Chuyện ở nhà, Thước Nhạc và Khúc Phàm ở tinh cầu khác không biết. Họ đi vài ngày, đi tới nơi nhất định phải đi qua trên đường tới Thánh Thành, một thành thị mà tu chân giả và người thường cùng tồn tại, thành Kiếm Cốc.
Tòa thành thị này gọi là Kiếm Cốc, thực tế nếu nhìn nó từ trên không nó ở trong sơn cốc sẽ tựa như thanh kiếm được đặt ở đó vậy. Thành thị nằm giữa sơn cốc.
Địa hình như vậy vốn cũng không thích hợp xây thành, nếu muốn tấn công, vậy đầu tiên chỉ cần bịt kín cửa cốc, vây thành là xong. Nhưng trăm ngàn năm qua, thành thị này chưa từng bị tấn công, cũng bởi vì sự tồn tại của nó là vì phục vụ cho tu chân giả.
Thành Kiếm Cốc hai ngàn năm trước là nơi giao dịch duy nhất của người thường và tu chân giả, khi đó con người không thể tiếp xúc với tu chân giả, cho nên sự tồn tại của thành Kiếm Cốc rất quan trọng.
Lưu truyền đến bây giờ, thành thị sắp tiến sâu vào trong khe núi, con người và tu chân giả cứ vậy cùng tồn tại.
“Tu chân giả nơi này không được phép sử dụng pháp thuật, tu chân giả cũng không thể làm người thường bị thương, trừng phạt rất lớn.” Lăng Tiêu giới thiệu cho Thước Nhạc và Khúc Phàm bên cạnh.
Thước Nhạc cảm thấy hứng thú nhìn hai bên đường, thế mà trên đường rao bán pháp khí, kiếm tiên, tài liệu… Bọn họ mới lần đầu tiên nhìn thấy.
“Con phố này dài bao nhiêu?” Khúc Phàm đi trước nhìn thấy, cả con đường tựa như không có giới hạn vậy.
“Nó kéo dài từ khe cốc này đến khe cốc kia, hoàn toàn thông suốt, do Kiếm cốc chủ nói. Các ngươi nhìn kia, hai bên có những con đường nhỏ, mặt sau còn rất nhiều. Nơi này coi như là khu giao dịch lớn, diện tích hơi nhỏ chút thôi, nhưng cũng không kém Thánh Thành là mấy. Hơn nữa có trấn áp ở trên, người thường và tu chân giả bước vào đây thì không khác nhau là mấy, không ai dám gây chuyện ở đây.”
Thước Nhạc nhìn những quán nhỏ hai bên ngã tư đường, cảm thấy rất hứng thú. Mấy người tìm một khách điếm để đồ đạc vào đó rồi đi ra, mấy đồ đệ dọc đường đi cũng đã có thêm hiểu biết. Thước Nhạc để họ cầm theo ngọc bội cũng không sợ chuyện gì, để họ tự du ngoạn, cứ đi theo hai người họ lại có chút hạn chế.
Hai người ra khỏi khách điếm, đi lên khu phố. Đường nơi này rất rộng, hai bên đều bày rất nhiều quầy hàng nhỏ, nếu không phải quần áo khác biệt, họ còn tưởng đang đi dạo chợ đêm ở quê nhà. Chờ thật sự nhìn kỹ, không khó nhận ra có vài tu sĩ cũng bày quán.
Dạo qua mấy quầy hàng, Khúc Phàm dừng lại trước quầy hàng của một nam nhân râu dài. Quầy hàng của hắn rất lớn, không bày trên mặt đất mà là một chiếc bàn lớn. Người này là tu sĩ, bàn kia của hắn là một món pháp khí.
Khúc Phàm cầm lên một thanh tiểu đao từ trên bàn, “Thứ này bán sao?” Nam nhân nhìn hắn một cái, vươn tay huých bàn, mặt bàn co duỗi một chút, trước mặt hai người xuất hiện hai chiếc ghế dựa.
“Một ngàn nguyên tinh trung giai.” Nam nhân nói.
Khúc Phàm lắc đầu, đặt tiểu đao xuống, “Quá đắt.” Chỉ là pháp khí sơ cấp, bọn họ cũng chẳng dùng đến làm gì. Nam nhân cũng không nói gì, tiếp tục nhìn sạp hàng.
Thước Nhạc thấy thú vị, ngồi xuống nhìn những thứ trên mặt bàn. Thứ đồ cổ quái ly kỳ nào cũng có.
Ủa, Thước Nhạc đột nhiên cảm giác được sinh mệnh lực trên sạp hàng, lát sau lại biến mất.
Thử cảm nhận cẩn thận lại, đó là một chuối phật châu. Cậu vươn tay cầm viên phật châu kia lên, một năng lượng sinh mệnh cực nhỏ khiến cậu cảm nhận được.
“Đây là gì vậy?” Thước Nhạc không nhịn được hỏi.bg-ssp-{height:px}
Nam nhân kia giương mắt nhìn thoáng qua, “Đây là mộc châu tử kim đàn, là một món phật khí, hẳn là vật thượng cổ. Phật tu vốn đã hiếm, mà mộc châu tử kim đàn này cũng là đồ tốt, đeo theo trên người có thể tĩnh tâm ngưng thần, trừ tâm ma. Nếu người thích thì năm trăm nguyên tinh trung giai.”
Thước Nhạc nghe xong lấy năm trăm nguyên tinh trung giai trên người cho hắn.
Thước Nhạc cũng biết về gỗ tử kim đàn, thuộc loại cổ đàn mộc thượng cổ, có tác dụng tĩnh tâm. Thời thượng cổ, tu chân giả, tiên nhân đều thích sử dụng gỗ tử kim đàn làm thành đồ mang theo bên người, lúc tu hành làm ít mà công to. Trên Trái Đất cũng có gỗ tử đàn, chỉ kém gỗ tử kim đàn một chữ nhưng khác biệt rất lớn. Gỗ tử kim đàn trời sinh pháp khí, dù không đẽo gọt gì cũng đã có tác dụng nhất định.
Tuy nhiên, thứ trên tay Thước Nhạc lại không hẳn chỉ là gỗ tử kim đàn thông thường, nó hẳn là được khắc từ một cây tử kim thần đàn. Nó còn là một hạt thần thụ, hẳn đã từng sống tại thần giới Thần Thụ trong truyền thuyết.
Cảm giác này tuyệt đối sẽ không sai. Thước Nhạc rất mẫn cảm với thực vật, hơn nữa mộc châu tử kim thần đàn này còn có chút ý thức. Phỏng chừng không biết bao nhiều năm về trước, thần thụ bị đẽo thành tràng hạt, lúc đó nó có lẽ chỉ một một gốc cây nhỏ nhưng đã có được ý thức. Sau khi thành tràng hạt, nó lại tập trung chút thần lực trong này. Người làm ra nó hẳn là cao thủ phật tu, sử dụng tràng hạt này tu hành, đã mang đến chút sự sống cho nó.
Thước Nhạc cầm tràng hạt trên tay trầm tư, trái tim lại đập nhanh liên hồi. Nếu thần thụ này nhìn đơn thuần từ góc nhìn của thức vật, đã có được sự tồn tại siêu việt như kim liên. Nếu cậu làm sống lại thần thụ, hẳn sẽ có giúp ích đối với cậu. Thần thụ sống lại có thể ảnh hưởng tới cậu không, sẽ xuất hiện bất ngờ thế nào? Cậu có chút do dự.
“Sao vậy?” Khúc Phàm thấy mặt Thước Nhạc lúc trắng lúc đỏ.
Thước Nhạc khẽ nhấp môi truyền âm cho Khúc Phàm, nói lại những gì cậu đang nghĩ.
Khúc Phàm nhìn hạt châu kia, cũng ngẩn ngơ, “Thật quá khéo rồi.”
Thước Nhạc sửng sốt, quả rất khéo, nhưng nếu thứ này mà không có được năng lực cảm ứng thực vật như cậu thì vốn chẳng thể phát hiện ra được, năng lực cảm ứng của cậu có thể nói mạnh nhất trên thế gian này, “Có lẽ thật là trùng hợp mà thôi.”
Khúc Phàm quay đầu hỏi nam nhân kia, “Ta có thể hỏi tràng hạt này có được bằng cách nào không?”
Nam nhân kia nhìn Khúc Phàm, nghĩ nghĩ, “Ta có được hạt châu này đã rất nhiều năm, có được khi tới vùng đất hỗn loạn. Khi đó ta tới đó lịch lãm, cửu tử nhất sinh, cuối cùng có được nó. Ngoài tác dụng tĩnh tâm ra cũng không có tác dụng nào khác.”
Khúc Phàm và Thước Nhạc liếc nhau, đứng lên rời đi. Nếu hắn ta thật sự có được nó từ vùng đất hỗn loạn vậy hẳn cũng có thể giải thích được.
Mấy ngày đi đường, hai người cũng được Lăng Tiêu nói cho rất nhiều kiến thức về đại lục, trong đó vùng đất hỗn loạn là ly kỳ nhất. Mấy ngàn năm trước, nơi đó xuất hiện tin tức tiên khí xuất thế khiến cho tu sĩ trên đại lục đua nhau tiến tới, kết quả đột nhiên xảy ra vụ nổ lớn, những tu sĩ có mặt đều biến thành cát bụi. Cũng chính lúc đó, việc tu hành trên đại lục cũng rất suy thoái. Tuy nói sau đó cũng từ từ khôi phục về thời kỳ huy hoàng nhưng phương pháp tu hành của mọi người cũng bị thay đổi. Thậm chí những tu sĩ may mắn sống sót năm đó cũng bị ảnh hưởng, không tới trăm năm cũng lần lượt lìa đời, còn vài tu sĩ thì đều lánh đời không xuất hiện. Dần dần tu sĩ cũng đã quên đi cách tu hành trước đó, mà nơi đó cũng trở thành vùng đất hỗn loạn.
Lăng Tiêu cũng không biết nhiều về chuyện này, những chuyện kể trên cũng chỉ do hai người suy đoán từ lời của hắn ta.
Vùng đất hỗn loạn nổ tung có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến linh khí ở thế giới này thay đổi. Chuyện này cũng liên quan đến họ, mục đích của kim liên càng thêm khó lường.
Hạt châu này rốt cuộc có nên dùng hay không?