Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong ba người chỉ có Trần Lăng là chính đứng đắn muốn tìm Trần Lạc trò chuyện , sau khi ngồi xuống, ngược lại một mảnh trầm mặc, không một ai mở miệng.

“Chưởng môn tới đây, có gì chuyện quan trọng?” Bọn họ không mở miệng, Trần Lạc tại trước mặt Cảnh Trường Đông cũng không thể mở miệng, nhưng là Huyền Vân lão tổ có thể không có cái cố kỵ này , vừa đi lên đã đem đầu mâu nhắm thẳng vào Cảnh Trường Đông.

Cảnh Trường Đông vì cái gì đến nơi đây? Còn không phải bởi vì Thân Phồn muốn tới tìm Trần Lăng, mà Trần Lăng vây quanh phòng Trần Lạc. Chưởng môn đương nhiên sẽ không bị khó khăn nho nhỏ này làm khó, khóe môi treo lên ý cười, thanh thản đáp.

“Lão tổ và ta cùng dẫn đệ tử đi bí cảnh Tiểu tiên giới, chính là mấy ngày này không thấy lão tổ, không biết xảy ra chuyện gì, mới tìm lại đây.”

Huyền Vân lão tổ: nguy rồi, đến thăm tiểu đồ đệ lại quên mất chánh sự!

Sắc mặt Huyền Vân lão tổ không thay đổi, thản nhiên gật đầu nói: “Là ta sơ sẩy, mấy ngày nay làm phiền chưởng môn .”

Cảnh Trường Đông vuốt cằm, cười nói: “Không sao, ngày sau ngươi ta cùng cố gắng là được. Vị này chính là…” Nói xong, liền đem ánh mắt hướng về phía Thân Phồn.

Thân Phồn vội đứng dậy thi lễ với Cảnh Trường Đông: “Vãn bối là Lăng Thiên Kiếm phái Thân Phồn, hôm nay nghe được đại danh Trần Lạc sư đệ, đặc biệt tới bái phóng.”

Trong lòng Cảnh Trường Đông sáng giống như gương thấy rất rõ ràng, Thân Phồn này rõ ràng là tìm đến Trần Lăng , tại sao lại ở chỗ này sửa miệng . Nhưng hắn dù sao cũng đa mưu túc trí, hơn nữa người trước mặt là cái kiếm tu, liền chỉ đáp: “Nguyên lai là như thế.”

Ngay sau đó, hai người liền đem ánh mắt đặt ở trên người Trần Lăng.

Trần Lăng không hề phát hiện sự chú ý này, hắn chính là nhìn chằm chằm đệ đệ nhà mình, nhưng mà đối phương vẫn gắt gao cúi đầu, cũng không nhìn hắn cái nào.

Thẳng đến hàn khí bên người Huyền Vân lão tổ càng ngày càng nặng, thời điểm Cảnh Trường Đông cùng Thân Phồn rốt cuộc ngồi không yên, Trần Lạc cũng không hề ngẩng đầu, Trần Lăng cũng không mở miệng nói ra một câu.

Huyền Vân lão tổ là một cái mặt than, cùng hắn nói chuyện phiếm tuyệt đối là một loại tra tấn, bản thân Cảnh Trường Đông sự vụ bận rộn, thời điểm ngây người rất ít, thấy thăm dò không ra được cái gì, liền đứng dậy rời đi. Chưởng môn đều đi rồi, Thân Phồn tiếp tục ở lại liền có vẻ không bình thường , bởi vậy cho dù tràn đầy không cam cũng cáo từ ly khai.

Chờ đến trong phòng chỉ để lại một người Trần Lăng, hắn lại đột nhiên đứng lên, dưới ánh mắt lạnh như băng của Huyền Vân lão tổ, làm một cái lễ nghi tiêu chuẩn: “Lão tổ, Lăng Vũ có thể cùng gia đệ một mình nói chuyện hay không?”

Ánh mắt của hắn kiên định, ánh mắt nhìn thẳng Huyền Vân lão tổ, có vẻ không đạt được mục đích liền không bỏ qua . Huyền Vân lão tổ rốt cuộc chính là sư phụ Trần Lạc, cũng không thể thay Trần Lạc cự tuyệt, huống chi tại thời điểm Trần Lăng đề xuất yêu cầu này, Trần Lạc trừ bỏ thân thể nhẹ nhàng run lên, liền không còn động tĩnh, tựa hồ cũng ngầm đồng ý chuyện này.

Trần Lạc: sư tôn, sư tôn tốt của ta! Giúp ngươi giải trí nhiều ngày như vậy, cầu hỗ trợ đem a Lăng đuổi ra đi!

Sau đó Huyền Vân lão tổ trầm mặc gật gật đầu, đem phòng để lại cho hai huynh đệ.

Nơi này triệt để yên tĩnh lại, Trần Lăng đầu tiên là đóng cửa sổ, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Trần Lạc.

Thiếu niên như trước cúi đầu, hai tay vịn tay lên hai bên, nhìn như thả lỏng, mười ngón nhưng lại gắt gao nắm chặt ghế dựa.

Trần Lăng thở dài, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu đối diện khuôn mặt có chút kinh hoảng của Trần Lạc . Hắn mềm nhẹ mỉm cười, bàn tay chụp lên Trần Lạc , thanh âm mềm mại hỏi: “Tiểu Lạc, thân thể hoàn hảo sao?”

Bàn tay to trước sau như một bao vây lấy chính mình, ấm áp, hữu lực. Ánh mắt Trần Lạc không khỏi đặt ở nơi hai tay giao nhau.

Chính là hai tay này, dắt cậu, đi qua mười hai cái xuân thu trên Thần Hiên đại lục, từ tiểu nhi gà bệnh đến thiếu niên xanh mướt.

Trần Lạc thơ ấu, thanh xuân tên là Trần Lăng, mà Trần Lăng lại gọi là Trần Lạc.

Bọn họ đồng dạng đều là cô nhi, trắng trợn đi vào thế giới này, sau đó may mắn gặp đối phương.

Trần Lăng không phải nhân vật chính, Trần Lạc không phải pháo hôi, Trần Lăng cùng Trần Lạc là bọn họ, mà bọn họ là huynh đệ.

Huynh đệ, từ ngữ thật tốt đẹp, giúp đỡ lẫn nhau lớn lên, sinh mệnh vĩnh viễn đều không cô đơn.

Nhưng phần không cô đơn này không phải thành lập dựa trên trụ cột của loại sự tình kia !

Bàn tay đang bị nắm lấy nắm chặt thành nắm tay, Trần Lạc lạnh lùng nhìn Trần Lăng: “Không nhọc ngài hao tâm tổn trí.”

Nói xong, liền rút tay chính mình về, đứng dậy tính toán rời đi.

“Tiểu Lạc!” Trần Lăng từ phía sau lưng ôm chặt cậu, lực đạo kia lớn đến độ muốn đem đối phương khảm vào trong huyết nhục, không lại chia lìa, “Ngươi không thể trốn tránh!”

“Ta trốn tránh? Ta trốn tránh cái gì!”

“Ngươi đang trốn tránh tình cảm giữa chúng ta.”

“Chúng ta là huynh đệ!”

“Đúng, ta là huynh đệ của ngươi, nhưng cũng là ái nhân của ngươi!”

“Trần Lăng ngươi điên rồi! Buông!”

Tại sau lưng nơi Trần Lạc nhìn không tới, đáy mắt Trần Lăng đã che kín nhan sắc màu đỏ, đôi mắt hồng vừa mãnh liệt lại có chút quỷ dị như là đôi mắt của Hồ Hồ. Mà trên hai tay của hắn, hắc khí mỏng manh cuồn cuộn sôi trào, tựa hồ muốn đem người trong ngực bao quanh, lại đau lòng không dám đi tới một bước.

“Ta yêu ngươi…” (tỏ tình rầu tung bông)

Trong thanh âm trầm thấp tràn đầy cảm xúc áp lực, đầu Trần Lăng tựa hồ chôn ở bả vai Trần Lạc, hô hấp thật sâu , áp lực , tâm tình thuộc loại ma tu lạnh lùng mà tàn nhẫn, đang gào thét phẫn nộ .

Người này muốn chạy trốn, muốn rời khỏi hắn! Tuyệt đối không thể! Muốn cho toàn thân của cậu nhiễm lên khí vị của chính mình, muốn cho toàn bộ tâm của cậu đều muốn chính mình! Khóc cũng tốt, tươi cười cũng tốt, thống khổ cũng tốt, vui vẻ cũng tót, đều là mình !

Đều là mình !bg-ssp-{height:px}

Nhưng là… Không dám.

Không muốn làm cho cậu bị thương, không muốn làm cho cậu thống khổ, thậm chí… Không nghĩ nhìn cậu rối rắm.

Hơi thở cực nóng trên vai xuyên thấu qua vật liệu may mặc thổi vào người, hô hấp của hắn có chút dồn dập, phía sau lưng kề sát trong ngực, còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt. A lăng là đang khẩn trương sao.

Trần Lạc trầm mặc , cậu không biết như thế nào cho phải, một mặt muốn nói đêm hôm đó giữa bọn họ đều là một hồi ngoài ý muốn, còn mặt kia, ngay cả cậu cũng không cách nào quên đi cảm giác khi đó.

Nếu không cũng sẽ không biết thời biết thế cách xa đối phương.

Trong đầu nghĩ lung tung, Trần Lăng đã buông lỏng Trần Lạc ra. Hắn là một người ích kỷ, bất luận người hoặc việc gì vi phạm tâm ý chính mình, Trần Lăng sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất để giải quyết, tư tưởng tuyệt đối ích kỷ. Nhưng mà loại bản tính này sau khi gặp Trần Lạc, liền toàn bộ tiêu thất.

Cho dù trong lòng chưa gào thét muốn đem đối phương nuốt vào bụng, nhưng lại không dám động thủ.

Trần Lăng cuối cùng vẫn là buông tha , buông Trần Lạc ra, không nói một lời liền rời khỏi.

Nếu tiểu Lạc muốn duy trì tình nghĩa huynh đệ đơn thuần giữa bọn họ , vậy hắn liền góp một phần lực đi. Cậu là thiếu niên thuần khiết như vậy, người như chính mình cần gì nhất định phải phải đem đối phương kéo vào bùn lầy?

“A lăng, chớ đi.”

Sau lưng lại đột ngột truyền đến thanh âm của Trần Lạc, mặc dù có chút chần chờ cùng không xác định, giờ phút này lại giống như tiếng trời.

Đầu óc Trần Lạc kêu loạn , hắn hiện tại cái lý gì đều không rõ, chính là cảm thấy lần này Trần Lăng đi , tựa hồ có cái gì đó sẽ vĩnh viễn rời đi.

Cậu nói ra lời giữ lại, sau đó nhìn Trần Lăng quay đầu, cặp mắt xích hồng kia nháy mắt ánh vào mi mắt.

Trần Lạc mân miệng, đối diện cùng Trần Lăng.

“Ngươi cùng ta, là huynh đệ.”

Ánh mắt Trần Lăng ảm đạm xuống.

“Nhưng ta còn muốn cùng ngươi làm chuyện này…”

Trần Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trần Lăng tràn đầy kinh hỉ nhìn cậu.

Trần Lạc hào phóng giang hai cánh tay, hướng về phía đối phương nói: “Ngươi thắng .”

Trần Lăng cười rộ lên, hắn một tay ôm lấy Trần Lạc vào lòng, lực đạo so với lúc trước còn muốn lớn hơn, nhưng thực nhanh lại thả lỏng .

“Tiểu Lạc.”

Tựa hồ chỉ biết nói một câu này.

Vân thuyền Thanh Miểu tông không chỉ hình thể lớn, tốc độ cũng thực nhanh. Lại chạy hơn mười ngày, lúc này mới rốt cục tới núi Lưu Vân nơi ở của bí cảnh Tiểu tiên giới.

Huyền Vân lão tổ bị tiểu đồ đệ nhà mình lễ phép đuổi ra tiểu viện, nguyên nhân là Trần Lăng dọn lại đây, giường trong phòng không đủ . Mà Thân Phồn không có tìm được khắc hay một cơ hội có thể thăm dò Trần Lăng, rất đơn giản, hai cái huynh đệ da mặt dày cả ngày nhốt tại tiểu viện, ai gõ cửa đều không để ý tới, trừ phi ngươi chính mình trèo tường xâm nhập.

Về phần Cảnh Trường Đông, hắn bị Huyền Vân lão tổ bám trụ .

Vân thuyền tại bên trong một mảnh bình tĩnh tới núi Lưu Vân.

Vùng này đã là người đông nghìn nghịt, cơ hồ mỗi mỗi phiến sơn khu đều có doanh trướng đóng quân, đã có không ít tông môn đạt được thẻ bài cùng không có thẻ bài nhưng vẫn trông chờ vào vận khí tụ tập, chính là địa phương gần bí cảnh Tiểu tiên giới vẫn cứ là ghế trống , đây là địa bàn chuyên môn lưu cho vài cái môn lớn.

Vân thuyền cung điện của Thanh Miểu tông phá vỡ tầng mây chậm rãi rớt xuống, Cảnh Trường Đông cùng Huyền Vân lão tổ đứng ở phía trước vân thuyền,đứng phía sau bọn họ là trưởng lão từng đội , sau đó là Trần Lạc, Trần Lăng, Nhạc Sí, Xương Nguyên Chí đứng theo thứ tự , bọn họ là trung tâm đệ tử có địa vị cao nhất trong tông môn, mà ở sau bọn họ là các vị nội môn đệ tử có được thẻ bài, cuối cùng lại là một ít các đệ tử không có môn phái lại như trước theo tới .

Khí phái hiển lộ không thể nghi ngờ, cung điện của Thanh Miểu tông trong ánh nhìn yên lặng lại chăm chú của đám người trực tiếp dừng ở phía trên đất trống phía trước nhất, lúc này địa phương bên cạnh đã có hàng xóm, là Lăng Thiên Kiếm phái.

Cảnh Trường Đông một thân phục sức chưởng môn đi tuốt đàng trước, Huyền Vân lão tổ bạch y phiêu phiêu đi theo phía sau hắn, chư vị trưởng lão khác lại đi theo, sau đó mới đến phiên các đệ tử mặc chế phục thống nhất màu lam bạch của Thanh Miểu tông. Người tu tiên tự nhiên đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng mà xuất thân các đệ tử từ Thanh Miểu tông môn phái đệ nhất pháp tu này, trên người có đại khí mà phổ thông tu sĩ không có, bọn họ giơ tay nhấc chân đều có mang theo một loại phong vận không nói nên lời, điểm này không phải tiểu tông môn có thể so sánh .

Người chung quanh sôi nổi nhìn ngây người, Thanh Miểu tông cũng rất là vừa lòng, bọn họ lên sân khấu chính là muốn lóe sáng khí phách như vậy.

Chưởng môn Lăng Thiên Kiếm phái mang theo trưởng lão cùng các đệ tử đã chờ tại đối diện , mà đứng ở phía trước nhất là một nam nhân khuôn mặt già nua, hắn tuy mặt mũi hiền lành, lại làm Thân Phồn đi ở bên trong đội ngũ khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Người tu chân thọ mệnh dài lâu, nếugià cả như vậy hơn phân nửa ý nghĩa là thọ mệnh gần tới, nhưng ở đây không có một người sẽ xem nhẹ vị lão nhân này.

Hàn Nghĩa tiên nhân, một cái tên đủ để chứng minh thân phận của hắn. Tán tiên thực lực cao nhất Tu Chân giới.

“Không nghĩ tới quý tông đúng là ngài tự mình đến , thật sự là không thể ngờ được.” Cảnh Trường Đông cười đi lên trước, người đối mặt tuy là nhân vật truyền kỳ Tu Chân giới, khí thế lại không chút nào không rơi hạ phong.

Hàn Nghĩa chân nhân cười , ánh mắt vô ý đảo qua Trần Lăng.

Đó là một loại cảm thụ lạnh như băng khi bị độc xà để ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio