Miêu: beta-ed
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư sang sông ở thì chưa ai thấy, nhưng một nhà Điền Đại Cường chuyển nhà thì lại thu hút ánh mắt người khác.
Mới vừa ra khỏi nhà còn chưa đi được xa, đã bị người nhìn thấy hi hi ha ha hỏi: “Ơi, chú Điền thím Điền, hai người đang làm gì đó? Bao lớn bao nhỏ thế này định chuyển nhà hay sao?”
Nói chuyện chính là Lý Xuân, thím ta thấy hai tay thím Điền đeo đủ thứ bao bọc, trong tay còn cầm hai cái sọt, đằng sau Điền Tiến Đa gánh đòn gánh, hai cái thúng che lại không thấy cái gì, nhưng nhìn đòn gánh cong cong thế kia thì biết bên trong thúng tràn đầy, nghĩ thầm bọn họ đang làm gì đây? Miệng thím ta nói chuyển nhà, nhưng không tin tưởng cho lắm, nhà nào dễ chuyển như thế.
Thím Điền không quá thích Lý Xuân này, thím này dài tai rộng miệng, cái mắt láo liên chỉ muốn nhìn náo nhiệt nhà người khác, nhà ai có chuyện gì thím ta nhất định sẽ chạy tới đằng trước hóng hớt, người như thế làm sao khiến người ta thích cho được. Nhưng hôm nay thím Điền đang vui, thấy thím ta thì sáng mắt lên, nghĩ thầm Lý Xuân ở cạnh nhà Quý Đại Tài đó, vừa lúc chuyện Quý Hòa có được nhà lớn bên kia sông nói với thím ta, nhất định thím ta sẽ ngay lập tức nói cho nhà Quý Đại Tài biết, tức chết cái nhà luôn ức hiếp Quý Hòa (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thím Điền cười tủm tỉm mà nói: “Đúng vậy, là chuyển nhà Cái chỗ tôi dọn đến tốt lắm nhá, tôi chỉ hận không chắp cánh bay qua luôn”
Lý Xuân trợn tròn mắt, không nghĩ tới mình đóan đúng thật, thật sự là muốn chuyển nhà? Nhưng mà dọn tới chỗ nào? Không phải là muốn dọn lên trấn trên chứ? Nhưng thấy hai mẹ con đi bộ tay xách nách mang, lại cảm thấy là thím Điền đang nói đùa với mình, thím ta bĩu môi.
“Ôi Chúc mừng chúc mừng Không biết là muốn dọn đến chỗ nào? Không phải là trấn trên chứ? Sao không mượn cái xe? Chuyển nhà như vậy có mà mệt chết?”
“Không cần xe, chúng tôi ngồi thuyền. Chỉ dọn sang sông thôi mà, cách cũng không xa, không mệt” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Sang sông? Sẽ không phải dọn tới thôn Đào Hoa chứ?”
Lý Xuân vừa nghe sang sông thì nghĩ ngay tới thôn Đào Hoa, sau đó lại nghĩ đến Đào Hồng thôn Đào Hoa, trên mặt liền không khỏi hiện ra nét trào phúng, nghĩ Điền gia rốt cuộc nghĩ gì thế không biết, không phải không muốn kết thân với Trương gia sao? Không phải nói Đào Hồng kia chạy rồi sao? Sao giờ lại vui tươi hớn hở tới thôn Đào Hoa như vậy? Còn bao lớn bao nhỏ, nếu không thời gian ngắn quá, thím ta còn thấy nghi liệu Đào Hồng có phải đã trở lại hoặc có chửa rồi không, thế nên họ mới sung sướng dọn đồ qua như thế.
Lý Xuân lúc này vẫn không tin Điền gia muốn chuyển nhà, chỉ cho rằng thím Điền sướng điên rồi nên tiếp tục cười đùa với bà.
Thím Điền cùng Điền Tiến Đa vừa nghe ba chữ thôn Đào Hoa kia lập tức sầm mặt, lại nhìn vẻ mặt Lý Xuân, hai người đều hận không thể vả cho thím ta một cái.
Thím Điền hừ nói: “Không phải Đào Hoa thôn Là thôn trang đối diện sông, sơn trang Bích Vân, có biết không? Mấy hôm trước người trong thôn còn đi vào trong đó trồng nho còn gì Chúng tôi dọn vào đó ở”
Điền Tiến Đa không kiên nhẫn lằng nhằng với Lý Xuân, giục thím Điền nói: “Mẹ, đi nhanh thôi.”
“Ừ, mình đi”
“Chờ một chút đã” Lý Xuân chờ hai người đi được vài bước mới lấy lại thần, vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa cười làm lành hỏi: “Thím, thím nói nhà thím dọn sang ở thôn trang bên kia sông? Thật sao? Sao nhà thím lại ở chỗ đó? Không phải là đi làm người làm thuê chứ? Một tháng cho bao nhiêu tiền? Còn cần người không?”
Thím Điền liếc mắt nhìn thím ta, chậm rãi mà nói: “Tiểu Dư nhà tôi với chồng tốt của nó mời tôi vào đó ở, tự nhiên là tôi ở được
“Gì? Liên quan gì tới Tiểu Dư cùng Quý Hòa?”
Lý Xuân lại há hốc mồm mà đứng ở tại chỗ, sau đó lại đuổi theo, nói: “Thím, Quý Hòa nó làm quản sự của thôn trang kia rồi sao? Nó cũng thật có bản lĩnh Ngay cả nhà thím cũng kéo qua ở đươc, về sau cả nhà thím hưởng phúc rồi, nhưng qua ở chắc không ở không đâu nhỉ, phải làm việc hả? Thế một tháng cho bao nhiêu tiền?”
Lý Xuân trong mắt chỉ có tiền hỏi đi hỏi lại không ngừng, trong lòng hối hận xanh ruột hồi trước không làm tốt quan hệ với Quý Hòa, nếu không chuyện tốt này mình cũng xơ múi được chút ít?
Thím Điền hơi mất hứng, nghĩ Lý Xuân này sao lại có thể khinh thường người ta như thế, đoán tới đoán lui chỉ đoán Quý Hòa là quản sự? Nhưng nghĩ lại cũng chả trách thím ta không đoán ra được, ai mà đoán được Quý Hòa có thể từ trong tay Nghiêm viên ngoại kiếm được cả một thôn trang lớn cơ chứ, chậc, đứa nhỏ này cũng thật có tiền đồ Khổ tẫn cam lai Đúng, không phải lúc để cảm khái, để Lý Xuân đi truyền lời tức chết cả nhà Quý Đại Tài luôn.
Thím Điền khụ hai tiếng, nói: “Thím hai Quách à, thím đoán sai rồi đó. Nói cho thím biết, hiện tại thôn trang bên kia sông chính là của song tế nhà tôi. Về sau thôn trang kia không phải họ Nghiêm, mà là họ Quý. À, là Quý của Quý Hòa, không phải quý của Quý Đại Tài đâu đấy.”
Lý Xuân lại một lần nữa kinh ngạc đến ngây người, nghĩ ông trời ơi, đúng là tin động trời Trong thôn bọn họ có địa chủ nha Nhìn thím Điền đắc ý, thím ta vội vàng chạy tới đoạt lấy cái sọt trong tay thím Điền, giọng điệu ra vẻ lấy lòng tiếp tục hỏi lung tung này nọ, đơn giản chỉ là hỏi Quý Hòa làm sao có được phòng ở cùng đất vườn bên kia sông.
Khi nói chuyện đã đến bờ sông, bờ sông có neo một cái thuyền, trên bờ sông có cái bến chuyên để neo thuyền, kỳ thật chỉ là tảng đá lớn trên bờ sông thả tấm ván gỗ thêm cái cọc, bình thường dùng để neo thuyền cũng không tồi. Gốc đại thụ cạnh bến thuyền có một người đang đứng, đúng là Trương Sơn, ông ta đang cùng vài người nói chuyện, vừa thấy thím Điền cùng Điền Tiến Đa đến thì lập tức ra đón lấy đồ của thím Điền, cười gọi thím Điền là Điền phu nhân, gọi Điền Tiến Đa là Điền gia, một tiếng xưng hô này khiến Lý Xuân cùng mấy người kia vừa sợ lại ao ước, bọn họ có bao giờ dám nghĩ tới sẽ được người ta gọi cái xưng hô cao quý này đâu.
Trương Sơn bảo thím Điền ở chỗ này trông đồ, ông ta cùng Điền Tiến Đa về lấy nốt.
Thím Điền cười nói: “Không cần, ông trông thuyền đi, tôi về nhà nhìn lại cái đã, nếu không cũng lo lắng.”
Thím Điền lại cùng Điền Tiến Đa trở về.
Lý Xuân nhìn bọn họ lại nhìn Trương Sơn, cuối cùng vẫn ở lại bờ sông cùng Trương Sơn đáp lời, Trương Sơn cũng biết không cần dối gạt về thân phận Quý Hòa nữa, cho nên người khác hỏi mà trả lời được thì ông ta nói hết, không nói được thì ông ta không hé một lời.
Quả nhiên không khác những gì thím Điền nghĩ, Lý Xuân thu được tin tức động trời liền chạy thẳng về nhà, đương nhiên, không về nhà mà sang nhà Quý Đại Tài cách vách.
Hiện tại mới qua giờ Thìn (-h buổi sáng, không ít người làm đồng vội về ăn sáng, nhà Quý Đại Tài cũng không ngoại lệ, ngoại trừ Quý Thụy Sơn đi học đường, còn lại đều ở nhà.bg-ssp-{height:px}
Lý Xuân bị kích động mà nói lại chuyện thím ta vừa biết, người Quý gia đang ngồi đột nhiên đứng lên, rồi lập tức ngồi xuống, vẻ mặt khiếp sợ.
Quý Thuận ha hả mỉm cười, nói: “Mới sáng sớm đã nói đùa không vui đâu thím.”
Lý Xuân trừng mắt nói: “Thím không nói giỡn, đây là sự thật Không tin cứ tới Điền gia mà xem, ra bờ sông mà xem Bọn họ đang chuyển nhà đấy Cũng không phải chỉ mình thím thấy đâu Ai nha, mọi người không thấy đâu, quản gia của thôn trang đối diện gọi Điền Tiến Đa là Điền gia, gọi thím Điền là phu nhân. Quý Hòa là Quý gia Chậc đúng là từ đất bùn bay thẳng lên trời cao Hâm mộ chết đi được Ai nha, về sau mọi người cũng có thể yên tâm về Quý Hòa, hiện tại hắn chả thiếu cái gì đâu.”
Lý Xuân trong lòng sung sướng, nghĩ nhà Quý Đại Tài thật sự là vô phúc, đứa con có tiền đồ như vậy lại coi là sao chổi, cho dù có khắc bọn họ, cho dù có chặt đứt quan hệ, lúc trước cũng không nên ác như vậy, nói không chừng cũng mò được chỗ tốt. Hiện tại lại chỉ có thể nhìn hai nhà Quý Đại Phát cùng Điền Đại Cường chiếm hết lợi, nếu đổi thành thím ta có mà tức muốn ói máu.
Người Quý gia quả thật rất buồn bực, chỉ muốn hộc máu, rốt cục nửa đuổi nửa mời Lý Xuân ra khỏi nhà, Phùng thị liền tức ném văng cái chổi trong tay, chỉ thiếu điều ném lên người Quý Tiểu Thi, dọa nó kêu á lên một tiếng, xoay người chạy ra sau lưng Kim Thúy Nương.
Kim Thúy Nương chịu đựng khó chịu trong lòng, khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ đừng giận hại thân.”
Phùng thị nặng nề mà ngồi xuống, nói: “Tao có thể không tức sao? Thằng nhãi kia có tiền đồ không hề nghĩ gì về cái nhà này, cho người ngoài hưởng phúc Quả nhiên là thằng vô ơn”
Kim Thúy Nương trong lòng nghĩ bà mẹ chồng này thật không phân rõ phải trái, rõ ràng là cái nhà này đuổi Quý Hòa ra khỏi cửa, chặt đứt quan hệ vừa sạch vừa ác như thế, còn bắt người ta kiếm tiền chạy về hiếu kính bà ta, nằm mơ đi thôi
Quý Đại Tài thở dài nói: “Đừng tức giận, rốt cuộc vẫn là con mình, nó sống tốt thì mình cũng không cần lo cho nó. Aiz, chẳng lẽ thật là nhà mình khắc nó? Lúc này mới rời đi bao lâu, càng sống càng tốt. Aiz”
Phùng thị không vui mà nói: “Ông nói cái gì đó? Nhà mình khắc nó cái gì? Tôi thấy lúc nó ở nhà mình thì khắc cả nhà, nó đi thì mang theo vận may nhà này đi luôn”
Quý Đại Tài nghĩ bà vợ mình cũng thật vô lý, lão cũng lười đôi co, chỉ khuyên nhủ: “Bà bớt nói vài câu đi, quên tôi đã nói gì rồi sao? Rốt cuộc vẫn là con mình, trước trong cơn tức giận chặt đứt quan hệ, bây giờ có thể làm dịu thì làm dịu, như vậy về sau dù tôi có nhắm mắt cũng có mặt mũi nhìn mặt mẹ tôi, bà ấy rất thương thằng Hòa. Phải biết là tôi náo loạn với anh trai mấy năm nay bà ấy cũng đã không tha cho tôi rồi.”
Phùng thị không phục mà nói: “Có cái gì mà không tha thứ? Bọn họ làm hại tiền đồ của con tôi Quý Hòa kia là cháu bà, thể thằng Hiếu thằng Thuận thì không phải đấy phỏng?”
Quý Hiếu cùng Quý Thuận vội vàng khuyên nhủ Phùng thị, bọn họ vốn đã cảm thấy Quý Hòa sống tốt, Quý Thanh hết bệnh thì mình có thể xơ múi, hiện tại nghe nói Quý Hòa vớ bẫm như vậy, suy nghĩ này lại càng lớn.
Quý Tiểu Thi nháy mắt nói: “Bên kia sông chơi rất vui ạ? Cháu muốn sang chơi”
Quý Tiểu Ngọc nói: “Nghe nói nơi đó có không ít phòng ở, nhất định là phòng rất lớn. Thì ra nơi đó không phải của Nghiêm viên ngoại sao? Chỗ ở của Nghiêm viên ngoại nhất định có gia cụ rất xảo, đồ sứ tốt nhất, đệm chăn làm bằng lụa nữa nhỉ? Nhất định còn có vườn hoa thật lớn, bên trong trồng đủ các loại hoa xinh đẹp.”
“Không phải vừa trồng rất nhiều nho sao? Cháu muốn ăn nho.”
Quý Tiểu Hương nghĩ tới ăn đầu tiên, trừ nho, nó còn muốn rất nhiều món ngon, gà vịt thịt cá, nơi đó nhất định cái gì cần cũng có
“Một đám không tiền đồ” Quý Tú Nhi trừng mắt nhìn ba đứa cháu gái, nhưng trong lòng cũng rất ham, chỉ là không nói ra miệng.
Chu Quế Hoa nghe bọn họ mỗi người một câu, cô ta vẫn luôn không nói chuyện, nghĩ thầm các người còn muốn kiếm chỗ tốt từ trong tay Quý Hòa hay sao? Làm gì dễ thế, Quý Hòa cũng không phải Quý Hòa yếu đuối dễ bắt nạt ngày trước đâu. Đương nhiên cô ta cũng sẽ không ngăn đón bọn họ, nếu lấy được chỗ tốt ắt không thể thiếu phần cô ta, mà không được thì mọi người cùng nhau mất mặt Lại nói, thể diện Quý gia đã mất chả phải lần một lần hai, sợ gì chứ?
“Toàn một đám không tiền đồ” Phùng thị cũng trừng ba đứa cháu, “Nó chỉ có tiền, vẫn là sao chổi với cái nhà này Bớt ở gần nó, dính xúi quẩy về nhà thì cút xéo luôn đi”
Bọn Quý Hiếu nhìn Phùng thị, nghĩ mụ vẫn còn để ý Quý Hòa là sao chổi sao, chẳng lẽ cứ thế nhìn Quý Hòa ăn ngon uống thơm nhà cao cửa rộng hay sao? Bọn họ thèm đó
Kim Thúy Nương đảo mắt cười nói: “Mẹ nói đúng đấy, chúng ta cũng không phải đám người thiển cận, không thể bởi vì hiện tại hắn sống tốt mà cho là hắn không phải sao chổi. Chúng ta vẫn nên cách hắn xa một chút. Nhưng nói đi nói lại hắn vẫn là con trai của cha mẹ, hai người sao có thể không nhớ thương hắn chứ? Cho dù mẹ có độc miệng tới đâu nhưng trong lòng nghĩ thế nào, phận làm con chúng con đều biết. Cứ theo cha nói ấy, trước làm dịu quan hệ với nhà bác cả đã, đến lúc đó thông qua nhà bác cả quan tâm tới Quý Hòa, ông trời khẳng định không biết, đến lúc đó cái xúi quẩy kia sẽ không dính tới nhà mình. Mẹ, mẹ thấy sao?”
Phùng thị hừ một tiếng, gục gặc đầu, nếu nói mụ thấy Quý Hòa sống tốt mà không thèm thì là giả, chỉ là Quý Hòa sống càng tốt thì mụ càng tin nó khắc nhà mụ, cũng không dám lại càng không muốn lại gần nó, thông qua nhà Quý Đại Phát bắt Quý Hòa đưa tiền, đây là biện pháp tốt nhất.
Mấy người Quý Hiếu tất cả đều thở phào, trong lòng lại bắt đầu nghĩ tới thôn trang cùng đất vườn bên kia sông, nghĩ đó là bao nhiêu bạc sáng bóng cơ chứ, quan trọng nhất là Quý Hòa lấy chúng từ trong tay Nghiêm viên ngoại, nói lên quan hệ giữa Quý Hòa cùng Nghiêm viên ngoại rất không tệ, phải không? Còn có Quý Hòa cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Giang thiếu gia nhà Giang địa chủ. Có hai mối quan hệ này, về sau vợ chồng nó không biết còn vớ được bao nhiêu bở nữa, cho dù không thể lên trấn trên hay huyện thành kiếm ăn, ở nông thôn cũng được cuộc sống thoải mái như địa chủ nhỏ ấy chứ?
Trong lòng Quý Tú Nhi vừa nhớ thương tiền tài của Quý Hòa, vừa nghĩ mình nhất định không thể thua kém, nhất định phải gả cho nhà thật tốt, có được cái thôn trang còn lớn hơn cái bên kia sông, đè thằng Quý Hòa kia một đầu Nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy ngày mai phải lên trấn một chuyến, nói không chừng có thể nhìn thấy Vương tiểu thư kia, mình nhất định phải làm bạn với cô hai Vương, như vậy có thể quen được đối tượng thành thân tốt.
Quý Đại Tài không biết người nhà mình đang nghĩ gì, lão đang vui, nghĩ rốt cục có thể nối lại quan hệ với anh cả, còn có thể quan tâm tới đứa con trai Quý Hòa, thật sự là so với việc uống một ly rượu lâu năm còn sướng hơn
Một nhà Điền Đại Cường ở thôn trang, bọn họ thu dọn phòng xong liền đi xem mấy cây nho, phát hiện những cây nho kia mọc rất tốt, không có dấu hiệu chết héo, tất cả đều rất vui, chuẩn bị tiếp tục đi chung quanh mua thêm nhiều nho về trồng, đến lúc đó kết quả rồi làm một phen sự nghiệp.
Cùng lúc đó, trong nhà Giang địa chủ cũng đang đang trải qua một hồi sóng gió.