Yên yên!!!”
Lúc Ngôn Diễm Yên vừa đi vệ sinh, đang chuẩn bị trở lại lớp học, sau lưng đột nhiên có tiếng gọi hắn.
A, người gọi Ngôn Diễm Yên là nhi tử đã lâu không gặp của cậu… mới kì lạ!
“… Quý Không?” Ngôn Diễm Yên có chút không tin mở trừng hai mắt, đã tới một tháng cậu không liên hệ với Quý Không, không nghĩ tới Quý Không sẽ xuất hiện trước mặt cậu. Hơn nữa nếu cậu không nhầm, Quý Không hẳn là muốn cắt đứt quan hệ với cậu nha, sao bây giờ nhìn bộ dáng Quý Không vẫn giống như là rất quen thân với cậu?
Không, Ngôn Diễm Yên, Quý Không căn bản không nói muốn cắt đứt quan hệ với ngươi a!!
“ Yên yên, đã lâu không gặp a!! Ta muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng là không thấy điện thoại, ta lại không nhớ rõ số điện thoại của cậu, hơn nữa ta đi Italy, không có cách nào liên lạc với cậu, thật xin lỗi!!” Quý Không túm lấy hai tay Ngôn Diễm Yên, mắt đẫm lệ rưng rưng nói, bộ dáng muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu đáng thương.
“ A…” Ngôn Diễm Yên trợn tròn mắt, Quý Không đây là, không phải muốn cắt đứt quan hệ với cậu sao?
“ Không thể tha thứ cho ta sao?” Quý Không giống như muốn khóc lên, Ngôn Diễm Yên lắc đầu,
Ai, cha con sao có thể giận nhau a…
Không, Ngôn Diễm Yên, nếu ý nghĩ này của ngươi bị Quý Không biết được, hắn tuyệt đối sẽ khóc cho ngươi xem!
“ Thật sự là quá tốt rồi!!” Quý Không đột ngột nhào tới làm Ngôn Diễm Yên bất ngờ không đứng vững té lăn trên mặt đất.
“ Đau…” Ngôn Diễm Yên mím môi, tuyến lệ vì phản xạ với đau đớn mà rơi ra một giọt nước mắt, giọt nước mắt này làm cho Quý Không sững sờ đến mức quên đứng dậy khỏi người Ngôn Diễm Yên.
“ Các ngươi cản đường ta!” Một giọng nói tràn ngập từ tính vang lên trên đỉnh đầu của Ngôn Diễm Yên và Quý Không, nhìn theo tiếng nói, ra là Giang Bách Huy.
Con ngươi màu đen của Giang Bách Huy sâu không thấy đáy, tay trái cầm một quyển sách đặt trên vai, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Quý Không đang đè lên người Ngôn Diễm Yên, Quý Không nhìn ánh mắt trừng của Giang Bách, lập tức phản ứng bò dậy từ trên người Ngôn Diễm Yên, sau đó không cam chịu liền trừng lại.
Giang Bách Huy nhìn Ngôn Diễm Yên vẫn đang ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Lý Hưu Xuyên chuẩn bị đem Ngôn Diễm Yên kéo lên thì hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm mà đi qua sát bên họ, bộ dáng khinh thường là Quý Không phải hung hăng cắn răng.
“ Người này là cái gì nha!” Quý Không bất mãn nhếch miệng.
“ A Yên, cậu có khỏe không?” Lý Hưu Xuyên cẩn thận nâng Ngôn Diễm Yên dậy khỏi mặt đất, xem ra Ngôn Diễm Yên ngã không nhẹ.
“ Ân” Ngôn Diễm Yên vuốt vuốt eo có chút bị trật, gật đầu cảm ơn.
“ A… yên yên…” Quý Không lúc này mới kịp phản ứng, sau đó hai mắt lại đẫm lệ lưng tròng nhìn Ngôn Diễm Yên, làm cậu cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ngươi là ai?!” Lý Hưu Xuyên dứt bỏ thái độ yếu đuối, hung tợn chỉ vào Quý Không, thái độ đột nhiên biến hóa này làm Quý Không hoàn toàn sửng sốt. “ Ngươi chẳng lẽ không biết A Yên có bao nhiêu gầy sao?? Ngươi chính là muốn bắt nạt cậu ấy a!?” Lý Hưu Xuyên đứng trước mặt Ngôn Diễm Yên bày ra một bộ gà mẹ bảo hộ con, một tay hắn chống eo, một tay chỉ vào Quý Không, ngữ khí vô cùng tức giận.
Đương nhiên, Lý Hưu Xuyên mỗi lần biến thành cá tính táo bạo thì cũng không có lúc nào không tức giận a. = =
“ Ta không có!” Quý Không mang vẻ mặt bi thương phản bác lại “ ta chỉ là quá kích động khi nhìn thấy yên yên mà thôi!”
Quý Không đang rất hối hận, hắn không ôn nhu săn sóc được a, hơn nữa có lúc lại còn thôi lỗ, nhưng tình cảm yêu thích của hắn với yên yên nhất định mạnh hơn nhiều so với người khác a.
“ Yên yên!? Cái tên đáng ghét gì vậy? Xem ra ngươi chính là đại thiếu gia mười ngón tay đều không dính nước! Luôn không thèm đếm xỉa đến tâm tình của người khác a!!” Lý Hưu Xuyên tiếp tục rít gào, Ngôn Diễm Yên ở phía sau hắn mang vẻ mặt mờ mịt, rốt cục bọn họ đang muốn nói gì a…
“ Ta không có!” lần này Quý Không thật sự muốn khóc, từ nhỏ đến giờ, không có ai nói hắn như vậy a!
“ Ngươi có! Hừ!” Lý Hưu Xuyên bĩu môi, lôi kéo Ngôn Diễm Yên đi về phòng học “ A Yên… chúng ta trở về phòng học a, chuyện này… thực xin lỗi, vừa rồi lại không kiểm soát được… đó là bạn của cậu sao?” Đi chưa đầy hai bước, Lý Hưu Xuyên lại khôi phục bộ dáng thật thà phúc hậu, làm cho người ta tưởng người vừa muốn bạo phát kia giống như là ảo giác.
“ Ân… có thể coi là vậy a!” Một nhi tử mười phần hoạt bát a – dĩ nhiên đầy chỉ là suy nghĩ của Ngôn Diễm Yên, Quý Không cũng không hề thừa nhận!bg-ssp-{height:px}
“ Yên yên! Hiện tại ta học ở lớp ban ! Sau khi tan học ta tới tìm cậu!!!” Quý Không không thèm đếm xỉa đến tầm mắt người ngoài, ở đằng sau Ngôn Diễm Yên hô lớn, Ngôn Diễm Yên quay đầu không nói gì thêm mà chỉ mỉm cười với hắn.
A a a a a!!! Yên Yên cười với hắn a a a!!!
Quý Không trở nên kích động cực độ, ý nghĩ theo đuổi Ngôn Diễm Yên càng gia tăng, còn về mẹ hắn? Cho dù là mẹ ruột cũng không thể ngăn cản con trai theo đuổi tình yêu của mình a!!!
Quý mẫu ( cắn khăn tay): Ngươi chết không có lương tâm!
“ A Yên? Sau khi tan học thật sự chờ hắn đến tìm cậu?” Lý Hưu Xuyên ngồi trước Ngôn Diễm Yên, quay đầu lại hỏi.
“ Nếu như hắn thật sự tới.” Ngôn Diễm Yên khoát khoát tay không thèm để ý, mười hai ban a, cách ban một xa như vậy, nếu quar thật đứng chờ Quý Không thì cậu có khả năng sẽ đi làm muộn a.
Vì tiền thưởng chuyên cần… Nhi tử, không đúng, là Quý Không, thật xin lỗi.
Ngôn Diễm Yên không tự giác sờ sờ sau lưng, vừa rồi ngã thật đau a. Thầy giáo bước vào cho nên Lý Hưu Xuyên ngồi phía trên không có nhìn thấy động tác của Ngôn Diễm Yên, nhưng ngồi phía sau cậu là Giang Bách Huy lại thấy được rõ ràng.
Sau khi tan học, Ngôn Diễm Yên hỏi xong mấy vấn đề, từ văn phòng trở lại lớp học liền phát hiện trên mặt bàn của mình đặt một lọ rượu đánh ngã.
Gì vậy? Rượu đánh ngã? Đây là cái gì a? Dùng để uống sao?
…
Ngôn Diễm Yên cầm đánh ngã rượu nhìn chằm chằm thật lâu, nhìn Lý Hưu Xuyên đã chạy đi đâu không rõ liền xoay người nhìn Giang Bách Huy ngồi phía sau hỏi.
“ Giang Bách Huy, cậu biết ai đặt thứ này trên bàn ta không?”
“…”
Hắn không trả lời, Ngôn Diễm Yên cũng không hy vọng nghe được hắn trả lời, cho nên chỉ có thể rối rắm nhìn bình rượu đánh ngã.
Là ai nhàm chán như vậy, mang theo rượu đánh ngã còn đặt trên bàn cậu a, là trò đùa dai ư?
Ồ, Có sách hướng dẫn sử dụng?
Ngôn Diễm Yên mở hướng dẫn sử dụng mới hiểu ra, đây là người tốt đưa cho cậu bôi eo nha.
Là ai được nhỉ?
Giang Bách Huy nhìn Ngôn Diễm Yên xem bản thuyết minh đến chăm chú liền cầm theo cuốn sách chính hắn cũng không biết viết bằng ngôn ngữ của quốc gia nào đi ra khỏi phòng học, chính xác, cứ như vậy quang minh chính đại trốn học.
Ngôn Diễm Yên vẫn còn đang suy nghĩ bạn bè ít ỏi của cậu có ai tốt bụng đưa cho cậu một lọ rượu đánh ngã?
“ Ông nội, ta đã chiếu cố người mà ông muốn ta xử sự tử tế, ngài còn muốn thế nào nữa!” Giang Bách Huy cầm điện thoại đứng trên sân thượng, bất mãn nói vào điện thoại, thì ra là ông nội hắn a, hiệu trưởng trường.
“ Gì? Bảo ta cười? Ông đừng nói đùa!” Giang Bách Huy khó chịu cúp điện thoại.
Hắn cũng muốn ở chung thật tốt với những người khác… nhưng mà…
Nhưng mà…
Hắn không làm được a…