Cuộc nói chuyện hôm đó không tiếp tục nữa, Thước Nhạc và Khúc Phàm vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hai người cũng ăn ý không ra ngoài tìm manh mối, mà như đang đi du lịch, xem hết một lượt các thành thị đặc biệt ở đây. Nhưng ba đồ đệ lại không hề ra ngoài, đều rất nghiêm túc tu hành.
Thước Nhạc rất mong ngóng đứa bé, mỗi khi màn đêm buông xuống, cậu đều tám chút chuyện con gái nhà mình sau này sẽ như thế nào với Khúc Phàm. Thậm chí còn cùng nhau phác họa nên hình ảnh của con gái, trong đó mang theo đặc điểm của cả hai, đáng yêu chết đi được.
Bé rất ngoan, coi như Miu Miu nhu thuận trước kia vẫn khiến Thước Nhạc cảm thấy có chút mệt nhọc, nhưng cô con gái này lại không hề như vậy, Thước Nhạc không cảm thấy có chút nào không thoải mái. Cậu cứ luôn miệng nói với Khúc Phàm, vẫn là con gái tốt, biết thương ba. Cậu nhất định phải nuôi nấng ra thục nữ đáng yêu. Đám nhóc trong nhà kia đều quá nghịch, chẳng bớt lo được. Tuy nhiên lại nói tiếp, nhỡ con gái lớn rồi bị thằng nhóc nào đó câu đi mất thì sao giờ? Nghĩ như vậy Thước Nhạc lại có chút tức, sợ con gái bị tổn thương, nói với Khúc Phàm, nếu không chúng ta nuôi con rể từ bé đi.
Khúc Phàm cũng không còn những cảm xúc ngày hôm đó, khi Thước Nhạc nói tới những chuyện này thì cũng sẽ phụ họa, cũng rất chờ mong.
Có điều trong lòng hai người nghĩ sao lại khó mà nói được, hai người lần đầu tiên giấu đi những suy nghĩ trong lòng.
Người tấn công họ hôm đó hẳn là người Thanh Vân môn, nhưng Khúc Phàm phát hiện công pháp của Thương Minh Tử khác với mấy Nguyên Anh kỳ khác. Không biết vì sao, những người đó cũng không xuất hiện nữa, Khúc Phàm nghĩ họ đang mưu tính gì đó đi. Nếu không chọc vào họ nữa thì cũng không cần truy cứu làm gì, quá phiền.
Rất nhiều chuyện không phải bạn không muốn dây vào thì chuyện đó cũng né bạn ra. Qua mười ngày từ sau ngày hôm đó, Khúc Phàm và Thước Nhạc nhận được một tấm thiệp mời, cũng vì món đồ kia.
Khúc Phàm nhíu mày, “Đồ kia không phải không thể để lộ ra sao? Họ sao còn để cả thiên hạ đều biết chứ?”
Thước Nhạclắc đầu, “Ai biết.”
Hai người cũng chẳng muốn dây vào chuyện này, hiện họ còn rất nhiều chuyện phải lo lắng nữa đó. Cho nên, Khúc Phàm trả lại thiệp mời cho người đưa tới, “Chúng ta lại không biết các ngươi nói tới vật gì, cũng chưa từng cướp đoạt. Nếu không tin vậy cứ đấy đây, ta tiếp.” Nói xong, Khúc Phàm lập tức tỏa ra khí thế của mình. Lúc này cũng không cần che dấu thực lực nữa, họ vốn chẳng cần nhìn vẻ mặt ai, cũng không phải chịu người khác sắp đặt.
Sau đó, Khúc Phàm đột nhiên thư sướng, so với việc cứ đắn đo, không bằng làm rõ ra.
Hành động này của hắn khiến cả Thánh Thành chấn động. Từ khi nào Thánh Thành lại có được cao thủ như vậy chứ? Đây là thực lực thế nào? Tựa như đã muốn tiến vào cảnh giới Tiên nhân?
Những người đó lập tức trầm mặc, vốn không thể đấu lại thực lực như vậy.
Ba ngày sau, Long Thủy các nghênh đón ba vị khách.
Trong ba ngày này cũng không phải không ai đến đây, nhưng hai người cũng không muốn tiếp xúc nhiều, không muốn liên hệ, bọn họ có chút phản cảm với thế giới này. Thậm chí, cũng chẳng có quá nhiều hảo cảm đối với tu sĩ nơi này.
Tuy nhiên sau khi họ cảm nhận được ba vị khách đó thì liền đón vào. Mặc kệ ba vị khách này do Lăng Tiêu mang đến, hay còn vì nguyên nhân rằng nơi này vậy mà có ba tu chân giả, tu chân giả Xuất Khiếu kỳ thật sự.
Lăng Tiêu lại giới thiệu hai bên với nhau. Khúc Phàm nhận thấy Lăng Tiêu đã bắt đầu tu luyện, hơn nữa còn tu luyện bộ công pháp mà Thước Nhạc cho hắn. Vậy cũng rất khó rồi, bởi công pháp này là luyện chân nguyên lực, đây là một bộ tu thần quyết vô cùng đầy đủ, từ tu chân đến tu tiên, thậm chí còn cả bước cuối cùng đột phá Thần Giới nữa, mỗi bước đều vô cùng đầy đủ. Chỉ cần có bộ công pháp này, Lăng Tiêu vốn không cần sư phụ dạy dỗ. Một bộ công pháp vô cùng hoàn mỹ. Có điều không ngờ hắn lại quyết đoán như vậy, bộ công pháp này là bộ công pháp duy nhất có thể tu hành thuận lợi ở thế giới này, bởi những linh khí cần khi tu luyện hoàn toàn sẽ được sinh ra từ chính cơ thể hắn. Nhưng tiến bộ rất từ từ.
Hắn thực sự tu luyện, nên Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng lại càng thêm quý hắn. Quay lại Kiếm Tông, Lăng Tiêu hẳn sẽ gặp được nhiều loại công pháp tốt cơ mà.
Người đến ngoài Lăng Tiêu còn bốn người nữa, một là Thánh kiếm Mẫn Thương, không cần nói, chỉ cần nhìn ngoại hình cũng biết quan hệ giữa hắn và Lăng Tiêu, ba vị còn lại đều là tu chân giả Xuất Khiếu kỳ, đều là người của Kiếm Tông.bg-ssp-{height:px}
Hai bên giới thiệu xong, trong phòng lập thức có khoảng lặng, Thước Nhạc cúi đầu nhìn ngón tay mình, tựa như chẳng chút hứng thú với mấy người đối diện.
Khúc Phàm lại có hưng trí muốn đánh giá họ, một lúc sau thì vào đề chính, “Ta muốn biết vùng đất hỗn loạn đã xảy ra chuyện gì, sao có thể tiến vào?”
Có đôi khi, càng trực tiếp lại càng dễ đạt được mục đích. Tuy rằng không nói rõ nhưng mỗi người đều hiểu, sao họ lại tới đây?”
Mấy người thoáng nhìn nhau, một lão nhân trong đó nói ra nguyên nhân.
“Chuyện này đều do một tấm bản đồ mà thành.
Không ai biết tấm bản đồ kia xuất hiện từ lúc nào. Tương truyền bản đồ kia là động phủ của tiên nhân. Mà động phủ tiên nhân thì hấp dẫn đến mức nào, hẳn ai cũng đoán được. Mọi môn phái tu chân đều muốn tranh giành, bởi vì quá kịch liệt, các môn phái lớn không thể không hợp tác với nhau. Đến khi tìm được động phủ tiên nhân, vậy thì phải tự xem vận khí của bản thân có thể tìm được thứ gì.
Chỗ đó nằm trong vùng đất hỗn loạn, vào lúc đó vẫn chưa được gọi là vùng đất hỗn loạn, lúc đó được gọi lĩnh vực của thần. Tinh cầu này sở dĩ có thể phát triển nền văn minh tu chân đến mức như vậy cũng bởi vì lĩnh vực của thần. Cứ cách trăm năm, lĩnh vực của thần lại mở ra một lần, người có duyên có thể tiến vào Thần Giới khi mà thời không mở ra, theo đó có thể có được thần khí, đây là chuyện mà ai cũng kỳ vọng. Nhưng tấm bản đồ kia lại chỉ về phía lĩnh vực của thần.
Các môn phái lớn phái tinh anh tới lĩnh vực của thần. Sau đó xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được. Chúng ta chỉ thấy lĩnh vực của thần nổ tung, khí hỗn loạn sinh ra, toàn bộ linh khí trên tinh cầu chuyển hóa thành bảy loại năng lượng. Gió lốc trong vùng đất hỗn loạn có thể phá tan mọi thứ, mọi người chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài.
Bảy loại năng lượng kia được gọi là thần lực, người có thể tu luyện ngày càng ít, tu sĩ sinh ra cũng không thể phi thăng.” Mắt ba người tràn ngập ủ rũ, sự thật chính là như vậy, bởi loại thần lực này nổ tung khiến họ không cách nào giữ lại linh lực, tiêu tán trong thời gian cực ngắn. Mà những tu chân giả cũng toàn bộ tiêu tán.
“Làm cách nào tới vùng đất hỗn loạn?”
Trưởng lão kia lắc đầu, “Muốn tới vùng đất hỗn loạn chỉ còn cách tìm được tấm bản đồ kia thôi. Thực tế, tấm bản đồ kia chính là chìa khóa, chỉ dùng nó mới có thể tìm được cửa vào.”
“Bản đồ kia đâu?”
Trưởng lão nhìn Khúc Phàm, “Bản đồ vốn do Kiếm Tông ta bảo quản. Hơn hai mươi năm trước, bản đồ bị một đệ tử Kiếm Tông lấy đi, còn tìm được vùng đất hỗn loạn, sau đó lại xảy ra vài chuyện, bản đồ cũng không rõ tung tích. Vốn chúng ta đều cho rằng bản đồ bị đệ tử đó lấy đi, nhưng ba năm trước, tấm bản đồ lại xuất hiện, vẫn từ Thánh Thành lộ ra. Chúng ta tuy đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được.
Thời gian trước, Thanh Vân phái ba đại đệ tử tới vực sâu, ở đâu đó tìm được bản đồ. Nhưng tiếc lại mất trên đường về. Những người đó chỉ nghĩ là bản đồ kho báu, nào biết đó là bảo đồ ra vào vùng đất hỗn loạn.”
Khúc Phàm nghe vậy thì cau mày. Hắn luôn nghĩ rằng ai cũng có thể tới vùng đất hỗn loạn nữa cơ, không ngờ lại phiền như vậy. Sớm biết thế thì lúc ở vực sâu kia đã đoạt tấm bản đồ kia luôn cho rồi, hiện hay rồi, bản đồ mất, người ta còn nghi là mình trộm.
“Có manh mối gì không?”
Mấy người đều lắc đầu, “Thanh Vân môn nghĩ bản đồ ở trên người các ngươi.” Bọn họ biết bản đồ không ở trên tay hai người họ, bởi vì với hai người đã đạt tới cảnh giới như vậy thì chẳng cần lén lút làm gì.
Hiện họ cũng rất muốn tìm được tấm bản đồ kia, họ so với bất kỳ ai đều hy vọng thế giới sẽ khôi phục lại bình thường. Đã rất lâu không có ai phi thăng, dù là Mẫn Vân nhìn được thần dụ, hay bọn họ tự dự ngôn, tất cả đều hướng về hai người trước mặt, đều thể hiện hai người họ có thể giải quyết chuyện này. Đây có lẽ là hy vọng cuối cùng của họ. Những người còn kiên trì như họ thật sự quá ít, họ cũng không thể chờ lâu hơn được nữa.