Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

chương 87: lần thứ hai cứu giúp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Miêu: beta-ed

Vương Kiều Nhi bởi vì lần trước bị xấu mặt ở quán rượu Bốn Mùa, bị cha cô ta răn dạy nhốt lại ở trong nhà một đoạn thời gian, trước đó không lâu mới khôi phục tự do. Cũng là Quý Tú Nhi may mắn, ngay lúc Vương Kiều Nhi mới khôi phục tự do thì tìm tới cửa, Vương nhị tiểu thư đúng là buồn sắp điên, có người đến giải buồn thì vui lắm, cho nên Quý Tú Nhi thuận lợi gặp được Vương Kiều Nhi, còn được khoản đãi coi như không tệ.

Quý Tú Nhi ở nhà là đứa con gái út được yêu chiều, tính hơi nhõng nhẽo, nhưng vì nịnh bợ Vương Kiều Nhi cô ta chịu hạ mình, làm đủ mọi cách lấy lòng Vương Kiều Nhi, dỗ cho Vương Kiều Nhi vui vẻ.

Buổi sáng hôm nay Vương Kiều Nhi cảm thấy nhàm chán, đột nhiên nghĩ tìm Quý Tú Nhi đi chơi, cô ta cũng không ngồi xe ngựa, trực tiếp bảo người dắt hai con ngựa, mang theo Tiểu Hồng liền ra khỏi cửa.

Vương Kiều Nhi tính tình điêu ngoa, đã học cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi cũng không tệ lắm, Tiểu Hồng thì miễn cưỡng không ngã xuống, hai người bình an đến thôn Thanh Sơn. Rất xa liền nhìn thấy ngọn núi xanh kia, Vương Kiều Nhi không trực tiếp đi tìm Quý Tú Nhi, mà mang theo Tiểu Hồng đi tới chân núi trước, kết quả quá xui xẻo, lại gặp lợn rừng chạy xuống núi, ngựa lập tức g lên, Vương Kiều Nhi ngã ngựa, té bị thương không tính, thiếu chút nữa bị ngựa giẫm chết. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vừa lúc Giản Hổ chạy qua, gã ta sức lớn, giữ chặt con ngựa, khiến Vương Kiều Nhi khỏi chết dưới vó ngựa.

Vương Kiều Nhi té đau chân, khóc đến mức son phấn trên mặt tèm nhem, kéo Giản Hổ bảo gã ta đưa mình đi xem thầy thuốc, bởi vì mới vừa bị vứt từ trên lưng ngựa xuống, thiếu chút nữa là bị dẫm chết, cô ta sống chết cũng không chịu ngồi lên lưng ngựa nữa. Giản Hổ chỉ có thể ôm cô ta lên, tùy ý Vương Kiều Nhi mắng gã ta cũng không buông tay.

“Cô cứ mắng chửi đi, đợi khi tìm được thầy thuốc sẽ thả cô xuống, bị cô mắng vài câu còn hơn để vết thương của cô trễ nải chữa trị, đến lúc đó phải cưa chân, đang yên đang lành một cô gái xinh đẹp, bị cưa chân thì thật đáng tiếc.”

Giản Hổ nói, kỳ thật trong lòng gã ta cũng chả biết Vương Kiều Nhi đẹp hay xấu, cảm thấy cô ta quá ồn ào, hận không thể ném cô ta xuống đất, nhưng nghĩ đến thân phận của cô ta, Giản Hổ liền ôm chặt hơn, lần trước bỏ qua cơ hội, lần này không thể lại để vuột mất Giản Hổ nhìn ngọn núi trước mặt, ánh mắt càng thêm kiên định, gã ta không muốn sức lực của mình phí phạm vào ngọn núi này săn thú nữa, không nghĩ cả đời chỉ làm một tên thôn phu, một gã thợ săn (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vương Kiều Nhi bị một tên đàn ông ôm lên có chút tức giận, nhưng không quá giận, dù sao người này đã cứu cô ta, hơn nữa còn là lần thứ hai. Lần đầu tiên cô ta không thấy rõ bộ dáng gã ta cứu cô, nhưng giờ thì thấy rõ mồn một, cảm thấy người này thật đúng là có khí khái nam tử, thật sự là rất anh tuấn rất uy phong Nghĩ như vậy lại thấy bị ôm lên có chút thẹn thùng, kêu la hai tiếng cũng chỉ là phản ứng bản năng thôi. Hiện tại được Giản Hổ khen thành người đẹp, Vương Kiều Nhi mặt vốn đã hơi phiếm hồng nhất thời đỏ hơn, đỏ như quần áo cô ta mặc trên người.

“Cái tên này Chờ xem tôi tính sổ với anh ra sao”

Vương Kiều Nhi nói xong, hừ một tiếng, giọng không thấy giận dữ gì, cũng không lộn xộn thêm.

Vương Kiều Nhi nhìn mặt Giản Hổ, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này lớn lên dễ nhìn, nghĩ thầm sao lần trước mình không thấy thế nhỉ? Còn có thể trạng cũng khá tốt, ôm mình hình như không mất sức gì cả.

Giản Hổ cảm giác thấy Vương Kiều Nhi nhìn mình, cúi đầu nhìn cô ta nhẹ giọng nói: “Có phải rất đau hay không? Đừng sợ, tôi sẽ đi nhanh hơn, sắp tới thôn rồi, lập tức tìm đến thầy thuốc.”

Vương Kiều Nhi gật đầu, nghĩ người này còn rất dịu dàng nữa, xem ra là đang chìm đắm trong vẻ đẹp của cô ta.

Tiểu Hồng đi phía sau lo lắng đề phòng mà dắt hai con ngựa, cau mày nhìn Giản Hổ ôm tiểu thư nhà mình, muốn nói mà không tài nào mở miệng nổi, cô không muốn ăn thêm cái bạt tai nữa.

Bọn họ vội vàng như vậy vừa lúc gặp phải Quý Tiếu Trương Lan, nhìn thấy Quý Tiếu vẻ mặt tức đến khó thở chạy tới, Giản Hổ nhíu mày, nghĩ thầm sao y còn chưa về nhà, đừng có phá hỏng chuyện của mình đấy

Quý Tiếu cắn môi, uất ức mà quát: “Anh Hổ Tử Đây là có chuyện gì? Sao anh lại ôm con gái? Anh mau thả cô ta xuống đi Còn ra thể thống gì nữa Ê Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy, mau xuống khỏi người anh Hổ Tử đi Nếu không tôi đánh đánh gãy chân cô bây giờ”

Vương Kiều Nhi vừa nghe lập tức nhíu mày, nghĩ cái thứ muốn chết gì lại dám nói chuyện với cô ta như vậy, còn đòi đánh gãy chân cô? Chân cô ta còn đang đau đây, vừa nghe mấy lời này càng tức hơn, xoay qua nhìn về phía Quý Tiếu, vừa thấy Quý Tiếu liền trào phúng mà nói: “Ôi, thì ra là một song nhi, khó trách lại lỗ mãng như vậy Một song nhi như vậy mà cũng đòi xứng với người như Giản Hổ sao? Nằm mơ đi thôi Còn có cậu biết bản tiểu thư là ai không hả? Dám mắng ta, có tin ta bảo cha ta tìm người xử lý cả nhà cậu hay không”

Vương Kiều Nhi uy hiếp người ta rất là thuần thục, đối với dân thôn Thanh Sơn bé tí càng chẳng hề áp lực.

Quý Tiếu vừa thấy mặt Vương Kiều Nhi thì như cá mắc cạn, miệng khép khép mở mở nói không ra lời, y nhận ra Vương Kiều Nhi, trong lòng vừa kinh vừa sợ, nghĩ con mụ mẫu dạ xoa này sao lại tới nơi đây? Còn cùng anh Hổ Tử của y ôm ấp nhau

Giản Hổ nói: “Quý Tiếu, đây là thiên kim nhà Vương chủ bạc trong thành, cô ấy bị thương, cậu chớ gây sự, tránh ra đi.”

Quý Tiếu không cam mà tránh đường, nhìn Giản Hổ ôm người lướt qua bên cạnh.

“Coi như cậu thức thời”bg-ssp-{height:px}

Vương Kiều Nhi quay đầu ra đằng sau, đắc ý cười với Quý Tiếu, nhìn ngũ quan Quý Tiếu vặn vẹo thì cười ra tiếng.

Trương Lan vừa nghe đó là con gái của Vương chủ bạc, lập tức biết Quý Tiếu đã gặp hòn đá cứng, y có chút kinh hoảng lại thấy hơi vui sướng, hoảng là sợ chọc phiền toái cho người trong nhà lại liên lụy tới bản thân, vui là vì Vương tiểu thư đối xử với Giản Hổ không bình thường, vậy Quý Tiếu kia có mà tức chết? Xứng đáng Cho đáng y cứ làm bừa suốt

Vương Kiều Nhi bị đưa đến nhà thầy thuốc Hoa, thầy thuốc Hoa vừa thấy là con gái yêu của Vương chủ bạc lập tức khám và chữa bệnh cho cô ta, phát hiện là xương đùi bị gãy, tuy rằng muốn nối xương cho Vương Kiều Nhi, nhưng Vương Kiều Nhi không thích, cô ta không tin thầy thuốc quê, kiên trì bảo gã cho ít thuốc mỡ dùng trước, sau đó bảo Giản Hổ mượn ngựa của cô ta lên trấn trên tìm thầy thuốc nối xương. Cũng có lẽ là do Giản Hổ cứu cô ta hai lần, cũng có lẽ là do đột nhiên phát giác Giản Hổ rất đáng tin, Vương Kiều Nhi hiện tại đã cảm thấy ở bên Giản Hổ khá yên tâm. Cô ta nghĩ lần trước Giản Hổ cứu cô chỉ cho có chút bạc, lúc này nhất định phải báo đáp gã ta tử tế.

Giản Hổ cứu con gái Vương chủ bạc, còn một đường ôm về thôn, có không ít người thấy được, qua một bữa trưa thôi mà đã có không ít người biết.

Trước không đề cập tới Quý Tiếu về nhà khóc nháo ra sao, riêng Quý Tú Nhi thì thiếu chút đã xé rách cả khăn tay.

Quý Tú Nhi oán hận mà mắng: “Cái đứa ngu xuẩn Đến thôn này sao lại không tìm con trước cơ chứ Không có việc chạy tới chân núi làm gì, thật sợ không gặp được đàn ông hay sao? Giờ thì tốt rồi, lại bị Giản Hổ bế một hồi Chẳng nhẽ định gả cho một thằng nông dân đấy phỏng Bị xui cho đáng, rõ ràng bị thương cũng có thể tới tìm con mà, nhà chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ không đưa cô ta đi chạy chữa được hay sao?”

Phùng thị cũng liên tục gật đầu nói: “Đúng thế Đúng thế Vương tiểu thư thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi Nhưng cũng tiếc thật, nhất định là cô ta định tìm con đi chơi, cứ như vậy bỏ lỡ, lần này xảy ra chuyện, về sau không chừng sẽ không tới. Tú Nhi à, xem ra về sau con phải di thăm cô ta.”

Quý Tú Nhi nghĩ cũng chỉ có thể như vậy.

Quý Hiếu Quý Thuận trong lòng đều đang tiếc sao mình không cứu được Vương tiểu thư, nếu không chỗ tốt đã rơi lên đầu bọn họ rồi, hiện tại xem ra Giản Hổ may thật.

Bọn Quý Thanh về đến nhà, tiễn Giang Bình, sau đó chợt nghe được Trương thị nói tin tức này.

Quý Lam bĩu môi nói: “Tên Giản Hổ đáng ghét, nếu đây không phải là con gái Vương chủ bạc thì còn lâu gã ta mới ôm người rồi để cả đống người nhìn thấy, loại nhược điểm này gã sẽ không bao giờ để lộ. Con thấy chắc là gã ta muốn trèo cao đây mà?”

Trương thị gật đầu nói: “Thì đó, tám phần là như thế, thằng bé này cũng tính toán ra phết, nhưng lại không nhìn ra người nào có thể trêu vào người nào không, nghe nói con gái Vương chủ bạc cũng không phải gái lành gì, đanh đá ghê lắm Nếu lấy về nhà thật thì khẳng định sẽ không được an bình.”

Quý Lam vỗ tay nói: “Đánh nhau chết thì càng tốt Giản Hổ cùng Vương chủ bạc kia cũng đâu phải người tốt lành gì, họ bị thương chết hết đều là báo ứng. Anh, anh nói có phải hay không?”

Quý Thanh cười, sờ Quý Lam đầu.

Trương thị lắc đầu, nghĩ đứa song nhi nhà mình, tính tình này phải làm sao đây, không biết tương lai có thể gả vào gia đình ra sao. Bà nghĩ ngợi, thấy Điền Tiến Đa không tồi, trước kia là không tiện nghĩ tới Điền Tiến Đa, dù sao người ta chỉ có một đứa con trai độc nhất, còn trông chờ nối dõi tông đường. Quý Lam dù tốt cũng chỉ là một song nhi, sinh đẻ còn chưa nắm chắc, bà cũng không thể vì nhà mình liền không để ý tới nhà người ta được. Nhưng hiện tại Điền Tiến Đa gặp phải chuyện kia, Điền gia đã nói về sau mặc kệ là con gái hay song nhi, chỉ cần tốt người đẹp nết là được, Quý Lam của bà có phải sẽ có khả năng gả cho Điền gia không? Được như thế thì tốt quá, A Lam khẳng định sẽ không phải uất ức.

Quý Lam không biết trong vòng một ngày anh mình lẫn mẹ mình đều nghĩ ngợi vì hôn nhân đại sự cho cậu, cậu còn đang sướng chuyện Giản Hổ về sau phải kết hôn với con cọp mẹ cơ.

Ngày hôm sau, Quý Lam sang bên kia sông nói việc này với Quý Hòa, Quý Hòa mỉm cười, cùng Trương thị nghĩ như nhau, nếu hai người kia thật sự ghép thành một đôi, trừ phi Giản Hổ có thể nhịn cả đời, nếu không thật sự sẽ thành một đôi vợ chồng không hòa thuận.

Quý Hòa nghĩ Giản Hổ rất có thể là thật sự muốn lấy con cọp mẹ kia, trong lòng hả hê, nghĩ gã ta làm điều có lỗi với Trương Tiểu Dư, lấy Vương Kiều Nhi chính là sự trừng phạt cho gã ta. Đang vui sướng, hắn định mang Trương Tiểu Dư lên trấn trên mua vài thứ, hiện tại mùa hè nóng nực, bọn họ đã lâu không vào thị trấn, mua đồ đều bảo Trương Sơn đi, bọn họ cứ ở mãi trong thôn trang, thật sự là vui vẻ không muốn rời.

Trong thôn trang hiện tại có trâu có ngựa, Quý Hòa để Trương Tiểu Dư ngồi trong xe ngựa, vén mành xe lên, hắn ngồi đằng trước đánh xe.

Rất nhanh đã vào trong trấn, trước tới Nghiêm phủ, từ sau khi chuyển nhà có mời Nghiêm viên ngoại tới ăn bữa cơm thì bọn họ còn chưa gặp lại. Quý Hòa mang theo một con thỏ hoang một con gà rừng còn có hai con cá. Nghiêm viên ngoại rất vui, hàn huyên cùng bọn họ trong chốc lát, lại kéo Quý Hòa xem mẫu đơn cho ông ta, sau đó mới thả bọn Quý Hòa đi.

Bọn Quý Hòa mua đồ xong thì vào quán rượu Bốn mùa, nhìn đến chưởng quầy Bạch thì thấy vẻ mặt ông giận dữ phẩy tay áo đi ra khỏi quán rượu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio