Lưu Quý Dũng thấy người Đại Thạch Thôn tới đoạt công việc, ít nhiều gì cũng có chút khúc mắc.
Bất quá, hắn cũng không phải người Đại Thạch thôn, hiện tại người Đại Thạch thôn đều ra mặt, ông đương nhiên không thể đắc tội với người khác ngay trên địa bàn của người ta.
Lưu Quý Dũng âm thầm oán trách nhi tử của không dấu được chuyện, người ta hỏi tiền công liền nói toạt ra.
Lưu Võ thấy lão cha trừng mắt nhìn mình, hắn cũng chỉ có thể xấu hổ vò đầu.
Lưu Võ là người có sao nói vậy, năm lần bảy lượt bị người ta bắt lại nói chuyện, nói cái gì mà Trần Tiểu Mễ không tốt, làm việc cho y không có chỗ gì tốt, đến lúc đó lại thành làm công không cho người ta, ngay cả một văn tiền cũng không lấy được. Lại nói, Trần Tiểu Mễ lục thân không nhận, người Trần gia không ít lần bị y đánh, bọn họ làm việc cho y, không biết lúc nào sẽ bị y đánh cho một trận.
Lưu Võ nghe xong liền không vui, rồi cãi cọ với người ta, nói là làm ngày nào trả tiền công ngày đó, còn bao một bữa ăn, bọn họ không hề thiệt thòi.
Lưu Võ thật sự cảm thấy Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm là người không tồi, không thể để thôn dân quở trách hai người như vậy được, bị người ta khiêu khích một chút, rất nhiều điều không nên nói hắn cũng đã nói, muốn thu hồi lại cũng không còn kịp rồi.
Mấy thôn dân Lục Lâm chọn đều tương đối thành thật, vốn dĩ thôn dân tới cửa cũng khá nhiều, trong đó còn có vài người muốn tới để chiếm tiện nghi.
Người Lục Lâm tuyển cách làm người cũng tương đối tốt, trong nhà lại khó khăn, mấy người này cầm tiền rồi làm việc càng ra sức hơn.
Người trong thôn cọ chung một chỗ làm việc với người ngoài thôn, ít nhiều gì cũng có chút ý thức cạnh tranh, người trong thôn không nghĩ sẽ thua người ngoài thôn, người ngoài thôn cũng không nghĩ sẽ bỏ việc.
Lại tốn mười ngày công phu, phòng ở đã xây được không sai biệt lắm, đồng thời chuồng lừa, chuồng gà, vịt cũng hoàn thành tương đối đối sớm, Lục Lâm liền an bài mọi người đi đào đất hầm.
Sau khi đào hầm xong, Trần Tiểu Mễ lại để vài người đi lát gạch.
Mấy thôn dân đều cảm thấy không cần thiết phải tiêu tiền như vậy, nhưng nếu chủ nhà đã không để bụng số tiền kia, bọn họ tự nhiên cũng không thể phản đối.
Gần đây Trần Tiểu Thái đều thực vội, nó muốn giúp Lục Lâm một tay, còn phải uy gà, uy vịt...... Còn phải trông chừng Trần Tiểu Mạch, không thể để nó chạy loạn.
Từ sau khi phân gia ra khỏi Trần gia, có rất ít người phản ứng Trần Tiểu Thái, bất quá, bây giờ lại có nhiều người như vậy làm việc ở nhà, những thôn dân đó sẽ tìm Trần Tiểu Thái tán gẫu.
Không ít thôn dân có hứng thú với chỗ bạc mà Trần Tiểu Mễ có để vừa mua lừa, vừa xây, nhịn không được quanh co lòng vòng hỏi thăm.
Phòng ở, xây không sai biệt lắm, còn phải suy xét đến chuyện xây giường đất.
Mấy người làm việc ở nhà Trần Tiểu Mễ đều biết được chỗ tốt của giường, có vài người đều nguyện ý bỏ ba ngày tiền công, chỉ vì muốn xem giường đất xây như thế nào, Trần Tiểu Mễ đồng ý.
Sau khi hoàn thành công việc cho nhà Trần Tiểu Mễ, mấy người làm việc ở nhà y liền trở thành người rất được săn đón, người trong thôn đều tìm vài người xây giường đất, giá trị con người của mấy người này lập tức gia tăng gấp bội.
Có rất nhiều thôn dân đã tiếc nuối vì trước đây không có làm tốt quan hệ với Trần Tiểu Mễ, nếu không thì hiện tại đã có thể học được cách xây giường đất, cũng có thể kiếm được chút tiền.
............
Trương Thành ở trong phòng hút thuốc, tâm tình rất là không tốt.
Vài người trong thôn học được cách xây giường đất, gần đây đều vội đến túi bụi.
Trong lòng Trương Thành oán trách Lục Lâm tình nguyện đem tay nghề truyền cho người ngoài thôn dân, cũng không dạy cho người trong thôn của mình, chuyện giường đất hẳn là đã truyền tới trấn trên rồi đi, người nhà giàu trên trấn cũng muốn xây giường đất, trấn trên có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ở nông thôn, hẳn là mấy người biết xây giường đất đều sẽ chạy đến trấn trên đi.
Bởi vì mấy người ngoài thôn kia cũng biết xây giường đất, người hai thôn cũng hình thành quan hệ cạnh tranh.
Bất quá, bởi vì có rất nhiều nhà, nên tuy rằng người hai thôn cùng làm việc ở trên trấn, cũng vẫn hài hòa không có việc gì.
Trương Thành nghĩ: Nếu như tay nghề này chỉ có thôn dân thôn mình biết, vậy người Đại Thạch Thôn bọn họ sẽ là độc nhất vô nhị.
Người biết xây giường đất trong thôn chủ yếu là mấy người trước kia làm việc cho nhà Lục Lâm, những người khác muốn nhập bọn sẽ bị đẩy tới sang năm.
Mấy người làm việc ở chỗ Trần Tiểu Mễ, gần đây rất được hâm mộ.
Trong thành có rất nhiều người có tiền giàu xụ, nhưng đều là một đám gia hỏa keo kiệt, hơn phân nữa người vào thành đều sẽ bị áp bức, nhưng tay nghề xây giường đất này không phải ai cũng biết, phú hộ trong thành vì để sớm chút có giường đất năm, nên ra giá phi thường cao, kể từ đó, mấy người này sẽ suốt ngày chạy vào thành, người ở nông thôn muốn xây giường đất, cũng chỉ có thể chờ.
Vì thế Trương Thành đi tìm Lục Lâm, trách cứ hắn dạy cách xây giường đất cho người ngoài, lại bị một câu của Lục Lâm đẩy về. Lục Lâm nói, nếu không phải trước kia ông nói rong thôn không có ai, hắn cũng không phải đi ra ngoài thôn tìm người a!
Trương Thành bị Lục Lâm chọc giận, liền nhận định là Lục Lâm đã hết thuốc chữa như Trần Tiểu Mễ.
Điều làm Trương Thành càng thêm tức giận chính là đám người Trương Trụ Tử trước kia học tay nghề ở chỗ Lục Lâm, sau khi những người này học được cách xây giường đất, liền chạy đến trong thành xây giường đất cho người ta, cũng không mang theo thôn dân nào.
Đối với lựa chọn của đám người Trương Trụ Tử, Lục Lâm cũng có thể lý giải, là người đều phải có tư tâm, phú hộ trong thôn cũng sẽ không vì gạo thóc trong nhà nhiều mà vô tư hiến ra ngoài, mấy người trong thôn đến làm việc trước kia đều có gia cảnh tương đối khó khăn, vất vả lắm mới có được cái nghề để kiếm tiền, mấy người đó cũng không nghĩ sẽ tìm thêm người nhập bọn nhanh như vậy, tốt xấu gì cũng phải chờ tới lúc bọn họ kiếm tiền được một khoảng thời gian rồi hãy nói.
............
Nhà Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ đếm đếm bạc, đối với Lục Lâm oán giận nói: "Chỉ còn lại có chín lượng tám trăm văn."
Vốn dĩ Trần Tiểu Mễ lên kế hoạch chỉ sửa nhà tám lượng, không cẩn thận một chút liền tốn nhiều hơn, tốn đến mười mấy lượng.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ ôm bình gốm, bộ dáng nghiêm túc, mơ hồ cảm thấy thú vị. Thời điểm Trần Tiểu Mễ săn thú, giống như một con hổ, lúc kiếm tiền lại giống như sóc con.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Nhiều bạc như vậy, cũng đủ qua mùa đông rồi."
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Vậy cũng đúng."
Lục Lâm tính toán qua hai ngày nữa, liền có thể bán đám rượu cuối cùng của năm nay, sau khi bán liền có thể thành thành thật thật chuẩn bị nghỉ đông rồi.
"Qua vài ngày nữa, phòng bên cạnh hẳn là đã có thể ở được rồi." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, "Nga" một tiếng, bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Lục Lâm nhìn da thú bên cạnh một chút, nói: "Mớ da thú này tính bán đi sao?"
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu.
Tuy rằng bán rượu kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trong khoảng thời gian này, Trần Tiểu Mễ vẫn không hề chậm trễ chuyện săn thú, ở trong mắt Trần Tiểu Mễ, săn thú vẫn là nghề của y, bất quá, ít nhiều gì bây giờ cũng không giống trước nữa, Trần Tiểu Mễ cũng cẩn thận hơn một chút, sẽ không trêu chọc con mồi nguy hiểm.
Lục Lâm da thú, nói: "Không cần bán đi, đem da thú này mai vào y phục mặc sẽ ấm hơn, ta còn muốn nhờ Thẩm a bà hai bộ bao tay, da thú này, da lông đều rất tốt, xử lý tốt một chút, làm thành bao tay hẳn là có thể bán với giá cao."
"Bao tay là cái gì?"
Lục Lâm vươn tay, nói: "Bao tay chính là thứ mang ở trên tay, lá thứ có thể giữ ấm, đeo bao tay vào sẽ không dễ bị nứt da."
Trần Tiểu Mễ nghiên đầu, có chút thần kỳ nói: "Người ở chỗ ngươi thật đúng là quá tinh tế a! Cư nhiên còn có thứ này."
Lục Lâm cười cười, nói: "Đúng vậy."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, thầm nghĩ: Quả nhiên đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, thật là phung phí a! Người làm việc cả ngày giống như y, mang bao tay kia vào không phải là sẽ làm hư nó sao?
.............
Phòng ở đã xây tốt, chuyện 'ở riêng' đã được nhắc lại ngay lập tức.
Lục Lâm quyết định tìm một cơ hội để giáo dục tư tưởng cho Trần Tiểu Thái.
Vài ngày sau, cuối cùng Lục Lâm cũng bắt được một cơ hội.
"Tiểu Thái a! Ngươi đã là đại hài tử, lập tức sẽ phải cưới vợ, sinh nhãi con, về sau liền tự mình ngủ đi, ngươi là nam tử hán, ngàn vạn lần không được sợ a."
Trần Tiểu Thái hung hăng trừng mắt nhìn Lục Lâm, nó vẫn còn nhỏ a, cũng không nghĩ sẽ cưới vợ sớm.
Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, nói: "Ngươi hẳn là biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy. Kỳ thật, phân ra ở cũng không có gì không tốt, ngươi ngủ ở phòng cách vách, đã có Tiểu Mạch ngủ với ngươi, giường lại lớn, cũng sẽ không bị âm thanh ngái ngủ của ca ca ngươi đánh thức."
Trần Tiểu Thái đỏ mặt, bất mãn nói: "Đại ca mới không ngái ngủ đâu!"
Lục Lâm nghiêng đầu, nói: "Nếu đại ca ngươi không ngái ngủ, vậy là ngươi ngái ngủ sao? Như vậy cũng tốt, ngươi đến phòng kế bên ngủ đi, lúc ngủ cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến ta và đại ca ngươi."
Trần Tiểu Thái tràn đầy buồn bực nhìn Lục Lâm, nói: "Ta cũng không ngái ngủ."
"Ngươi cũng đã ngủ rồi, sao mà biết được mình ngái ngủ hay không?" Lục Lâm lắc lắc đầu nói.
Trần Tiểu Thái cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Lục Lâm, nói: "Ta sẽ mang Tiểu Mạch sang phòng cách vách ngủ, ta sẽ chiếu cố nó thật tốt."
Lục Lâm vừa lòng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy a! Vậy rất tốt."
Sự tình đã được giải quyết, tâm tình Lục Lâm tốn hơn không ít, "Kim chi trong nhà không còn, bằng không ngươi qua nhà Thẩm a bà mua một chút về?"
Từ khi bắt đầu xây nhà, Lục Lâm liền thường xuyên mua đồ ăn ở chỗ Thẩm a bà, lục tục cũng mua không ít, ngay từ đầu đều là Lục Lâm đi, sau đó lại để cho Trần Tiểu Thái đưa theo Trần Tiểu Mạch đi, Lục Lâm cảm thấy tiểu hài tử vẫn là nên tiếp xúc với bên ngoài nhiều một chút, chơi với với đám bạn cùng lứa, cả ngày buồn ở nhà, sẽ rất dễ xuất hiện chứng tự bế.
Tự bế = tự kỷ
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: "Vâng"
"Cái này cho ngươi." Lục Lâm lấy hai túi hạt dẻ rang đường cho Trần Tiểu Thái.
Lục Lâm thường xuyên lui tới trong rừng, có mấy cây hạt dẻ, Lục Lâm ngẫu nhiên thấy được sẽ thu một ít vào quầy bán quà vặt, gần nhất đây có rang một chút, tốt xấu gì cũng là đồ ăn vặt, tiểu hài tử nơi này bình thường có rất ít đồ ăn vặt, hạt dẻ rang đường này rất được hoan nghênh.
Lục Lâm cảm thấy người ở đây, thật là thân cư bảo sơn mà không biết.
Thân cư bảo sơn: sống trong núi bảo bối
Hạt dẻ ở bên ngoài có rất nhiều ở đây lại không có ai ăn.
Quầy bán quà vặt của Lục Lâm có dư một ít, thường lấy ra cho ba huynh đệ làm đồ ăn vặt, rất là tiện.
Vốn dĩ Lục Lâm là xào cho Tiểu Thái và Tiểu Mạch ăn, để Tiểu Mễ thấy được, Trần Tiểu Mễ liền mang theo rất nhiều hạt dẻ từ trong núi về, hạt dẻ xào tốt rồi để trong quầy bán quà vặt, mỗi lần lấy ra đều nóng hầm hập, có khi Trần Tiểu Mễ đói bụng sẽ tìm Lục Lâm đòi ăn.
"Nếu như gặp được tiểu hài tử khác, có quan hệ không tồi với ngươi, liền phân cho bọn nó một chút đi." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Thái cau mày, nói: "Vì sao lại phải phân cho người khác ăn?" Bây giờ đã là mùa đông, đồ ăn càng ngày càng ít, sau này chỉ có thể ăn canh.
Lục Lâm cau mày, nói: "Ngươi chia cho người khác ăn, người ta mới nguyện ý chơi với ngươi a!"
Trần Tiểu Thái phồng má, nói: "Bọn họ đều rất ngốc, ta mới không thèm chơi với bọn họ."
Cuối cùng Trần Tiểu Thái cũng chỉ là một tiểu hài tử, năm đó, lúc vừa mới rời khỏi Trần gia, nó cũng muốn chơi cùng tiểu hài tử trong thôn, thế nhưng mấy tiểu hài tử trong thôn đều bị cha mẹ cấm không cho chơi với nó, có đứa còn dùng đá ném vào nó, lâu dần Trần Tiểu Thái liền không thèm chơi với ai nữa.
Lục Lâm cau mày, nói: "Vậy đi đi, ngươi không muốn chia cho người khác thì giữ lại tự mình ăn cũng được."
Trần Tiểu Thái bỏ hạt dẻ vào túi tiền, túi tiền này là do Lục Lâm nói Thẩm a bà may lên y phục, sau khi Thẩm a bà thấy được, cảm thấy rất tiện lợi, cũng may túi tiền vào y phục của Thẩm Trì.
Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: Nếu như đi Thẩm gia gặp được Thẩm Trì, nó có thể chia một chút cho Thẩm Trì ăn.
Trần Tiểu Thái có vài lần đưa đồ ăn qua Thẩm gia, cũng có quen biết với Thẩm Trì.
Trần Tiểu Thái nhận nhiệm vụ, liền mang theo Trần Tiểu Mạch đi.
Trần Tiểu Mạch nghe thấy nhị ca muốn dẫn nó ra ngoài chơi, liền thập phần cao hứng.
Ở tuổi của Trần Tiểu Mạch là thời điểm mà hài tử rất hiếu động, vốn dĩ thân thể của Trần Tiểu Mạch vẫn luôn không tốt, bị Trần Tiểu Mễ để ở nhà, hiện giờ đã tốt hơn chút, Trần Tiểu Mễ cũng hy vọng Trần Tiểu Mạch có thể ra ngoài chơi nhiều một chút, miễn cho buồn đến hỏng.
Thẩm a bà thấy Trần Tiểu Thái, Trần Tiểu Mạch tới, thập phần hoan nghênh.
Trước kia lúc nhà Trần Tiểu Mễ xây phòng ở, Lục Lâm cũng mua không ít đồ ăn ở chỗ Thẩm a bà, lục tục Thẩm a bà cũng kiếm được năm trăm văn, qua hệ hai nhà cũng thân thiết hơn rất nhiều.