Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không biết rõ cậu vượt qua một tuần lễ này như thế nào, nhớ rõ tựa hồ có nhân viên công tác của chính phủ đến an ủi thuận tiện hỏi thăm một chút cậu có muốn tới viện phúc lợi hay không lại bị cậu cự tuyệt. Chỉnh lý lại di vật và tài sản của cha mẹ cũng không yên lòng, đối với việc cha mẹ đều là cô nhi, không có thân thích cậu tỏ vẻ có thể tiếp nhận.
Cứ như vậy, cậu mỗi ngày đều vô thức ăn thức ăn bên ngoài, động tác rõ ràng nhất chính là xin nghỉ ở nhà học tập.
May mắn là cậu không có quên đi tri thức trong trường học, nếu không một tuần lễ sẽ không thể đem tri thức cấp hiểu rõ.
Buổi sáng bảy giờ tỉnh lại, Ngôn Diễm Yên phát hiện hôm nay là trung thi.
Chuẩn bị bút máy, mực đen, thước kẻ…, mặc đồng phục xong Ngôn Diễm Yên cầm đồ lên đường, mặc dù cách thời gian bắt đầu thi còn hơn hai giờ, nhưng Ngôn Diễm Yên cảm giác mình không muốn ngốc ở căn nhà trống rỗng này.
Quá yên lặng.
Đi đến dưới lầu, mua sữa đậu nành và bánh bao, ăn xong bữa sáng, không đếm xỉa tới những ánh mắt tràn ngập xót thương, lúc người khác muốn cũng cậu nói gì đó, cậu rời đi, nhưng không có người chỉ trích cậu không lễ phép. Mà cậu chũng chỉ là không quen nhiều láng giềng khi còn trẻ mà thôi.
Loại chuyện thương tâm thống khổ này, thật lâu trước đây cậu cũng đã thử qua, hiện tại cậu chỉ còn bất đắc dĩ, còn có vô lực.
Chầm chậm đi bộ tới trường thi, vừa vặn tám giờ rưỡi, cậu đi vào phòng học, đi tới chỗ ngồi mà cậu cơ hồ muốn quên mất, sau đó lại bắt đầu ngần người.
“Hắc, xin chào!” Khi cậu ngồi ngẩn người, thiếu niên ngồi phía trước xoay người đối mặt với cậu chào hỏi.
“Ta là cấp M Quý Không, mục tiêu là cấp trọng điểm A trung! Ngươi thì sao?”
M trung xem như là trường cấp trung đẳng, thậm chí có chút thấp, tuy nhiên không phải là không có người thi đỗ trung học trọng điểm, nhưng thật sự rất ít ỏi, cơ hồ ba năm mới có một hai người thi đậu. Nhưng Ngôn Diễm Yên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt tràn ngập sức sống trước mặt, cảm giác mình tựa hồ trẻ lại không ít.
Thật muốn có một đứa con như vậy… (Uy, tiểu Yên… Ngươi lúc này mới a! a!)
“ Ta là S trung Ngôn Diễm Yên, mục tiêu giống ngươi.” Ngôn Diễm Yên mỉm cười, hồi đáp. Nhìn thấy bạn học rất có sức sống, Ngôn Diễm Yên sau thời gian dài không tiếp xúc với mọi người cảm giác có chút buông lỏng.
Quý Không ngẩn người, sau đó nở nụ cười.” Ha ha, nụ cười của ngươi rất đẹp a, vừa rồi làm gì bày ra bộ mặt người chết a!”
“Ha ha a…” Ngôn Diễm Yên không trả lời.bg-ssp-{height:px}
“Đinh, đinh.” Bên tai truyền đến tiếng chuông, Ngôn Diễm Yên tưởng là ảo giác, liền không đi quản, nhưng mà….
“ Ôi chao? Lúc ngươi cười có tiếng chuông, ôi chao! Thật là dễ nghe!” Quý Không híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, Ngôn Diễm Yên không cười…
Không phải nghe nhầm……
Không phải nghe nhầm……
“ Ta đi xuống nhà cầu.” Ngôn Diễm Yên đứng lên, sắc mặt không tốt nói.
“ Ngươi không sao chứ? Sắp tới giờ thi, ngươi đau bụng sao?” Quý Không cũng đứng lên theo, từ trước đến nay bộ dáng quen thuộc rất dễ làm người ta buông lỏng cảnh giác.
“Không có việc gì, ta chỉ là có chút, khái, mắc tiểu,” Ngôn Diễm Yên ho nhẹ, tùy ý lấy có.
“ Nha nha, đi nhanh về nhanh…” Quý Không phất phất tay, sau khi Ngôn Diễm Yên rời đi hắn có điểm hoang mang nghoẹo đầu “ Yên yên, không phải là cảm thấy ta đùa giỡn hắn chứ? Không muốn a a a …”
Quý Không đồng học, ngươi gọi ai yên yên a, loại danh tự của kiều nữ cổ đại này là chuyện gì xảy ra a!
Chúng ta quay đầu xem Ngôn Diễm Yên đồng học. Cậu quấn quýt đưa tay vào yết hầu, nôn mửa xuống cũng không có tung tích của chuông, gần nhất đi nhà cầu cũng không có cảm thấy cái gì hình cầu chui ra…
“ Ha ha a…” “Đinh, đinh”
Ngôn Diễm Yên che mặt, cái chuông làm cậu nghẹn chết lại theo cậu sống lại rồi, nhưng lại ở trong bụng… kéo không ra được…
Chẳng lẽ việc cậu trọng sinh lại cùng cái chuông này có quan hệ?
Còn muốn tiếp tục tự hỏi, cậu nghe được thanh âm báo tới giờ thi, lúc này cậu mới buông tha cho những vấn đề này, chuẩn bị cho tốt đem A trung thi tới tay lại nghĩ tiếp những vấn thề này.