Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thước Nhạc đang ở trong cơ thể quái vật hấp thu năng lượng, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Năng lượng trong cơ thể nó rất thuần túy, cơ thể Thước Nhạc vốn không thể hấp thu nhanh được. May mà sau đó Kim Liên hợp làm một thể với cậu, cậu có thế tùy ý chi phối, cũng có thể hấp thu năng lượng này. Nhất là đóa hoa sen thứ năm, tuy Thước Nhạc có thể sử dụng đóa hoa sen thứ năm để tấn công nhưng nó vẫn rất yếu ớt, lần này cũng là cách tăng thực lực.

Quái vật lúc này đã không thể lo được Khúc Phàm đang ở bên ngoài, nó bắt đầu tranh đoạt năng lượng trong cơ thể với Thước Nhạc, nó có thể đồng hóa năng lượng bên ngoài nhưng lại không cách nào đối phó với đóa hoa sen thứ năm có cùng loại năng lượng với nó được, chỉ có thể giằng co với Thước Nhạc.

Thời gian qua đi, đã hơn một năm trôi qua kể từ khi họ tới vùng đất hỗn loạn. Thế giới bên ngoài cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thế giới này vốn là một tinh cầu tu chân, hơn nữa còn là một tinh cầu tràn ngập linh khí nữa, chỉ nhìn chỗ quặng tinh thạch mà Thước Nhạc và Khúc Phàm tìm thấy ở Tàng Sơn là có thể nhận ra, tinh thạch nơi này cũng rất nhiều.

Thế giới này trước kia cho dù là năng lượng gì cũng bị quái vật chuyển hóa thành thần lực, bảy loại năng lượng thuộc tính bất đồng lan tràn mỗi nơi trên thế giới này, thời gian dài cũng ngưng kết thành tinh thạch, chính là nguyên tinh. Nhưng bản thân năng lượng cũng không dung hợp được năng lực chuyển đổi, cho nên, trong khi quái vật đang dốc sức tranh đoạt năng lượng trong cơ thể với Thước Nhạc, linh khí mới được sinh ra.

Tu chân giả phát hiện khi mình hấp thu năng lượng, trong cơ thể sẽ phát hiện một loại năng lượng mới. Nếu nói bảy thần lực đều là năng lượng vô cùng thuần túy, vậy linh khí chính là năng lượng hỗn độn vô thuộc tính. Qua một thời gian thích ứng, họ cũng có thể hấp thu nó, hơn nữa còn càng thêm giúp ích với việc tu hành của bọn họ. Mà điểm tệ duy nhất là công pháp của họ không còn thích hợp để hấp thu linh khí nữa, chân nguyên lực ngưng tụ trong cơ thể ít vô cùng.

Tiếp đó, các trưởng lão trong các môn phái tu chân lớn đều lần lượt xuất hiện, dạy chút phương pháp tu luyện vốn có của môn phái cho mọi người, để cho nhóm vãn bối bắt đầu tu luyện. Mà cơ hội khiến cho người trong giới tu hành trở về với con đường tu chân cũng bởi vì Kiếm trưởng thượng tổ phi thăng. Đây là việc lớn của giới tu chân. Thực tế vị lão tổ này đã bước vào Đại Thừa kỳ, hắn cũng là người duy nhất của có chuyển hóa thần lực thành linh khí. Lại nói, thần lực và linh khí cũng coi như là năng lượng căn nguyên của nhau, chuyển hóa lẫn nhau cũng không phải chuyện khó. Nhưng bởi vì quái vật khống chế, nên mới trở nên khó khăn, ít người có thể làm được. Giống như Samba tới Trái Đất, dưới sự dạy dỗ của Khúc Phàm cũng dễ dàng làm được.

Vị lão tổ này cũng có cơ hội phi thăng, nhưng vì những vãn bối trong môn phái, hắn mới lưu lại, vẫn luôn tìm kiếm phương pháp. Mà chuyện lần này cuối cùng cũng có kế quả, hắn cũng không dám nấn ná nữa, nếu còn chờ tiếp sợ sẽ không vượt qua thiên kiếp được.

Chuyện này kích thích rất nhiều, bí mật năm đó cũng lộ ra, mọi môn phái đều bắt đầu tìm kiếm công pháp để thay đổi. Họ hiện đã biết, không thể phi thăng cũng không phải vì họ không đủ thực lực, mà phương pháp tu hành của họ có vấn đề. Cải cách bắt đầu.

Khúc Phàm ngồi xuống cách quái vật không xa, cảm ứng với Thước Nhạc cho hắn biết cậu hiện tại rất an toàn. Hơn nữa quái vật hiện giờ ngoài lúc đầu phản ứng mạnh thì giờ không chút động đậy. Thân thể thất thải tựa như một chiến kén lớn, hơi rung động như trái tim của con người.

Khúc Phàm đột nhiên mở mắt, khóe miệng đột nhiên lộ nụ cười, nhưng có lẽ bởi cả năm nay đều giữ vẻ mặt lạnh lùng nên cười lên có vẻ cứng ngắc. Hắn đứng lên, trên người rơi xuống đầy bụi.

Cơ thể quái vật đột nhiên vỡ vụn, vài mảnh vụn rơi ra, trên đó có chứa bảy đóa hoa sen màu vàng.

Khúc Phàm cười tiến lên, chưa tới hai bước đã thấy trên tay Thước Nhạc ôm một đứa bé đi ra.

“Thắng?”

Thước Nhạc cười gật đầu, “Ừm, thắng.” Đưa hai tay lên, nâng đứa trẻ ra ngoài, “Nhìn bảo bảo nhà mình đi này.”

Khúc Phàm vươn tay nhận lấy, đứa nhỏ có vẻ đã ba, bốn tháng, rất đáng yêu, trắng trẻo sạch sẽ, nhìn hắn rồi đôi môi nhỏ nhắn cười rất ngọt, cứ a a a, tay nhỏ kéo kéo tay hắn, đánh lên mặt hắn.

“Đây là?” Không trách Khúc Phàm nghi ngờ, hắn không có cảm ứng gì với bảo bảo, cũng không biết bé sinh ra như thế nào?

“Anh dùng thần dịch lực cảm nhận bé đi.” Thước Nhạc cười cười.

Dùng chút thần dịch lực dò xét, mắt lập tức trợn tròn, “Sao lại như vậy, sao anh lại thấy bé như là sơ giai thần vậy, cơ thể cũng vậy.”

Thước Nhạc gật đầu, “Những năng lực mà đóa hoa sen thứ sáu có được đều được bé hấp thu, hơn nữa thêm tác dụng của Tùy Tâm quả, trời sinh đã có thần cách. Hơn nữa, trước đó em vẫn luôn tranh giành năng lượng, lúc bé sinh ra cũng hấp thu không ít mới thành ra như vậy. Bé vừa sinh ra em đã đưa bé vào không gian thứ hai, bé vẫn luôn ngủ say, chỉ vừa tỉnh dậy thôi.”

Khúc Phàm nhìn bé đang vỗ đi vỗ lại trên người hắn kia, nhất thời cảm thấy trời ạ, bé hiện như vậy chẳng khác gì trẻ con cầm búa lớn chơi đùa, sau này phải thật cẩn thận mới được.

Hai người rời khỏi vùng đất hỗn loạn, chờ sau khi họ rời đi, cơ thể tựa như khí cầu kia từ từ co lại, cuối cùng chỉ còn độ lớn chưa tới một mét, một đóng bùn bảy màu rực rỡ, bò trên mặt đất.

Mất năng lượng nó cũng không chết nhưng nó cũng không thể làm gì, trong lần chiến đấu cuối cùng, ngay cả năng lực dung hợp cũng biến mất luôn, hiện cũng chỉ là một con thú cấp thấp nhất. Kỳ thật, nó cũng vốn chỉ là một kẻ ký sinh, một con thú hay thay đổi vật chủ ký sinh. Thước Nhạc ở trong cơ thể nó lâu như vậy, tất cũng hiểu rõ về nó, cho nên cũng không lo lắng, thả cho nó con đường sống đi. Cho dù là Kim Liên cũng chưa từng muốn tiêu diệt nó, nó chỉ bị tư tưởng đen tối của con người điều khiển mà thôi.bg-ssp-{height:px}

“Thước Quả học trưởng!”

Nghe được tiếng gọi phía sau, Quả Quả quay đầu lại thấy một nữ sinh, hơi quen mặt, nhưng không nhớ là ai, “Học muội, có chuyện gì vậy?”

Nhìn học trưởng mặc chiếu áo T-shirt màu vàng nhạt, quần bò dài, bộ dáng sạch sẽ, nho nhã, mặt nữ sinh hơi đỏ lên, thanh âm nói chuyện càng thêm ôn nhu, “Học trưởng, em học năm nhất khoa văn học, Lâm Nhã Lệ ạ. Là như vậy, em nghe nói học trưởng từng học hội họa ở Pháp. Em muốn đại diện cho hiệp hội mỹ thuật tạo hình mời học trưởng tham dự đội vẽ thực vật vào ngày nghỉ, năm nay chúng em định tới Thái Sơn.”

“À, em ở hiệp hội mỹ thuật tạo hình?”

“Dạ, học trưởng. Em giờ là phó hội trưởng hiệp hội mỹ thuật tạo hình.”

Cậu lắc đầu, “Thật xin lỗi, hè năm nay anh có kế hoạch rồi, sợ không thể nhận lời mời của các em.” Quả Quả cười xin lỗi.

Vẻ mặt Lâm Lệ Nhã hơi cứng lại, “Học trưởng, bọn em lần này chỉ đi vào cuối tuần thôi, mọi chi phí đều do hiệp hội chi trả, cơ hội rất hiếm có, hy vọng học trưởng nghĩ lại.”

Quả Quả lại lắc đầu, “rất rất xin lỗi, thật sự không có thời gian mà.”

“Học trưởng…” Nữ sinh vừa định nói thêm gì nữa, đột nhiên một nam sinh tiến lại, “Quả Quả, nấn ná gì thế, mau về dọn đồ, người nhà đều đang chờ đó.” Nói xong, lấy tấm thiệp mời trên tay Quả Quả, tay kia thì kéo cậu đi.

Quả Quả chỉ có thể nhìn cô đầy xin lỗi.

“Anh vội vậy làm gì? Em còn chưa nói xong nữa mà.”

“Có gì đâu, nếu em muốn đi vẽ phong cảnh, trong nước hay nước ngoài cứ chọn, anh đi với em, đi với họ làm gì chứ?”

“Em cũng đâu muốn đi~”

Hai người đi càng ngày càng xa, lưu lại Lâm Nhã Lệ với sắc mặt xấu xí.

“Nhã Lệ, em làm gì ở đây vậy?” Lại một nữ sinh khác đi tới, thấy Thước Quả và Lôi Bằng Phi đã đi xa, “Ủa? Đó là Thước Quả và Lôi Bằng Phi, em quen hai người họ à?”

Lâm Nhã Lệ quay đầu, lại lộ vẻ tươi cười, “Trương học tỷ cũng quen họ sao? Em hôn nay muốn thay mặt câu lạc bộ mời Thước học trưởng tham gia buổi vẽ thực vật. Anh ấy dù sao cũng là hội viên danh dự của câu lạc bộ mà.”

“Ha ha, nhất định không mời được nhỉ?” Trương Tĩnh cười hiểu rõ, “Thước Quả ấy, cậu ta sẽ không tham gia những hoạt động như vậy, lúc trước tham dự câu lạc bộ mỹ thuật tạo hình cũng vì trường thôi. Cho tới giờ cũng chưa từng tham dự, chị nhớ rồi, em là phó câu lạc bộ nhỉ? Giỏi quá đi.” Trương Tĩnh cười cười, cũng không định nói nhiều. Lâm Nhã Lệ mới năm nhất, rất xinh, còn được bầu làm hoa hệ, trước kia cũng tham dự mấy cuộc thi mỹ thuật tạo hình trong nước cho nên mới được chọn làm hội phó. Đương nhiên, xinh đẹp như vậy nhất định sẽ nổi tiếng, cũng chính bởi vậy mới có người cố ý bảo cô ta đến mời Thước Quả. Đây vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành, sợ rằng sẽ bị mất mặt.

Lâm Nhã Lệ cũng đã nghĩ tới chuyện này, hôm nay tới đây cũng vì bị mấy học tỷ khích tướng, bản thân cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi. Nhưng cô cũng không giận, cười, ôm lấy cánh tay Trương Tĩnh, “Trương học tỷ, Thước học trưởng hình như rất giỏi, chị kể em nghe chút đi.”

“A, cũng không có gì để nói, bình thường ở trường cũng rất im ắng, chỉ là người như cậu ấy đâu có thể không khiến người ta chú ý cho được.” Trương Tĩnh nhìn hai thân ảnh đã đi xa, thở dài. Thước Quả và Lôi Bằng Phi đều là người nổi bật trong trường, đến đâu cũng là tiêu điểm. Nhưng hai người rất ít khi tham gia các hoạt động trong trường, mà hai người họ lại rất thân thiết, nghe có người nói họ có quan hệ kia, nhưng không biết thật giả.

Quay đầu nhìn Lâm Nhã Lệ, cười cười, “Em đừng phí công trên người cậu ta.” Lắc đầu không nói nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio