Từ lúc Quý Lam hùng hổ gọi Quý Hòa lại rồi được Quý Hòa đồng ý, Quý Lam rời đi, thời gian rất ngắn, Trương Tiểu Dư vừa lúc đi qua nơi này về nhà, cũng không phải cố ý nghe lén, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Quý Hòa phát hiện.
Trương Tiểu Dư đột nhiên nghĩ Quý Hòa sẽ không nghĩ rằng cậu đang nghe lén đấy chứ, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, cậu đúng là có nghe được, nhưng sẽ không nói với ai.
Quý Hòa đi tới, lúc vượt qua Trương Tiểu Dư thì nhìn cậu một cái, hắn cảm thấy ánh mắt Trương Tiểu Dư thật xinh đẹp, đặc biệt giống đôi mắt một thiếu niên trong bức tranh đời trước hắn có nhìn qua, bức họa kia là cha mẹ hắn khi đi du lịch mua về, còn nói với hắn là người có ánh mắt trong suốt như thế nhất định sẽ rất thiện lương. Quý Hòa cả đời còn chưa thấy qua người lớn nào có ánh mắt trong suốt như vậy trong đời, không nghĩ rằng tói nơi đây thì lại thấy.
Trương Tiểu Dư bị Quý Hòa nhìn, cho rằng hắn lo mình sẽ bép xép chuyện vừa rồi ra ngoài, liền nói: “Tôi sẽ không nói với người khác.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa sửng sốt, không nghĩ tới Trương Tiểu Dư đột nhiên nói chuyện với mình, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, hiểu được ý cậu, cười nói: “Tôi tin cậu.”
Trương Tiểu Dư nhìn bóng dáng Quý Hòa rời đi, nghĩ thầm rằng Quý Hòa này thật sự thay đổi thật nhiều, trước kia hắn yếu đuối bao nhiêu mình cũng biết, không nghĩ tới vừa rời khỏi cái nhà kia liền thay đổi. Nghĩ đến nụ cười tươi cùng ánh mắt sáng ngời của Quý Hòa, Trương Tiểu Dư thấy hơi hâm mộ, nghĩ mình là giống hắn có thể rời khỏi nhà thì thật tốt, đáng tiếc mình là một song nhi. Hơn nữa thân thế của mình không rõ, muốn rời đi cũng khó.
Trương Tiểu Dư lòng mang tâm sự trở về nhà, chỉ thấy Trương Lệ Nương đang cùng chị dâu cả Tưởng Hồng Liên ngồi dưới tang cây, một người đan túi lưới, một người khâu giày, thấy Trương Tiểu Dư trở về hai người chỉ nhìn một cái, lại tiếp tục nói chuyện.
Vu Hòe Hoa đứng trong cửa hô: “Tiểu Dư Đem quần áo đi phơi đi rồi vào trong nhà làm việc Cha mày với hai anh đi cả nửa ngày rồi mày mới giặt quần áo về, sao lại chậm như vậy Lại lười chảy thây phỏng Mày nói xem làm việc mà cứ la cà chơi bời thế về sau gả cho người ta lại không bị ngày ba bữa ăn chửi? Đến lúc đó đừng có để người ta dắt trả” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tưởng Hồng Liên hì hì cười, nói: “May mà từ bé đã có được cái hôn ước, không thì mẹ phải lo buồn bạc cả tóc mất. Biết làm lụng thế mà người ta còn chẳng muốn cưới, còn phải người nhà lo nghĩ. Tiểu Dư à, trong lòng em cũng nên tính toán đi, về sau hiếu thuận cha mẹ nhiều vào, nếu không thật sự bị người ta dắt trả về nhà đó”
Tưởng Hồng Liên trong lòng cũng ghen tị Trương Tiểu Dư, nghĩ cậu một đứa song nhi dựa vào cái gì lại tốt số hơn mình có thể gả vào một nhà như vậy, lại biết thái độ nhà chồng đối với Trương Tiểu Dư, cho nên cũng tận hết sức mà móc mỉa coi thường Trương Tiểu Dư, luôn mồm nhắc Trương Tiểu Dư cưới rồi thì lấy chỗ tốt về cho nhà mẹ đẻ.
Trương Lệ Nương thản nhiên cười nhìn Trương Tiểu Dư một cái, ánh mắt trào phúng đạm mạc, cúi đầu tiếp tục đan túi lưới, giống như Trương Tiểu Dư còn không quan trọng bằng cái túi trong tay mình.
Trương Tiểu Dư phơi quần áo xong thì đi, dọc đường nhớ tới ánh mắt cùng nụ cười vừa nhìn lúc nãy của Quý Hòa, cậu cảm thấy cái nhà này sắp đè nén đến độ người ta không thở nổi rồi.
Trương Tiểu Dư muốn rời khỏi căn nhà này, chỉ là gả cho Giản Hổ không phải cái cách rời đi mà cậu muốn, cậu cũng không thích Giản Hổ, Giản Hổ cũng không thích cậu, gả cho hắn có lẽ sẽ tốt hơn so với ở nhà, những cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Đây không phải là cuộc sống mà cậu muốn, cậu muốn sống một cuộc sống mà mình có một nơi an tâm ngủ nghỉ lòng không lo nghĩ, dù có bần cùng, chẳng sợ về sau không có ngày lành. Chỉ là cậu thân tại Trương gia, bọn họ sẽ không cho cậu cơ hội này, dù có không gả cho Giản Hổ, bọn họ cũng sẽ tìm cho cậu một nhà có tiền để gả vào. Ở trên đời này, người có tiền cũng muốn lấy con gái, muốn tiêu tiền lấy song nhi đã ít lại càng thiếu, trừ phi là mua về chơi bời.
Trương Tiểu Dư đối với tương lai của mình sớm có chuẩn bị, cậu biết Giản Hổ không cưới mình, tương lai của mình sẽ tệ hơn, điều này làm cho cậu càng nhăn chặt đôi mày, nghĩ không ra cách nào mới có thể thoát khỏi cái vận mệnh đáng sợ này.
“Nếu không phải song nhi thì tốt rồi, như vậy cũng có thể giống như Quý Hòa.”
Trương Tiểu Dư lại một lần nữa thấy hâm mộ Quý Hòa.
Quý Hòa cũng không biết bản thân mình trong mắt người khác là một đứa sao chổi bệnh tật bị cha mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà lại cũng có người hâm mộ.
Quý Hòa trở lại nhà nhìn thoáng qua, sau đó lập tức vào núi, vừa đi vừa hái chút rau dại, hiện tại rau dại đang đúng mùa, tươi ngon mọng nước, Quý Hòa vô cùng thích ăn, nhất là ăn cá nhiều thì càng thèm rau. Chờ đến lúc đi tới cạnh mấy cái bẫy thì cũng hái được một rổ rau dại.
Ngày hôm qua sau khi lấy con mồi ra khỏi bẫy rập, Quý Hòa cũng không cho thêm linh tuyền vào bên trong nữa, sợ hôm nay tới muộn bị người nhanh chân đến trước, hiện tại hắn chỉ đến xem vận may, nếu có thì tốt, không có thì cũng không để ý.
Quý Hòa vận may không tối, thu hoạch một con gà rừng.
“Ha ha, mình quá may mắn Không thả linh tuyền cũng bắt được một con gà rừng Đều nói núi này ít thú hoang, còn phải xem nhân phẩm nữa kìa” Quý Hòa cười tủm tỉm trói con gà lại bỏ vào giỏ, lại bố trí lại bẫy. Nghĩ sáng mai đến bỏ thêm nước, chiều đến thu, ngày kia còn có thể lên trấn trên, đến lúc đó tự mình đi, không có ai đi cùng, hẳn là có thể mua chút bột mì chiêu đãi cái dạ dày một chút. Mỗi ngày thịt cá rau dại bột ngô, cho dù có linh tuyền ăn cũng rất ngon nhưng vẫn nhớ mùi gạo.
Tâm tình khoan khoái mà ngâm nga xuống núi, nhìn cảnh sắc ngọn núi đang mùa xuân, nghĩ chờ đến hai mùa hạ thu hai núi này nhiều con mồi, cảm thấy nói không chừng đến lúc đó hu hoạch lại càng nhiều.
Về đến nhà, Quý Hòa liền giết gà, chặt nhỏ bỏ vào nồi hầm, sau đó mới bắt đầu nhặt rau dại, làm một món rau xào. Lấy bột mua về hôm trước làm một cái bánh. Hơi đáng tiếc bột này là bột đen, Điền Tiến Đa còn bảo hắn trộn chung với bột ngô làm bánh nướng, bảo là bổ thân thể. Có thể thấy được người trong thôn đối với gạo và mì quý trọng cỡ nào, bọn họ bình thường thu hoạch được lương thực, giao thuế xong cũng không dư lại nhiều, hoặc là bán lấy tiền, hoặc là đổi thành lương thực phụ (ngô khoai sắn.., như vậy có thể trữ được càng nhiều lương thực, ăn tiết kiệm qua ngày. Trong nhà chính là ăn gạo và mì cũng là trộn bột mì đen, bột mì gạo thì nhà khá giả mới ăn, nhà không giàu có thì chỉ lấy ra đãi khách hoặc bồi bổ người bệnh hoặc dỗ trẻ con.bg-ssp-{height:px}
Bận rộn một hồi rốt cục bưng đồ ăn lên được bàn. Quý Hòa ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn đến nhiệt tình miệng đầy dầu mỡ.
“Quý Hòa Quý Hòa Mày mở cửa”
Quý Hòa ăn đến lửng dạ, nghe được bên ngoài có người gọi hắn, giọng nghe hơi quen tai, suy nghĩ một chút nhớ ra là Trương Vũ Lang, nghĩ gã tới làm cái gì, vốn không định để ý nhưng người cứ gọi mãi không ngừng, hắn buông xuống xương gà trong tay, lấy khăn bên cạnh lau miệng rồi đi ra ngoài.
“Có chuyện gì?”
“Nhà mày có phải đang ăn gà không? Con gà kia có phải mày vừa mới bắt từ trên núi xuống không?” Trương Xung Lang đứng bên ngoài rào tre hỏi, ngửi mùi trong không khí, nước miếng cũng sắp rớt, nghĩ thầm rằng này mùi này sao mà đậm như vậy chứ, nhà gã cũng không phải chưa từng làm gà, cũng bay mùi nhưng không thơm như thế này, không nghĩ tới thằng Quý Hòa này còn rất biết nấu cơm
Quý Hòa nhướng mày, nói: “Mày hỏi cái này làm gì?Đừng bảo là gà của bọn mày nhé? Đây chính là gà rừng.”
“Tao chính là cảm thấy con gà kia là của bọn tao” Trương Vũ Lang bĩu môi nói, “Chúng tao có đặt bẫy trên núi, vừa lên xem, bẫy bị người ta động vào, bên cạnh còn có lông gà Có người nói mày đi từ trên núi xuống trong giỏ có đồ, hiện tại lại ăn gà. Mày nói xem có phải mày trộm gà của bọn tao đúng không? Đúng thì mau trả lại cho bọn tao, không thì tao đánh cho mày răng rơi đầy đất”
Trương Vũ Lang phía sau ló ra, reo lên: “Con gà kia nhất định là của cọn tao Mày dám trộm gà của bọn tao, mốn chết thì cứ nói thẳng”
Quý Hòa cười lạnh, nghĩ thật đúng là đến cướp gà của mình, thật sự là không biết xấu hổ. Hắn cười nói: “Bọn mày mất gà, tao lại vừa lúc bắt được gà, thế là tự dưng thành gà của chúng mày à? Cũng biết tưởng tượng đó. Con gà này là tao đặt bẫy bắt được, chả liên quan gì tới tụi mày. Chúng mày muốn tin thì tin, biến cho nhanh, đừng quấy rầy tao ăn gà.”
Quý Hòa chả muốn tốn hơi thừa lời với mấy loại người này, hắn cảm thấy hai người này chính là đến gây sự, nói không chừng bẫy của bọn họ chả có con gà nào, chỉ là thấy mình có thịt gà ăn nên muốn đến vơ vét. Tưởng hắn còn dễ bắt nạt như lúc trước sao? Thật là lũ mắt không tròng
Hai anh em Trương Vũ Lang không nghĩ tới Quý Hòa lại nói như vậy, trước kia Quý Hòa rất nhát gan, nói chuyện với bọn họ không dám ngẩng đầu, bọn họ đã cướp được không ít củi mà hắn chặt được, lần nào Quý Hòa cũng đều ngoan ngoãn cho bọn họ cướp, hôm nay lại dám cự tuyệt, còn như vậy nói chuyện kiêu ngạo, quả thực chính tát thẳng vào mặt bọn họ mà Hai người ngây người xong thì nổi trận lôi đình, Trương Xung Lang trực tiếp đá cửa, đá cho rào tre kêu lạch xạch.
Quý Hòa vừa thấy là biết ngay hai người này muốn động tay động chân, hắn cũng không sợ, mình là rụt cổ là về sau bọn họ sẽ càng được nước lấn tới, nói không chừng còn nhận vơ hết mấy thứ mình thu hoạch được. Hắn hoạt động tay chân, nghĩ không phải chỉ là đánh nhau sao? Mình ngày trước cũng không phải chưa từng đánh bao giờ Đời trước từ t mình đã tập võ, mãi cho đến lúc chết sáng nào cũng luyện tập, cuối cùng cũng bởi vì luyện tập buổi sáng gặp cướp xông vào cứu người, kết quả trong tay đối phương có súng, lúc này mới bị chuyển tới đây. Tới đây rồi hắn lại bắt đầu rèn luyện, tuy rằng còn chưa được như trước kia nhưng đánh một trận cũng không thành vấn đề
Quý Hòa cảm thấy có người đến làm bao cát cho mình luyện tập rất tốt, nhưng để không làm cho người khác nghi ngờ thân thủ của mình tự dưng mà có, hắn vẫn quyết định tìm lấy cái gậy, đến lúc đó giả liều mạng là được rồi.
Anh em nhà họ Trương thấy Quý Hòa cầm gậy gộc, càng tức hơn, một người vẫn sợ bọn họ lại đột nhiên muốn phản kháng, bọn họ không thể dễ dàng tha thứ được, nhất định phải đánh cho nó sợ mới thôi.
Lý tưởng thật hay ho, hiện thực thật tàn khốc.
Nếu anh em nhà họ Trương biết những lời này nhất định sẽ kêu thảm trong lòng, nhưng bọn họ bị Quý Hòa dùng một cây gậy đánh cho chật vật chạy trốn cả quãng xa cũng hiểu được một chuyện, chính là chó cùng dứt dậu, còn dứt rất hung hăng
Quý Hòa quơ gậy gộc kêu với theo: “Dám nói lung tung, cẩn thận về sau thấy chúng mày lần nào là tao đánh lần đó”
Anh em nhà họ Trương vừa nghe thì mặc kệ chân đau, chạy càng nhanh.
Quý Hòa hừ một tiếng, đặt đầu gậy lên vai, đóng cửa, trở về tiếp tục ăn gà, bởi vì hoạt động tay chân một phen, cảm thấy gà ăn càng ngon