Rất ít người đặt chân đến rừng rậm dưới chân núi Thần Kiếm môn, thỉnh thoảng ở đó còn có thú dữ, người trên núi không có chuyện gì sẽ không vào rừng rậm.
Tống Kỳ lúc này ở trong rừng rậm cùng Trình Doanh bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe thấy Tống Kỳ nói: "Chẳng lẽ sư phụ cũng đánh không lại Ôn Vãn Tịch?"
"Nếu là so kinh nghiệm thực chiến, ta đương nhiên hơn nàng nhiều, nhưng nếu thực sự đánh nhau, với võ công của nàng, e rằng ta cũng không phải là đối thủ."
Thiên phú Ôn Vãn Tịch rất cao, hơn nữa sử dụng rất nhiều vũ khí, kiếm pháp của nàng là mạnh nhất, tiếp theo là tơ Hắc Bạch Sát Nhân.
Tơ Hắc Bạch Sát Nhân là hai bó tơ tằm vàng sắc bén lại thuỷ hoả bất xâm, một bó nhuộm đen, một bó nhuộm bạc, cuối mỗi sợi tơ có quấn một cây châm tẩm độc.
Tơ màu đen được sử dụng vào ban đêm, tơ màu trắng được sử dụng vào ban ngày, điều này có thể làm cho sợi tơ ẩn vào sắc trời, giết người trong vô hình.
Ngoài kiếm pháp cùng tơ Hắc Bạch Sát Nhân, kế tiếp là ám khí, Ôn Vãn Tịch có một ám khí bí truyền được gọi là Tịch Chiếu Hoàng Tuyền.
Tịch Chiếu Hoàng Tuyền là một ám khí hình thoi dẹt và cực kỳ mỏng, bề ngoài thoạt nhìn không có gì nổi bật, lại có tẩm chất kịch độc.
Nếu ám khí này xâm nhập vào cơ thể con người, ám khí sẽ bắn ra sáu cây châm tẩm độc.
Muốn sống sót khỏi loại ám khí này, thật đúng là hơi bị khó nhằn.
Nói đi cũng phải nói lại, ngoài kiếm pháp ôn hòa hơn một chút, cả người Ôn Vãn Tịch đều mang vũ khí giết người, chẳng trách những người được gọi là nhân sĩ chính đạo kia đều sợ và hận nàng.
Ôn Vãn Tịch đã giết sư phụ của mình là Vũ Dã, tàn sát những thuộc hạ không phục tùng theo, mặc dù chuyện này khiến người khinh thường, nhưng đây là chuyện nhà của Vũ thành, những người khác không dám lắm miệng, cũng bởi vậy hiện tại Ôn Vãn Tịch vẫn chưa bị xếp vào hàng ngũ quái vật.
Mọi người trộm gọi nàng nhiều nhất là yêu nữ.
Tống Kỳ đang nghĩ, liệu cô có nên thấy may mắn vì mọi chuyện vẫn chưa phát triển đến mức ác liệt nhất không?
[Đúng vậy, không sai.]
"Vậy để tao ban thưởng cho mày nhé?"
Sau khi Tống Kỳ nghe thấy giọng nói của Hồ Đồ liền nhịn không được mở miệng cà khịa, nhưng cô lại quên mất Trình Doanh còn ở bên cạnh mình: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì, không có gì, nói Ôn Vãn Tịch kia cũng thật lợi hại."
Tuy nói cô đã từng rơi nước mắt khóc ròng ròng vì kết cục của Ôn Vãn Tịch, nhưng bây giờ khi thực sự đến với thế giới "Thiên Tinh", Tống Kỳ ít nhiều vẫn có chút sợ hãi, sợ hãi trước tính khí và khí thế của Ôn Vãn Tịch.
Ôn Vãn Tịch bị diệt môn năm tuổi, bắt đầu tập võ từ tuổi, trở thành thành chủ Vũ thành năm tuổi, bị tiêu diệt bởi đám nhân vật chính ở tuổi , kể ra thì, nàng mới sống được năm, có thể gọi là hồng nhan bạc mệnh.
"À à, ngươi có thể đi xem, nhưng đừng trêu chọc người Vũ thành, người Vũ thành đều không phải người dễ đối phó."
"Biết rồi!"
Tống Kỳ và Trình Doanh cùng nhau dựa vào thân cây, lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang chung quanh, còn có một ít âm thanh cỏ dại xào xạc trong gió, Tống Kỳ vốn nên sợ hãi, nhưng giờ đây cô cảm thấy bình tĩnh hiếm có.
Đến thế giới này chưa được một ngày, cô đã phải tiếp nhận quá nhiều chuyện không thể tiếp nhận ở độ tuổi của mình, lại còn gặp phải một hệ thống hồ đồ.
[Này, Hồ Đồ, mày có thể chỉ điểm vài cách cho tao được không, làm sao để thay đổi vận mệnh của Ôn Vãn Tịch ấy?]
Hồ Đồ không trả lời ngay, qua một lúc lâu, nó mới nói: [Cô không phải là nên hiểu nàng ấy hơn tôi sao?]
Nó trả lời, nhưng lại như hoàn toàn không trả lời, xem ra cô vẫn phải dựa vào chính mình!
"Ta về đây."
Gần tối rồi, cô cần phải trở về, nếu muộn hơn, e rằng sẽ dấy lên nghi ngờ.
"Được rồi được rồi, ta cũng phải đi ngủ, buồn ngủ quá."
"Ngươi say chết đi được."
Tống Kỳ nói một câu, Trình Doanh lãnh đạm cười, vừa định xoay người rời đi, Tống Kỳ lại gọi: "Sư phụ."
"Hả?"
Trình Doanh quay đầu lại nhìn Tống Kỳ, vẻ mặt Tống Kỳ như muốn nói lại thôi, Trình Doanh cho rằng đứa trẻ này nhất định là lo lắng cho hắn, muốn hắn đừng uống nhiều như vậy, nhưng lại ngại ngùng khó lòng nói ra, vào lúc hắn đang định nói rằng bản thân sẽ chăm sóc chính mình thật tốt, Tống Kỳ đã mở miệng.
"Quần của ngươi bị rách."
Chuyện này, thực sự rất khó lòng nói ra, nhưng nếu không nói, Trình Doanh bước vào thị trấn, e rằng sẽ mất mặt hơn.
"Á!"
Trình Doanh lập tức lấy tay che mông mình đi, quả nhiên ở đó có một cái lỗ, hơn nữa còn to bằng lòng bàn tay, chuyện này thật quá mất mặt!
"Sao ngươi không nói sớm!"
"Ta vừa thấy, còn có thể làm gì, ta muốn đi rửa mắt!"
Cũng may người này còn mặc quần lót, nếu không cô đâu chỉ muốn đi rửa mắt mà còn phải đi đầu thai thêm lần nữa!
"Ta đi đây."
Trình Doanh ngây ra chưa tới một giây, cũng tỉnh rượu hơn phân nữa, chạy đi nhanh như một làn khói.
Tống Kỳ lúc này mới cười thành tiếng, Trình Doanh thực sự là không có một miếng hình tượng nào.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về nơi vừa rồi Trình Doanh ngủ, quả nhiên trên chạc cây còn sót lại một mảnh vải cùng màu với quần của Trình Doanh.
Tống Kỳ không khỏi cảm thán, làm màu làm mè rất nguy hiểm, mọi người cần phải cẩn thận!
Ngày hôm sau, Tống Kỳ nhận được tin vui từ Tống Thiên Tinh khi đang luyện kiếm.
Tống Thiên Tinh kéo Tống Kỳ sang một bên, nói với cô: "Sư trưởng đáp ứng ta, nếu ta giành được suất đi Đại hội anh hùng thiếu niên, ta có thể mang ngươi theo đến đó."
"Tốt quá!"
Trong lòng Tống Kỳ thật vui vẻ! Thế này sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân vật chính, hơn nữa còn có thể nhìn thấy hắc nguyệt quang của mình, quả thực một công đôi việc!
"Nhưng mà sư phụ nói, ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta, không cho phép quậy phá."
"Ta biết mà, ca."
Tống Kỳ thường hay gây chuyện, chẳng qua là để giết thời gian, bây giờ cô có chuyện đứng đắn phải làm, cô cũng không dám quậy đục nước nữa.
"Ừm."
Tống Kỳ yêu chiều mà xoa đỉnh đầu Tống Kỳ, cười nói: "Ngươi con bé này."
Tống Thiên Tinh đối xử với mình rất tốt là thật, không chỉ bởi vì áy náy, mà còn bởi vì thực sự yêu thương mình, cũng khó trách nguyên thân nguyện ý đem tất cả hào quang giao cho Tống Thiên Tinh.
Tống Thiên Tinh sẽ vẫn có ích cho bản thân trong tương lai, ít nhất có sự bảo kê của nhân vật chính, cuộc hành trình của cô sẽ suôn sẻ một chút.
Đại hội anh hùng thiếu niên lần này, Tống Thiên Tinh sẽ có được một quyển bí tịch Phi Bộc Kiếm Pháp, thứ này so ra kém hơn Tửu Tiên Thất Thức, nhưng đối với Tống Thiên Tinh là một quyển kiếm pháp cứu mạng.
Tống Kỳ biết rằng mọi thế giới đều có sự cân bằng của nó, Tống Thiên Tinh cần phải tiếp tục phát triển mới có thể cân bằng sự bá đạo của Ôn Vãn Tịch, bất kì sự mất cân bằng nào ở hai bên đều không tốt cho Tống Kỳ.
Lấy sự quen thuộc của Tống Kỳ với loại tiểu thuyết có hệ thống này, ngay cả khi lần này Tống Thiên Tinh không có được Phi Bộc Kiếm Pháp, hắn chắc chắn sẽ có những kỳ ngộ khác của hắn, điều này sẽ để cho hắn phát triển như mong đợi, nhưng quá trình này sẽ quanh co hơn so với hiện tại.
[Đúng vậy, cô nói không sai, giá trị kỳ ngộ của Tống Thiên Tinh là , đây chính là bật hack như chúng ta vẫn hay nói.]
Tống Kỳ nghe xong, lập tức tò mò hỏi: [Vậy tao thì sao?]
[.]
[...Quá mệt, dẹp đi!]
Cái này kém nhau quá xa đi! Đây có phải là vầng hào quang của nhân vật chính thực sự?
"Muội muội, sao ngươi ngớ người ra vậy?"
Sau khi Tống Thiên Tinh nói chuyện với Tống Kỳ xong, phát hiện Tống Kỳ vẫn luôn ngẩn người, tưởng cô có tâm sự, lập tức hỏi: "Có phải là có tâm sự gì hay không?"
"Không có không có."
Chẳng qua là cảm thấy giá trị kỳ ngộ của mình thật nhỏ nhắn yếu ớt, đáng thương lại bất lực thôi.
"Ca, ngươi mau đi luyện võ đi! Sắp đến kỳ khảo hạch đệ tử rồi, ngươi phải thi thật tốt, để ta cùng ngươi đi Đại hội anh hùng thiếu niên!"
"Được."
Tống Thiên Tinh vốn dĩ muốn nói sẽ bảo vệ Tống Kỳ thật tốt, nhưng nghĩ lại, Tống Kỳ hẳn là không cần, nhưng mà bất luận như thế nào hắn vẫn sẽ dốc toàn lực bảo vệ cô.
Dù sao hết thảy mọi thứ hiện tại, đều là Tống Kỳ cho hắn.
Nửa tháng rất nhanh liền trôi qua, Tống Kỳ cũng đã chăm chỉ luyện tập để thích ứng với nhân vật nguyên thân trong nửa tháng này.
Mỗi ngày tìm Lục Tiểu Minh cãi nhau, quay đầu lại Thường Duyệt Duyệt cũng tìm cô cãi nhau, còn phải ứng phó với cô nàng trà xanh Mạnh Điềm, sinh hoạt mỗi ngày có thể gọi là gà bay chó sủa.
Ngoài ra, Thường Duyệt Duyệt còn nhiều lần thăm dò võ công của cô, nhưng đều bị Tống Kỳ hóa giải một cách tài tình.
Thường Duyệt Duyệt vì lí do này còn gọi Tống Kỳ là con rùa rụt đầu, song Tống Kỳ không hề bị lay chuyển, nói rằng sẽ đợi tới kỳ khảo hạch đệ tử để xem thực hư chuyện này.
Duyên phận là thứ kì diệu không sao tả được, Tống Kỳ gặp Thường Duyệt Duyệt ngay trận đầu tiên, cũng không biết nên nói Thường Duyệt Duyệt cầu được ước thấy, hay bản thân được như ý nguyện.
Thường Duyệt Duyệt và Tống Kỳ không được coi là những đệ tử xuất sắc trong môn phái, cuộc so tài của họ đương nhiên không sôi nổi như cuộc so tài của các đệ tử hạng A ở sàn đấu bên cạnh.
Nhưng trong đám đông người vây xem, một nữ đệ tử có vẻ ngoài lạnh lùng xuất hiện, nàng chính là đệ tử hạng A, Bạch Lạc Âm.
"Tại sao Bạch sư tỷ lại tới đây?"
Một trong những nữ đệ tử cấp B hỏi, Bạch Lạc Âm là tinh anh trong thế hệ trẻ, nàng xuất hiện trong đám đông vây xem trận so tài này, thực sự lạ thường.
Bạch Lạc Âm chỉ liếc nhìn nữ đệ tử, lạnh lùng nói: "Xem thi đấu."
Sau khi nữ đệ tử nghe được câu trả lời, trong nháy mắt cảm thấy mình đã hỏi một câu ngu ngốc, tức thì ngậm miệng không nói nữa.
Hai người trong sân thi đấu bắt đầu, Thường Duyệt Duyệt dẫn đầu ra chiêu, hét lớn: "Tống Kỳ, xem chiêu!"
Năng lực phát ra âm thanh lợi hại hơn nhiều so với phát động chiêu thức, Tống Kỳ nghĩ như thế.
Tống Kỳ không thể nào sử dụng Tửu Tiên Thất Thức vào lúc này, việc lấp liếm sư trưởng và bái Túy Kiếm Tiên làm sư phụ bên ngoài là vi phạm vào điều tối kỵ trong môn phái, sẽ bị phế võ công rồi bị trục xuất khỏi môn phái của mình, Tống Kỳ đương nhiên không ngốc.
Để đối phó với Thường Duyệt Duyệt, sử dụng các chiêu thức của Thần Kiếm môn là đủ!
Một kiếm của Thường Duyệt Duyệt đâm thẳng vào giữa người, kiếm thế sắc bén, là một đòn gãy gọn dứt khoát.
Tống Kỳ không tránh cũng không né, đợi đến lúc kiếm chiêu sắp tới, mũi chân xoay một cái, nhẹ nhàng tránh đi.
Không phải cô phản ứng chậm, mà là diễn kịch phải diễn cho trọn vai, cô không thể né tránh dễ dàng như vậy được.
Tống Kỳ nhân cơ hội đó dùng chuôi kiếm đánh vào cổ tay của Thường Duyệt Duyệt, bản thân lùi lại vài bước, điều này làm cho động tác của cô trông rất vụng về.
Không ít người dưới đài thở dài, chỉ cảm thấy trận so tài này không có gì thú vị, theo cách nói hiện đại thì chỉ là hai con gà mổ nhau.
Nhưng Bạch Lạc Âm lại không nghĩ vậy, ánh mắt không ngừng rơi trên người Tống Kỳ, rất sợ bỏ lỡ bất kì hình ảnh nào.
Tay cầm kiếm của Thường Duyệt Duyệt đã bị Tống Kỳ dùng chuôi kiếm đánh trúng, hiện tại cổ tay nàng ta đang đau nhức một trận, kiếm trong tay không thể dùng lực, nhưng nàng ta không muốn như vậy đã nhận thua.
"Hây! Xem chiêu!"
Thường Duyệt Duyệt chuyển sang cầm kiếm ở tay trái, động tác không linh hoạt bằng tay phải, nhưng ít nhất là có thể dùng lực được.
Chiêu này của Thường Duyệt Duyệt có chút lộn xộn, sau khi liều mạng với Tống Kỳ vài chiêu, lúc này nàng ta mới sử dụng chiêu thức Khinh Chu Quá Vạn Sơn, chiêu này đâm trực diện giữa người, là một đòn liên trảm, vô cùng thử thách tính liên tục xâu chuỗi giữa các động tác và tính linh hoạt của người sử dụng.
Tay trái của Thường Duyệt Duyệt không linh hoạt như vậy, chiêu thức này tự nhiên giảm bớt nhiều, nhưng Tống Kỳ vẫn giả vờ chật vật đối phó, trong đầu lại nghĩ sao Thường Duyệt Duyệt có thể yếu như vậy, làm diễn xuất của cô trở nên vụng về mất rồi.
Tống Kỳ cảm thấy thời gian đã tương đối lâu nên không muốn chơi đùa nữa, dùng chiêu Vũ Lạc Phi Hoa hất thanh trường kiếm của Thường Duyệt Duyệt ra xa, trường kiếm phát động chiêu thức liên tiếp đâm xuống, buộc Thường Duyệt Duyệt phải lùi lại vài bước, nhưng người kia lại không cẩn thận ngã ngồi ra đất.
Ban đầu Tống Kỳ cũng không có ý định tổn thương nàng ta, Vũ Lạc Phi Hoa là tuyệt chiêu sử dụng các đòn đánh liên tục, nhắm chính xác vào các chỗ đại huyệt trên cơ thể con người, nếu ra tay nhanh chóng, kẻ địch ở cự li gần rất khó tránh một chiêu này.
Tống Kỳ đã giảm tốc độ ra chiêu để Thường Duyệt Duyệt có chỗ trống rút lui, ai dè kỹ năng nửa thân dưới của nàng ta quá tệ, không cẩn thận ngã ngồi ra đất.
Tống Kỳ thuận thế tiến lên, trường kiếm gác lên cổ Thường Duyệt Duyệt, cười nói: "Ngươi thua rồi."
Bạch Lạc Âm dưới đài thu hết từng cử động của Tống Kỳ vào mắt, cuối cùng nở một nụ cười hiếm hoi.
Quả nhiên là vậy.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Kỳ Tử nhà chúng ta bày tỏ: Diễn kịch thực sự rất khó!.