Vừa nghe số cho phép nhéo mặt, trái tim háo sắc của tôi liền nở hoa, chẳng sợ số là con gián, tôi cũng muốn sờ thử một lần. Nhưng vẫn có chút sầu lo, nếu khuôn mặt tuấn tú quý tộc này bị biến dạng, dù có chuẩn bị tâm lý, đó cũng là chuyện rất đáng sợ.
Số thật sự rất xinh đẹp, tiểu thư khuê các như tôi đây chưa từng thấy qua... À thì, tôi thừa nhận mình hơi tự đề cao, phải nói là dân chúng bình thường như tôi đây, căn bản không có cơ hội thấy người có khí chất cao quý như thế. Huống chi số đã sống hơn một ngàn năm trăm năm, quanh thân lúc nào cũng tràn ngập hơi thở u buồn nhè nhẹ. Loại u buồn này không thể giả vờ, mà là lộ ra từ bản chất.
Ngẫm lại trước kia từng thích thầm một cậu bạn hát hay có tính khí u buồn, nhưng bây giờ đem so với số , quả thật là một trời một vực.
Web xem mặt vũ trụ quả thật có những người đàn ông phù hợp nhất với giấc mộng của phụ nữ trái đất. Không biết về sau nhìn dân chúng phổ thông ngoài đường, tôi có còn sinh ra cảm xúc được không nữa. Hiện tại có đem người đẹp trai nhất Trung Quốc, thậm chí nhất thế giới ra trước mặt tôi, tôi cũng đều cười nhạt. Mấy tài tử trước kia được tôn thờ là đẹp đến chảy nước miếng, đẹp đến vạn người mê gì gì đó, so với mấy anh chàng ngoài hành tinh tôi từng gặp, quả thật không nằm cùng một cấp bậc.
Khuôn mặt tuấn mỹ của số chậm rãi đến gần tôi, đôi mắt bình tĩnh như nước, giọng nói hơi khàn khàn như tích tụ tang thương ngàn năm, tất cả như có ma lực, không ngừng hấp dẫn tôi: "Muốn nhéo thì nhéo đi."
Tôi ngây ngốc nhìn số , bàn tay bất tri bất giác chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng xoa mặt anh ta. Làn da vừa lạnh vừa nhẵn, giống như thủy tinh bóng loáng, đẹp hơn cả làn da sau khi dùng mỹ phẩm được quảng cáo trên TV. Chẳng những trắng nõn mà còn phiếm ánh bạc nhè nhẹ, có làn da như vậy, mặc kệ là nam hay nữ cũng tuyệt đối thuộc hàng ngũ mỹ nhân, làm người khác phải hâm mộ đố kị!
Nhìn đôi mắt u buồn của anh ta, tôi thế nhưng đã quên mất mình muốn làm gì, cứ như vậy ngơ ngác nhìn, thời gian phảng phất đều ngừng lại.
Khuôn mặt luôn bình tĩnh không thể hiện cảm xúc đột nhiên lơ đãng lộ ra ý cười, nhợt nhạt, như rượu ngon thả thêm viên đá nhỏ, làm màu sắc phản xạ càng thêm mê người.
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, lấy tay nhẹ nhàng nhéo má số . Không có điều kinh khủng nào xảy ra, khuôn mặt này là chân thật. Trời ạ, tôi ngất mất!
Đều là ., nhưng số và số là hai loại hương vị hoàn toàn khác nhau, số không cần tiền tài, không cần ngôn ngữ cũng có thể làm nội tâm phụ nữ chịu dày vò. Điểm giống nhau duy nhất, có chăng là sự quyến rũ trí mạng mà thôi.
Tôi muốn chuyển tay đi, số liền nắm chặt. Lúc này tôi mới để ý anh ta đeo một chiếc nhẫn ruby lớn ở ngón trái áp út, tựa như nhẫn của giáo chủ bang phái nào đó.
Đôi mắt xanh lam ánh tím nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên toát ra nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ chậm rãi nhích lại gần... Động tác này cho thấy, anh ta muốn hôn tôi?
Khung cảnh xa hoa truỵ lạc xung quanh như biến thành thế giới khác, hết thảy đều ảm đạm. Hai mắt trừng lớn, hai tai không nghe thấy gì, đầu óc trở nên trống rỗng. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là vì dung mạo của anh ta? Tuy bị mê hoặc, nhưng tôi vẫn cố dựa vào chút ý chí cuối cùng, lui người về sau.
Tuy tốc độ lui không bằng tốc độ số tới gần, nhưng ngoài ý muốn là anh ta không hề hôn tôi, mà chỉ nói nhỏ bên tai tôi, giọng nói trầm thấp mà quyến rũ: "Còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể từ từ..."
Quả nhiên lời tao nhã có lực sát thương hơn những lời chăng hoa nhiều lắm!
Cả người tôi run lên, phảng phất như bị gió lạnh xâm nhập xương tủy. Số luôn hành động chậm rãi, giống như có rất nhiều thời gian để tiêu xài. Anh ta ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt không lộ ra tình cảm, sau đó nâng tay tôi lên, đặt trên đôi môi đỏ mọng, hôn nhẹ, phong cách lịch sự mà nam tính không thể nghi ngờ.
Trời đất quay cuồng, tại thời khắc này, tôi cảm giác cơ thể bị bắt giữ, sau đó bị đẩy xuống vực sâu, rơi mãi, rơi mãi... Phía dưới kia là đầm rồng hang hổ hay thế ngoại đào nguyên, đây không phải do tôi lựa chọn!
Đắn đo nửa ngày, tôi mới yếu ớt bò ra khỏi vực.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi lấy lại ý thức, chính là cầm cốc nước chanh uống ực một hơi! Tuy làm vậy rất mất mặt, hơn nữa thật khôi hài, nhưng quả thật miệng khô lưỡi khô, nếu tôi không uống một chút, có lẽ sẽ trầm luân, đầu óc sẽ lại trống rỗng mất.
"Muốn gọi thêm ly nữa không? Uống rượu xong, tôi có thể đưa cô về nhà." Khóe miệng số uốn lên đường cong tuyệt mỹ, nhất định anh ta thấy buồn cười vì hành động thất thố của tôi.
"Nước khoáng lạnh..." Tôi thở phì phò, nỗ lực khống chế bản thân, hai tay chống mặt bàn không dám nhìn số . Mặc dù số rất đẹp, nhưng cái đẹp tinh khiết làm tôi rất ít có ý nghĩ xấu. Còn khuôn mặt yêu tinh đáng ghét này, quả thật sinh ra là để tai họa nhân gian. Nhất cử nhất động của anh ta đều đơn giản tao nhã, lại mang theo dụ hoặc trí mạng, làm người ta bất tri bất giác tới gần. Tôi lại bỏ thêm câu: "Phiền anh cho thêm mấy viên đá!"
Số ngoắc tay gọi bartender, chỉ chốc lát sau, một cô gái đi tất đen, mặc bộ đồ thỏ bưng nước tới cho tôi. Kiểu người phục vụ này luôn bề bộn nhiều việc, thường xuyên không nhìn thấy mặt, đưa nước xong liền ngồi tán gẫu với người khách nước ngoài, nghe anh ta ghé sát tai trêu chọc, sau đó nở nụ cười phóng đãng.
Đây là thế giới mở, không cần phải chuyện bé xé ra to.
Tôi cầm cốc, uống xong hai hớp to, cuối cùng cũng bình tĩnh đôi chút, nhưng vẫn không nhịn được thử hỏi: "Anh thích đi bar à?"
"Không gọi là thích hay không." Khuôn mặt số tĩnh lặng như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, xinh đẹp mà bí ẩn, dường như mang trong mình rất nhiều bí mật cổ xưa. Anh ta liếc mắt một vòng quanh quán, như Thượng Đế nhìn xuống thế gian: "Tôi muốn làm chút việc để giết thời giờ. Đến nơi này, xem bọn họ tìm kiếm kích thích, hưởng thụ cái mà Thánh kinh gọi là sa đọa, cũng là chuyện thú vị."
Số dùng ánh mắt chỉ một chỗ, ý bảo tôi nhìn theo: "Hai gã kia uống khá nhiều, vừa rủ nhau đi toilet tìm cuộc vui."
Đàn ông với đàn ông... Hơ, dù hai người này trông khá được, nhưng tôi không phải hủ nữ, vậy nên vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Nhìn bọn họ vừa đi vừa lặng lẽ sờ tới sờ lui, quả thật đã uống nhiều, cần tìm kiếm kích thích, đối tượng là nam hay nữ không quan trọng.
Số không hề tươi cười đắc ý, chỉ tiếp tục lạnh nhạt thong dong: "Một người bị giang mai giai đoạn hai, đang vất vả dùng thuốc điều trị, nhưng hơn một tháng sau sẽ lại phát bệnh, bởi vì người còn lại nhiễm HIV. Nếu bọn họ biết rõ bệnh của đối phương, không biết có dám vào toilet mà không cầm bao cao su không nữa. Vốn bọn họ có thể kìm hãm bệnh tật bằng thuốc men, nhưng qua lần này sẽ không sống quá hai năm."
Nhàn nhạt tường thuật như Thượng Đế đối mặt sơn dương mê muội, như nhân loại nhìn thấy con kiến lạc đường, căn bản sẽ không quan tâm, cho dù thấy cũng sẽ không trợ giúp.
Số nhẹ giọng nói: "Cả người bốc mùi hôi thối, chậm rãi chờ đợi cái chết, tới tận khi nội tạng mục ruỗng, đau đớn vô cùng..."