Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao

chương 17: 17: diệp hoài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Tuyết Tình lập tức ngăn Tô Niệm Nhi lại, cô thay đổi sắc mặt ôn hòa bình thường, hung ác liếc bạn mình một cái.

Tô Niệm Nhi trong lòng giật thót, lập tức nhận ra rằng mình đã lỡ lời, ngậm chặt miệng không lên tiếng nữa.

Vẻ mặt Vương Tuyết Tình trở lại bình thường, cô lại nói xin lỗi với người đàn ông xa lạ trước mặt, sau đó thu dọn đồ đạc xong liền quay người rời khỏi không dừng lại thêm giây nào.

Như thể cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.

Chỉ tiếc, ánh mắt Diệp Hoài sắc sảo, những thay đổi kỳ lạ cũng những lời mà cô gái tóc dài kia nói, cậu ta đã nghe không sót chữ nào.

Chỉ là lượng thông tin quá lớn, cậu ba nhà họ Diệp phong lưu một đời phóng túng bất kham, vào lúc này cũng không khỏi sững sờ.

Bất kham: không kiềm chế được

Cái gì mà "Đây chắc là cha của đứa bé xinh xắn kia?"

Đây là đang ám chỉ điều gì? Diệp tam thiếu từ khi sinh ra đã có duyên với phụ nữ bị dọa rồi.

Sẽ không lừa đảo như vậy chứ? Nếu là ý trên mặt chữ, tức là cậu ta lỡ bất cẩn lên chức cha rồi sao?

Sốc! Sốc toàn tập! Trong đời Diệp tam thiếu xinh đẹp vô song lần đầu cảm giác được cái gọi là họa lớn từ trên trời rơi xuống, đây đúng là diễn biến muốn dồn cậu ta vào chỗ chết mà!

Không được, không được, Diệp Hoài nhanh chóng bình tĩnh lại, chuyện này không thể coi thường được, nhất định phải tra cho rõ! Chuyện này có liên quan đến cuộc sống tốt đẹp sau này của cậu ta, nếu bị ông già ở nhà biết được mình có cháu trai, vậy thì đời này cậu ta sẽ phải say bye bye với mấy hồng nhan tri kỷ của mình mãi mãi mất.

Để cậu ta cả ngày chỉ quanh quẩn bên một người phụ nữ, còn không bằng để cậu ta chết đi cho rồi!

Tuy rằng vẻ mặt của Vương Tuyết Tình đã hòa hoãn lại, nhưng trong lòng cô cũng là phong ba bão táp, cái khuôn mặt tinh xảo, sống mũi, khuôn miệng kia thật sự quá giống, nếu nói là không có quan hệ máu mủ thì ai mà tin được?

Nhưng Tiểu Nguyên Triết rõ ràng là con trai của Nguyên Khê, làm sao có thể giống một người đàn ông khác như vậy? Vương Tuyết Tình suy nghĩ ngày, cả tốt cả xấu đều nghĩ qua, cuối cùng ngay cả việc như Nguyên Khê lừa bán con nhà người ta cũng đã lướt qua trong đầu một lần.

Nhưng mà từ trước đến nay cô luôn là người tâm tư cần thận, Nguyên Khê chưa bao giờ nhắc đến mẹ của Tiểu Nguyên Triết, họ cũng không biết, nhưng đoán cũng biết là sự việc không tốt cho lắm.

Nhà cô và nhà Nguyên Khê có quan hệ tốt như vậy, đương nhiên sẽ không hại cậu, trong lòng Vương Tuyết Tình cảm thấy hối hận, đều tại mình quá bất cẩn.

Cô thật lòng thích Nguyên Tiểu Triết, trong điện thoại của cô đều là dáng vẻ đáng yêu của nhóc này, vô tình bị Tô Niệm Nhi thấy được nên bị Tô Niệm Nhi truy hỏi một phen.

Tiểu Nguyên Triết được người ta thích, Vương Tuyết Tình đương nhiên là người đầu tiên vui vẻ, không khỏi nói hơi nhiều, thao thao bất tuyệt một đống thứ nào là đứa bé này ngoan ngoãn chừng nào, xinh xắn đáng yêu chừng nào...

Lần này lại còn chạm mặt Tiểu Nguyên Triết phiên bản phóng đại, thật đúng là...

Vương Tuyết Tình phiền muộn trong lòng, nhưng mà cô cũng không luống cuống, thay vào đó đi tìm Tô Niệm Nhi, dặn cô đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, tiện thể bịa ra câu chuyện về cuộc tấn công của tên đàn ông cặn bã khiến trời đất kinh sợ quỷ thần kêu khóc.

Tính cách của Tô Niệm Nhi là kiểu chị gái ngốc nghếch điển hình, nếu không thì lúc đó cũng sẽ không nhanh mồm nhanh miệng nói ra như vậy, cô vừa nghe Vương Tuyết Tình kể như vậy, cũng rất hối hận vì mình lỡ mồm, nhưng cô cũng đã thề, kiên quyết sẽ không để lộ chút gì, không để tên đàn ông cặn bã tìm được, nếu không thì hậu quả thực sự là không tưởng tượng được! Nhưng mà...!Tên đàn ông cặn bã sao lại có dáng vẻ đẹp trai như vậy chứ...!Ai, đúng là lãng phí một cái túi da đẹp....

Vương Tuyết Tình về nhà kể chuyện mình gặp phải cho Vương Khánh Niên, xong lại nói những gì cô đã làm cho ông.

Vương Khánh Niên cực kỳ không yên lòng về đứa con gái này của mình, tuy tính cách hơi trẻ con, nhưng với những chuyện lớn cũng rất có chủ kiến, việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, ban đầu cô không phản ứng kịp cũng lý giải được, nhưng sau chuyện này nhất định không thể để lộ thêm gì được nữa.

Vương Tuyết Tình lại hỏi Vương Khánh Niên: "Có cần nói chuyện này lại cho Nguyên Khê không ạ?"

Vương Khánh Niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai để bố nói với chú Nguyên để nhà họ biết."

Vương Tuyết Tình gật đầu.

Buổi tối, Vương Tuyết Tình xem hình và video của Tiểu Nguyên Triết trong điện thoại, do dự một hồi, theo lý thì nên xóa chúng đi, nhưng cô thực sự không nỡ, nhưng lại cũng không thể để lại trong điện thoại nữa, vì vậy chỉ đành phải chuyển sang thiết bị lưu trữ khác và cất đi.

Vương Tuyết Tình quả thực được coi là một cô gái chu đáo, cư xử thận trọng, làm việc cũng ổn thỏa, theo lý thuyết thì hai người họ đã xử lý ổn rồi, chỉ tiếc là, họ không biết người đối diện có lai lịch gì.

Diệp Hoài nhớ lại vẻ mặt lúc sau cùng kia của Vương Tuyết Tình, cũng biết là xuống tay từ chỗ cô gái này đoán chừng là không dễ, tuy ngoài sáng không được, nhưng trong tối cũng có rất nhiều thủ đoạn.

Không cần tốn nhiều thời gian, cậu ta đã lấy được những bức ảnh và video mà Vương Tuyết Tình đã cất giấu cẩn thận, hơn nữa còn thuận lợi chặn được tin nhắn của Vương Khánh Niên gửi cho Nguyên Ngọc Thành.

Vừa nhìn mấy hình này, cậu ta liền sợ ngây người.

Đứa bé này nếu không phải người nhà họ Diệp, cậu ta sẽ không cần làm tốn công ông già nhà mình mà tự đánh gãy hai chân mình luôn!

Gương mặt này, không cần giống đến vậy chứ!

Anh cả cậu ta chỉ thích đàn ông, nhất định không thể tạo em bé được, mà Diệp Hoài lại là một tên lãng tử phong lưu có tiếng, quả thực dễ đoán được đứa nhỏ này là từ đâu mà có.

Diệp Hoài hối hận cực kỳ, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma, cậu ta luôn cẩn thận từng li từng tí, là cực kỳ cẩn thận, sao lại có thể té ngã như vậy được?

Cậu ta nhìn chằm chằm vào mấy bức hình và video kia, đứa bé bên trong đại khái là khoảng hai ba tháng tuổi, còn là một đứa bé trắng nõn đáng yêu.

Hai ba tháng, cậu ta cẩn thận nhớ lại mấy cuộc tình ong bướm của mình, Tiểu Hồng Tiểu Hoa Tiểu Mẫn Tiểu Lệ Tiểu Khiết Tiểu Thái...!Trời ạ, rốt cuộc là ai!

Má nó, đây đúng là chơi lớn mà.

Diệp Hoài đứng ngồi không yên, lập tức đặt vé tàu đến sao Lam vào hôm sau, cậu ta muốn xem một chút mẹ, của, con, mình, là ai!

Trước khi đi cậu ta vội vàng đi tìm anh cả mình, anh cả cậu ta là một tên cuồng công việc đích thực, giờ này thì khỏi cần nghĩ, chắc chắn đang ở trụ sở chính.

Vừa đẩy của vào, anh cả cậu ta đã hỏi mà không thèm nhấc mắt lên: "Lại gây chuyện gì rồi?"bg-ssp-{height:px}

Chuyện này còn chưa làm rõ, cậu ta có bị đánh chết cũng không dám nói ra, đành phải miễn cưỡng nói: "Em phải đi xa một chuyến."

Diệp Hằng dừng công việc trên tay lại, nhìn cậu ta, hỏi: "Đi đâu?"

Diệp Hoài không dám nói ra, nhưng vẫn nói mập mờ: "Anh, anh đừng hỏi, có chút việc, là việc nghiêm túc, việc quan trọng, không phải đi chơi."

Cậu ta nói không rõ ràng, ánh mắt cũng tránh né, Diệp Hằng thấy cậu ta vậy lại cảm thấy hứng thú: "Sao vậy? Vậy là thừa nhận trước kia toàn là đi chơi hả?"

Ngày thường Diệp Hoài quen càn quấy bên ngoài, nhưng chỉ sợ cha mẹ và anh trai, bây giờ trong lòng lại có quỷ, cuối cùng cúi cái đầu phong lưu phóng khoáng kia xuống, thận trọng nói một cách nhẹ nhàng: "Em, em...!Cuối năm sẽ cố gắng làm việc không đi đâu nữa!"

Những lời như vậy phun ra từ miệng Diệp tam thiếu, đúng là làm khó cậu ta.

Trong tay Diệp Hằng có nhiều chuyện, cũng không có thời gian trêu chọc cậu ta.

Diệp Hoài đã trưởng thành từ lâu, tuy bên ngoài có hơi phóng túng ngang ngạch, vè tình cảm lại không chú ý chuyện vặt vãnh, nhưng về chính sự thì vẫn rất có chủ kiến.

Diệp Hằng cũng không lo lắng gì về cậu ta, chỉ là trước khi đi lại dặn: "Nhớ về sớm một chút, đừng có lỡ mất sinh nhật của ba."

Diệp Hoài gật đầu liên tục, lúc này mới rời đi.

Nguyên Khê không biết gì về những gì đã xảy ra trên sao Bắc Kinh xa xôi này, cậu còn đang bận rộn chuẩn bị được mùa lớn.

Dưới tình huống bình thường lúa mì có thể trưởng thành sớm hơn lúa gạo khoảng năm ba ngày, khoảng thời gian chênh lệch này thuận tiện cho việc gặt hái, đúng lúc hai loại cây không chín cùng ngày, không làm chậm trễ thời gian.

Chỉ là lần này Nguyên Khê gặp một chút khó khăn, trùng hợp là bạch tinh thạch cũng vừa chín, cho nên cậu khó tránh có hơi luống cuống tay chân.

Việc thu hoạch lúa mì có thể cơ giới hóa toàn bộ, chỉ là việc này cũng cần tốn công quan sát, nhất là đây còn là lần đầu thu hoạch lúa mì từ khi cậu tiếp quản, đương nhiên phải lưu ý hơn, không để xảy ra sai sót gì mới được.

Còn bạch tinh thạch bên kia lại tốn nhiều công nhất, nhỡ mà bất cẩn một chút thì tổn thất càng lớn hơn.

May là có Nguyên Ngọc Thành ở đó, Nguyên Khê và Nguyên Ngọc Thành đã bàn với nhau, cuối cùng quyết định để Nguyên Ngọc Thành trông coi việc thu hoạch bạch tinh thạch, nhưng lần này Nguyên Khê đã thuê thêm người, nhất định không để Nguyên Ngọc Thành xuống ruộng, Nguyên Ngọc Thành không ngăn được cũng đành phải đồng ý.

Nguyên Khê trông coi lúa mì bên kia, Triệu Chiêu nhao nhao chạy đến muốn giúp, nhưng bị Nguyên Khê cho một cái tát tát bay về, nhà Triệu Chiêu cũng đang trong thời gian thu hoạch, cậu ta không về nhà làm mà chạy đến chỗ cậu giúp thì còn ra thể thống gì.

Tuy rằng cha của Triệu Chiêu cũng không trông cậy gì vào cậu ta, nhưng mà cậu ta có thể về nhà giúp chút việc, tóm lại là người làm cha vẫn rất vui vẻ.

Nguyên Khê lại hứa hẹn thu gặt xong sẽ dạy Triệu Chiêu mấy chiêu, thằng nhóc này mới tung ta tung tăng chạy về nhà làm việc.

Hàng xóm lúc trước cùng định cư ở sao Lam của nhà Nguyên Khê, Thái Văn, biết được nhà Nguyên Khê mua trang trại liền chủ động xin đến làm việc.

Cậu nhóc này vừa thông minh vừa chăm chỉ, chẳng qua tuổi hơi nhỏ, nhưng nhà cậu nhóc đông người tiêu tốn nhiều, ngày nghỉ cậu ta đến trang trại Khánh Hòa làm việc bán thời gian, tự kiếm thêm chút thu nhập cũng tốt.

Nguyên Khê đương nhiên sẽ không từ chối, lại vì trước kia Thái Văn lo lắng chú ý đến chuyện Nguyên Ngọc Thành bị tai nạn Nguyên Khê vẫn luôn cảm kích, vì vậy cậu luôn vô tình hay cố ý chỉ dạy Thái Văn, cậu nhóc muốn học gì cậu liền dạy, đều là chuyện dễ dàng.

Nguyên Khê trước kia đã chăm sóc một đợt bạch tinh thạch, tiếc là việc tích lũy độ thành thạo của thuật trồng trọt này tăng quá chậm, lần đầu thu hoạch bạch tinh thạch, cậu còn nhận được điểm độ thành thạo, lần thứ hai này lại chỉ có điểm, thật đáng thương quá đi.

Lần này đổi thành thu hoạch lúa mì, độ thành thạo hẳn sẽ tăng lên nhiều, chỉ là lần này thu hoạch bằng máy móc nên độ thành thạo có tích lũy được không cũng là một vấn đề...

Nhưng cũng không còn cách nào khác, cây cối trưởng thành không chờ một ai, cứ lề mà lề mề thì cuối cùng sẽ làm lỡ việc thu hoạch lúa mì, kéo theo sẽ làm lỡ việc thu hoạch lúa gạo, rồi vụ thu hoạch năm nay sẽ phải dời lại hết, không có lợi chút nào cả.

Máy móc đo thuê đều là loại thông dụng, ba người công nhân cũng đã dùng quen, làm vô cùng thành thạo.

Nguyên Khê không đi xuống ruộng mà chỉ đứng bên cạnh quan sát, cái máy này so với máy gặt trước kia cậu thấy còn hiện đại hơn nhiều, hoàn toàn hoạt động theo dây chuyền, hơn nữa cũng sạch sẽ gọn gàng, tốc độ nhanh chóng.

Chỉ cần lái đến, không chỉ hạt lúa mì được thu hoạch gọn ghẽ mà ngay cả rơm cũng không rơi ra cọng nào, lại còn cực kỳ chu đáo mà xới đất lên, đợi đến vụ sau chỉ cần bón phân là được, rất là tiện.

Nguyên Khê nhìn mà động lòng, nghĩ rằng đợi đến khi có tiền, nhất quyết phải mua một bộ thiết bị đầy đủ mới được.

Bởi vì là thu hoạch bằng máy móc nên chỉ đến trưa là lúa mì được thu hoạch xong, đến chiều lại bận bịu trồng, chỉ trong một ngày là xong hết.

Mà Nguyên Khê cũng vui vẻ phát hiện ra, dù là cậu không xuống ruộng, nhưng độ thành thạo lại tăng lên khoảng điểm! Chẳng lẽ dùng máy móc và thuê người làm cũng có thể làm tăng độ thành thạo?

Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.

Ngày tiếp theo liền bắt đầu chuẩn bị thu hoạch lúa gạo, cũng làm bằng máy móc, cũng làm liền một mạch từ đầu đến cuối, sạch sẽ đơn giản, rất nhanh gọn lẹ.

Sau đó, Nguyên Khê lại đi đến mảnh đất trồng bạch tinh thạch rồi đi xuống để thu nốt phần cuối cùng, bận rộn đến khi sắc trời tối lại, bấy giờ mới thu hoạch xong toàn bộ hoa màu.

Nhìn những bông lúa mì nặng trĩu, những hạt gạo trắng như tuyết và bạch tinh thạch tràn đầy bên cạnh, Nguyên Khê mặc dù hơi mệt mỏi nhưng trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Sau khi xuất hàng thì khu trồng trọt có thể rảnh rỗi, không cần chăm chăm ở lại trông coi nữa.

Vụ này cả Nguyên Ngọc Thành và Nguyên Khê đều bận đến mức quay vòng vòng, bây giờ đã rảnh, Nguyên Khê đề nghị cả nhà ra ngoài chơi một ngày.

Từ lúc đến sao Lam đến giờ, mọi người vẫn còn chưa đi ngắm nhìn những cảnh đẹp của sao Lam đâu.

Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành tất nhiên là đồng ý, Tiểu Nguyên Triết còn chưa có quyền lên tiếng, nhưng mà bé mới có tháng, đưa ra ngoài chơi một chuyến cũng không phải vấn đề gì to tát.

Vì vậy, hôm sau Nguyên Khê đến trang trại bàn giao một chút, sau đó cả nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Chỉ là còn chưa bước chân ra khỏi cửa đã có người đến tìm rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio