Miêu: beta-ed
Vợ Vĩnh Trung, cũng chính là bà vú Quách thị của Trịnh Du, không, kỳ thật nên là Trương thị, vốn là một cô gái nông thôn, bị bán đi làm nha hoàn cho một nhà giàu, sau lại theo hộ gia đình kia rời khỏi gia hương, bởi vì lỡ tay đánh chết một thân thích của nhà chủ, cho nên chạy trốn. Về sau trong lúc vô ý gặp được một bà lão rời nhà đi tìm thân thích nương tựa. Bà lão kia vừa có đứa cháu gái chết ở trên đường, cô ta đang lo không có thân phận, cho nên cố gắng tiếp cận bà lão này, giúp bà an táng đứa cháu gái đã chết, sau đó cầu xin bà lão cho mình thay thế thân phận cô gái kia. Bà lão này thấy cô ta tốt bụng hiền lành, lại biết làm việc, tin lời nói dối của cô ta, lại thấy có một người chăm sóc cho mình lúc lẻ bóng cũng rất tốt, cho nên liền đồng ý.
Trương thị theo bà lão đi nương nhờ họ hàng, mới đến địa phương yên ổn, bà lão kia lại bị bệnh chết đi. Để lại Trương thị một cô gái trẻ tuổi một thân một mình nơi đó.
Trương thị lớn lên trong nhà giàu có, đã sớm không quen sống cuộc sống nông thôn, về sau lại không có đồ cưới gì, không gả được cho người nào trong sạch, lúc đang phát sầu thì gặp được Vĩnh Trung, nhìn Vĩnh Trung diện mạo đoan chính lại có ý với mình, còn là con trai nhị quản gia của một nhà giàu, đơn giản khẽ cắn môi đem bán mình, gả cho Vĩnh Trung, lần thứ hai trở thành nô bộc.
Vốn Trương thị là lấy từ ngoài về, cũng không được trọng dụng, nhưng về sau cô ta cứu Trịnh phu nhân mang thai, chuyện lại khác. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương thị diện mạo thanh tú, lại rất biết vì người khác, trong phủ cao thấp không ai có ý kiến gì với cô ta, hơn nữa cô ta lại cứu Trịnh phu nhân, tự nhiên lúc Trịnh phu nhân sinh song nhi tuyển bà vú sẽ suy xét chọn cô ta.
Trịnh phu nhân tuyển bà vú tự nhiên không phải tùy ý chọn, bà vốn đã chọn được ba người, ba người này từ thân thể đến tính cách còn có thân phận đều phải thích hợp mới được. Hơn nữa ba người này còn phải trải qua khảo nghiệm, nhân phẩm người bảo lãnh cũng phải tốt, không phải do người khác khuyếch đại. Cuối cùng hai bà vú kia vì vài nguyên nhân mà không được chọn, Trương thị được tuyển.
Cũng bởi vì nhân phẩm Trương thị thật sự quá tốt, đối mặt với tài phú không rung động gì, đối mặt với sai lầm nghiêm trọng có thể trốn tránh lại dũng cảm thừa nhận, gặp người cần trợ giúp thì thiện tâm mà hỗ trợ, Trịnh phu nhân mới yên tâm giao con mình cho. Đối một người như vậy, thật sự rất khó hoài nghi cô ta sẽ đánh tráo đứa trẻ, cho dù là ai cũng không nghĩ nổi cô ta sẽ làm như thế, giống như không nghĩ tới chuyện một con dê sẽ ăn thịt sói vậy. Hơn nữa về sau còn lấy máu nhận thân, càng không ai hoài nghi đứa trẻ là thật hay giả.
Trịnh phu nhân thì có một chút nghi ngờ, nhưng lấy máu nhận thân đã xác định đó là con trai bà, lại nghĩ tới nhân phẩm của Trương thị, nghĩ đến cô ta đã từng cứu mình, cứ nghi ngờ mãi cũng cảm thấy có lỗi với Trương thị. Cho nên, chút hoài nghi kia bị áp xuống đáy lòng, Trịnh phu nhân nghĩ có lẽ mình xa con lâu quá nên mới thấy xa lạ, con nó đói gầy, sau đó lớn lên, tự nhiên sẽ có biến hóa, mình chỉ giỏi nghĩ nhiều. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Vợ Vĩnh Trung, ta tự hỏi đối với mụ không tệ Sao mụ lại muốn làm như vậy?”
Trịnh phu nhân vẫn đến xem Trương thị, bà đường đường một Quốc công phu nhân lại bị một nô tài lừa gạt suốt bao năm, làm hại bà cùng thân sinh cốt nhục chia lìa, nuôi con người khác nhiều năm như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu, bà muốn đích thân tới hỏi Trương thị rốt cuộc mụ đã nghĩ gì mà làm như thế.
Trương thị đã tuyệt vọng, biết mình không có kết cục tốt, cho nên Trịnh phu nhân tới hỏi mụ, mụ thành thật mà đáp.
“Tôi muốn vinh hoa phú quý.”
Trương thị muốn sống ngày lành, vì thế sau khi đã thoát khỏi thân phận nô bộc lại một lần nữa dấn thân vào hàng ngũ này, tuy rằng sống ở Quốc công phủ rất mát mày mát mặt, nhưng vẫn chỉ là người hầu, về sau cho dù được chủ nhân thả ra làm bình dân, vậy cũng chỉ coi là một hộ khá giả. Đã sống ở Quốc công phủ giàu sang, sao mụ lại muốn ra ngoài sống cho được? Nhưng không đi ra ngoài lại chỉ có thể cả đời làm kẻ hầu người hạ, mụ lại không cam lòng.
Vốn là Trương thị chỉ định hầu hạ song nhi kia tốt một chút, đến lúc đó khiến song nhi này coi mụ như mẹ là được, thiếu gia tiểu thư nhà giàu người ta cũng không phải không có người thân với bà vú còn hơn mẹ ruột. Mụ định có ý này, nhưng lại phát hiện một nhà Trịnh Quốc công đối với song nhi thật quá tốt, Trịnh phu nhân tuy để mụ làm bà vú, nhưng bản thân bà lại không rời khỏi đứa trẻ kia, cứ theo đà này bà vú là mụ không có bao nhiêu cơ hội bồi dưỡng tình cảm với đứa trẻ.
Sau lại xảy ra một hồi ngoài ý muốn kia, Trương thị ôm đứa trẻ thất lạc với Trịnh phu nhân, vừa lúc ấy liền cách quê quán của mụ rất gần, Trương thị liền ôm đứa trẻ về nhà. Khi mụ thấy chị dâu Vu Hòe Hoa cũng sinh ra một song nhi, lớn lên không khác mấy với song nhi mình ôm tới, mụ lại nghĩ ra một ý xấu.
Trương thị biết cho dù anh trai chị dâu mình có biết mụ đánh tráo hai đứa trẻ cũng sẽ không đi tìm mình, chỉ là một song nhi, anh trai chị dâu mụ sẽ không để ý. Lại nói cho dù bọn họ có muốn đi tìm cũng chẳng thấy, bọn họ nghèo mà, không có tiền làm sao đi tìm con? Lại nói mụ đã đổi tên sửa họ thành một người khác, còn đi đến một chỗ rất xa, đến lúc đó trốn trong nhà cao cửa rộng, ai tìm được mụ cơ chứ? Sự thật cũng giống Trương thị nghĩ, vợ chồng Trương Đại Ngưu phát hiện con mình bị đánh tráo cũng không tìm.
“Không nghĩ tới, mấy năm nay đều bình an trôi qua, cuối cùng Nhị thiếu gia lại gặp được Tiểu Dư, còn qua lại thân thiết với một đứa nông dân như nó, thật sự là thiên ý.” Trương thị vẻ mặt thảm đạm.
“Phu nhân, chúng tôi sai người đi hại Tiểu Dư, chúng tôi tội đáng chết vạn lần, chỉ cầu ngài buông tha cho con gái tôi.”
“Mụ đau lòng con gái mụ, sao không nghĩ tới ta cũng thương con trai ta?” Trịnh phu nhân sắc mặt lạnh như băng, “Mụ ném con ta vào cái chỗ đó, còn muốn hại tính mạng nó, tâm địa ngoan độc như thế, còn muốn ta buông tha cho con gái mụ? Nằm mơ đi”
Trương thị lập tức ngẩng đầu nói: “Phu nhân, là A Du muốn làm như vậy đó Nó sợ hãi mất đi địa vị tại Quốc công phủ, cho nên mới buộc chúng tôi làm chuyện này Phu nhân, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ Nếu tôi muốn hại Tiểu Dư, năm đó đã giết nó luôn rồi, sao lại giữ lại mạng cho nó? Tôi dù ham vinh hoa phú quý, nhưng không nhẫn tâm tới độ muốn giết chết Tiểu Dư, là A Du bức chúng tôi ”
Trịnh phu nhân hừ lạnh nói: “Các người không kẻ nào chạy thoát”bg-ssp-{height:px}
“Phu nhân Phu nhân Phu nhân ngài tha cho con gái tôi đi Phu nhân”
Trương thị nhìn bóng dáng Trịnh phu nhân rời đi vẫn không ngừng mà cầu xin, lại không được đáp lại, mụ suy sụp mà gục đầu xuống, hồi tưởng lại chuyện mấy năm nay mình đã làm, nghĩ sai từng bước một, tham thì thâm, đây là ông trời trừng phạt mụ
Đối với việc Trịnh Du có tham dự mưu hại Tiểu Dư hay không, không ai biết đáp án chính xác, người Trịnh gia vẫn muốn chính tai nghe được y thừa nhận, nhưng bọn họ cũng biết Trịnh Du khẳng định sẽ không thừa nhận. Cho nên bọn họ tìm con gái Trương thị đến, bảo cô ta đi tìm Trịnh Du nói chuyện, mà bọn họ đứng ngay cách vách nghe.
Trịnh Du không nghĩ tới tai vách mạch rừng, cũng không nghĩ tới chị họ mình lại làm vậy, cho nên đã thừa nhận là y bảo Trương thị sai người đi hại chết Trương Tiểu Dư.
Trịnh phu nhân thở dài một tiếng, nuôi Trịnh Du nhiều năm, bà vẫn luôn yêu thương đứa bé này. Sau khi biết nó nghĩ một đằng làm một nẻo, nghĩ muốn uốn nắn lại đã không còn kịp, chờ đến khi y cấu kết với Tĩnh vương phủ, bà mới lạnh lòng với đứa bé này. Nhưng rốt cuộc cũng đã nuôi nhiều năm như vậy, dù thất vọng với nó, dù biết nó không phải con mình, nhưng vẫn muốn cho nó một đường lui tốt đẹp, lại không ngờ được nó độc ác tới độ không ai muốn cho nó đường lui
Trịnh Quốc công nắm chặt tay vợ mình, ông cũng không rõ, rõ ràng mấy năm nay bọn họ tuy rằng nuông chiều lại không dung túng Trịnh Du, vì sao nó vẫn lớn lên lệch lạc, chẳng lẽ cũng do phát hiện thân thế của mình sao? Không, đứa bé này kỳ thật từ nhỏ đã để lộ một mặt giảo hoạt ngoan độc, chỉ là bọn họ áp chế nên mới không biểu hiện quá rõ ràng. Đều nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, đứa bé này rõ ràng giống y thân nhân của nó.
“Cha? Mẹ?”
Trịnh Du nhìn thấy cửa vừa mở ra, cha mẹ xuất hiện, đằng sau còn có vài hạ nhân tâm phúc, lập tức sợ ngây người, nghĩ đến những lời mình vừa nói, khó tin mà nhìn về phía chị họ mình. Đã thấy cô ta chạy nhanh quỳ xuống trước mặt bọn họ cầu xin tha thứ, nói cô ta đã làm theo lời bọn họ, cầu xin họ buông tha cho cô ta.
Trịnh Du biết mình bị lừa, mặt càng trắng nhợt, hoảng sợ mà nhìn vợ chồng Trịnh Quốc công.
“Cha, mẹ, hai người hãy nghe con nói…”
“Không cần phải nói Mới vừa rồi còn nói chưa rõ ràng sao?” Trịnh Quốc công lãnh đạm mà nói: “Coi như chúng ta mấy năm nay nuôi ong tay áo. Bắt y lại”
Ra lệnh một tiếng, bọn hạ nhân lập tức túm lấy Trịnh Du trói lại.
Trịnh Du kêu lên: “Cha, mẹ Hai người nuôi con nhiều năm như vậy, hai người nỡ lòng nào? Nỡ lòng nào? Con sai rồi, mọi người tha cho con lần này đi Về sau con nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ, đối đãi thật tốt với Trương Tiểu Dư, mọi người coi như có hai song nhi, không được sao?”
Trịnh Trạch từ phía sau đi ra, nói: “Trịnh gia chúng ta không cần người ngoan độc như cậu, vốn cậu vô tội. Nếu cậu không hại em trai ta, cho dù cậu có cấu kết với Tĩnh vương phủ, chúng ta cũng sẽ không làm gì. Nhưng cậu lại dám sai người đi giết người diệt khẩu, chúng ta nếu tha thứ, làm sao đối mặt với người em trai phải lưu lạc bên ngoài chịu khổ chịu khổ kia của ta”
“Mọi người có thể gả con đến Tĩnh vương phủ mà Mọi người đã biết thân thế của con, có thể yên tâm, con nhất định sẽ không giúp đỡ Tĩnh vương phủ hại mọi người, con có thể giúp mọi người thật nhiều chuyện” Trịnh Du sốt ruột mà nói, y cảm thấy cha mẹ anh trai trước mặt thật sự rất hận mình. “Chẳng lẽ thật sự liền vì Trương Tiểu Dư lưu lạc hoang dã ngoài kia mà buông tha con sao? Con mới là người thân mà mọi người nhìn từ bé đến lớn”
Trịnh phu nhân nói: “Cậu còn không hiểu sao? Cậu hại con ta, ta không có cách nào coi cậu là con ta được nữa”
Trịnh Du ngây ngẩn cả người, y nghĩ tại sao mình phải hại Trương Tiểu Dư, còn không phải muốn luôn muốn làm con em bọn họ sao? Sai chỗ nào? Đang sống tốt đẹp, đột nhiên có người nói y không phải con cháu Quốc công phủ, chỉ là con trai một gia đình làm nông nghèo hèn, y không muốn sống một cuộc sống mà ngay cả nghĩ tới cũng không dám kia, y muốn ở lại chỗ này, sai chỗ nào?
Trịnh Trạch nói: “Cậu biết, chúng ta luôn luôn phản đối cậu lui tới với Tĩnh vương phủ, cậu còn bảo chúng ta cho cậu tới Tĩnh vương phủ? Đừng mơ.”
Trịnh Du lại không ngừng cầu xin, nhưng vô dụng, bị hạ nhân mạnh tay lôi kéo, nhìn cha mẹ cùng anh trai rời đi, muốn hét gọi đều không được, miệng đã bị nhét vải.