Edit: Cỏ
Cái miệng rộng của Tân Tiểu La vừa mới thốt ra một câu như vậy, mông cậu ta liền bị đá một cước, cậu ta kêu ai da ai da quay lại nhìn, anh trai cậu ta lui ra thật xa, đại ca thì không thèm liếc cậu ta, cặp mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào chị dâu...
Khóe miệng Nguyên Khê giật giật, mặc dù cậu không hiểu lời của thiếu niên kia có ý gì, nhưng cảnh tượng vừa rồi cậu thấy rất rõ ràng, thiếu niên vừa mới gọi một tiếng, người đàn ông có dung mạo giống Tiểu Nguyên Triết bèn nhấc chân, chào hỏi với cái mông của cậu ta.
Động tác nhanh nhẹn lưu loát, lại còn rất thành thạo, quan trọng là, làm chuyện như vậy mà người nọ còn mặt dày bình thản, như là không có chuyện gì xảy ra...
Sau đó còn đi lên một bước, rất lịch sự vươn tay ra với Nguyên Khê, giọng nói hoàn toàn tỉ lệ thuận với gương mặt: "Xin chào, tôi là Diệp Hằng."
Diệp Hằng? Lòng Nguyên Khê khẽ động, người này tám phần là có quan hệ thân thích gì đó với tên cha hờ Diệp Hoài đây mà, nhưng người ta đã tự giới thiệu trước, Nguyên Khê cũng không thể làm ngơ được, cậu đưa tay ra, nói: "Chào anh, tôi tên Lâm Khê."
Bắt tay là phương thức chào hỏi thường gặp giữa những người xa lạ với nhau, dưới tình huống như vậy, hai người chỉ nắm nhẹ rồi buông ra.
Nhưng Nguyên Khê đưa tay ra liền bị Diệp Hằng nắm chặt lấy, nói xong người kia cũng có có ý gì là muốn buông tay ra cả.
Nguyên Khê cau mày, rút tay ra, nhưng rút mãi không ra được...!Đựu, lực tay lớn thật, Nguyên Khê phát cáu, cậu cũng không phải loại gà bệnh, do làm việc quanh năm nên lực tay của cậu cũng lớn, cậu dùng thêm chút sức, chuyển thủ thành công, bóp mạnh một cái, xong cậu nhạy bén phát hiện đối phương khẽ nhíu lại.
Ha ha, đau chưa, muốn bắt nạt ông đây thì phải gánh hậu quả ngay.
Quả nhiên, tay Diệp Hằng buông lỏng, nhưng vẫn cong môi nhìn về phía cậu, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Nguyên Khê bị hắn nhìn như vậy liền thấy không tự nhiên cho lắm, với cả nụ cười này có ý gì vậy, sao cứ cảm thấy như hắn đang nhường mình nhỉ? Phi phi, nhường cái cục kít.
Dù chỉ là động tác nhỏ, nhưng Tân Tiểu La đã nhìn thấy, trong lòng cậu ta nổi phong ba bão táp.
Không hổ là chị dâu, vừa gặp đã bắt nạt lão đại, đây chẳng lẽ...! chẳng lẽ...!là thứ gọi là đánh là thương mắng là yêu trong truyền thuyết sao? Quào, thâm ảo quá đi...!Đỏ mặt-ing.
Tân Vân Trạch đành đẩy kính, đi lên phía trước, nhìn Trương Đức Thân hỏi: "Đức Thân, vị này là khách của bố tôi à?"
Trương Đức Thân lúc này mới tiến đến, nhanh chóng giới thiệu hai bên với nhau: "Đây là ngài Lâm – Lâm Khê, là con trai của bạn cũ của Thượng tướng, chuyến này đến Bắc Kinh chơi, đặc biệt đến đây để thăm Thượng tướng."
Rồi sau đó hắn lại hướng về Nguyên Khê, nói với cậu: Vị này là Thiếu tướng Diệp - Diệp Hằng, hai vị này là con trai của Thượng tướng, Tân Vân Trạch và Tân Tiểu La."
Nguyên Khê chào hỏi từng người, động tác của Tân Vân Trạch có thể nói là hoàn mỹ, thường ngày thường dù Tân Tiểu La rất cẩu thả nhưng về mặt lễ nghi cũng không kém cạnh chút nào.
So ra thì, cái vị Thiếu tướng Diệp kia thật sự nên học hỏi cách bắt tay đàng hoàng! Nguyên Khê bĩu môi trong lòng, đúng là phí phạm một khuôn mặt đẹp trai như vậy...
Đoàn người đi vào phòng Thượng tướng Tân đi ra ngoài vẫn chưa về, Tân Vân Trạch thân là con trai cả phụ trách tiếp đãi khách, anh nói với Nguyên Khê: "Cậu Lâm, sắc trời cũng không còn sớm, chi bằng cậu ở lại dùng bữa."
Nguyên Khê nghĩ nghĩ, xong bèn gật đầu đồng ý, cậu cũng muốn nhanh chóng làm cho xong chuyện để được về sớm gặp con trai.
Lúc này Diệp Hằng cũng đưa mắt liếc Tân Vân Trạch một cái, Tân Vân Trạch ho khan một tiếng, đẩy kính lên hỏi: "Thiếu tướng...!cũng ở lại dùng bữa cơm nhạt với chúng tôi chứ?"
Diệp Hằng trả lời lưu loát nhanh gọn: "Được."
Tân Tiểu La đứng một bên cười mờ ám, nhưng nhìn đến đôi giày da đen của Diệp Hằng, lại mau chóng che miệng cười thầm.
Vừa rồi lúc chị dâu còn chưa đến, họ mời Diệp Hằng ở lại dùng cơm kiểu gì cũng không được, hắn còn từ chối nói ở tổng bộ có việc, phải đi về.
Mà bây giờ vừa thấy chị dâu muốn ở lại, hắn cũng không đi nữa...!Khụ khụ...!Chị dâu uy vũ khí phách.
Đi vào phòng, Nguyên Khê lấy quà đã chuẩn bị cho Thượng tướng Tân ra, cũng chẳng phải quà cáp tinh xảo gì, chỉ là một chút đặc sản của Sao Lam, trước khi đi Nguyên Khê cũng đã hỏi ý kiến của Nguyên Ngọc Thành và chuẩn bị quà theo ý của ông, tuy không xa xỉ lộng lẫy gì nhưng chắc chắn là hợp ý người ta.
Tân Vân Trạch nhìn rồi mỉm cười nhận lấy rồi nói cảm ơn, sau đó anh dặn người máy giúp việc đi chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối được chuẩn bị rất phong phú, người máy giúp việc làm rất tốt, riêng tốc độ đã rất nhanh, đã vậy còn biết làm rất nhiều món, rất nhiều món ăn với màu sắc lạ kỳ cũng khiến Nguyên Khê được mở rộng tầm mắt.
Cậu không kén ăn, ăn gì cũng được, hơn nữa còn vì thích nấu ăn nên cũng rất chú ý đến việc lựa chọn nguyên liệu, mặc dù vậy, khẩu vị của cậu có hơi thiên về vài vị hơn, thích ăn cay và cũng thích đồ ngọt.
Vì thế cậu rất hứng thú với một đĩa cá phi lê đỏ chót, cách làm món này rất quen thuộc, nhưng loại cá này Nguyên Khê chưa thấy bao giờ.
Thịt cá không phải màu trắng tinh mà lại hơi vàng, nhưng vị ngon cực kỳ, trơn mềm lại có tính đàn hồi, sau khi vào miệng hòa lẫn với ớt tiêu và vị nước xốt khiến người ăn không thể nào quên.
Chẳng qua hơi thật vọng một chút, thịt con cá này chưa được xử lý tốt lắm, nấu hơi quá lửa, thịt cá hơi dai, với lại xương cá cũng chưa làm sạch hết...!Nguyên Khê vừa ăn vừa thấy hơi ngứa tay, nếu để mình xuống bếp nấu món này, đảm bảo sẽ làm ngon hơn.bg-ssp-{height:px}
Tiếc là cậu chỉ có thể nghĩ vậy, đây là nhà người khác, cậu đang làm khách, sao lại có chuyện khách lại xuống bếp nấu cơm được.
Nhưng Nguyên Khê vẫn không nhịn được hỏi: "Đây là cá gì thế? Vị ngon thật đấy."
Câu hỏi của cậu liền khiến Tân Vân Trạch và Tân Tiểu La phải suy ngẫm, ở đây toàn là những đại thiếu gia được cơm bưng nước rót, sao mà biết được mấy thứ này, bình thường nhớ được tên món ăn đã giỏi lắm rồi, còn chúng làm từ cái gì thì sao biết được.
"Cá yamaso, là đặc sản của Sao Yamaso, chất thịt tươi mềm, ăn ngon lắm đúng không?" Diệp Hằng ngồi cạnh Nguyên Khê, nghe thấy Nguyên Khê hỏi, hắn trả lời rất tự nhiên.
Nguyên Khê gật đầu liên tục: "Đúng là rất ngon."
Diệp Hằng nói tiếp: "Nhưng không nên coi thường loại cá này, mặc dù chất thịt tươi mềm, nhưng nó lại có lớp vảy cứng như tường đồng vách sắt, hơn nữa sức đánh trả cũng rất lớn, không dễ bắt, vì thế giá cả của nó cũng không thấp."
Nguyên Khê vừa nghe liền cảm thấy cực kỳ hứng thú, cậu là một người địa cầu, là một tên nhà quê chính hiệu, vừa nghe có loại sinh vật kỳ lạ hiếm thấy này hai mắt liền sáng lấp lánh.
Diệp Hằng điềm tĩnh gắp một đũa rau xanh ngắt lên, loại rau cải này có hình dạng rất đặc biệt, giống như cánh hoa vậy, nhưng lại có màu xanh biếc, vô cùng mới lạ.
Hắn gắp vào trong bát của Nguyên Khê, nói tiếp: "Nếm thử món này đi, rau hoa diệp, là đặc sản của Sao Bách Hoa, mùi vị tươi mát, nhất là sau khi ăn nhiều món dầu mỡ cay nóng rồi ăn một miếng thì vị càng ngon hơn."
Nguyên Khê nhanh chóng gắp lên bỏ vào miệng, chớp mắt có một cảm giác lạnh như băng quét qua đầu lưỡi, món hoa diệp này vừa vào miệng là tan ra, lúc đầu cậu ăn nhiều món cay nóng, trong miệng hơi tê, nhưng bây giờ lại có cảm giác mát lạnh khiến vị giác thức tỉnh trong nháy mắt, thoải mái không nói nên lời.
Nguyên Khê quay sang nhìn Diệp Hằng, tán thưởng: "Ăn ngon thật đó."
Diệp Hằng nhìn cậu một cái, khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Hoa diệp là món đặc sản của Sao Bách Hoa, nơi đó là thiên đường của thực vật, thực vật có thể ăn được chiếm đến %, là một tinh cầu rất đẹp..."
Nguyên Khê nghe vậy hai mắt liền sáng lên, nhìn Diệp Hằng không chớp mắt.
Mà Tân Tiểu La và Tân Vân Trạch ngồi một bên hóng hớt cũng hoảng sợ đến mức đũa cũng sắp rơi xuống đất.
Tân Tiểu La: Tui fck, sớm biết lão đại là thiên tài, không ngờ lại thông thái biết nhiều như vậy, đúng là một quyển bách khoa toàn thư di động!
Tân Vân Trạch nội tâm luôn thận trọng nghiêm túc chững chạc cũng đầy kinh ngạc: Anh bạn, người khác không biết chẳng lẽ tôi không biết chắc, chắc chắn bây giờ cậu đang kết nối với trí não của Tinh Vân đúng không! Dùng "Tinh Vân" để dỗ vợ vui vẻ, chuyện này thật sự không có vấn đề gì sao?
Nguyên Khê không biết rõ chân tướng ăn bữa cơm này vui vẻ ngoài dự kiến, hơn nữa cũng đổi mới cái nhìn của cậu với Diệp Hằng một cách sâu sắc, từ đầu cậu cảm thấy người này có hơi ngang ngược quá đáng, nhưng không ngờ lại thông thái như vậy, hơn nữa lúc trò chuyện cũng rất hài hước thú vị, người này đúng là rất tuyệt! Cộng điểm, nhất định phải cộng điểm!
Còn việc sau này hầu bao của Diệp Hằng đổ máu vì đổi mới chương trình bổ sung kiến thức sinh vật học địa lý học gì đó cho bà mai "Tinh Vân", chuyện này sẽ nói sau...
Dùng bữa xong, Thượng tướng Tân cũng đã quay lại.
Thấy Thượng tướng Tân, Nguyên Khê lại thấy khá là bất ngờ, Tân Vân Trạch người cao vóc dáng thon dài, dung mạo anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hơi quá nghiêm túc nghiêm nghị, mà Tân Tiểu La có thể là do nguyên nhân tuổi tác, thấp hơn một chút, gương mặt nhìn qua thì mi thanh mục tú, khá là đáng yêu.
Nhưng hai người này vẫn được coi là hai anh đẹp trai chính thống, còn Tân Thụy An...!Khụ, thực lòng mà nói thì không phải thô kệch bình thường.
Thân hình ông cao to, tuổi đã gần sáu mươi nhưng vẫn cường tráng, một đầu tóc ngắn cứng cáp, lông mày rậm, ánh mắt thâm thúy, sống mũi rất cao, thực ra nhìn kỹ lại thì cũng có hình bóng của anh em nhà họ Tân, nhưng lại bị bộ râu quai nón che mất cái vẻ đẹp trai kia.
Hơn nữa vì chinh chiến quanh năm, lệ khí toàn thân không thể nào che giấu được.
Ông vừa bước đến liền cười lớn, giọng nói vang dội, nhìn thấy Nguyên Khê thì bắt tay cậu rồi nói: "Con trai, để cháu đợi lâu rồi."
Đầu tiên Nguyên Khê bị cái giọng oang oang của ông làm cho chấn động, sau đó lại bị chấn động bởi sự nhiệt tình này, cậu gắng gượng bình tĩnh lại rồi mới nói: "Cháu chào chú Tân ạ."
Tân Thụy An vỗ vỗ vai cậu nói: "Tốt tốt, đến, ngồi xuống nói chuyện với chú."
Nguyên Khê đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Tân Thụy An.
Điều mà Tân Thụy An quan tâm nhất là vợ chồng Nguyên Ngọc Thành, vì vậy ông hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến hai người họ, Nguyên Khê kể từng chuyện một, cậu nói năng rõ ràng, nói không nhanh không chậm, trên mặt lại vốn mang ý cười, nói chuyện rất được lòng người khác.
Người khác thì vẫn khá ổn, sự chú ý đều nằm trên nội dung lời nói, còn sự chú ý của Diệp Hằng lại khác.
Hắn nhìn chằm chằm Nguyên Khê, nhìn đôi mắt cong cong của cậu, nhìn khóe miệng mang ý cười, còn có lúm đồng tiền mờ mờ trên má, trong lòng không khỏi thấy hơi ngứa.
Dung mạo Nguyên Khê cũng không tính là quá xuất sắc, nhất là đối với nhà họ Diệp vốn nổi tiếng về ngoại hình thì lại là cách xa một quãng.
Nhưng nhóc này dáng dấp rất được, làn da không trắng lắm mà là màu lúa mì khỏe mạnh, hơn nữa còn mượt mà tinh tế, hưm...!Diệp Hằng hồi tưởng một chút, cảm giác tốt cực kỳ.
Lần đầu Diệp Hằng và Nguyên Khê gặp nhau, kể ra thì cũng khá gay cấn.
Dù Nguyên Khê không nhớ bất cứ thứ gì, nhưng Diệp Hằng lại nhớ rất rõ ràng..