Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

chương 36: trần gia tới đòi tiền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần gia.

Trương Nguyệt Hồng nhìn từng đôi bao tay, có chút lo lắng nói: "Rõ ràng là thứ tốt như vậy, sao lại bán không được chứ."

Trần Thủ Tín ở chợ nhìn thấy Trần Tiểu Mễ bán bao tay kiếm tiền, chợ cũng không thèm dạo liền trực tiếp đến chỗ bán lông thú mua lông hồ ly, lúc ấy có mấy người cũng muốn mua lông hồ ly, mấy người liền giằng co thành một đoàn.

Giá gốc của lông hồ ly là năm lượng bạc, Trần Thủ Tín lại tiêu bảy lượng bạc mới mua được lông hồ ly từ cửa hàng.

Vốn dĩ Trần Thủ Tín còn cho rằng, một tấm lông hồ ly lớn như vậy, cũng làm được hơn mười đôi bao tay, có thể kiếm lời mười đến hai mươi lượng. Nào biết rằng, căn bản không có ai mua, rõ ràng lúc trước có mấy công tử nhà giàu sản khoái tiêu hai lượng bạc để mua bao tay.

Lúc ấy, còn có người đưa ra giá ba lượng bạc muốn Trần Tiểu Mễ bán bao tay cho hắn.

Hiện tại cho dù gã bán một lượng bạc cũng không có ai mua, gã khuyên mãi bán hai đôi một lượng mới bán được hai đôi.

Trần Thủ Tín cắn chặt răng, nói: "Tiểu tử thúi này đã hại ta."

Trần Cảnh mang bao tay, lại rất cao hứng, Trần Thủ Tín bán bao tay bán không được, vừa vặn Trần Cảnh có thể tự mình mang, cũng có được chút nổi bật ở trường. Nhiều học sinh trên trấn rất có tiền, bất quá, người có gia cảnh không tốt càng nhiều hơn.

Trương Nguyệt Hồng liếc mắt nhìn Trần Cảnh một cái, "Mấy người cùng trường với ngươi sao lại không mua bao tay."

"Bọn họ đều có, còn lại thì có chút nghèo, mang bao tay lông thỏ cũng không khác biệt lắm." Trần Cảnh nói.

Tuy rằng là người đọc sách, nhưng người đọc sách cũng có luẩn quẩn của người đọc sách, thời điểm mấy đại thiếu gia kia đi học ở trấn trên, còn phải mang theo thư đồng, đâu có giống học sinh xuất thân từ nông thôn như bọn họ, Trần Cảnh đeo bao tay, bất quá cũng chỉ để khoe với đám người Lục Trình Ngọc chút thôi.

Trương Nguyệt Hồng thở dài, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trước kia lão đại mua lông hồ ly về, đã bị lão gia tử quở trách là tiêu tiền phung phí, lúc ấy, lão đại còn cam đoan là có thể bán ra mấy chục lượng, hiện giờ một lượng bạc cũng không kiếm được, còn thâm vốn vài lượng, lão gia tử biết được, đương nhiên là rất tức giận.

"A Cảnh a! Bằng không ngươi mang theo hai đôi đến thư viện đi, nếu như có người muốn mua......"

Trần Cảnh không vui nói: "Mẹ, tương lai ta còn phải làm quan, sao có thể làm ra hành vi buôn bán này." Mang bao tay đến học viện bán, hắn sẽ rất mất mặt a!

Trương Nguyệt Hồng sửng sốt một chút, nói: "Cũng phải, cũng phải, là mẹ hồ đồ."

Trần lão đại vẫn chưa từ bỏ ý định vào trấn cạnh tranh, người mua bao tay thì không có, người bán bao tay thì lại càng nhiều, bao tay lông hồ ly của Trần lão đại không người hỏi thăm, một ít người bán bao tay lông thỏ, tuy rằng ít lời nhưng lại bán được nhiều, sinh ý cũng chắp vá được chút ít.

Thời tiết mùa đông quá lạnh, đi lên trấn trên cũng không dễ dàng, lúc đầu còn có thể thuê xe bò, số lần nhiều, chủ xe lại ngại tiền ít, không muốn cho thuê, Trần lão đại chỉ có thể đi bộ, mấy lần sau, Trần lão đại liền không muốn đi nữa.

................

Nhà Trần Tiểu Mễ.

"Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ ngươi đi ra đây cho ta." Một đạo thanh âm không kiên nhẫn vang lên trong sân.

Trần Tiểu Mễ nghe thấy thanh âm này, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lấy thương trúc đi ra ngoài.

Lục Vinh vừa thấy tư thế này của Trần Tiểu Mễ, không khỏi có chút kinh hồn táng đảm.

"Trần Tiểu Mễ, gia gia ngươi bị bệnh, ngươi mau về nhìn xem."

Trần Tiểu Mễ khẽ hừ một tiếng, nói: "Ông ta bị bệnh, thì kiên quan gì đến ta?"

Trần Thủ Tín chờ Trần Tiểu Mễ, nói: "Trần Tiểu Mễ, ngươi là cái thứ đáng chém ngàn đao, gia gia ngươi bị bệnh, ngươi cũng mặc kệ."

Trần Tiểu Mễ có chút châm chọc nói: "Sao ta phải xen vào? Tiểu Mạch bị bệnh, ông ta cũng ngăn không cho mời đại phu, còn nói từ từ sẽ khỏe lại, thân thể lão gia tử rất tốt a, tự nhiên cũng sẽ tốt thôi."

"Cái thứ khốn nạn, sao ngươi có thể nói như vậy? Trần gia chúng ta sao lại sinh ra cái thứ ngỗ nghịch bất hiếu như ngươi chứ." Trần Thủ Tín thẹn quá hóa giận nói.

Trần Tiểu Mễ híp mắt, nhìn Trần Thủ Tín, nói: "Đồ không biết xấu hổ, ta đã phân gia từ lâu, trước kia nghèo khó thì không liên quan bây giờ thấy ta kiếm được tiền liền muốn đến đây tống tiền, ta kiếm được nhiều tiền cũng không liên quan gì đến các ngươi, ngươi mau cút đi."

Trần Thủ Tín oán hận nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Ngươi đúng là thứ khốn kiếp, nhị đệ sớm muộn gì cũng bị ngươi làm tức giận đến phải đội mồ dậy."

Trần Tiểu Mễ âm u nhìn Trần Thủ Tín, nói: "Ta bất hiếu, nếu ngươi hiếu thuận như vậy thì bỏ tiền ra xem bệnh cho lão già kia đi a! Chạy tới chỗ ta đòi tiền hành tiền tỏi gì, nếu như cha ta thật sự đội mồ sống dậy, nhất định sẽ đi tìm ngươi."

Năm đó lão thái thái muốn cha y đi vào núi săn thú, nhưng nếu không phải đại bá tốt này của y ở sau lưng đốc thúc, một mình lão thái bà chưa chắc đã quyết liệt như vậy, bất quá, người cũng đã chết rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Trần Thủ Tín oán hận nhìn Trần Tiểu Mễ, "Lão nhị, ngươi ở trên trời nhìn xuống đi! Cái tên vương bát đản ngươi sinh, không nhận tổ phụ, không nhận tổ mẫu, nhất định sẽ bị trời phạt a......"

Trần Tiểu Mễ múa may thương trúc, không kiên nhẫn nói: "Mau cút, đánh ngươi bây giờ."

Lục Lâm đi từ trong phòng ra, Trần Thủ Tín trừng mắt nhìn Lục Lâm, rồi chuyển mắt về phía Trần Tiểu Mễ, "Ngươi xem lại mình đi, giống song nhi chỗ nào chứ, còn tiêu mười lượng bạc mua một hán tử, không biết xấu hổ."

Trần Tiểu Mễ cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi cũng rảnh quá đi, đi quản ngươi nhi tử đi, ta không cần ngươi lo lắng."

"Ta mặc kệ, gia gia ngươi bị bệnh, nếu hôm nay ngươi không cho ta mười lượng bạc, ta liền không đi." Trần Thủ Tín nói.

Trong mắt Trần Tiểu Mễ chợt lóe lên tàn khốc, giơ lên thương trúc vọt tới chỗ Trần Thủ Tín.

Ban đầu Trần Thủ Tín còn trưng ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, thấy vẻ mặt như muốn giết người của Trần Tiểu Mễ lại túng, té ngã chạy ra ngoài.

Đuổi Trần Thủ Tín đi, Trần Tiểu Mễ trở lại giường đất ngồi, có chút mờ mịt.

Lục Lâm xoa xoa đầu Trần Tiểu Mễ, nói: "Làm sao vậy?"

Trần Tiểu Mễ hít sâu một hơi, nói: "Ta không biết cha ta có trách ta hay không."

Lục Lâm cười cười, nói: "Ngươi làm đúng cha ngươi đương nhiên sẽ không trách ngươi, nếu như có trách ngươi, cũng là cha ngươi trách không đúng."

Trần Tiểu Mễ ngẩng đầu, nhìn Lục Lâm, bỗng nhiên nói: "Trước kia ngươi vu oan lão thái thái kia trộm tiền."

Lục Lâm chuyển động tròng mắt, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, Lục Lâm không nghĩ tới Trần Tiểu Mễ sẽ nói ra vào lúc này, "Nếu bà ta không tới tìm ta, ta sẽ mặc kệ bà."

............

Trần gia.

"Lão đại, có lấy được bạc không có?" Trần lão thái thái nhìn thấy đại nhi tử về, vội vàng hỏi.

Trần Thủ Tín lắc lắc đầu, nói: "Y không cho."

"Cái tiểu tử thúi đáng chém ngàn đao này, kiếm được nhiều tiền như vậy, vẫn cứ vắt chày ra nước như cũ." Lý thị nổi giận đùng đùng nói.

Trần lão gia tử có chút thất vọng thở dài, nói: "Thôi vậy."

"Thôi, thôi cái gì mà thôi." Lý thị cắn chặt răng, là mấy chục lượng bạc lận đó! Lý thị thập phần hối hận năm đó phân gia cho Trần Tiểu Mễ, bà thế nào cũng không nghĩ tới, cái kẻ đám chém ngàn đao như Trần Tiểu Mễ, lại có ngày được phát tài.

Trần lão gia tử cũng có chút nổi giận, "Không thôi thì còn có thể thế nào?"

Lý thị bị Trần lão gia tử rống một tiếng, rốt cuộc cũng thu liễm một chút.

"Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn lỗ mãng, tiền này dễ kiếm như vậy sao?" Trần lão gia tử thở dài một tiếng nói.

Bảy lượng bạc, đối Trần gia mà nói, cũng là một số tiền không nhỏ.

Lý thị xê dịch mông, nói: "Việc này cũng không thể trách lão đại, ai biểu người trấn trên không biết nhìn hàng chứ."

Chuyện Trần Tiểu Mễ kiếm được tiền, Lý thị cũng nghe nói, nghe nói lúc ấy, mấy đại thiếu gia cùng nhau tranh đoạt đồ vật ở quầy hàng của Trần Tiểu Mễ, rõ ràng là thứ mắc như vậy, bọn họ hình như là không cần tiền.

"Buôn bán cho kẻ có tiền nào có dễ dàng chứ?" Lão tam Trần Thủ Nhân, thở dài một tiếng, lại nói: "Mấy đại thiếu gia đó có rất nhiều trò, nghe nói, có người bỏ ra không ít tiền lại không mua được lông hồ ly, liền trực tiếp hủy đi áo lông hồ ly của mình, đại ca, lúc ngươi làm việc này, phải cân nhắc cho tốt, đây chính là tiền mua thịt trong nhà, ngươi cũng đã tiêu tiền để mua thứ kia, chờ thêm qua năm biết ăn cái gì a."

Trần lão đại nghe thấy tam đệ mở miệng, sắc mặt lập tức không quá tốt, "Ta đây cũng chỉ là muốn kiếm thêm nhiều một chút."

"Đại ca, lông hồ ly căn bản không đáng giá bao nhiêu đó bạc, ta thấy ngươi hẳn là đã bị người ta hố rồi." Trần Thủ Nhân lắc lắc đầu, rầu rĩ nói.

Trần lão đại đen mặt, cách nói này của Trần Thủ Nhân, rõ ràng là nói hắn không có đầu óc kinh thương, lông hồ ly không đáng giá, nhưng lúc ấy giá của nó đã tăng lên rồi, hắn đâu còn biện pháp nào chứ.

"Mấy chủ tiệm ở trấn trên không phải thứ tốt lành gì, chỉ biết hố tiền người khác." Lão thái thái tràn đầy tức giận nói.

Trần lão đại nghe thấy lão thái thái nói, liền có chút hốt hoảng, lão thái thái nói như vậy, là đã nhận định hắn đã bị hố.

.............

Trần Thủ Tín uể oải đi ra từ chỗ Trần lão gia tử, về tới sân.

Trương thị có chút lo lắng nói: "Lão gia tử nói thế nào a?" Bao tay không bán được, cuộc sống của Trương thị cũng không quá tốt, lão thái thái luôn cảm thấy là do tay nghề nàng quá kém nên mới không bán được, nhưng rõ ràng là thứ nàng làm rất giống với thứ Trần Tiểu Mễ bán.

"Không nói thế nào, bất quá lão gia tử có chút không cao hứng." Trần Thủ Tín rầu rĩ nói.

"Trần Tiểu Mễ chỉ có một đống sức lực, sao lại đột nhiên am hiểu thứ như vậy?" Trần Cảnh có chút nghi hoặc nói.

Nào là giường đất, nào là bao tay, không thể là do một thứ ngu ngốc như Trần Tiểu Mễ có thể nghĩ ra được, Trần Tiểu Mễ nếu như Trần Tiểu Mễ có bản lĩnh như vậy, vậy cuộc sống trước kia đã không quá khổ a!

"Nghe nói, y phát hiện được thứ gì đó ở trong núi." Trần Thủ Tín nói.

"Trong núi?" Trần Cảnh khó hiểu nói.

Trần Thủ Tín gật gật đầu, nói: "Mấy trăm năm liên tục chinh chiến, có vài người vì tránh họa mà đi vào núi ở, làm nghề săn thú mà sống, cũng có vài người thuộc dòng dõi thư mà hương nghèo túng vào ẩn cư trong núi, hẳn là Trần Tiểu Mễ nhặt được thư tịch của những người đó lưu lại."

Trần Cảnh khinh thường nói: "Trần Tiểu Mễ lại không biết chữ." Trần Cảnh là người đọc sách duy nhất của Trần gia, tuy rằng công khóa không được tốt, nhưng Trần Cảnh vẫn cảm thấy vinh hạnh vì thân phân là người đọc sách của mình.

"Hẳn là có tranh đi." Trần Thủ Tín nói.

"Vậy sách kia đâu?" Trần Cảnh có chút kích động, nếu như trong sách này còn có thứ hiếm lạ như bao tay, vậy hẳn là có thể nhờ thứ đó mà làm ra một phen nổi bật ở trường?

"Hình như bị thiêu hủy." Trần Thủ Tín nói.

Trần Cảnh kinh thanh nói: "Thiêu hủy?"

Trần Thủ Tín gật gật đầu, "Có lời đồn như vậy."

Trần Thủ Tín nghe được tin tức như vậy, có quan hệ đến mấy thứ Lục Lâm ngẫu nhiên dạy Tiểu Mạch, Tiểu Mạch là một ngốc tử, mọi người đều cảm thấy nó dễ lừa a! Trần Tiểu Mạch chỉ cung cấp một chút manh mối, thôn dân liền não bổ ra một đống thứ.

Trần Cảnh đen mặt, nói: "Gia hỏa này đúng là phí phạm của trời a! Cư nhiên làm ra chuyện như vậy, bất quá, vận khí củ y cũng quá tốt đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio