Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Diên Châu rời đi có vẻ không khó như bọn họ đã tưởng tượng, cũng không đơn giản như tương tưởng, bọn họ lấy ra tất cả số tiền bọn họ có, mà Mạnh Diên Châu cũng lấy tiền mua sách mua tài liệu mà Mạnh Vĩ Đình cho, cứ như vậy cầm tiền mua vé xe liền rời đi. Bọn họ không có tính tới việc đi nơi nào quá xa, sẽ tốn rất nhiều tiền để đi, bọn họ không thể nào gánh nặng như vậy, mà đi nơi quá xa cũng khiến bọn họ không có cảm giác an toàn.

Ngồi trên oto đi, Nghê Thiên Ngữ tựa vào người Mạnh Diên Châu, thật ra bọn họ cũng không biết chiếc xe này sẽ đi tới đâu, chỉ biết lúc mua vé không cần thẻ căn cước, cho dù có người muốn tìm bọn họ, cũng không thể nào xuống tay, thế giới lớn như vậy, tìm một người khó, nói đơn giản rồi lại không đơn giản, bọn họ không biết đi nơi nào, tựa như bọn họ không biết tương lai mình ra sao, nhưng ít nhất bọn họ hiểu được tương lai của những người không liên quan.

Nghê Thiên Ngữ nửa tựa vào người Mạnh Diên Châu, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Bên ngoài đa số đều là đồi núi, bên ngoài có gắn tầng xi măng, hình thành một lớp mỏng để tránh mưa, có nhiều ống dẫn, hẳn là ống nước…. Thời gian chắc cũng lâu, đã có không ít thực vật ở nơi này sinh trưởng, phần nhiều là cây leo, nở ra nhiều hoa…..

Một tay của Mạnh Diên Châu ôm cô, cũng không nói lời nào, nhưng anh biết, lòng mình rất kiên định. Anh tới giờ không biết sao mình vẫn còn sống,anh không có năng lực báo thù cho mẹ mình, chỉ có dùng một chút hành động buồn cười đi chọc giận Mạnh Vĩ Đình, nhưng trên thực tế không có chút tổn thất nào, chỉ có chính anh không vui. Nhìn người trong ngực anh, cô khiến anh có cảm giác mình lớn lên trong một đêm, phải đảm đương, phụ trách cô, cũng nên phụ trách tương lai của bọn họ.

Sau khi xuống xe, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau này bọn họ muốn ở chỗ nào ở lâu. Cho nên lựa chọn nơi này, nghe nói chỗ nhỏ Hữu Giang, kết nối với Trường Giang, sẽ có thuyền đi qua.

Kéo hành lý, liền đi tìm chỗ ở. Nghê Thiên Ngữ vốn cho là phòng ốc ở gần bờ sống sẽ rất đắt, lúc hỏi xong mới biết phòng rất rẻ, nơi này cũng không khai phá gì, con đường gần bờ sông này cũng không sửa, khung cảnh cũng không coi là tốt, nước sông ảm đạm. Nhưng thế cũng không đả kích tới tinh thần tích cực của Nghê Thiên Ngữ, đồ quá mức hoàn mỹ là giả dối rồi, cô ngược lại cảm thấy chỗ như thế mới mang lại cảm giác chân thật.

Bọn họ rất nhanh thuê phòng, có phòng đã lâu, tất cả đều là phòng gạch ngói, gạch cũng không giống như bây giờ, mà là gạch màu xanh hồi xưa, lò gạch tự chế là gạch…. Gạch màu xanh lam.

Phòng không lớn, nhưng khung cảnh cổ xưa tĩnh mịch, không hoàn mỹ chính là không có điều hòa. Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Diên Châu cả buổi chiều ở đây dọn dẹp phòng, dùng nước lau sạch sẽ, sau đó dọn đồ vào, có vẻ giống một ngôi nhà ấm áp rồi. Nghê Thiên Ngữ nhìn Mạnh Diên Châu, cô với anh ôm nhau, sau này bọn họ có nhà của mình, mặc dù không lớn bằng phòng trong thành phố, cũng không có trang trí tinh xảo, nhưng bọn họ cảm thấy rất thỏa mãn.

Bờ sông ban đêm, có một vòng sầm uất, mọi người xung quanh cũng thích đi ra tản bộ, có vài người ngồi chung một chỗ hóng mát thuận tiện nói chuyện phiếm.

Mạnh Diên Châu cầm tay Nghê Thiên Ngữ đi tới, có mấy ông lão đang nói chuyện quốc gia đại sự, có người nói thủ tướng ra sao, hỏi khu vực nào gặp nạn, một người khác cười nói là làm dáng, hai ông lão ý kiến không hợp liền tranh cãi không nghỉ, thiếu chút nữa là đánh nhau.

Nghê Thiên Ngữ nhìn màn kia là đủ rồi, chuyện cách chúng ta vạn dặm, lại ồn áo vô tận.

Bọn họ đi tới một quán đồ nướng, có nhiều đồ ăn vặt, lại gọi thêm hai chai bia.

“Hôm nay nhất định phải ăn một bữa.” Cô cười nhìn ông chủ quán cất kỹ gia vị nướng, vô số các loại gia vị phải đặt chung một chỗ, mở rộng tầm mắt cho người ta.

“Ăn mừng cuộc sống mới của chúng ta.” Mạnh Diên Châu mở chia bia ra.

Bọn họ kính đối phương uống bia, bầu trời đêm muôn vàn ánh sao, nơi xa có nước sông chảy, người ngồi bên cạnh là người mình muốn nhất trong lòng.

Mạnh Diên Châu uống mấy chén bia, cảm thấy chưa đã, trực tiếp cầm bình lên uống, “Lần đầu tiên em thấy anh thì cảm giác thế nào?”

Nghê Thiên Ngữ bị anh hỏi như vậy, thật sự nghiêm túc nhớ lại, “À….. giống như một cây mía.”

“Cái gì?”

Cô cười đến mức không thục nữ tí nào. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cũng không phải là lúc gia sư này, mà buổi sáng của tiết thứ ba đi xuống, tất cả học sinh bị gọi xuống tập thể dục theo đài, khi đó bạn học lôi kéo cô nhìn thấy người đứng bất động ở giữa Mạnh Diên Châu. Cô nhìn qua, quả nhiên thấy được đó là bạn học nam đặc biệt nhất, tất cả mọi người nghe loa tập thể dục, anh một mình đứng đó, trong lòng cô khinh bỉ, nếu cho anh ta một cây gậy, đứng không nhúc nhích có vẻ giống cây mía.

Mạnh Diên Châu nghe xong cười cười, “Em không cảm thấy tập thể dục rất ngu sao? Nhất là cái gì toát ra mồ hôi, từng cái một như kẻ ngu nhảy về phía trước, cũng không phải là con khỉ.”

“Một mình anh đứng ở nơi đó không phải ngu hơn sao?” Nghê Thiên Ngữ liếc anh một cái.

Mạnh Diên Châu kiêu căng hất cằm, nhưng anh là người duy nhất được thầy hiệu trưởng cho miễn tập thể dục, anh cảm thấy đặc biệt vinh quang.

“Em nói xem thầy giáo chúng ta có thể nhớ tới anh như một học sinh có thành tích học tập tốt không?” Mạnh Diên Châu có chút đắc chí, anh được chủ nhiệm lớp khen ngợi nhiều lần, khoe tới mức anh ngượng ngùng.

Nghê Thiên Ngữ hừ lạnh hai tiếng, “Em đoán thầy giáo của anh nằm mơ cũng sẽ cười, học sinh phiền toái này cuối cùng đã đi.”

Gương mặt Mạnh Diên Châu nịnh hót, “Phải cám ơn em, là em đã chịu chứa chấp đại phiền toái như anh đây.”

Cô nhìn anh, chỉ một câu nói đơn giản, cô lại cảm thấy lòng ấm áp, đáy lòng đau buồn cũng hoàn toàn biến mất, “Người nào chịu chứa chấp anh chứ, rõ ràng là chính anh bám em không thả.”

“Anh bám em như thế nào?”

“Anh còn đắc chí.” Cô cầm chiếc đũa liền đánh vào trán anh một cái.

Mạnh Diên Châu ra vẻ đầu hàng, “Không dám nữa, vợ à.”

Nghê Thiên Ngữ cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nở nụ cười, Mạnh Diên Châu nhìn cô, cảm thấy có cô vợ này, anh ăn cơm cũng có ăn được hơn hai bát….. Tăng thêm phần ngon miệng, được rồi, anh lại tìm ra một ưu điểm nữa của cô.

Ăn tối xong, bọn họ đi bộ bên bờ sông, tinh thần sảng khoái, vẫn có thuyền ở trên sông, nhưng thuyền rất nhỏ, đi qua cắt đứt mặt sông yên ả, dòng nước lên xuống mãnh liệt, muôn vàn ánh sao phản chiếu trên mặt sông.

Mạnh Diên Châu vén tóc cô ra sau tai vì gió thổi, ánh trăng chiếu vào, anh chỉ cảm thấy ánh mắt cô như quyến rũ tâm hồn anh, để cho anh không kiềm chế được liền hôn lên môi cô. Nghê Thiên Ngữ bất ngờ, đông cứng một chút mới đáp lại anh.

“Anh à, bọn họ đang làm gì vậy?” Có âm thanh của một cô bé nhỏ truyền tới.

“Bọn họ đang làm chuyện mà người lớn có thể làm.”

“Vậy chuyện của người lớn là chuyện gì?” Âm thanh vẫn phát lên ở chỗ đó, không sợ phiền toái.

“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.”

Mạnh Diên Châu với Nghê Thiên Ngữ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nhìn người bạn nhỏ, hình như chuyện này cấm trẻ nhỏ rồi. Mạnh Diên Châu lôi kéo Nghê Thiên Ngữ chạy về phòng trọ, vừa chạy vừa cười, giống như đã làm chuyện gì xấu xa mà chạy trốn vậy, cho đến khi đến “ nhà” của bọn họ, Nghê Thiên Ngữ vừa thở vừa nhìn anh, “Chúng ta sao phải chạy?”

Mạnh Diên Châu cũng nghi ngờ trừng mắt nhìn, “Chân dài mà, thử chạy xem thế nào.”

Anh vừa nói xong thì Nghê Thiên Ngữ liền vỗ vào đầu anh một cái, “Anh cho rằng anh là Lưu Tường à!”

Lưu Tường là VĐV điền kinh đầu tiên của Trung Quốc từng giành danh hiệu: kỷ lục gia thế giới, vô địch thế giới và vô địch Olympic. Anh có lối sống nghiêm túc, có tinh thần nhân ái, vì thế anh được xem là “biểu tượng văn hóa” của Trung Quốc.

“Thôi đi, Lưu Tường mà chạy được như anh, đã sớm cầm huy chương Olympic lần rồi…..”

Nghê Thiên Ngữ, “……”

Lúc nằm ở trên giường, bọn họ mới phát hiện mình phạm một sai lầm rất lớn, chỗ này ở gần sông, ẩm ướt nặng, cộng thêm cách đó không xa có mấy cửa hàng ăn, ngày thường vứt đồ đều đặt ở ven đường, lâu mới có người lấy đi, cho nên nơi này đầy muỗi. Nghê Thiên Ngữ không ngừng đánh chân mình, rốt cuộc không chịu được bật đèn lên, phát hiện chân mình lại có mấy vết đỏ rất lớn, như bị con côn trùng độc nào cắn, lại không giống mấy con muỗi hút máu.

Mạnh Diên Châu nhìn hai chân cô, đặc biệt đau lòng, rồi lại không có cách nào. Không thể làm gì khác hơn là cầm quyển sách, không ngừng quạt cho cô, “Khá hơn không.”

Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Trời nóng, nơi này không có điều hòa, bọn họ cũng không mua quạt gió, bây giờ muỗi cũng nhiều, cả người lập tức phiền não.

Nghê Thiên Ngữ thấy anh quạt cho cô, bị mấy con muỗi đốt vào cánh tay anh, cô chợt đưa tay về phía cánh tay anh, đập chết mấy con muỗi, ra rất nhiều máu, có vẻ trước ăn rất no….. Cô nhìn vết máu trong tay mình, “Không ngủ được, làm thế nào đây?”

Xác thực không ngủ được, tiện cũng không ngủ nữa, xuống giường, đi ra ban công.

Khung cảnh bên ngoài cực đẹp, ánh trăng đầy đất, vàn ngôi sao nhô lên cao. Trước phòng là đường đá, đi phía trên là gập gềnh lên xuống, giờ phút đường đá được khúc xạ ra ánh sáng trắng, giống như trên đường có một tầng mảnh như lụa mỏng….. Đôi mắt cô cũng vì vậy mà linh động nhu hòa, “Thật ra thì em vẫn thích nơi này.” Mặc dù rất nóng, mặc dù có đầy muỗi.

Mạnh Diên Châu ôm cô, “Là anh để em chịu uất ức.”

“Liên quan gì tới anh, chỗ này là chỗ em chọn đó a?”

“Anh là người đàn ông của em, có trách nhiệm cho em một cuộc sống tốt.” Mạnh Diên Châu hôn nhẹ vào trán cô, cô cũng chỉ cười, cô không muốn để anh gánh quá nhiều trách nhiệm, cũng không muốn có một cuộc sống giàu có.

Cô xoay người ôm anh, “Thật sự xin lỗi, trước lòng của em còn có mấy phần không xác định, nhưng cám ơn anh, anh để cho em xác định được.”

Tay Mạnh Diên Châu khẽ cứng đờ, cũng sau mấy giây lại tiếp tục ôm cô, “Anh nhất định sẽ không cho em cơ hội hối hận.”

“Nếu như anh trai anh tìm anh thì như thế nào?” Cô vẫn còn có chút lo lắng, Mạnh Vĩ Đình có thế lực rất lớn, nếu như ông ta muốn tìm bọn họ, nhất định sẽ tìm được.

“Ông ta có đếm xỉa gì tới anh đâu, ông ta phải quan tâm sự nghiệp vương quốc của ông ta, huống chi không có anh, ông ta sẽ càng vui vẻ hơn mới đúng, không có người nào tranh tài sản với ông ta.” Mạnh Diên Châu hừ một tiếng, anh không tin Mạnh Vĩ Đình sẽ nguyện ý phái người đi tìm mình, “Ngược lại là em…. Mẹ em có tìm em hay không?”

Vấn đề này Nghê Thiên Ngữ cũng đã nghĩ tới, nhưng đáp án mỗi lần khiến cô khó chịu. “Coi như anh trai anh tới tìm anh, bà ấy cũng không tìm em, bà ấy đã từng nói, em chính là vết bẩn lớn nhất trong đời bà ấy, không có em, cuộc đời của bà ấy trở nên càng tươi đẹp hơn, bà ấy làm sao có thể tìm em chứ.”

Mạnh Diên Châu hôn vào tóc cô, “Xem ra chúng ta chỉ có lẫn nhau, không có ai muốn chúng ta, chúng ta đối xử tử tế với nhau.”

Cô gật đầu một cái. Bọn họ còn có lẫn nhau, về sau chính là người nhà, bọn họ có nhà, cũng có người yêu, bọn họ sẽ cố gắng để cuộc sống của mình tốt. Bọn họ cùng nhau nhìn về phía trăng sáng kia, cho dù đêm đen cũng sẽ có ánh sao, huống chi là bình minh nghênh đón ngày mới!

Chỉ cần tin tưởng ngày mai đều vậy, ngày mai chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn, một chút khó khăn không là vấn đề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio