Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

chương 124

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua hồi lâu hai người mới ngừng cười, khỉ con lông vàng nhẹ bước hai bước cũng không thấy hai người có phản ứng gì, cười nịnh tiêu sái bước lại gần, kết quả hai người lại nhìn thấy nó vui vẻ như thế.

Khỉ con này cũng không sợ nữa, ném đi gậy cờ trắng trong tay, đi tới bên cạnh cách hai người khoảng hai mét, nhìn nhìn Khúc Phàm, cuối cùng vẫn hơi nhích về phía gần Thước Nhạc. Lần Khúc Phàm thuấn di đến trước mặt nó kia khiến cho nó hơi sợ.

Vươn tay đưa cành trái cây tới, Thước Nhạc nhận lấy, đây là một loại trái cây chưa từng gặp qua, hình dáng hơi giống việt quất xanh nhưng màu sắc là màu đỏ rực rỡ. Thước Nhạc vặt một quả xuống, lau lau đưa vào trong miệng, vị chua loét đắng ngắt lập tức tràn đầy khoang miệng Thước Nhạc, “Phi phi….” Thước Nhạc nhanh chóng nhổ ra.

“Khẹc khẹc… khẹc khẹc…” Quay đầu nhìn qua, khỉ con kia đang lắc đầu sung sướng.

Thước Nhạc khẽ động, nắm nhóc nghịch ngợm kia trong tay. Đám lông vàng kia lập tức cứng ngắc, nhưng không chạy trốn, chỉ đem hai tay che mắt, lộ ra khe hở len lén nhìn cậu, khóe miệng cũng cứng ngắc luôn.

“Mày rất đểu đó.” Thước Nhạc cười, xoa xoa đầu tiểu Hoàng mao.

Khỉ con nhìn Thước Nhạc cười cười thì cũng biết người này không trách nó, lấy tay xoa xoa đỉnh đầu, khẹc khẹc hai tiếng, ý bảo Thước Nhạc buông nó ra.

Vừa rồi Thước Nhạc đã thử kiểm tra, nhóc này không có linh thức, nó chỉ hơi thông minh chút thôi. Tuy nhiên, tế bào trong cơ thể nó chứa không ít linh khí, nói vậy, nhóc này hẳn là ngày ngày sinh hoạt trong thiên khanh. Bản thân khỉ đã là động vật linh trưởng, trí tuệ cao hơn so với những động vật khác, lại sinh sống lâu ngày ở nơi có linh khí nồng đậm, bản thân nó cũng rất bất phàm, tư chất vô cùng tốt, nếu tu luyện thời gian dài hẳn có thể tu luyện thành yêu, trong lòng đã sớm tính rằng nếu nhóc này đồng ý thì sẽ mang nó đi.

Khỉ con nhảy xuống mặt đất, đi đến trước bàn kháng, trộm nhìn thử Khúc Phàm, thấy hắn cũng không quá khắt khe, nở nụ cười nịnh nọt, hái xuống một trái cây từ cành cây, trộm nhìn Khúc Phàm, vèo—ném vào trong rượu.

Trái cây kia không lớn, sau khi rơi vào chén rượu, bên trong toát ra làn khói màu đỏ, không lâu sau cũng chỉ còn dư lại lớp vỏ. Khỉ con bưng ly lên, nhìn trái nhìn phải, rồi dường như lấy lòng đưa cho Khúc Phàm. Sau đó lại thả một quả nữa vào cái chén khác, sau đó đưa cho Thước Nhạc, còn ngồi xuống bên cạnh cậu, xem ra muốn nhìn cậu uống vậy.

Thước Nhạc thấy nó như vậy cũng không đành lòng, cúi đầu nhìn chén rượu, vốn rượu trái cây màu đỏ nay đã biến thành màu đỏ thẫm, mùi hương trái cây càng đậm đà, uống thử một ngụm, một mùi hương trái cây thơm nồng nhanh chóng tan ra, rượu tiến vào trong cơ thể, linh khí tản ra, vô cùng thơm ngon.

“Rượu ngon…” Khúc Phàm uống rượu kia, mắt hơi sáng lên. Hắn với Thước Nhạc cũng không phải người mê rượu, bình thường cũng chỉ uống chút rượu trái cây, chút bia mà thôi. Vốn rượu trái cây dùng nước hồ cùng trái cây trong không gian làm ra đã rất ngon rồi, nhưng giờ lại bỏ thêm loại quả màu đỏ này, lại càng ngon hơn.

Hơn nữa, qua thật lâu hương vị này cũng không tiêu tan, “Nhóc nè, đây là quả gì vậy? Thế mà có thể nhưỡng rượu.”

Khẹc khẹc kẹc… khỉ con dùng hai tay khua không ngừng, hình như muốn dẫn hai người theo.

Thước Nhạc lắc đầu, “Ăn xong rồi hẵng đi. Lại đây, cho mày…” Thước Nhạc lấy một bát nhỏ từ không gian ra, đặt bên cạnh bàn kháng, để khỉ con có thể ăn cùng.

Khẹc khẹc… khẹc khẹc…khỉ con khoa tay múa chân ra hiệu Thước Nhạc đưa cho nó đôi đũa.

“Nhóc con này thật thông minh.” Khúc Phàm nhìn tiểu Hoàng mao cầm chiếc đũa học một lúc đã biết dùng, không nhịn được khen một câu. Khỉ con kia nghe được lời Khúc Phàm, có hơi đắc ý gắp một miếng thịt gà, kết quả còn chưa kịp đưa đến miệng đã bị rơi mất.

“Ha ha…” Khúc Phàm cười gắp cho nó một cái chân gà, “Ta lần đầu tiên biết khỉ cũng có thể ăn thịt đó nha.”

“Cũng không ngạc nhiên lắm, chúng nó là động vật ăn tạp mà, gì cũng muốn ăn một chút.”

Hai người một khỉ ăn cơm xong rồi hai người đi theo tiểu Hoàng mao tới một nơi cách không xa thiên khanh, đó là một sơn động ở cách đó không xa. Cửa động có một cây thân gỗ cao khoảng một mét rưỡi, thân cây tựa như cây bồ đề, lá cây cong cong, gốc cây có hình dáng rất đẹp, tráng kiện, phần eo gốc cây tán ra, tán cây bành trướng thành hình viên cầu, hình dáng uốn lượn của thân cây thật giống như bước ra từ trong tranh vẽ khiến hai người cảm thấy kỳ quái.

“Không biết là cây gì nữa?”

Thước Nhạc cười cười, “Em cũng không biết, tư liệu trước kia cũng chưa từng thấy qua, có lẽ là loại cây nào đó biến dị.”

Hai người thử quan sát gốc cây này thì cứ cảm thấy quái quái, thật giống như tự bản thân nó lựa chọn hình dạng trưởng thành mà đặc biệt tạo thành hình dáng như vậy. Tuy rằng trong không gian của Thước Nhạc cũng có không ít những cây cối mang hình dáng khác nhau, tựa như trong biển Tinh Túc có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có khá nhiều đá tảng, mà cây cối mọc trên đó đều có hình thù kỳ quái, nhưng chúng nó đều do vấn đề hoàn cảnh mà được tự nhiên nhào nặn thành, mà cây này lại không giống như vậy. Nơi nó sinh sống không có bất cứ chướng ngại nào mà là một mặt cỏ bằng phẳng.

“Nhóc nè, hai người chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mày đi cùng với chúng ta nhé?” Đối với loại động vật sắp có linh trí như vầy, Thước Nhạc không muốn cưỡng ép, giữa người với nhau có duyên số, không thể cưỡng cầu.

Khẹc khẹc kẹc… khỉ con chỉ chỉ sơn động bên cạnh, vèo—chạy vào trong đó.

Không biết nhóc kia đi làm gì nhưng Thước Nhạc cảm thấy nó hẳn đồng ý cùng bọn họ rời đi.

Quả thực không lâu sau, khỉ con đã đi từ trong động ra, trên lưng còn mang một bao nhỏ, hai người nhìn nó như vậy, lại rất vui vẻ, không biết nó học ai mà có thể đóng gói đồ đạc như vậy.

“Nếu nhóc đi cùng chúng ta, vậy cây này cũng chuyển vào trong không gian thôi.”

“Ừm, em cũng nghĩ vậy, nếu nhóc con không đi theo chúng ta, vậy thì chiết hai nhánh cây cũng được nhưng giờ thì tốt lắm.” Việc thu lại liền giao cho Khúc Phàm, Thước Nhạc ngồi xuống hỏi khỉ con, “Nhóc nè, nếu đã trở thành thành viên của gia đình vậy thì sẽ đặt tên cho mày. Nhìn bộ lông trên người mày màu vàng óng ánh như vậy, vậy gọi là Vàng đi nhé. Tốt lắm, Vàng có thể cho chúng ta xem bảo bối của mày không?” Thước Nhạc rất hiếu kỳ, nhóc này sẽ cất giữ những thứ thế nào.

Vàng chớp chớp mắt, buông bao nhỏ xuống, Thước Nhạc liếc mắt liền nhận ra là một chiếc áo t-shirt, có thể là do du khách ném ở gần đây. Cờ trắng làm ra trước đó hẳn là được xé từ trên này xuống, nhóc này thật thông minh thế nhưng còn biết thắt nút. Vốn cậu nghĩ bảo bối của nhóc này cũng chỉ là chút quả dại thôi, hiện tại lại không như vậy. Ở đây có năm khối ngọc thạch, một miếng linh chi khoảng mười lăm năm, một chiếc đồng hồ, ừm vẫn còn chạy được, còn dây đồng hồ bằng da thì đã hỏng rồi, có thể do du khách làm rơi. Còn có thêm vài thứ thượng vàng hạ cám khác nữa, viên đá xinh đẹp mang theo mùi hương của cỏ cây.

Thước Nhạc cười cười, thằng nhóc này quả thật rất biết thu nhặt, mấy khối ngọc thạch kia được nó tìm thấy trong hang đá, bên trong thạch khanh có nhiều linh khí, xung quanh sẽ bắt đầu sản sinh ra ngọc thạch, có điều thằng nhỏ này thật biết tìm, tuy không quá tốt nhưng cũng rất hiếm có.

“Hắc-cây này nhiều rễ quá đó.” Ngay khi Thước Nhạc xem xét đám bảo vật, Khúc Phàm đã đào được rất nhiều, phần lớn rễ cây lộ ra, thế mà còn lớn hơn so với tán cây.

“Ừm cây này rất bất phàm.”

“Đi đi—không cần em.” Khúc Phàm thấy cậu muốn tiến lại giúp đỡ liền nói.

Mặc dù trong không gian của Thước Nhạc chỉ cần một nhánh cây cũng có thể sống lên, nhưng loại cây đặc biệt như vậy vẫn nên có càng đầy đủ càng tốt, đừng thấy cây này nhỏ nhưng lượng linh khí nó hấp thu không ít đâu.

Thước Nhạc cười cười đi tới trước mặt Vàng, nhìn nó bắt đầu đóng gói hành lý, nhanh chóng cản lại, “Vàng, bỏ thứ này đi, cho mày cái này đựng.” Thước Nhạc lấy ra một chiếc túi nho nhỏ có hình khỉ con từ không gian ra, chỉnh lại chút dây lưng, buộc trên người nó, sợ nó bất cẩn đánh rơi, Thước Nhạc chỉnh dây buộc lại thật nhỏ, buộc lại, rất hợp. Đây vốn là thứ mà cậu làm để đựng đồ ăn vặt cho bọn nhỏ, lúc trước mua cho Quả Quả liền mua thêm mấy cái, giờ thì cả đám cũng chỉ có một đứa dùng, những đứa khác có không gian, để đâu đó cũng quên luôn.

Dạy Vàng cách sử dụng khóa kéo, thằng nhóc học rất nhanh, Thước Nhạc dạy một lần liền biết cách dùng, đặt bảo bối của mình bên trong, hai không gian, còn dư một. Thước Nhạc lấy ra mấy viên kẹo, đưa nó để vào. Vàng vui không thôi, vui vui vẻ vẻ chạy hai vòng, còn chạy đến trước mặt Khúc Phàm khoe khoang một chút, tựa như trẻ con ấy.

Khúc Phàm đã đào toàn bộ rễ cây ra, nhìn thật khiến người ta rung động, chiếc rễ dài nhất cũng hơn mười mét, to như đầu ngón tay, “Cây này em cứ đặt trên mặt đất thôi cũng được, nhìn bộ rễ cũng biết nó hấp thu rất nhiều.”

Thước Nhạc gật đầu, đưa nó vào không gian. Đã sớm chuẩn bị xong trong không gian, trồng trên hòn đảo nhỏ trên biển Tinh Túc, đó là một hòn đảo hoang, trên đó trống trơn. Thước Nhạc trồng chút long tu thảo trên đó, linh khí rất đậm. Lúc trước là vì muốn tu luyện nên mới loại bỏ hết mọi loại cây, hiện tại nơi này tràn ngập linh khí chưa dùng tới.

Đảo kia cũng rất chính quy, chỉ có một sườn núi, cây này liền đặt trên đỉnh núi, trồng xong, Thước Nhạc thấy lá của nó hơi xanh lên, cũng không quản nữa.

“Đi thôi, vốn còn muốn tối sẽ tới núi Thái Bình, hiện tại hơi muộn rồi.”

“Không sao, cùng lắm thì đêm nay lại ở bên ngoài thêm một đêm.” Khúc Phàm có hơi ái muội nhìn qua Thước Nhạc.

Thước Nhạc liếc trắng mắt, “Đi—chúng ta đã ở bên ngoài nhiều ngày vậy rồi, cũng nên đến Tống gia thôi.”

“Yên tâm, tốc độ của anh nhanh lắm.”

Khúc Phàm ôm Thước Nhạc, Thước Nhạc ôm Vàng, hai người một khỉ dùng tốc độ rất nhanh rời đi. Ban đầu, Vàng còn hơi sợ ôm lấy tay Thước Nhạc, nhưng lúc sau lại trở nên hưng phấn.

Lúc chạng vạng, bọn họ đi vào một nguồn nước cách núi Thái Bình không xa, thấy điều kiện môi trường bên này khá tốt, buổi tối hạ trại luôn ở đây. Mặc dù dọc đường bay rất nhanh, nhưng nếu gặp được phong cảnh xinh đẹp, họ cũng sẽ dừng lại ngắm nhìn.

Buổi tối không ăn thịt nướng, Thước Nhạc lấy từ không gian ra một chiếc nồi lớn, nhớ tới bánh ngô nấu canh cá ăn trong lần đi du lịch đó, lấy ra một con cá chép Hoàng Hà một cân rưỡi, nấu lên. Lần này không có người ngoài, Thước Nhạc dùng nước hồ nấu, vừa sôi, mùi hương liền bay rất xa. Ban đầu, Vàng còn giúp Thước Nhạc làm này kia, nhưng chờ mùi bay ra, Vàng liền ngồi xổm trên tảng đá, trông ngóng nhìn nồi canh, nước miếng chảy ròng ròng.

Ngô nhà trồng nên rất ngon, lại thả thêm một chút nữa vào nồi. Nồi này vẫn là nồi lớn dùng để mổ lợn ngày trước, rất lớn.

“Có người đến—“ Vốn Khúc Phàm vào rừng tìm chim non, xem thấy có tìm được cả nhà chim hay không rồi đưa luôn vào không gian. Sau khi phóng thần thức ra thì phát hiện có mấy người đang đi về phía họ.

“A… nơi này mà có người sao? Nếu không chúng ta vào không gian đi.” Thước Nhạc nhìn nồi canh trước mặt.

“Không cần, bọn họ cách không xa lắm, mùi vị trong nồi đều bay rất xa, anh thấy họ dường như coi nơi này là đích mà tới. Nếu thu vào lại càng khiến người ta nghi ngờ, như vậy, em lấy ra một bộ thiết bị cắm trại đi.”

Thước Nhạc nghe vậy lấy ra một cái lều, những thứ khác cũng lấy ra không ít, dù sao cũng là đồ chuẩn bị lúc cắm trại dã ngoại lúc trước.

Khúc Phàm vừa dựng lều xong, hai người đã nghe thấy tiếng nói chuyện cách đó không xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio