Cảm ơn ngươi, ta sẽ cố gắng làm việc.” Ngôn Diễm yên không nghĩ tới sẽ tìm được một việc làm thêm nhanh như vậy, là phục vụ sinh trong quán cà phê, mỗi ngày làm từ sáu tới mười giờ tối, đoạn thời gian rất tốt. Công việc làm thêm này thích hợp làm đến khi tốt nghiệp cao trung, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ông chủ không cho hắn nghỉ việc.
Vừa tìm được việc, Ngôn Diễm Yên ngay lập tức bắt đầu làm.
Ông chủ sau khi thấy bộ dáng thuần thục của Ngôn Diễm Yên cũng có chút nghi hoặc, nhưng chỉ thỏa mãn gật đầu rồi sẽ không nhìn cậu nữa.
“ Hoan nghênh ghé đến.” Không biết có phải là thanh âm của Ngôn Diễm Yên trải qua chuông rửa hay không, dù sao trong giọng nói của cậu lộ ra một loại mị lực khác biệt, thanh tịnh như nước chảy lại giống như sao băng nhảy nhót trong đêm tối, làm người ta muốn không nghe mà không được.
Người nghe ngẩn người, Ngôn Diễm Yên cũng ngẩn người.
Là Quý Không.
Mà Quý Không giống như hờn dỗi, quay sang trò chuyện cùng người bạn bên cạnh, không chào hỏi Ngôn Diễm Yên. Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ, cậu cảm thấy mình không nên để tâm vào chuyện vụn vặt, dù sao Quý Không vẫn còn trẻ con không phải sao? Tuy nhiên đến bây giờ cậu cũng không biết vì sao Quý Không lại chiến tranh lạnh với cậu. = =
“ Quý Không.” Ngôn Diễm Yên đi đến trước mặt Quý Không
“ Từ nay về sau ta sẽ làm công ở đây từ sáu đến mười giờ tối.” Ngôn Diễm Yên nói chậm rãi, rất dễ làm cho người ta buông lỏng, nhưng Quý Không cũng không thèm để ý đến cậu.
Mà người bạn bên cạnh Quý Không lóe lên ánh mắt thú vị hàm xúc, sau đó hướng về phía Ngôn Diễm Yên đáp lời.
“ Ngươi là bạn của A Không? Tên là gì?” Trong giọng nói không che giấu vẻ cao cao tại thượng, Ngôn Diễm Yên… không thích.
Cho nên cậu không để ý đến hắn.
“ Quý Không, ngươi muốn uống gì?” Ngôn Diễm Yên kiên nhẫn hỏi Quý Không, ngữ khí có chút….giống như muốn nói “ Hài tử ngoan, đừng giận dỗi ba ba”.
“…” Quý Không mím môi không nói lời nào, kỳ thật hắn cũng rất muốn bước xuống bậc thang mà Ngôn Diễm Yên đã hạn, nhưng không hiểu sao trong nội tậm lại không thể chấp nhận Ngôn Diễm Yên nói chuyện với hắn như vậy. (Trên trực giác ngươi đã ý thức được Ngôn Diễm Yên đem ngươi thành con sao!?)
“Ha ha” Người bạn bên cạnh Quý Không bị Ngôn Diễm Yên không thèm đếm xỉa tới cũng không để ý, ngược lại chống cằm như muốn xem cuộc vui, ánh mắt hàm xúc không rõ ý tứ.
“ Diễm Yên, bàn số .”
Trưởng quán nhẹ nhàng nói với Ngôn Diễm Yên, chắc là đã thấy tình cảnh Ngôn Diễm Yên bị khách hàng làm khó (?), cho nên đặc biệt giải vây cho cậu. Nhưng Ngôn Diễm Yên cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghe được công việc mà thôi.
“ Được.” Ngôn Diễm Yên gật gật đầu.
“Quý Không, ngươi muốn uống gì thì gọi, ta mời ngươi.” Ngôn Diễm Yên nói xong cũng xoay người đi làm việc, nhưng lệnh này như công tắc bật, trong tiệm đột nhiên bận rộn dần, Ngôn Diễm Yên căn bản không có thời gian tìm Quý Không nói chuyện, tuy trong nội tâm rất sốt ruột nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Đợi tới lúc cậu quay đầu nhìn, Quý Không cùng bạn của hắn đã đi rồi.bg-ssp-{height:px}
“Ai…” Ngôn Diễm Yên vẻ mặt cô đơn nhìn chỗ Quý Không vừa ngồi, sau đó thu lại cảm xúc tiếp tục làm việc.
Những chuyện này đều bị Quý Không đang tránh ở một bên nhìn thấy.
“Ngươi đã để ý hắn như vậy thì trốn hắn làm gì a?” Bạn của Quý Không trên chọc nói.
“Ta mới không có!” Quý Không khẩu thị tâm phi nói, còn đặc biệt nói được dõng dạc.
“ Hắn là ai, làm ngươi để ý tới vậy?”
“ Hắn tên Ngôn Diễm Yên, là mối tình đầu của ta!”
“…”
Biểu tình trên mặt Giản Duệ bạn của Quý Không đột nhiên trở nên vặn vẹo, hiển nhiên là đang nén cười…
“ Ta là thật lòng, tại thời điểm trung thi, hắn ngồi ở sau ta, ta hướng hắn chào hỏi trước, bộ dáng hắn ngẩn người đáng yêu muốn chết! Sau đó ta nói ta muốn thi A trung, hắn cũng là bộ dáng “ a, như vậy a, ta cũng là trường đó”, hoàn toàn không hề giống người bình thường nói “ Cáp, ngươi học M trung cũng muốn thi A trung” Ta bị hắn mê hoặc muốn phát điên mất rồi.” Quý Không hào hứng bừng bừng nói, sau đó lại xìu xuống
“ Chính là ta lại càn quấy… Hiện tại hắn nhất định cảm thấy ta đặc biệt tùy hứng a…”
“ Đã cảm thấy mình bốc đồng thì phải hướng hắn xin lỗi a!” Giản Duệ nhịn không được nói.
Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không biết rõ Quý Không cùng Giản Duệ cứ núp ở ngoài cửa cửa sổ thủy tinh nhìn cậu, cậu chỉ cảm thấy nội tâm sợ hãi, nhi tử… không, Quý Không không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên chán ghét cậu (không có chuyện này), ngay cả chào hỏi cũng không thèm đã bước đi, có phải là muốn tuyệt giao?(Không phải) Cũng đúng, dù sao chỉ biết nhau không đầy nửa tháng mà thôi ( đừng buông tha a!)
Ngôn Diễm Yên càng nghĩ càng không ổn, cho dù không có sai lầm nào trong công việc nhưng ai cũng có thể nhìn thấy cậu đang thất thần.
Trưởng quán nói với ông chủ, đứa nhỏ này đúng là người bán hàng trời sinh.
Trời biết đây chỉ là kỹ năng cậu luyện ra khi làm công thôi = =.
Cứ như vậy đến mười giờ, Ngôn Diễm Yên cùng trưởng quán và các khác nhân viên cửa hàng chào tạm biệt xong móc ra điện thoại, không có tin nhắn không có không cuộc gọi nhỡ, gọi điện thoại cho Quý Không hắn cũng không nghe, liên tục gọi năm sáu lần không có kết quả, cậu cũng liền buông tha cho.
“Sao nhanh như vậy liền buông tha!?” Quý Không ngây người bốn tiếng đồng hồ, cầm điện thoại cắn khăn tay ngẩn ngơ nhìn Ngôn Diễm Yên đi xa, Giản Duệ không điên theo hắn, mà là tự đi chơi bốn tiếng đồng hồ sau đó cắn ống hút đi tới trước mặt Quý Không.
“Ngươi muốn nói gì với hắn liền gọi điện thoại cho hắn a.” Giản Duệ cười thú vị, hắn nhìn bóng lưng cao ngất nhưng gầy yếu của Ngôn Diễm Yên, liền có loại cảm giác không thể nói rõ.
Quý Không còn đang rối rắm, nên không hề nhìn thấy biểu tình thay đổi của Giản Duệ.