệng ngươi nên sạch sẽ chút đi..." Mạt Ngôn còn chưa nói ra câu kế tiếp, đã bị Doãn Mộ Tuyết ngăn cản lại, nàng hiện tại cũng không có thời gian so đo với Trần Tuyết Hà mấy chuyện này: "Tần Phong có đem Điểm Điểm đến đây hay không?" Doãn Mộ Tuyết vươn tay chặn lại giữa khe cửa sắp sửa đóng lại sốt ruột hỏi.
Nghe Doãn Mộ Tuyết nhắc đến Điểm Điểm, Trần Tuyết Hà liền tức không có chỗ xả, sao chổi này kết hôn với nhi tử nàng cũng nhịn, chính là thế nhưng lại không sinh được cho nàng đứa cháu trai, chuyện này Trần Tuyết Hà vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Con ta mới không hiếm lạ tiểu sao chổi kia đâu, ngươi nhanh chóng ly hôn với nhi tử ta, đừng cản trở con dâu sinh tôn tử cho ta." Khi Trần Tuyết Hà nói lời này, thần thanh khí sảng, làm như ngày mai Hứa Linh liền lập tức sinh tôn tử cho bà ta.
Mạt Ngôn cũng sắp bị kiểu kiêu ngạo ngang ngược của Trần Tuyết Hà chọc cho bạo khởi, thực muốn vọt vào phòng nhắm ngay vẻ mặt ghê tởm khiến người buồn nôn của Trần Tuyết Hà mà bạt tai, nhưng hiện tại trọng yếu nhất là Điểm Điểm, tiểu nhân bậc này vẫn là chờ về sau lại chậm rãi đến thu thập.
"Tiểu Tuyết, xem ra Tần Phong cũng chưa trở về, ngươi xem vừa nãy chúng ta đứng ngoài cửa cũng không hề nghe được trong phòng có thanh âm của người khác. Lại nói, cho dù mẹ hắn biết, phỏng chừng Tần Phong cũng đã dặn dò bà ta kỹ càng rồi. Chúng ta vẫn nên đi về trước, lại bàn bạc kỹ hơn. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được Điểm Điểm hoàn hảo không tổn hao gì đem trở về cho ngươi." Mạt Ngôn nhìn cánh cửa đã đóng lại, nhục mạ mà hôm nay Tiểu Tuyết phải chịu, sẽ có lúc Mạt Ngôn nàng chắc chắn sẽ vì nàng ấy đòi lại gấp bội.
Thư Cầm vẫn luôn chưa hề mở miệng cũng vỗ nhẹ bả vai Doãn Mộ Tuyết an ủi: "Tiểu Tuyết, Tiểu Ngôn luôn luôn nói được thì làm được. Nàng nói sẽ tìm tiểu tử kia trở về liền nhất định sẽ tìm được nhóc trở về."
Ba người trực tiếp trở về biệt thự của Mạt Ngôn biệt thự, vào cửa nhìn thấy dép lê của tiểu tử kia, Doãn Mộ Tuyết lại rơi nước mắt.
Mạt Ngôn thấy thế, bật người tiến lên đỡ lấy Doãn Mộ Tuyết: "Tiểu Tuyết, ta đỡ ngươi đến phòng khách ngồi xuống nghỉ ngơi."
Đợi sau khi Doãn Mộ Tuyết an ổn ngồi xuống ghế sa lông, Mạt Ngôn nói với Thư Cầm đứng đối diện: "Thư Cầm, ta trở về phòng thay quần áo, ngươi ở chỗ này giúp ta chăm sóc Tiểu Tuyết."
Mạt Ngôn vừa vào phòng bản thân, bật người lấy điện thoại di động ra gọi số điện thoại Tần Phong, như dự đoán đã tắt máy. Mạt Ngôn lại bấm dãy số khác, chưa vang quá hai hồi chuông đã có người bắt máy: "Uy, ngươi là?"
"Tìm Tần Phong, nói cho hắn biết ta là Mạt Ngôn." Mạt Ngôn ánh mắt kiên định đứng bên cửa sổ phòng ngủ chăm chú nhìn cảnh sắc bên ngoài, Mạt Ngôn nàng từ sau khi thành niên liền chưa bao giờ khuất phục trước bất kỳ ai, nhưng lúc này đây vì Doãn Mộ Tuyết nàng tựa hồ chấp nhận phá lệ mà làm việc.
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Linh dùng tay che di động nhỏ giọng nói với Tần Phong ngồi bên cạnh: "Lão công, Mạt Ngôn gọi điện thoại đến, ngươi muốn tiếp không?"
Tần Phong khoát tay, nếu Mạt Ngôn đồ ngốc kia mười vạn đều có thể đáp ứng. Vậy hắn hiện tại có lợi thế trong tay, mới không sợ Mạt Ngôn không đáp ứng yêu cầu năm trăm vạn của hắn đâu. Tần Phong nghĩ vậy, liền ôm chầm lấy Điểm Điểm đang ngủ trên sô pha khách sạn, cũng không quản tiểu tử kia có đang ngủ hay không, dùng tay nhéo loạn khuôn mặt nhóc: "Điểm Điểm, ba ba về sau không bao giờ gọi ngươi tiểu sao chổi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phúc tinh của ba ba."
Bị người đánh gãy mộng đẹp, sau khi tiểu tử kia không kiên nhẫn hừ vài tiếng kháng nghị, lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Hứa Linh thấy Tần Phong như vậy, đành phải buông tay nói với Mạt Ngôn: "Ta không biết người ngươi nói đến." Hứa Linh đang muốn cúp điện thoại, chợt nghe thấy Mạt Ngôn nói từ đầu dây bên kia: "Ngươi nói với Tần Phong, hắn muốn tiền ta có thể cho hắn, nhưng là ta cũng có điều kiện. Ngươi nói cho hắn biết ta sẽ chuẩn bị tốt tiền hắn muốn, ngày mai lúc mười giờ ta tại quán cà phê Quân Duyệt chờ hắn." Mạt Ngôn nói xong liền cúp điện thoại, vừa rồi trong mơ hồ hình như có nghe được thanh âm của Tần Phong, tin tức nàng muốn Tần Phong biết đã truyền đạt xong, còn lại chính là làm thế nào gạt Doãn Mộ Tuyết chuyện bản thân hẹn gặp mặt Tần Phong.
Sau khi Mạt Ngôn kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Hứa Linh, lại bấm dãy số khác: "Lục Khứ Trường, ta là Mạt Ngôn, thực ngại quá, đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho ngươi. Sáng mai có thể giúp ta chuẩn bị năm trăm vạn tiền mặt sao? Đúng, ta có việc cần dùng gấp. Thực sự rất cảm ơn, lần sau nhất định ta sẽ đích thân qua nhà ngươi cảm tạ." Mạt Ngôn cúp điện thoại xong, lúc này mới vội vàng cởi áo khoác, tìm bộ quần áo ở nhà tròng vào liền bước nhanh xuống lầu.
Sau khi Mạt Ngôn xuống lầu liền vẫn luôn ôm Doãn Mộ Tuyết vào ngực an ủi, tận lực giúp Doãn Mộ Tuyết an tâm. Thời gian trôi nhanh đến thời điểm đúng mười hai giờ, Doãn Mộ Tuyết mới nghe Mạt Ngôn khuyên bảo trở vào phòng, nằm trên giường. Có lẽ là Doãn Mộ Tuyết đã thành thói quen có Điểm Điểm bồi tại bên người nàng, đột nhiên chỉ có một mình nằm trên giường lớn trống rỗng, Doãn Mộ Tuyết đột nhiên mất phương hướng, càng thêm tưởng niệm Điểm Điểm, liền kéo lại tay Mạt Ngôn sắp rời đi: "Ngôn Ngôn, ta nhớ Điểm Điểm... Ngươi có thể lưu lại với ta hay không?"
Mạt Ngôn vỗ về tay Doãn Mộ Tuyết đang nắm lấy tay nàng, xoay người cười nhẹ giọng nói: "Được, ta nói với Thư Cầm chút chuyện, trong chốc lát liền trở về."
"Thư Cầm, đêm nay ngươi có thể lưu lại hay không, sáng mai ngươi giúp ta chăm sóc Tiểu Tuyết, ta có việc cần phải đi ra ngoài." Mạt Ngôn nói với Thư Cầm đã bắt đầu mặc áo khoác chuẩn bị trở về nhà.
Động tác Thư Cầm mặc áo khựng lại vài giây, liền nhanh chóng cởi áo ra: "Nói đi, ngươi có tính toán gì sao?" Nếu như nói Mạt Ngôn chưa hề có kế hoạch gì, sẽ không biểu hiện bộ dáng như đã định liệu trước.
Mạt Ngôn tạm thời còn chưa muốn nói hết mọi chuyện với Thư Cầm, hiện tại nói ra, Thư Cầm khẳng định sẽ nghĩ nàng điên rồi, nói không chừng còn sẽ ngăn cản nàng: "Không có, ta chỉ là muốn đi trước bái phỏng vài bằng hữu trong cục cảnh sát, xem có thể giúp được gì hay không. Ngươi cũng biết, chuyện này dù có báo án, cũng không chắc chắn được thụ lý."
Thư Cầm nghe Mạt Ngôn nói vậy cũng không phải không có lý, quả thật, Doãn Mộ Tuyết và Tần Phong còn chưa chính thức ly hôn, cho dù Tần Phong đem Điểm Điểm đi, Tần Phong hắn ta cũng có thể nói thành là hắn dẫn con mình đi ra ngoài chơi, có gì không đúng? Cho dù Doãn Mộ Tuyết có muốn biện giải, trước mặt cảnh sát ấn theo pháp luật làm việc dù là trăm miệng cũng không giải thích được.
Thời điểm Mạt Ngôn trở về phòng, Doãn Mộ Tuyết vẫn cứ rơi lệ đầy mặt không thể ngủ. Mạt Ngôn xốc lên góc chăn nhẹ nhàng nằm vào bên cạnh Doãn Mộ Tuyết, mới vừa nằm xuống, hai tay Doãn Mộ Tuyết liền khẩn thiết nắm chặt cánh tay Mạt Ngôn: "Ngôn Ngôn, ngươi có thể cho ta mượn năm mươi vạn sao? Ta về sau sẽ chậm rãi trả lại cho ngươi." Doãn Mộ Tuyết nghĩ kỹ, nếu năm mươi vạn đưa cho Tần Phong có thể đổi lấy quyền nuôi nấng Điểm Điểm, cho dù bắt nàng ăn tào khang là cám tấm hay bã rượu thay gạo nàng cũng nguyện ý.
Mạt Ngôn dùng tay kia vỗ về sau lưng Doãn Mộ Tuyết, chỉ đơn giản đáp một chữ: "Được." Mạt Ngôn không dự liệu được với tính cách kiên quyết như vậy, Doãn Mộ Tuyết sẽ chủ động mở miệng vay tiền nàng, xem ra Điểm Điểm thực sự không khác gì sinh mạng của nàng ấy.