Mấy ngày sau chuyện đính hôn, Thẩm Trì và Thẩm a bà trở về trấn trên.
Lục Lâm ngồi đối mặt với Trần Tiểu Thái, Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
“Ta mang Thẩm Trì đến Liễu Trấn.” Trần Tiểu Thái không chút nghĩ ngợi nói.
Khoảng thời gian trước, Trần Tiểu Thái từ Liễu Trấn về đây làm chưởng quầy, bị mấy bà cô trong thôn đến làm phiền, Trần Tiểu Thái cảm thấy bận rộn làm việc cũng không có gì khó, nhưng tốt nhất là đừng gặp phải người quen, người trong thôn thật sự rất phiền toái, bởi vì là người quen nên hắn cũng không dám nói nặng lời, chỉ cần nói nặng hai câu, một đám người sẽ lấy danh nghĩa trưởng bối ra để đè ép hắn, nước miếng tuôn trào đến có thể dìm chết người.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Cũng được.”
Sức chiến đấu của mấy bà cô kia, rất mạnh.
Trước kia, có không ít người trong thôn đến đề thân với Trần Tiểu Thái, sau khi thấy Tiểu Thái đã đính hôn với Thẩm Trì, thì không khỏi có chút ghen tị.
Lúc trước, khi Thẩm Trì còn chưa đính hôn với Trần Tiểu Thái, Lục Lâm cũng không thể để một tiểu song nhi như Thẩm Trì nơi nơi chạy loạn theo Trần Tiểu Thái, nhưng bây giờ Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái đã đính hôn, vậy thì không sao cả, Thẩm Trì cũng biết tính toán của hắn, vừa lúc có thể giúp Trần Tiểu Thái một tay, nếu có Thẩm Trì hỗ trợ, Tiểu Thái cũng có thể nhẹ nhàng được chút.
Thẩm Trì cũng rất muốn đến Liễu Trấn, y nghe Trần Tiểu Thái kể về chuyện ở đó, nên y cũng hiểu biết về Liễu Trấn không ít.
Lúc trước, khi Trần Tiểu Thái đến Liễu Trấn một mình, Thẩm Trì còn rất lo lắng.
Lục Lâm đưa Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái lên xe ngựa, “Tần đại thúc, ngươi giúp ta chăm sóc hai tiểu quỷ này nhiều chút nhé!”
Tần Nghị cười cười, nói: “Lâm thiếu cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt.”
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì rời đi, có loại cảm giác nhà có con trưởng thành.
Cuộc sống của Lục Lâm càng ngày càng tốt, bên Lục gia lại đã xảy ra một chuyện lớn làm cả nhà chấn động, Lục An mất công việc ở trấn trên.
“Đương gia, đại chưởng quầy này thật xấu tính!”
Hắn nói không cần người liền đuổi việc, thật quá đáng.
Lục An mất việc, Vương thị giống như bị nhéo đầu quả tim, cả người đều khó chịu.
Lão gia tử ngồi trên giường đất hút thuốc, trên mặt có chút ưu sầu.
Bọn họ có hơn hai mươi mẫu đất, cũng đã đủ nuôi sống cả gia đình, nhưng nếu muốn cung cho đại tôn tử đọc sách thì có chút miễn cưỡng.
Sắp tới, trong nhà sẽ có thêm miệng ăn, thiếu phân tiền công của lão tứ, chỉ sợ cuộc sống sẽ trở nên khó khăn.
“Lão tứ, Trương lão bản trực tiếp sa thải ngươi sao, hắn không nói gì sao?” Lão gia tử hỏi.
Lục An có chút tức giận nói: "Hắn muốn đuổi việc ta, để vị trí này lại cho đệ đệ của thái thái nhà hắn, còn có gì để nói nữa chứ!”
Lão gia tử cau mày, nói: "Nếu vậy, ta sẽ tìm ông ta nói lí lẽ.”
Lão thái thái tràn đầy kích động nói: “Đúng vậy, phải nói cho ra lẽ mới được, không thể bỏ qua như thế được, hắn cưới di nương rồi thì đuổi việc nhi tử của chúng ta, đây là đạo lý gì chứ, đúng là không có đạo nghĩa.”
Lục An có chút khó xử nói: “Cha, ngươi đừng đi, Trương lão bản đã bị di thái thái kia thổi gió bên gối đến không thấy nam bắc, sao còn có thể nghe lọt tai lời nói của lão huynh đệ được nữa, cha đi cũng vô dụng thôi, hơn nữa, người ta có tiền mà! Hơn phân nửa là chướng mắt mấy người nhà quê như chúng ta, cha, ngươi đừng tự tìm mất mặt.”
Lão thái thái tràn đầy kích động nói: “Nhưng cũng không thể bỏ qua như vậy được.”
“Nương.” Lục An tràn đầy oán giận nói.
Lâm Tú Nhi vuốt bụng, có chút ưu sầu, lương thực trong ruộng còn chưa đến mùa, đại đa số chi tiêu trong nhà đều dựa vào tiền công của Lục An, bây giờ Lục An mất việc, chi tiêu trong nhà liền lớn hơn.
Lâm Tú Nhi nhìn Lục An, mơ hồ cảm thấy Lục An không nói thật, là người bên gối của Lục An, Lâm Tú Nhi luôn cảm thấy trước kia cảm xúc của Lục An có chút không thích hợp, chỉ sợ là bị người ta bắt được nhược điểm, nên mới bị đuổi việc.
Tuy rằng Lục An đã khuyên Lục lão gia tử đừng đến gây sự, nhưng hôm sau Lục lão gia tử vẫn đến tìm Trương lão bản để "hưng sư vấn tội''.
Lục lão gia tử nổi giận đùng đùng đi, lại tái mặt trở về.
“Lão gia tử, chuyện thế nào rồi.” Vương thị có chút kích động nói.
“Nghiệt tử.” Lục lão gia tử thoá mạ một tiếng.
“Lão nhân, ngươi làm sao vậy a.” Lão thái thái nhìn sắc mặt của lão gia tử, thầm có chút bất an.
“Cái thứ khốn kiếp này, làm ta mất hết cả mặt.” Lão gia tử tràn đầy tức giận mắng.
Lão thái thái nghe lão gia tử nói, có chút khó hiểu.
Lão gia tử kêu Lục An ra trước mặt, có lẽ Lục An đã biết là chuyện không ổn, nên cũng chẳng lo lắng gì.
“Lão tứ, có phải là ngươi đã nhận hối lộ hay không?” Lão gia tử nổi giận đùng đùng hỏi.
Vốn dĩ lão gia tử nổi giận đùng đùng đến tìm Trương lão bản, vốn dĩ ông ta cho rằng là ông ta có lí, kết quả, Trương lão bản nói với ông ta, sở dĩ người ta sa thải Lục An không phải là do di nương gì đó, mà là do con ông ta đã cưỡng bách thủ hạ của hắn phải dâng lễ vật cho hắn.
Ai không cho hắn tiền, hắn liền đưa việc dơ nhất, mệt nhất cho người đó làm, làm oán khí của nhân công phía dưới càng ngày càng lớn.
Lục An cau mày, nói: “Cha, ngươi đừng nghe Trương lão bản nói bậy, hắn không cần ta, cho nên mới tùy tiện tìm cớ.”bg-ssp-{height:px}
Lão gia tử tràn đầy tức giận nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói sao, nếu không phải do ngươi nhận hối lộ, bị người ta bắt được nhược điểm, sao người ta sẽ đuổi việc ngươi?”
Lục An hắc mặt, nói: “Cũng không phải chỉ có mình ta lấy tiền, người nào mà chẳng thu.”
Trương lão bản đổi công việc này cho em vợ ông ta, hắn cũng không tin là người kia sẽ không thu, nhìn là biết tên kia không phải thứ tốt lành gì, nói không chừng còn thu nhiều hơn hắn.
Lão thái thái cau mày, nói: “Lão tứ, tiền ngươi thu được đâu? Tiền ở nơi nào?” Lúc trước lão thái thái cảm thấy Lục An rất an phận, lão bản phát tiền công bao nhiêu đều giao ra hết, lão thái thái cảm thấy thiệt thòi cho hắn, có đôi khi chỉ lấy một nửa. Không nghĩ tới Lục An cư nhiên còn có khoản thu nhập thêm.
Lục An nhàn nhạt nói: “Dùng hết rồi.”
Lão gia tử có chút kích động nói: “Dùng hết? ngươi dùng tiền làm cái gì?”
“Ta làm việc ở trấn trên, đương nhiên cũng phải ăn cơm.”
Lão gia tử đen mặt, nói: “Tiền công Trương lão bản trả cho ngươi đã rất cao rồi, sao ngươi còn không biết đủ.”
Trước đó, lão gia tử đến tìm Trương lão bản nói lí, ngược lại bị Trương lão bản quở trách một trận, mất hết cả mặt mũi.
Lục An có chút kích động nói: “Đúng là Trương lão bản trả tiền công không ít, nhưng không phải là tháng nào ta cũng phải nộp hết tiền lên sao? Nếu không phải cha nương lúc nào cũng thúc giục ta nộp tiền, ta cũng không cần thiết phải nhận hối lộ, Trình Ngọc cưới vợ tốn nhiều tiền như thế, sao các ngươi không nói hắn, chỉ biết quở trách ta, các ngươi thật thiên vị.”
Lão gia tử bị Lục An chọc tức đến phát run, “Ngươi, ngươi cư nhiên dám nói như vậy, tức chết ta.”
Lão gia tử cảm thấy ông ta đã đối xử rất tốt với tiểu nhi tử, không ngờ tiểu nhi tử lại nghĩ như vậy.
Chuyện Lục An mất việc, nhanh chóng truyền khắp thôn.
“Sao đột nhiên Lục An bị đuổi việc vậy?”
“Ta còn tưởng rằng Trần Tiểu Mễ mới là người bị đuổi việc, Trần Tiểu Mễ đã mang thai được vài tháng, hẳn là không thể làm việc được, không nghĩ tới người bị đuổi việc trước lại là Lục An.”
“Nghe Lục lão thái thái nói, là do tiểu thiếp mà lão bản mới cưới về, cho nên, lấy công việc của Lục An nhường cho em vợ của hắn, bởi vậy ta nói giao tình làm sao bằng thổi gió bên tai được, lão bản kia cũng không mấy tốt đẹp.”
“Ta thấy lão bản của Trần Tiểu Mễ cũng thật tốt bụng"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như là không có ai từng nhìn thấy vị lão bản kia cả.”
“Nghe nói vị lão bản kia làm ăn rất lớn, bình thường cũng không quản quá nhiều chuyện trong tiệm.”
Lục lão thái thái không có mặt mũi nào mà nói với người ta, Lục An bị đuổi việc là do hắn nhận hối lộ, nên vẫn lấy cớ mà Lục An bịa ra để nói với người khác, người trong thôn không biết nhiều về chuyện ở trấn trên, nên mọi người đều tin lời Lục lão thái thái.
Chuyện Lục An mất việc, cuối cùng cũng truyền tới tai Lục Lâm.
Hiện tại địa vị của Lục Lâm trong mắt thôn dân đã càng ngày càng cao, lúc nào người trong thôn tới giao hàng cũng nói với Lục Lâm về chuyện trong nhà, vậy nên chuyện Lục An mất việc cũng truyền tới tai Lục Lâm.
“Lục An không có việc làm, chỉ sợ Lục gia lại sắp náo nhiệt.” Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhưng Lục An mất việc cũng tốt, không có việc làm thì có thể xuống ruộng làm việc rồi.” Lục gia có nhiều đất, nhưng lại không có nhiều người làm.
Lục An làm việc ở trấn trên, chỉ cần quản lý vài người là được, nhưng nếu muốn trồng trọt thì không nhẹ nhàng như thế đâu.
“Đúng vậy sắp đến mùa thu rồi.” Tuy rằng thời tiết không lạnh hơn bao nhiêu, nhưng hình như mùa thu sắp đến rồi.
“Sao đột nhiên Lục An bị sa thải vậy?”
“Lão thái thái nói, do một di nương mà lão bản mới cưới về, vị trí của Lục An đã bị em vợ mới của lão bản cướp đi, nhưng mà độ tin cậy trong lời nói của lão thái thái là có hạn.” Lục Lâm lắc lắc đầu nói.
Lục Lâm híp mắt mắt, vốn dĩ trước kia lão bản muốn đưa công việc của Lục An cho cha của Lục Lâm làm, nhưng lão thái thái đau lòng tiểu nhi tử, nên buộc cha hắn nhường lại vị trí kia.
Lời nói của Lục lão thái thái, có người tin, có người không tin.
Lúc Lục An còn làm việc ở đó, dân công cấp dưới đương nhiên sẽ kính hắn ba thước, sợ hắn làm khó dễ mình, làm mình bị đuổi việc, phải nhường nhịn hắn đủ kiểu, nhưng hiện giờ, Lục An đã bị sa thải, công nhân cấp dưới phải bận nịnh bợ quản sự mới, nên chuyện về Lục An cũng được vạch trần.
Ngay từ đầu, Lục An cũng đã nhận hối lộ từ người khác, nhưng lại lấy khá ít, mấy năm nay thì lấy càng ngày càng nhiều, cho dù em vợ của Trương lão bản không dòm ngó vị trí của Lục An, thì một khoảng thời gian sau Lục An cũng có thể bị đuổi việc.
Trần Cảnh không đi học, nhưng lại có không ít hồ bằng cẩu hữu, tùy tiện nghe ngóng một chút cũng biết được chuyện.
Trần Cảnh biết Lục An bị sa thải là vì áp bức công nhân cấp dưới, hắn về nói với người trong nhà, Trần lão thái thái tuyên truyền khắp thôn, nên mọi người đều biết chuyện Lục An bị sa thải là do tay hắn không sạch sẽ, Lục gia lại bị mọi người chê cười một hồi.
Chuyện của Lục An ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Lục Trình Ngọc, lúc trước Lục lão thái thái bị nói là trộm tiền, lần này lại là tiểu thúc của Lục Trình Ngọc nhận hối lộ.
Lục Trình Ngọc mất mặt ở học viện, về nhà liền phát hỏa với Lục An, mắng Lục An muốn tiền tới điên rồi, cư nhiên dám làm chuyện này.
Lục An cũng không phải người dễ chọc, Lục Trình Ngọc chỉ vào mũi mắng hắn, hắn cũng phát hỏa, dứt khoát mắng Lục Trình Ngọc là kẻ vô dụng, thi lâu như vậy mà cũng chỉ là đồng sinh, cả ngày ra vẻ danh giá, đọc sách nhiều như thế, vẫn phải cạp váy nữ nhân để thượng vị, tốn nhiều bạc như vậy để thỉnh về một tiểu tổ tông, quỷ đòi nợ, lãng phí tiền trong nhà mà chẳng được cái gì.
Lục gia lão gia tử thấy đại tôn tử, tiểu nhi tử cãi nhau đến túi bụi, đau đầu không thôi.