Miêu: beta-ed
Chờ Lý Xuân vừa đi, Phùng thị liền xụ mặt, gõ bàn nói với Quý Đại Tài vừa bước vào: “Ông nhìn đi Ông nhìn đi Anh trai chị dâu tốt của ông đấy Thấy Tú Nhi nhà mình gả tốt thì ghen ăn tức ở, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho một người như Giang Nhị thiếu gia đồng ý lấy đứa song nhi Quý Lam”
Quý Đại Tài nhíu mày nói: “Song nhi làm sao? A Lam rất tốt. Lại nói A Lam là hứa gả cho Giang Nhị thiếu gia, lại chẳng liên quan gì tới mình, bà gấp cái gì?”
“Sao lại không gấp? Ông già hồ đồ này” Phùng thị sốt ruột, “Quý Lam hứa gả cho Giang Nhị thiếu gia, Giang Nhị thiếu gia là ai chứ? Là em trai con rể nhà mình Vốn Giang địa chủ đã không quá thích con rể nhà mình, nếu Quý Lam bước vào Giang gia, lại chẳng ra sức mà nói xấu con gái con rể mình hay sao? Đến lúc đó Giang thân gia (thân gia/thông gia/sui gia chẳng phải sẽ để lại hết tài sản cho Giang Bình hay sao? Con gái con rể mình chẳng phải sẽ chịu thiệt?”
Phùng thị cũng cùng Quý Tú Nhi nghĩ y như nhau, cho rằng Giang Vạn Quán chỉ chia cho Giang Khang một phần nhỏ tài sản. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nghĩ đến Quý Lam về sau sẽ được hưởng nhiều hơn con gái mình, Phùng thị liền thấy không vui, đời này mụ có việc gì đắc ý nhất thì chính là sinh được đứa con gái này, Trương thị sinh được một đứa song nhi, con gái mụ khẳng định sẽ gả tốt hơn song nhi nhà Trương thị, hiện tại Quý Tú Nhi quả thật gả rất tốt, lúc trước mụ còn tưởng Quý Lam có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Quý Tú Nhi. Ai mà ngờ mới được bao lâu, Quý Lam lại sắp gả cho Giang Bình, quả thực là một đòn nặng nề với mụ.
Quý Đại Tài nhíu mày, trầm mặc một lát, nói: “Cha mẹ muốn chia cho con cái bao nhiêu tài sản là tự họ quyết định, ai cũng không thể xen vào. Con rể nếu thật tâm muốn quan hệ tốt với Giang thân gia thì A Lam cùng giang Nhị thiếu gia sao có thể quyết định hay ảnh hưởng? Giang thân gia cũng đâu phải hồ đồ.”
Phùng thị nói: “Ông thì biết cái gì Giang thân gia thương nhất là Giang Bình, vốn Giang Bình đã có thái độ lãnh đạm với chúng ta, giờ mà còn cùng Quý Lam thành một đôi, vậy chẳng phải sẽ thành thù địch với nhà mình? Không nói trước Giang thân gia về sau có để lại tài sản cho con rể hay không, chỉ sợ hai đứa nó có ngáng chân con rể nhà mình”
“A Lam không xấu tính như vậy, cái gì mà thù với chả địch? Bên anh cả không muốn đi lại với nhà ta, nhưng không đến độ trở mặt thành thù. Cho dù là vì chuyện của Quý Thanh nên có chút ngăn cách, nhưng giờ Quý Thanh tốt rồi, bọn họ còn có gì mà giận nữa đâu? Bà đừng nói bừa.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ông cứ mơ cho đẹp đi Chờ chuyện đã rồi thì tôi xem ông nói thế nào Mạng tôi sao khổ thế, sao lại dính phải cái nhà không biết xấu hổ như vậy Đầu tiên là hủy tiền đồ con tôi, lại muốn phá hỏng chuyện của con gái tôi nữa Biết rõ cái thằng sao chổi kia khắc chúng ta nhiều năm như vậy, bọn họ lại đối tốt với cái thằng đó Chính là để cho thằng chết tiệt kia làm tôi tức chết”
Phùng thị mắng, đột nhiên nói: “Phải rồi Thằng nhãi Quý Hòa kia đã cứu Giang Bình Giang Bình nhất định là vì thế nên mới không chê Quý Lam là một song nhi, nên mới bằng lòng việc hôn nhân này Nói không chừng chính là thằng nhãi kia dắt mối. Cái thằng sao chổi, chặt đứt quan hệ rồi mà còn muốn hại nhà mình, biết rõ Tú Nhi gả cho Giang Khang lại còn nhất định phải gả Quý Lam cho Giang Bình, đây là muốn so đấu với chúng ta à Thằng lang sói Lúc trước sao tôi không ném nó luôn vào cái bô nước tiểu ngay lúc mới sinh cơ chứ”
“Đủ” Quý Đại Tài trách mắng: “Cái gì mà nhãi con, nó là do bà sinh ra, nó là nhãi con thì bà là cái gì? Tôi là cái gì? Người khác nói cái gì là bà tin ngay cái đấy, giờ cuộc sống đang tốt đẹp, đừng làm điều thừa thãi”
Quý Đại Tài nói xong liền đi ra ngoài, ở trong phòng phát phiền.
Chu Quế Hoa ở trong phòng mình, đứng bên cạnh cửa nghe tiếng truyền ra từ phòng cha mẹ chồng, nhìn bố chồng đi ra ngoài, cô ta ngồi lại lên kháng. Từ khi bị Phùng thị răn dạy, mặt ngoài thì cô ta giả hiền lành, nhưng trong lòng lại càng ngày càng hận Phùng thị, nghĩ bà già này thật là mụ bất tử, mình cũng không phải không biết đẻ con trai, dựa vào cái gì lại mắng nhiếc mình như vậy, còn nói cái gì mà tìm đàn bà cho chồng mình, phi Nông dân chân đất mới được vận may, trong nhà mới thêm được vài đồng tiền đã đòi gây sự? Cũng không sợ gây sự tới chết toi
Chu Quế Hoa thật sự ngóng trông Phùng thị nhanh chết, như vậy cô ta chính là dâu cả trong nhà, cho dù Quý Tú Nhi có gả tốt thì làm sao? Cũng là gả ra ngoài, Kim Thúy Nương dù có khôn khéo thì có sao? Mình đã sớm nhìn thấu cái sự khôn khéo của cô ta, đã thế lại còn là em dâu mình, sao có thể qua mặt mình được? Đến lúc đó trong cái nhà này cô ta là bà cảbg-ssp-{height:px}
Quý Tiểu Ngọc nói: “Mẹ, mẹ không sang với bà nội sao?”
“Trong chốc lát hãy sang, bà nội con đang nổi nóng, đi qua không cẩn thận là tìm mắng đấy.”
Chu Quế Hoa nhìn đứa con gái lớn đáng yêu, trong lòng thấy thật kiêu ngạo, nghĩ Quý Tú Nhi lớn lên còn chẳng bằng đứa con gái của mình, tương lai con gái mình nhất định có thể gả còn tốt hơn cả Quý Tú Nhi, đến lúc đó xem Quý Tú Nhi còn kiêu ngạo ra sao. Chu Quế Hoa vẫn tức mãi chuyện Quý Tú Nhi lúc trước cướp lấy cái trâm vàng trong tay cô ta đi nịnh bợ Vương Kiều Nhi, luôn cảm thấy nếu không có Quý Tú Nhi cùng Phùng thị, vậy người tốt số hẳn phải là cô ta, địa vị trong nhà của cô ta sao lại như bây giờ cho được?
Quý Tiểu Ngọc hơi dẩu cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, nói: “Con qua vậy, bà nội nhất định sẽ không mắng con, bà mà mắng thì con sẽ nhắc tới anh cả.”
“Mẹ biết thừa mày nghĩ gì, nhưng vẫn đừng qua con ạ, mau thêu cho xong cái khăn trong tay đi, chờ xong thì cầm mang cho bà, cứ nói là tặng cho cô út, bà nội khẳng định sẽ rất vui.” Chu Quế Hoa vẫn không muốn con gái mình thân cận Phùng thị, bảo nó tiếp tục thêu hoa.
Quý Tiểu Ngọc nhìn cái khăn tay thêu được một nửa, nhăn đôi lông mày thanh tú, nói: “Mẹ, con đi ra ngoài một chút, con bé Tiểu Thi kia không biết đi đâu rồi, con đi tìm xem sao.”
“Không được, con đừng đi ra ngoài, con hiện giờ cũng lớn hơn rồi, cuộc sống nhà mình cũng khá, con nên bắt đầu học chút thêu thùa may vá. Người ta thường nói con gái không dễ ra khỏi cửa, con cũng phải như vậy, có thế thì về sau cũng dễ bước vào nhà chồng nhà cao cửa rộng.”
“Mẹ này” Quý Tiểu Ngọc thẹn thùng mà gọi một tiếng, nhưng cũng không đòi đi ra ngoài nữa.
Trong sân truyền tới tiếng của Quý Tiểu Thi, nó chạy ra ngoài chơi.
Chu Quế Hoa mỉm cười, nghĩ thầm Kim Thúy Nương có mỗi đứa con gái mà không trông xong, tính ra mẹ chồng nói không sai hoàn toàn, Kim Thúy Nương này ngay cả đứa con trai cũng không đẻ được, còn luôn giả nhu nhược giả đáng thương, có lúc còn khiến Quý Hiếu phải nhường nhịn cô ta, thật sự là nên tìm đàn bà cho Quý Thuận để áp đảo cô ta, cho cô ta còn dư hơi mà vờ vịt nữa hay không
Kim Thúy Nương ngồi ở trong phòng phát sầu, nghĩ bao giờ mình mới mang thai đây? Cuộc sống mới tốt lên, cô ta không muốn chồng mình có người đàn bà khác bên người. Nghĩ đến chồng mình đang làm trướng phòng ở trấn trên, thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến, càng khó có thai mới chết Thế sao được? Nếu có thể đi theo Quý Thuận lên trấn trên ở thì tốt. Kim Thúy Nương vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng mẹ chồng không muốn thả người, cô ta vẫn muốn giả làm đứa con dâu hiền thuận hiếu thảo, vốn nghĩ qua năm sẽ tìm cách lên trấn trên ở, nhưng hiện tại bị Phùng thị đe dọa như thế, Kim Thúy Nương nghĩ vẫn nên sớm hội họp với chồng mình, sinh con trai thì hơn
Phùng thị ngồi trong phòng sinh hờn dỗi, nếu bình thường nửa ngày mà không ai đến an ủi thì mụ nhất định sẽ tức điên, nhưng hôm nay trong lòng mụ có việc, liền không nghĩ tới chuyện này. Mụ trái lo phải nghĩ, không sao nuốt nổi cục tức này, nhảy xuống khỏi kháng, ra cửa đi thẳng đến nhà Quý Đại Phát.