Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi nhóm thí sinh giãy dụa bên trong ảo cảnh, các trưởng lão tông môn cũng không nhàn rỗi. Trong phòng ở tầng cao nhất lập một cái thủy kính thật lớn, trên mặt phân chia thành mấy khối, bên trong chiếu ra rõ ràng mỗi sở tác sở vi của các thí sinh trên bậc thang, có những người không thể tự kiềm chế sa vào bên trong ảo cảnh, cũng có người ý chí kiên định, thật nhanh thoát khỏi ảo cảnh, kích phát truyền tống trận đến đỉnh. Cơ hồ mỗi giây đều có màn hình nhỏ bị dập tắt, quan sát các thí sinh trong quá trình này cũng là một tham khảo để các trưởng lão chọn lựa đệ tử.

“A? Ta sao cảm thấy người này có chút quen mắt?” Trưởng lão Lăng Vân kiếm phái thăm dò, hướng khối màn hình phía trước nhìn kĩ, cười nói với Xương Viêm Hi. “Hỗn Nguyên đạo huynh, đây không phải người con trai độc nhất kia sao? Sao lại chạy đến đây náo loạn?” Trong mắt hắn có sự bất mãn, cũng biết người này ngoan liệt bất kham, làm rất nhiều sự tình vô pháp vô thiên, Xương Viêm Hi sao không tự biết, không hảo hảo quản thúc, còn để nó tham gia đại điển, thật sự là đắc ý vênh váo.

Xương Viêm Hi vuốt chòm râu, cười đắc ý, một chút cũng không nhận thấy đối phương là ý tại ngôn ngoại (hàm ý), miệng còn chối từ:

“Chỗ nào chỗ nào, quá khen quá khen!”

Khóe miệng trưởng lão kia co rút, quay mặt đi, không để ý đến hắn nữa.

Vừa quay đầu cũng làm trưởng lão phát hiện một tiểu tử tốt. Tu vi luyện khí kì quả là có kém một chút. Nhưng trong ảo cảnh trên thân thể rõ ràng có hắc khí lượn lờ, đây là tượng trưng cho tâm ma, cuối cùng lại bị đàn áp trở về. Ý chí kiên định, tuổi cùng tu vi như thế mà có thể đối phó tâm ma, nếu như hảo hảo bồi dưỡng, chưa chắc là không tốt.

Hắn vuốt chòm râu, âm thầm ghi nhớ bộ dáng người này.

Người được khen ngợi kia đúng là Trần Lăng.

Bị Trần Lạc đẩy xuống huyền nhai, ủ rũ thủy chung bị áp chế trong cơ thể Trần Lăng nhất thời bùng nổ, làm cả người hắn giãy dụa thống khổ. Đang lúc suy yếu, tâm ma thừa cơ nhập thể. Từ lão khất cái biết được thân thể của mình, cuộc đời này của hắn liền kiêng kị nhất việc bị vứt bỏ, huống chi người nọ còn là người hắn luôn đặt ở đầu quả tim. Bất quá vừa mới đắm chìm trong phẫn nộ, Trần Lăng đột nhiên kịp phản ứng, hắn thật tâm đối với Trần Lạc, Trần Lạc làm sao có thể không như vậy với hắn? Nhiều năm ở chung như vậy đã tạo thành thói quen, một khi đã như thế thì làm sao có thể làm ra hành động ấy?

Nhưng trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng Trần Lạc, khóe mắt cậu treo nước mắt, lời nói ra trong miệng lại lạnh như băng:

“A Lăng, thật xin lỗi, nhưng nếu không có trói buộc là ngươi, ta nhất định có thể tiến vào môn phái tốt nhất, hưởng được tài nguyên càng tốt, vinh dự nhận được càng nhiều, thành tựu càng lớn.” Thanh âm của cậu bi thương mà điên cuồng, lại tràn ngập vui sướng làm người ta đắm chìm. “A a a! Năm đó sao ta lại ngu xuẩn như vậy, vì ngươi bỏ đi cơ hội tiến vào Thần Nguyệt tông. Nhưng mà không sao, ta hiện tại có lựa chọn càng tốt~ a Lăng a Lăng ~~ cảm ơn ngươi~~”

“Thật sự là thế sao?” Trần Lăng khó có thể tin nhìn khuôn mặt quen thuộc của cậu, lẩm bẩm nói, “Ngươi vẫn luôn đối đãi ta như vậy…” Nhưng hắn rất nhanh liền thanh tỉnh lại. Ở chung nhiều năm, ít nhất có một chuyện là không thể nghi ngờ, hắn cùng tiểu Lạc là giống nhau, ai cũng không thể mất đi người kia, chỉ có cùng một chỗ, mới là một chỉnh thể.

Nhưng Trần Lạc vẫn như cũ truy đuổi hắn trên không, độ ấm tồn tại trong mắt cũng hóa thành sát ý lạnh lẽo.

Nếu tình cảm giữa các ngươi tốt như vậy, thì cậu tại sao đem ngươi đẩy xuống huyền nhai? Tại sao lại dùng ánh mắt lạnh như băng như vậy nhìn ngươi?

Bởi vì đây là giả! Đáy mắt Trần Lăng dần dần chảy ra huyết sắc, khóe môi gợi lên ý cười. Hắn tự mình rơi vào huyền nhai, giờ phút này lại đặt mình giữa hư không, thủy chung không thấy địa điểm rơi xuống. Mà ý chí của hắn trừ bỏ mới vừa rồi có chút dao động, hiện tại đã vô cùng kiên định.

Thân thể Trần Lăng chậm rãi vặn vẹo, từ từ không thể duy trì hình người, hóa thành một đoàn rối rắm cùng một chỗ.

Đồ vật khó hiểu điên cuồng giãy dụa, thét chói tai:

“Nhưng mà ngươi còn sợ hãi, ngươi sợ hắn rời bỏ ngươi!”

Trần Lăng mở ra hai tay, nắm lấy phiến hư không vô hình, cả người hắc khí lập lòe, tựa hồ ngay lập tức liền biến mất.

Ta đương nhiên sợ hãi, sợ hãi tiểu Lạc rời đi. Dấu vết của Trần Lạc đã ăn thật sâu vào tính mạng của hắn, xua đi hắc ám, mang đến hy vọng cùng ánh sáng. Cho nên ta sợ hãi cậu rời đi, thậm chí sinh ra tâm ma. Ánh mắt Trần Lăng đen kịt, tựa hồ hắc khí cả người đều ngưng tụ vào con ngươi đen kia, nhưng thật nhanh biến thành thần sắc ôn nhu. Tuy nhiên không sao cả, ta sẽ không để chuyện này phát sinh.

Tâm ma hét lên một tiếng, hóa thành sương mù, thật nhanh bị áp chế trở về.

Cảnh vật trước mắt hết thảy lui tán, hắn đến đại điện phía trên đỉnh núi, cũng nhìn thấy tiểu Lạc đi theo sau một hồng y nữ tử, không để ý đến người chỉ đạo trước mặt, Trần Lăng lập tức bổ nhào vào trên người Trần Lạc, không nhìn ánh mắt người xung quanh, đem cậu chặt chẽ ôm vào ngực.

Nếu ngươi thật sự rời đi, ta liền đánh gãy hai tay hai chân ngươi, mang ngươi làm thành món trang sức, đem ngươi vĩnh viễn cột vào bên người ta Không, ta không thể đối đãi ngươi tàn nhẫn như vậy, nhưng nếu đến một ngày ngươi cưới vợ sinh con, ta phải làm thế nào? Ngươi sẽ có thê tử, nhi nữ, lúc đó vị ca ca như ta có phải bị ngươi đặt sang một bên hay không?

Trần Lăng cảm thụ tiểu thân mình ấm áp trong ngực, bị phán đoán của chính mình kích thích, hai mắt đỏ hồng, liều mạng đánh tan ý tưởng này, nhưng trong lòng như cũ lưu lại một mầm mống.

Chờ đến giữa trưa, bọn sai vặt đem cơm canh đến, người thông qua khảo hạch sau khi đăng kí liền chờ đợi, chạng vạng đến, trận khảo hạch này mới xem như kết thúc, lúc này người được chọn có thể được chuẩn bị khách phòng để nghỉ ngơi.

Hai cửa qua một, nhóm thí sinh thể hiện tất cả tài năng, trong lòng các vị trưởng lão cũng có người lý tưởng để chọn, điều này biểu hiện trên việc phân phối nơi dừng chân, ba người Trần Lạc trùng hợp được phân đến cùng một chỗ, vào bên trong tiểu viện, chỉ thấy một người không lường được.

“Sao lại là bọn hắn?” Xương Nguyên Chí mang theo hai người hầu chiếm lấy đình đài duy nhất viện, nhìn thấy bọn họ đi vào liền lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng như nghĩ đến điều gì lại không thèm để ý nở nụ cười. Nói cho cùng là ba nông dân, không bị vật nhỏ của hắn hại chết, thì cũng có thể có năng lực gì, còn không phải bị đào thải ra, không đáng quan tâm.bg-ssp-{height:px}

“Xương Nguyên Chí!” Lúc này hồng y nữ tử dẫn đường cho Trần Lạc đột nhiên xuất hiện tại cửa, không kiên nhẫn chau mày, “Hỗn Nguyên trưởng lão có việc tìm ngươi.”

Xương Nguyên Chí thấy người tới nhất thời nhảy dựng lên:

“Ai nha đây không phải Nhạc Sí sư tỷ sao! Ta lập tức tới lập tức tới!”

Nói xong đôi mắt liền trông mong đi theo, vẻ mặt háo sắc.

Mày Nhạc Sí càng nhăn chặt, hiển nhiên rất không thích xưng hô này, thấy đối phương đi tới lập tức xoay người rời đi:

“Ta chỉ tới truyền lời, ngươi tự mình đi tìm trưởng lão.”

“Hắn quả nhiên là người Thanh Miểu tông, xem ra chúng ta muốn vào Thanh Miểu tông thì có chút phiền phức.” Hai người vừa đi, Trần Lạc lập tức nén xuống khóe môi muốn nhếch lên của mình, cố gắng lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

“Đừng lo lắng, lần này người tới còn có Huyền Vân trưởng lão của Thanh Miểu tông. “ Trì Thiên Thạch không biết từ chỗ nào đi ra, trong tay cầm một cuốn sách không được đóng gáy kĩ càng, không ngừng lật.

“Trong tay ngươi cầm cái gì?”

“Huyền Vân lão tổ là ai?”

Trần Lạc Trần Lăng hai người cùng hỏi một lúc, nói xong hai ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trì Thiên Thạch.

Trì Thiên Thạch đắc ý dạt dào vỗ vỗ sách trong tay:

“Sách tốt, đây chính là tình báo ta mới hỏi thăm chung quanh! Nhưng hai người các ngươi ngay cả danh hào Huyền Vân lão tổ cũng chưa từng nghe qua? Đây là đệ nhất nhân Tu Chân giới! Chân nhân Độ Kiếp kì!”

Trần Lạc bĩu môi, nói thầm dưới đáy lòng, cậu đương nhiên biết rõ ràng, vẫn luôn bị nhân vật chính cho rằng là hung thủ sau màn của thảm án diệt môn, trực tiếp diệt môn Thanh Miểu tông, bất quá là người chịu tội thay, bị hung thủ thật sự lợi dụng triệt để.

Trì Thiên Thạch bên kia còn đang đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, không để ý đến Trần Lạc khinh thường:

– Huyền Vân lão tổ chạy tới nơi này nhất định là muốn thu đồ đệ, nếu chúng ta được coi trọng! Hắc hắc, hắc hắc…

Ba người đứng trong sân hồi lâu, hơn nữa Xương Nguyên Chí đã rời đi, mọi người cũng lục tục từ trong tiểu viện đi ra, chốc lát liền bị Trì Thiên Thạch đang cười ngây ngô hấp dẫn qua. Trần Lạc nhìn chung quanh một lát, kéo kéo tay áo Trần Lạc nói:

“A Lăng, chúng ta có phải nên làm bộ không quen biết Trì huynh hay không?”

Trần Lăng dắt tay mềm nhỏ, đi vài trong phòng, dùng hành động trực tiếp trả lời Trần Lạc.

“Ai, hai tên phụ lòng các ngươi, chờ ta một chút!”

Sáng sớm hôm sau, người thông qua khảo hạch đều được đưa đến trong điện, trải qua tuyển chọn, nhân số đã giảm mạnh đến mấy trăm người. Người còn dư lại lúc này ước chừng có thể nhất định tiến vào tông môn, chỉ cần bọn họ được chọn trúng.

Khuê Diễm chân nhân hôm qua giúp bọn họ mở ra sơn môn đi lên trước đài, cung kính đem chư vị chân nhân dẫn vào chỗ ngồi, rồi mới công bố cửa khảo hạch cuối cùng bắt đầu.

“Bên trong này tựa hồ không có Huyền Vân lão tổ.” Trì Thiên Thạch trộm di chuyển đến kế bên Trần Lăng, nói nhỏ bên tai hắn.

“Yên lặng!” Sau một câu của Khuê Diễm chân nhân, bên trong đại điện, trên khoảng đất trống rộng lớn giữa nhóm thí sinh và các trưởng lão bỗng sáng lên quang mang oánh nhuận, cùng lúc bọn Trần Lạc vỡ lòng giống như đúc, ngọc bích hoa lệ chậm rãi dâng lên.

“Một cửa cuối cùng là cho các ngươi vỡ lòng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio