Tam thẩm vốn bởi vì cái chết của mẫu thân Khương Chiêu Đệ mà chột dạ, hơn nữa Khương Hi đã đội mũ cao cho bà ấy, vì vậy không thể trách bà ấy trước mặt người ngoài.
Giả vờ lau nước mắt, "Nói cái gì vậy, đây là chị dâu của ta, ta quỳ cũng có thể quỳ.
Mau dập đầu, mỗi người bốn cái.
"Tưởng Hi và bốn đứa trẻ liên tiếp quỳ xuống, bốn đứa trẻ không biết tại sao lại dập đầu bốn lần, nhưng chúng cũng biết đây là lần từ biệt cuối cùng với nẫu thân chúng.
Trán của nhị đệ Nguyên Bảo đều đỏ.
Tam đệ Mễ Bảo toàn bộ khuôn mặt của hắn dính chặt vào mặt đất, và mặt hắn dính đầy bụi bẩn.
Tứ muội muội Bạch Miêu sắp gục ngã, khuôn mặt tái nhợt.
Nhị thúc Tiểu Thạch Đầu đếm sai, lại gõ một cái, nhất định gõ tiếp, lại bị Khương Hi giữ lại.
Gõ nhiều hay ít không quan trọng, miễn là đủ tâm ý là được.
Khương Hi cảm tạ những người giúp đỡ, những người này cũng lần lượt rời đi.
Thân mật của Tam thẩm nấn ná không chịu rời đi, cố ý hay vô ý nói: “Chúng ta phải nắm chắt thời gian lên đường đến thôn bên cạnh trước khi trời tối, nếu không sẽ đói mất.
”Tam thẩm phụ họa: "Được, ngươi nói rất có lý, không bằng ngươi đi với chúng ta đi, để mọi người chăm sóc lẫn nhau.
"“Được thôi, tình cờ ta cũng ở một mình.
” thân mật của tam thẩm quang minh chính đại mà ở lại.
Mẫu thân của Khương Chiêu Đệ đã không còn nữa, và tam thẩm cũng không còn cố kỵ gì nữa.
Khương hi hiểu ra rằng, thân mật của tam thẩm ở lại chỉ là bước đầu tiên, và bước tiếp theo là âm mưu bán cô ấy đi.
Trong ký ức của Khương Chiêu Đệ ,cô ấy đã bị bán ở thôn bên cạnh.
Cô ấy chắc chắn sẽ đến thôn bên cạnh, nhưng thay vì ném mình vào cạm bẫy, cô ấy sẽ tìm một ngôi nhà cho tam thẩm và bạn thân mật của bà ấy.
Kiếp trước Khương Chiêu Đệ bỏ trốn, nàng đã biết rõ tình huống của tất cả các môn hộ trong thôn, hơn nữa nàng còn có trí nhớ của Khương Chiêu Đệ, cho nên nàng đã nắm rõ mọi chuyện về nơi này như lòng bàn tay.
Cô quyết định rằng cô phải liên lạc với hai mẹ con thái trước khi họ liên lạc với tên thái đó.
Một tiểu nha đầu chưa phát triển có gì tốt, tam thẩm đi ngao du nhiều ngày thì hơi xồ xề nhưng chưa từng sinh nở lại có vóc dáng chuẩn.
Tên thái không cưới được vợ, chính vì đói nên mới tấn công Khương Chiêu Đệ xuống tay không thương tiếc.
Hơn nữa, trong thôn này phần lớn đều là quang côn ( trai ế đó mà), còn không sợ không ai muốn tam thẩm của ta.
Bán tam thẩm rồi bán luôn bạn tâm giao của nàng luôn một thể.
Không ai đừng nghĩ đánh chủ ý lên nàng.
Dọc đường đi, tam thẩm và thân mật của nàng càng ngày càng thân thiết, thỉnh thoảng thì thầm với nhau.
Khương Hi cách bọn họ rất xa, cho dù không nghe được bọn họ nói cái gì, cũng biết bọn họ muốn làm gì.
Khi đến gần cửa thôn, nàng lôi kéo Nhị đệ Nguyên Bảo đi phía sau, thấp giọng nói: “Nguyên Bảo, ngươi sẽ nói đau bụng a, mau nhịn Tam thẩm cùng cái kia thúc thúc.
và không cho họ vào thôn.
”Nguyên Bảo bối rối, "Sao vậy tỷ?"Khương Hi trịnh trọng hỏi: "Ngươi tin tam thẩm hay tin ta?"“Ta đương nhiên tin tưởng tỷ.
” Nguyên Bảo không chút nghĩ ngợi đáp: “Mẫu thân nói, nếu như nàng không ở bên cạnh, tỷ của ta chính là người thân thiết nhất.
”Khương Hi thần thần bí bí nói: "Hiện tại tỷ không kịp cùng đệ giải thích, nhưng tỷ hứa chắc chắn sẽ không làm hại đệ, đệ nghe ta nói, và đệ phải giữ hai người bọn chúng lại cho đến khi ta trở lại.
Sau khi ta cho đệ một cử chỉ này, đệ sẽ bắt đầu khóc.
”Nguyên Bảo gật đầu, "Ta biết rối tỷ tỷ.
"Vừa đúng lúc tam thẩm và thân mật của nàng đi lên phía trước, sau khi giải thích với Nguyên Bảo xong, cô cũng giải thích với Mễ Bảo, Mạch Miêu và Tiểu Thạch Đầu thêm một lần nữa.
Chỉ cần thấy Nguyên Bảo khóc thì hãy khóc theo Nguyên Bảo là đượcBa đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng đều rất biết nghe lời tỷ tỷ.
Cô bắt đầu làm một cử chỉ nhỏ, và Nguyên Bảo ngay lập tức ôm bụng và hét lên "Đau bụng quá" "Đau bụng quá".
Ba đứa trẻ cũng làm theo và chúng đều kêu đau bụng.
Tam thẩm và thân mật của nàng liếc mắt nhìn nhau và hỏi: “Sao vậy a?”"Tam thẩm, bụng đau quá, động không động được nữa rồi.
""Tam thẩm, ta cũng đau bụng,đi cũng không thể đi dù chỉ một chút.
""Tam thẩm, ta cũng đau! !.
huhuhu"Tam thẩm nhíu mày lại nhíu mày, "Các ngươi nhìn bọn họ đi, ta đi trong thôn tìm người.
".