Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Tiêu Hồng cảm thấy việc này vô cùng vô lý, thế nhưng cô lại không có cách nào cãi lại.
Ông cố đưa ra quy định này không rõ nguyên nhân là gì, chỉ nghe nói là để giữ vững sự ổn định của nhà họ Thẩm, bởi vì nhà họ Thẩm trước kia xảy ra một chuyện lớn, suýt chút nữa đã tan đàn xẻ nghé, cho nên Thẩm Trọng Thành trước đây mới gấp gáp bị đưa ra nước ngoài, thế nhưng quy định này đưa ra đúng là có hiệu quả rất tốt, các cặp vợ chồng trong dòng họ tình cảm rất vững chắc, không có chuyện sầu lo bên trong cho nên có thể tập trung đối phó với những chuyện xảy ra bên ngoài.
Thể loại không muốn tuân thủ quy định như Thẩm Tiêu Hồng vốn cũng có thể, chỉ cần tách ra tự sinh tồn, hoặc giống như Nghiêm Lâm, trực tiếp đổi họ ra ngoài tự lập.
Thẩm Tiêu Hồng biết mình bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm sẽ khiến ba mẹ vô cùng đau khổ, thế nhưng tên đã rời cung thì không có cách nào thu lại được, dù cho thế nào đi nữa thì cô cũng đã không còn cách quay lại nhà họ Thẩm lần thứ hai. Tính đến hôm nay thì cô cũng đã rời đi ngót nghét mười năm rồi, Thẩm Tiêu Hồng không rõ bản thân có hối hận hay không thế nhưng cô biết rằng mình là cái loại vĩnh viễn cũng không có cách nào chung thủy với chỉ một người, cho nên rời đi chính là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng khi nghe Thẩm Trọng Thành nói rằng "Trách ai? Còn không phải tại bà?" thì liền nổi lên ý xấu mà nói với Thẩm Trọng Thành rằng: "Vụ này cũng đâu thể đổ hết lỗi cho tao, nhà họ Thẩm cổ hủ như vậy, mày nghĩ xem ba mẹ có thể tiếp nhận việc mày với An An không?"
"Sao lại không thể?" Thẩm Trọng Thành hơi nhăn mày, hỏi lại Thẩm Tiêu Hồng, "Tui đã nói với ba mẹ là có người mình thích rồi."
Thẩm Tiêu Hồng cũng theo đó mà nhướn mày: "Vậy mày có nói cho họ biết mày thích đàn ông chưa? Có nói cho họ biết An An cũng là người trong giới giải trí chưa?"
Thẩm Trọng Thành nghẹn lời: ".... Vẫn chưa nói."
"Vậy thì không được." Thẩm Tiêu Hồng xùy một tiếng, "Tao nhớ hình như An An chưa có nụ hôn màn ảnh nào đúng không? Sau này có khi còn diễn cảnh giường chiếu nữa đó, ui cha, nếu như bị ba mẹ hay các dì các bác thấy được thì...."
Sắc mặt của Thẩm Trọng Thành đã có chút khó coi, thế nhưng Thẩm Tiêu Hồng vẫn còn chưa chịu thôi mà không ngừng bơm đểu: "Coi như bỏ qua cái này thì mày có biết trong giới giải trí có biết bao nhiêu cám dỗ không? Mày cho mày là người đẹp trai nhất thế giới à? Tao cho mày biết nha Hổ mập, bạn trai thứ hai mươi bảy của tao so với mày đẹp trai hơn nhiều, cơ ngực to hơn mày nhiều, núi cao còn có núi cao hơn, chờ ngày An An bay nhảy ra quốc tế thì mấy cái gã cơ bắp ở nước ngoài kia thật sự là.... chậc chậc, nói không chừng chim của bọn họ____"
"Thẩm Tiêu Hồng!" Thẩm Trọng Thành hít sâu một hơi, hét lớn với Thẩm Tiêu Hồng.
Thẩm Tiêu Hồng nào có sợ chút gì, cô cười một cái sau đó nói cho hết câu: " Chim của bọn họ cũng to hơn mày."
Thẩm Trọng Thành dùng tay phải ấn lên vùng thái dương, hai mắt nhắm chặt, tay trái đặt trên bàn đã vang lên tiếng ken két: "Bà cút ra ngoài cho tui."
"Mày còn hét lên với tao à? Mày tự ti hả? Ồ, sự thật mất lòng có lợi cho hành động, thuốc đắng dã tật thì có lợi cho bệnh, trước kia xe ngựa rất chậm, một đời chỉ đủ yêu một người, bây giờ internet rất nhanh, có thể khiến năm mươi người mọc sừng chỉ trong một ngày." Thẩm Tiêu Hồng chân thành mà đứng dậy, tiếp đó lắc lư dáng người cực đẹp mà đi ra ngoài, "Hôm nay không nghe bố mày khuyên thì tương lại cẩn thận sừng mọc cả đầu nhá."
Thẩm Trọng Thành hối hận rồi, đáng ra lúc còn nhỏ nên đánh thêm Thẩm Tiêu Hồng vài trận, chứ bây giờ muốn đánh cũng đánh không được.
Cơ mà đúng lúc này Thẩm Trọng Thành cũng có chút suy tư về mấy lời Thẩm Tiêu Hồng đã nói, ba mẹ anh ta hai tháng nữa sẽ về nước, trước đây Thẩm Trọng Thành vốn định chờ ba mẹ về sẽ đưa Tạ Dư An đến trước mặt họ, sau đó đem quan hệ của hai người nói ra, coi như không thể kết hôn thì cũng phải làm cái lễ cưới, bày một cái tiệc rượu ở nhà họ Thẩm, thông báo chuyện này cho tất cả người trong dòng họ rằng anh và Tạ Dư An sẽ ở bên nhau___ sự chấp nhận của nhà họ Thẩm so với tờ giấy hôn thú có ích hơn nhiều.
Thế nhưng kế hoạch này có lẽ phải hoãn lại vô thời hạn, bởi vì nếu như ba mẹ không thể chấp nhận được trong thời gian ngắn thì chuyện này liền tèo, tuy rằng Thẩm Trọng Thành biết nếu như mình vẫn kiên trì thì ba mẹ sẽ ngăn mình đến cùng, đến lúc đó có khi lại không còn cách nào mà ở vậy cho đến chết, với cả anh cũng không muốn người nhà phản đối chuyện này khiến Tạ Dư An bị tủi thân.
Bây giờ Thẩm Trọng Thành lại thấy may vì chuyện của hai người vẫn chưa có công khai, ba mẹ có về nước cũng sẽ không phát hiện ra chuyện gì khác thường, khoảng thời gian này anh ta có thể thổi gió bên tai ba mẹ, đợi hai người tiếp nhận được Tạ Dư An thì sẽ dẫn cậu về nhà.
Thẩm Trọng Thành đã nghĩ xong tất cả các phương án để đối phó, thế nhưng vẫn để bụng lời nói của Thẩm Tiêu Hồng, buổi tối lúc cùng nằm trên giường với Tạ Dư An, Thẩm Trọng Thành kéo tay cậu quấn quanh bụng của mình, tiếp đó lại đưa tay mình áp lên làm ra cái tư thế mặn nồng vô cùng giả tạo, sau đó thừa dịp Tạ Dư An cầm điện thoại xem tin tức mà lôi điện thoại ra lén chụp một tấm ảnh bàn tay anh đang úp lên mu bàn tay Tạ Dư An.
Mà Tạ Dư An sẽ tham gia chương trình giải trí 《 Happy Weekly 》vào thứ ba tuần tới, bên đấy cũng đã gửi kịch bản sang, cậu hiện tại đang vội ghi nhớ kịch bản, cho nên đối với chuyện Thẩm Trọng Thành chơi đùa tay mình cũng không quan tâm lắm, cũng không để ý Thẩm Trọng Thành đang làm chuyện gì.
Thẩm Trọng Thành đang làm cái gì?
Anh đi up weibo.
【Acc dùng để show chuyện tình cảm: Bà xã thật sự rất yêu tôi, mỗi ngày đều ôm thắt lưng tôi không chịu buông tay, thật là không biết phải làm sao. [ảnh chụp] 】
Màu da của Thẩm Trọng Thành so với Tạ Dư An sẫm màu hơn, là màu lúa mạch vô cùng khỏe mạnh, mà Tạ Dư An vốn được di truyền làn da trắng từ mẹ Tạ, dù có phơi nắng như nào cũng sẽ nhanh chóng trở lại màu da vốn có, cho nên khi ngón tay cả hai đan vào nhau vẫn có sự đối lập vô cùng rõ ràng, bàn tay của Thẩm Trọng Thành vô cùng nam tính, xương ngón tay dài thắng mạnh mẽ, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra, mà xương bàn tay của Tạ Dư An lại vô cùng rõ ràng, tuy rằng trắng nõn mảnh khảnh nhưng vẫn nhìn ra đươc là tay đàn ông, hơn nữa từ ngữ trong caption của Thẩm Trọng Thành cũng nhìn ra chút manh mối, cũng bởi vì anh ta đang trần truồng cho nên trong ảnh xuất hiện cả cơ bụng, weibo vừa đăng lên liền có hai người bình luận.
【Đi theo ánh sáng: Úi chà? Vóc dáng của chủ bô không tệ nha. 】
【Đằng Thiên Tầm: Bà xã chủ bô rốt cuộc là nam hay nữ vậy? 】
Vốn người theo dõi ở cái acc nhỏ này toàn là acc fake, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy acc thật nhảy vào, cho nên Thẩm Trọng Thành hiếm khi rảnh rỗi mà trả lời hai người này____
【Trả lời @Đi theo ánh sáng: Cảm ơn, tôi đặc biệt tập luyện để cho bà xã tôi sờ đấy. 】
【Trả lời @Đằng Thiên Tầm: Nam.】
Kết quả vừa nhấn đi cái bình luận cuối thì rất nhanh đã câu được cái acc thật thứ ba: 【Dốc lòng vì vợ con: Cái đệch mẹ? Nam á!!!.】
Thẩm Trọng Thành không trả lời lại mà chuyển tài khoản sang acc chủ tịch Ánh Quang, sau đó hủy theo dõi tài khoản của Thẩm Tiêu Hồng, kết quả Thẩm Trọng Thành đã phát hiện Thẩm Tiêu Hồng online ngay sau đấy rồi hủy theo dõi anh ta luôn, tiếp đó cô gửi cho anh ta một cái tin wechat.
【Thẩm Tiêu Hồng: Sao hả, bị tao nói trúng tim đen nên thẹn quá thành giận hả?.】
【Thẩm Trọng Thành: Bà nghĩ tui giống bà à? Trẻ trâu.】
【Thẩm Tiêu Hồng: Mày nghĩ tao giống mày hả? Mắc cười quá.】
Thẩm Trọng Thành cười ha hả một cách lạnh lùng, gửi lại cái emoji mỉm cười xua tay [tạm biệt] sau đó đóng weibo, cũng không để ý cái weibo được up kia như nào.
"Cục cưng ơi." Thẩm Trọng Thành nhích đến gần Tạ Dư An rồi hỏi, "Ngày mai chúng ta hẹn hò em có đặc biệt muốn đến chỗ nào không? Nếu như không có thì anh sẽ đưa em đến nơi anh muốn."
Tạ Dư An không có dời mắt khỏi xấp kịch bản mà đưa tay sờ gò má Thẩm Trọng Thành, sau đó nói: "Không có ạ, anh đưa em đến nơi anh muốn là được."
Có một câu tục ngữ là, khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Thẩm Trọng Thành nhìn Tạ Dư An đang cụp mắt chăm chú nghiên cứu kịch bản, đôi môi nhạt màu nhẹ nhàng nhấp nhô đọc mấy câu trong kịch bản khiến anh ta có chút ngứa ngáy, liền cố ý vùi đầu dựa vào hõm vai cậu, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên da thịt trắng nõn mịn màng mà ngửi ngửi mùi trên người cậu, tiếp đó khàn giọng mà nói: "Anh lúc đó vẫn luôn lo lắng em không nhớ được anh cho nên đã nghĩ sẽ dẫn em đến một nơi nào đó khi chúng ta còn bé từng tới để em có thể nhớ ra, cũng may là em đã nhớ lại rồi."
Tạ Dư An nghe Thẩm Trọng Thành nói như vậy liền dời mắt khỏi kịch bản.
Cũng không phải Thẩm Trọng Thành cố ý gây rối lúc Tạ Dư An đang xem kịch bản, những lúc Tạ Dư An làm việc thì anh ta luôn tự kiềm chế bản thân, thế nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên Thẩm Trọng Thành rất muốn quấn lấy cậu, mà lúc anh ta đem đầu chôn ở cổ Tạ Dư An thì âm thanh phát ra có chút ú ớ trầm thấp, Tạ Dư An vốn vẫn chưa nhìn thấu được Thẩm Trọng Thành cho nên liền nghĩ rằng anh ta đang tủi thân.
Cậu nhớ khi còn bé rõ ràng là muốn lừa đồ ăn vặt của Thẩm Trọng Thành, thế nhưng người này cả ngày mặt mũi bầm dập bị đánh đến thảm mà vẫn không quên đem đồ ăn vặt cho cậu mỗi ngày, nghĩ đến đó liền cảm thấy trái tim mềm nhũn cả ra, cũng không còn tâm tư mà xem kịch bản nữa.
Tạ Dư An thả kịch bản xuống, xoay người ôm lấy Thẩm Trọng Thành rồi vỗ vỗ vào tấm lưng dày rộng gấp đôi mình của anh mà an ủi: "Em đương nhiên vẫn nhớ rõ anh Bá Hổ mà, thứ bảy này chúng mình hẹn hò xong thì về nhà ăn bữa cơm nha?"
Hả?!
Thẩm Trọng Thành không ngờ tới bản thân chỉ vừa muốn lén hôn lên cổ Tạ Dư An mà lại có thể chiếm được món hời như vầy, liền từ trong hõm vai cậu mà ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Dư An chìm sâu vào đôi mắt của Thẩm Trọng Thành, sợ anh có chút mất mát mà nhanh chóng mở miệng nói tiếp: "Cũng không phải là công khai chuyện của hai chúng ta, chỉ là mẹ em rất nhớ anh nên muốn cùng nhau ăn bữa cơm thôi."
"Chuyện này cũng không phải vội." Thẩm Trọng Thành quả thật không vội, anh muốn giải quyết chuyện bên nhà họ Thẩm trước, sau đó mới mang theo ba mẹ mình đi gặp ba mẹ của Tạ Dư An, như vậy mới tốt.
Anh cong môi cười nói: "Mẹ làm sốt tương ớt rất ngon, anh nhớ rõ lúc còn bé mẹ hay làm cho anh ăn."
Cái hôm Tạ Dư An về nhà ba mẹ được cho hai lọ tương ớt đem về chung cư, Thẩm Trọng Thành từ bé đã rất thích ăn tương của mẹ Tạ làm, còn đem một lọ đến công ty, mỗi ngày ăn cơm trưa đều lấy ra ăn một chút.
"Đúng vậy." Tạ Dư An nghe vậy cũng có chút nhớ nhung, còn thở dài việc tại sao mình không di truyền được tài nấu nướng của mẹ.
Cơ mà Thẩm Trọng Thành nếu như đã đồng ý về nhà cậu ăn cơm thì Tạ Dư An vẫn là nên gửi tin nhắn cho mẹ trước, bảo mẹ sớm chuẩn bị một chút.
Mẹ Tạ vui mừng mà đồng ý, bảo đảm rằng mẹ vẫn luôn nhớ khẩu vị của Thẩm Trọng Thành, nó đến nhà mình chơi nhất định sẽ rất vui, Tạ Dư An đem tin nhắn mà mẹ Tạ nhắn lại cho Thẩm Trọng Thành xem, hai người đều nở nụ sau đó trao cho nhau nụ hôn chúc ngủ ngon rồi mới ngủ.
Vì là lần đầu tiên hẹn hò cho nên Tạ Dư An chọn đồ rất kĩ càng trước khi đi, cậu nhớ Thẩm Trọng Thành thích nhất là màu xám, Thẩm Trọng Thành ngày đó mặc một bộ đồ đen mang giày thể thao, phối hợp với Tạ Dư An mặc áo sơ mi trắng xám nhìn chả ăn nhập gì, thế nhưng màu sắc cũng xem như gần nhau cho nên có thể tạm xem như đồ tình nhân, dù gì quan hệ của hai người bây giờ cũng không thể công khai, vẫn là nên tém tém lại chút.
Tạ Dư An sau khi chuẩn bị xong tất cả lại mang thêm khẩu trang với kính râm đề phòng có paparazi bám đuôi, chờ Thẩm Trọng Thành đưa cậu tới một nhà xưởng bỏ hoang mới gỡ mũ lưỡi trai ra, cậu nhìn xung quanh một chút mới biết đây chính là nơi Thẩm Trọng Thành quyết định làm địa điểm hẹn hò thì liền câm nín.
Cậu vẫn đứng im tại chỗ không chịu nhúc nhích, Thẩm Trọng Thành lại rất chờ mong, tay chân mau lẹ mà tháo kính râm cùng khẩu trang của cậu ra để sang một bên, sau đó nhảy lên.... giường.
Có lẽ là Thẩm Trọng Thành vẫn còn ngại thân phận chủ tịch Ánh Quang quyền lực cao một mét chín cho nên không có làm ra hành động gì quá ngáo cần, chỉ đưa tay cắm vào túi quần rồi nhảy tót lên giường, sau đó nói với Tạ Dư An: "Cục cưng mau đến đây chơi đi."
Tạ Dư An khó khăn mở miệng: "... Đây là, địa điểm hẹn hò của chúng ta hôm nay sao?"
"Ừa." Thẩm Trọng Thành lên tiếng, trên mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì, vẫn là một mặt nghiêm túc lạnh lùng như bình thường, thế nhưng Tạ Dư An vốn đã quen thuộc Thẩm Trọng Thành rồi cho nên liền từ trong mắt anh mà nhìn ra được sự phấn khích trong đấy, "Không cần phải xấu hổ đâu cục cưng, anh đã bao hết nơi này rồi, cũng đã đuổi hết nhân viên đi, ở đây chỉ còn hai chúng ta thôi."
Tạ Dư An không có xấu hổ, cậu chẳng qua chỉ cảm thấy tâm trạng khó nói thành lời, thế nhưng lại có chút cảm động lẫn lộn trong đấy____ Bởi vì Thẩm Trọng Thành thật sự đem chuyện lúc bé nhớ rõ từng chi tiết.
Tuổi của Tạ Dư An lúc đó còn rất nhỏ, vừa moe vừa ngây thơ, tóm lại là cái thời trẻ trâu đứa nào cũng phải từng làm qua một việc, đó là điên dại mà nhảy loạn trên giường____ cảm thấy tung người nhảy trên cái giường lò xo vô cùng thoải mái, chỉ là nhảy một hồi lại bị mẹ ngăn lại, nói rằng nhảy quài giường nó hỏng mất, còn có thể bị ngã xuống nữa, cho nên cấm luôn việc nhảy trên giường.
Tạ Dư An tất nhiên là không nghe lời mà vẫn còn nhảy lên giường, thế là liền bị mẹ Tạ chửi cho một trận, còn đánh vào mông nữa.
Dư An bé nhỏ liền khóc đến hai mắt đỏ hoe, cậu vội đi tìm anh Bá Hổ để anh an ủi mình, Thẩm Trọng Thành vốn đối với Tạ Dư An là muốn gì được nấy, vừa thấy An An bé nhỏ khóc hết nước mắt liền hỏi làm sao vậy, Dư An bé nhỏ khóc chít chít ăn vạ rằng cậu muốn chơi nhún nhún trên giường nhưng mẹ lại nói giường trong nhà sắp làm cậu nhảy hỏng, vì thế liền đánh mông cậu.
Thẩm Trọng Thành vừa nghe vợ mình muốn chơi nhún nhún trên giường thì lập tức về nhà trộm cái nệm của Thẩm Tiêu Hồng.
Bởi vì lúc đó toàn bộ trên dưới nhà họ Thẩm đều nằm trên giường nệm cứng ngắt, nhảy trên đó thì không thể nào tung lên được, chỉ có Thẩm Tiêu Hồng lúc đó nhõng nhẽo với ba mình mới có được một cái nệm lò xo.
Cái nệm lò xo nhà họ Thẩm phải nói là tốt vô cùng, sức bật lên vô cùng mạnh, nhún một phát bay được cả một mét, Thẩm Tiêu Hồng mới ngủ được có mấy ngày đã bị Thẩm Trọng Thành trộm đi.
Lúc lấy được giường rồi thì Thẩm Trọng Thành hẹn Tạ Dư An ra cùng nhau chơi nhảy giường, còn vỗ ngực nói rằng cái nệm này rất chắc, tuyệt đối nhảy không hỏng...
Về sau chuyện này bị Thẩm Tiêu Hồng phát hiện, cô liền đem nệm của Thẩm Trọng Thành trộm đi cho bọn chị em ăn cơm dã ngoại____, tất nhiên là Thẩm Tiêu Hồng vẫn không quên cùng Thẩm Trọng Thành sống chết một phen, cuối cùng cả hai đều bị sưng nửa bên mặt, thực lực ngang nhau không phân cao thấp.
Tóm lại là cái nệm đó đương nhiên là cũng không nhảy được nữa rồi.
Thẩm Trọng Thành nói với Tạ Dư An rằng mình sẽ đập tiền mua một cái giường thật lớn, là cái giường chân chính chứ không phải chỉ cái nệm, chờ tuần sau người ta giao hàng đến mình sẽ tiếp tục chơi.
Nhưng mà ba ngày sau nhà họ Thẩm lại ra nước ngoài, Tạ Dư An cũng không đợi được lời hứa hẹn cùng chơi nhảy giường của anh Bá Hổ.
"Trọng Thành... em..." Tạ Dư An không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà Thẩm Trọng Thành vẫn còn nhớ lời hứa lúc đó, cậu vừa vui vừa có chút không biết phải nói sao, thế nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Thẩm Trọng Thành kéo đến ngồi lên bậc thềm giường.
"Em chơi thử xem, cái giường này có chút thú vị." Thẩm Trọng Thành đưa tay cởi giày của Tạ Dư An, "Em nếu như thích thì chúng ta cũng để một cái ở nhà, cái này nhảy một chút có thể ra mồ hôi."
Thẩm Trọng Thành nói xong, tay chân mau lẹ kéo Tạ Dư An nhảy lên giường.
Đúng là cái giường chỗ này chất lượng vô cùng tốt, dù gì cũng là cố ý làm ra cho bọn trẻ chơi đùa cho nên tất nhiên phải đảm bảo độ an toàn và thoải mái, người vừa dẫm lên đã bị lún xuống, nhưng rất nhanh đã bị bắn lên trên.
Thẩm Trọng Thành mới đầu chỉ là chậm rãi nhún, cuối cùng lại cố ý dẫm thật mạnh đem Tạ Dư An bắn lên, chính mình lại ôm lấy hông của cậu rồi cúi người hôn lên, lúc cắn môi cậu còn nói với chất giọng trầm khàn: "Chơi vui không?"
Tạ Dư An lúc đầu nghĩ trò này ngốc muốn chết, thế nhưng chơi một lúc lại thấy ở đây chỉ có cậu với Thẩm Trọng Thành thế nên liền thả lỏng người mà cười mắng anh ta: "Sao anh lại ngây thơ như vầy chứ."
"Anh không muốn giữa chúng mình lưu lại bất cứ sự tiếc nuối nào." Đôi mắt đen láy của Thẩm Trọng Thành nhìn chằm chằm Tạ Dư An, trong mắt tràn đầy vui vẻ cùng dịu dàng, "Anh đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được, mặc kệ là bao nhiêu năm anh cũng sẽ quay về tìm em, cùng em mãi mãi bên nhau."
"Em cũng...." Tạ Dư An nhìn hình bóng của mình hiện lên trong mắt Thẩm Trọng Thành mà nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Hửm?" Thẩm Trọng Thành áp sát vào cậu.
Tạ Dư An ôm lấy cổ anh mà nhắm mắt lại nói: "Em cũng muốn mãi mãi ở bên anh."
Tạ Dư An cảm thấy đầu óc mình nhất định đã bị Thẩm Trọng Thành dụ dỗ đến mê muội, cậu thế mà lại cùng anh chơi trò nhún giường, thậm chí chơi xong còn bị quỷ ám mà thấy chơi cũng khá vui....
Hai người chơi đến toát một thân mồ hôi nên phải sang phòng tắm bên cạnh tắm một phát rồi mới vội rời đi.
Nhưng trước khi rời khỏi cửa Thẩm Trọng Thành lại nhìn thấy một cái sọt bán đồ chơi, không biết anh nghĩ đến cái gì mà mua một con gà la hét.
(Gà la hét)
Tạ Dư An sau khi nhìn thấy đã hỏi anh: "Sao lại chọn cái này?"
Thẩm Trọng Thành lại không cách nào nói thật với Tạ Dư An, bởi vì anh nhớ Tạ Dư An cầm tinh con gà, tên lúc bé còn gọi là gà con, cho nên thấy con gà la hét này chỉ là tiện tay mà mua, vì thế nên tìm đại cái cớ mà nói: "Chúng ta lần đầu hẹn hò cho nên muốn một thứ làm kỉ niệm thôi."
Tạ Dư An nghĩ cũng đúng, đây chính là lần hẹn hò đầu tiên của cả hai, cho nên cậu cũng mua thêm một con gà la hét, sau đó cầm cả con của Thẩm Trọng Thành bỏ vào balo phía sau lưng, tiếp đó lái xe đến ngôi nhà nhỏ của ba mẹ Tạ Dư An để ăn cơm tối.
Thẩm Trọng Thành không lái chiếc Bugatti quá gây chú ý mà chọn chiếc Mercedes-Benz để lái, băng ghế sau bỏ rất nhiều quà để tặng cho ba mẹ Tạ Dư An, thế nhưng đã nhiều năm không gặp, Thẩm Trọng Thành vẫn là cảm thấy có chút hồi hộp, anh hỏi Tạ Dư An: "Ba mẹ sẽ thích anh chứ?"