Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

chương 10: yêu nhau không liên quan đến trăng và gió

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bắt đầu từ khi Liệt Tình đi Mỹ, đẳng cấp QQ của Ái Ái tăng tốc rất nhanh, mới sáng sớm đã bắt đầu online, ngồi đó nói chuyện phiếm với Liệt Tình.

Liệt Tình có vẻ như đã thích ứng được với cuộc sống ở nơi đất khách New York, chuyện gì cũng kể, Ái Ái lúc nào cũng chăm chú nghe như nghe tin tức.

Liệt Tình gửi: Có vài người da đen, rất thích coi thường người châu Á. Ông nội nó chứ, hôm qua tớ đi mua coffee, lúc bước ra ngoài không ngờ lại đụng vào một người da đen cuồng khỏa thân.”

Tô Ái Ái che miệng cười, gõ: “Không thể nào, thực sự khỏa thân sao?”

Liệt Tình trả lời “Ừ!” còn gửi thêm icon cái đầu nhỏ bốc hỏa, cực kỳ giống phong cách của Liệt Tình!

Tô Ái Ái gõ: “Ha, vậy cậu làm sao?”

Liệt Tình nhanh chóng trả lời “Tớ đương nhiên là choáng váng rồi, tim đập cực nhanh! Có điều chỉ choáng váng nửa giây thôi, bà cô ta đây liền giơ chân lên, nhắm vào mục tiêu quan trọng nhất, đạp mạnh một cái! Ông nội nhà nó, đừng tưởng rằng con gái Phương Đông dễ bắt nạt nhé!”

Ngụm nước trong miệng Ái Ái suýt nữa thì phun thẳng lên màn hình, nuốt xuống, cười ha ha đến mức không nhấc nổi thắt lưng lên nữa, đúng là tác phong điển hình của Liệt Tình!

Đường Đường trở mình trên giường, nói: “Bó tay cậu, có thể cười đến mức đó sao?”

Tô Ái Ái vừa nhìn về màn hình vừa đem sự tích anh dũng của Liệt Tình kể cho các bạn trong phòng nghe…

Cái gì hai người cũng kể cho nhau nghe, chỉ là không kể về Phương Ca.

Mùa đông vừa đến, cuộc sống trong kí túc có chút vất vả, tầng cao nhất luôn bị gió lùa, ngày nào gió cũng ù ù thổi vào.

Các khớp xương của Tô Ái Ái vốn là luôn bị đông cứng vào mùa này, quấn hai chiếc chăn vẫn còn chưa đủ, gắng gượng trải thêm một tấm đệm lông xuống giường, cái giường ngày nào cũng như bị bày binh bố trận, trải từng tầng từng tầng xong rồi, chui vào trong đó mới có thể ngủ được một chút, năm ngón tay như bị đặt dưới chân núi.

Những ngày như vậy, công trình lớn nhất chính là rời giường.

May mắn là đoàn lãnh đạo kiểm tra đó đã đi rồi, đám diễn viên cũng lui về phía hậu trường luôn. (học sinh giả vờ chăm chỉ thì bị gọi là diễn viên)

Chuông báo thức buổi sáng lần lượt reo lên, điện thoại của cậu reo xong thì di động của tôi bắt đầu reo, đám nhiều chuyện buổi sáng đều không có tinh thần như nhau, ngoại trừ Đường Đường.

Đường Đường xem xong bản tin dự báo thời tiết, vừa vươn tay lấy quần áo vừa thông báo: “Hôm nay nhiệt độ cao nhất, độ! Có phải mặc quần bông không nhỉ?” Ngẩng đầu gọi “Ái Ái, cậu có mặc không?”

Đám con gái màu đông vừa tới đã đặt ra quy định, ai dậy muộn nhất sẽ phải đi đổi quần bông.

Quán quân không thể nghi ngờ chính là lão Tiền, lão Tiền luôn là người dậy sớm nhất, bởi vì cô nàng phải trang điểm, tinh thần như vậy khiến Tô Ái Ái vĩnh viễn không theo kịp.

Tô Ái Ái từ từ nhắm hai mắt lại, tay sờ sờ quần áo trong chăn, mò được một chiếc, mặc vào, vùi sâu vào trong chăn, kín rồi, lát sau, tay lại mò thêm được cái nữa.

Tiểu Mỹ đang thay quần áo ở giường đối diện, nhìn thấy, tức cười: “Tô Ái Ái, lại có người như cậu vậy sao? Sợ lạnh đến mức đó!”

Tô Ái Ái dụi mắt, nói “Đừng nóng, tớ ôm chăn lúc nữa!”

Lão Tiền vừa gắn mi giả lên, vừa mắng: “Ôm! Cậu đi mà ôm con gà con ấy! Nhanh lên, hôm nay ai xuống mua bữa sáng vậy?”

Ngay sau đó, bàn bạc ai đi mua bữa sáng, đi ra ngoài một vòng thử nghiệm nhiệt độ không khí, răng đánh lập cập vào nhau.

Buổi sáng trên đại học đều bắt đầu một cách sôi nổi như thế.

Tình yêu qua điện thoại, ưu điểm lớn nhất chính là giảm bớt phiền toái, không cần hai người phải ở bên nhau bàn bạc xem cùng ăn món gì, cùng đi chơi ở đâu, ai phải trả tiền. Nhưng phiền phức lớn nhất cũng chính là quá ít phiền toái, đôi khi tức giận muốn tìm đối phương than thở một chút, cũng không biết phải đi đâu mới có thể than thở được!

Thanh mai trúc mã của Tiểu Mỹ đã rất lâu không gọi điện tới cho cô nàng, khiến Tôn Tiểu Mỹ mấy hôm nay đều bị mây đen ám ảnh!

Đường Đường nói: “Anh ta không gọi đến thì cậu gọi cho anh ta đi!”

Lão Tiền nói: “Con gái làm sao có thể quấn người ta như thế được, đặc biệt là yêu xa, phải cho họ thời gian và không gian chứ! Không gian là điều rất quan trọng!”

Tô Ái Ái chẳng biết nói gì cho phải, Tôn Tiểu Mỹ vốn là cô gái có chừng mực nhất trong phòng, cô thì sao? Cô cái gì cũng không biết rõ, làm sao có thể đi nói người khác được?

Lại là một tối nữa, điện thoại vẫn như cũ không chịu đổ chuông, Tô Ái Ái quấn chăn ngồi xổm trên ghế online, nói qua nói lại vài câu với Đường Đường lúc nào cũng nằm trong chăn xem tạp chí. Lão Tiền lại có một anh bạn trai mới, học năm thứ ba, đã đi ra ngoài rồi. Tiểu Mỹ hơi nghĩ ngợi, vẫn quyết định cầm thẻ điện thoại, bấm một dãy số.

Đường Đường thầm thì: “Xem đi, tớ đã bảo rồi mà, cô nàng không chịu được đâu!”

Tô Ái Ái chỉ “Hừ” một tiếng cho xong chuyện., nháy nháy mắt mỉm cười.

Nào biết Tiểu Mỹ chưa nói được mấy câu, đã “cạch” một tiếng, cúp máy, mặt không chút thay đổi đi nhanh về giường, nằm úp sấp lên bàn, vùi mặt xuống, không phát ra một tiếng động.

Đường Đường ngồi xuống hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”

Tô Ái Ái nhíu mày, thấy bờ vai Tiểu Mỹ đang run lên bèn kéo kéo tay áo Đường Đường, thở dài, nhẹ nhàng cầm hộp khăn giấy đặt bên cạnh Tiểu Mỹ.

Trong chuyện tình cảm, cô không đảm đương nổi chức vụ cố vấn, cô chỉ là một chiến sĩ đã sớm bị giết chết trên sa trường, một manh áo giáp cũng không để lại.

Trong phòng vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng “tạch tạch” rất nhỏ thỉnh thoảng phát ra từ con chuột máy tính trong tay Tô Ái Ái.

Đột nhiên, Tôn Tiểu Mỹ đứng lên, chiếc ghế bị đẩy về phía sau, kêu lên “kèn kẹt” một tiếng.

Không đợi Tô Ái Ái và Đường Đường kịp phản ứng, Tiểu Mỹ đã chạy ra khỏi phòng.

Đường Đường nhảy dựng lên, lớn tiếng quát: “Lại có chuyện gì rồi, muộn như này rồi, cô ấy còn muốn đi đâu chứ!” Đứng lên mới phát hiện bản thân quần áo không chỉnh tề, vội vàng chui lại như cũ.

Tô Ái Ái chạy xuống giường, khoác thêm áo lông, vừa cầm điện thoại di động vừa an ủi Đường Đường: “Không sao đâu, tớ đi xem sao! Cậu đừng vội, tớ sẽ gọi điện cho cậu!”

Chẳng kịp chờ đợi gì, mau chóng chạy ra ngoài!

Tôn Tiểu Mỹ nhất định là kiện tướng điền kinh thời trung học, tại sao thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi?

Tô Ái Ái thở dốc chạy xuống lầu, đứng trước tòa kí túc xá nhìn đông nhìn tây, sắp đến giờ khóa cửa rồi, trước cửa kí túc tất cả đều là các đôi yêu nhau, tay cầm phích nước, bịn rịn quyến luyến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tôn Tiểu Mỹ đâu cả!

Tô Ái Ái nghiến răng một cái, chọn phía bên trái, đang chạy lại bị một ai đó siết chặt cổ tay, kéo lại, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Âu Dương.

Âu Dương nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Ái Ái nói: “Tôi…” há miệng thở dốc “Tôi đuổi người!”

Lắc lắc cánh tay ý bảo muốn chạy tiếp, Âu dương nới lỏng tay, Tô Ái Ái lập tức chạy đi.

Chạy một lúc, không ngờ Âu Dương cũng chạy theo bên cạnh cô, anh hỏi: “Là ai? Có đặc điểm gì?”

Tô Ái Ái hít một ngụm không khí “Bạn cùng phòng của tôi…Tóc tết hai bên…mặc áo lông màu xám!”

Âu Dương cười cười nói: “Cả trường này có rất nhiều nữ sinh tết tóc hai bên mặc áo lông màu xám đấy!”

Tô Ái Ái thực sự không chạy nổi nữa, chỉ có thể đi bộ mà thôi, cô chạy thê thảm đến mức đó vậy mà người này vẫn có thể điêu luyện trêu chọc cô, lớn giận bùng lên, cô gào lên: “Anh có phải là con người không vậy? Tôi sốt ruột muốn chết đây này!”

Âu Dương kia chỉ cười hi hi, chỉ chỉ phía sau Tô Ái Ái: “Có phải người kia không?”

Tô Ái Ái nhanh chóng quay đầu lại, không ngờ người đó đúng là Tôn Tiểu Mỹ, cô nàng đang đứng giữa đường, sững sờ nhìn chằm chằm vào cây hòa cổ thụ đứng sừng sững trơ trọi ở kia.

Tô Ái Ái nhanh chóng chạy tới, cầm tay Tiểu Mỹ, quả thực rất lạnh, Tô Ái Ái nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác thêm lên cho cô nàng, dường như cũng không dám làm phiền cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mỹ, chúng ta về đi!”

Tôn Tiểu Mỹ quay đầu thấy Tô Ái Ái, đôi mắt không có tiêu cự bỗng chốc có thần hơn, đột nhiên ôm lấy Ái Ái, “huhu” khóc lên, lời nói cũng ngắt quãng: “Gần đây anh ta được thăng chức làm cán bộ khoa… công việc nhiều… học hành… áp lực…họp hành… Chẳng lẽ thời gian gọi điện thoại cũng không có sao?”

Tô Ái Ái vỗ vỗ lưng Tiểu Mỹ, chẳng biết nói gì mới tốt, ánh mắt liếc sang bên cạnh, Âu DƯơng vẫn chưa đi, đang đứng ở một góc không xa không gần, nghiêng người, đầu hơi ngẩng lên, dường như đang nhìn bảng tin.

Tô Ái Ái vẫn nghĩ bản tính của Âu Dương như vậy, chắc chắn coi con gái là gì không ngờ cũng là một người biết quan tâm người khác.

Tô Ái Ái vỗ vỗ Tôn Tiểu Mỹ, nói: “Không sao, không sao đâu, chúng ta về rồi nói tiếp, được không?”

Gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo len, cô rùng mình một cái.

Tiểu Mỹ lắc đầu: “Cậu về trước đi, tớ thực sự không sao đâu, tớ chỉ muốn suy nghĩ một chút thôi!”

Tô Ái Ái hơi giận, giậm giậm chân, mới phát hiện bản thân cứ thế xỏ chiếc dép đi trong nhà bằng bông, hình đầu một chú cún to đùng đi ra ngoài, lúc chạy không phát hiện ra, bây giờ mới cảm giác không đúng.

Cô tức giận, lời nói cũng vút cao bất thường: “Được, vậy suy nghĩ đi, tớ đứng đây cùng suy nghĩ với cậu!”

Tiểu Mỹ lắc lắc tay Tô Ái Ái: “Ái Ái, tớ thực sự không có ý gì đâu, tớ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, trong phòng nhiều người như vậy, tớ không muốn mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Haiz, các cậu đều nói tớ đừng buồn, thực ra, có đôi khi tớ cảm thấy rất sợ, nghĩ xem có nên chủ động gọi điện cho anh ấy không, có phải anh ấy đang bận thật không? Vì sao anh ấy lại không gọi điện tới? Lúc gọi điện rồi, tớ lại suy nghĩ, anh ấy có phải đang thờ ơ với tớ không? Cho dù rất muốn phát tiết sự cáu giận trong lòng ngay lúc đó, để anh ấy mắng mỏ tớ cũng được, nhưng tất cả những chuyện đó đều là không thể! Cứ mỗi khi nghĩ đến đoạn tình yêu đó tớ đều phải tự an ủi bản thân mình.”

Tô Ái Ái xoay người, cầm tay Tiểu Mỹ, hai bàn tay lạnh lẽo nắm vào nhau rất chặt, Tô Ái Ái nói: “Tiểu Mỹ,, thực ra tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, tớ thấy cậu rất giỏi! Thật đấy! Một người có thể kiên trì yêu một người cách xa mình, nhất định là một người có trai tim kiên cường hơn bất cứ ai! Nhất định là như thế! “

Tiểu Mỹ nhếch nhếch môi, lắc đầu cười khổ: “Không phải như vậy đâu, tớ rất mơ hồ, có lúc tớ nghĩ tại sao tớ lại phải là người chủ động, tớ luôn cảm thấy chỉ có một mình tớ nỗ lực duy trì tình yêu này!”

Tô Ái Ái bịt lấy cái tai bị lạnh làm cho đông cứng, ngẩng đầu, nhìn theo cành cây cổ thụ khô khốc bị gió khẽ lay động, cô nói: “Tớ đã từng nói với một người, trong tình cảm, nếu ai yêu nhiều hơn một chút thì sẽ không tự chủ được mà chiều theo ý đối phương, tương đối là có thiệt thòi! Người kia chỉ nhạt nhẽo nói với tớ một câu: thiệt thòi thì thiệt thòi chứ sao!”

Năm ấy dưới tàng cây anh đào, cậu thiếu niên kia chính là nhạt nhẽo nói như vậy, cô đến giờ vẫn chưa quên.

Lúc cô nói lời này, giọng nói có hơi run rẩy, ôm lấy Tiểu Mỹ: “Tớ thực sự không hiểu tình yêu, nhưng tớ nghĩ yêu thương một người trong khoảnh khắc đó đã định trước là một loại hi sinh, nhưng cũng có thu hoạch, tớ có thể vì một nụ cười của người đó mà vui vẻ cả một ngày, vì một câu nói của người đó mà có thể vui vẻ nhớ nhung mấy chục lần trước mỗi giấc ngủ, lúc khổ sở hay thua thiệt đều giống nhau, bởi vì cậu thích anh ấy cho nên mới phải khổ sở vì anh ấy, chuyện đó không ai cưỡng ép cậu, cũng không ai kiên quyết bắt cậu phải hy sinh, không thể coi là thiệt thòi được, kể cả là hạnh phúc chỉ bé cỏn con bằng hạt dưa thì cũng có thu hoạch nhất định của nó, tớ nghĩ vậy! Không kể cùng với ai, không kể xảy ra chuyện gì!”

Tôn Tiểu Mỹ nhéo má Tô Ái Ái một cái, ngừng khóc, mỉm cười: “Ái Ái, cậu đúng là người không thể an ủi người khác, cậu biến tất cả mọi thứ thành si mê không hối hận rồi!”

Hai cô gái cầm tay nhau đi về.

Âu Dương dựa sát vào gốc cây, cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đường trở nên ấm áp hơn, thấy các cô đi tới bèn đứng thẳng lên, không nói gì, cánh môi mỏng cong lên mỉm cười.

Trong trái tim Tô Ái Ái, cuối cùng cũng có thể nhìn nhận anh là một người tốt.

Tôn Tiểu Mỹ nói: “Cảm ơn!”

Tô Ái Ái không biết anh có nghe thấy câu chuyện của các cô không, cô không biết nói gì lúc này. Đang định cúi đầu nhận tội, một chiếc áo khoác đã được choàng lên người cô.

Tô Ái Ái không thể hẩy ra được, Âu Dương đã tiến lên đi trước từ lâu, cô thực sự cũng cảm thấy lạnh, chỉ biết mặc vào!

Đây là lần đầu tiên cô mặc áo con trai, không ngờ nó lại to đến vậy, chiếc áo bành tô màu vàng cháy dài qua cả đầu gối, tay áo thừa ra một đoạn dài, trông cực giống một diễn viên đóng hí kịch.

Âu Dương quay đầu lại, ngừng bước, làm bộ bị vấp, trêu chọc Tô Ái Ái: “Haha, bạn nhỏ Tô Ái Ái, ăn trộm được ở đâu cái áo to như vậy?”

Hai tay Tô Ái Ái bấu chặt lấy cổ áo, phần lông trên cổ của chiếc bành-tô bao quanh chiếc cổ lạnh cóng của cô, bất chợt vừa ngứa lại vừa ấm, cô lườm Âu Dương, càu nhàu: “Chưa từng thấy cái áo nào to như vậy!”

Âu dương ha ha cười, người này chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu nâu nhạt đứng trong gió mà vẫn có thể cười xán lạn đến vậy, đôi lông mi nhỏ dài căng hết cỡ, hai chiếc răng khểnh lộ ra, ý cười trong mắt không hề che giấu.

Chỉ một lát sau, ba người đã rơi vào trạng thái “vui quá hóa buồn”, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cánh cửa lớn đã bị khóa chặt!

Âu Dương vuốt chỏm tóc dựng đứng lên của mình: “Haiz, dì quản lý của các em sao lại khóa cửa sớm như vậy?”

Tô Ái Ái tức giận: “Anh tưởng ai cũng giống kí túc xá nam sinh của bọn anh à? Một đống thổ phỉ!”

Âu dương nói: “Cho phép anh nhắc nhở em, bây giờ em vẫn đang mặc trên người áo của thổ phỉ đấy!”

Tô Ái Ái làm bộ muốn cởi ra, một cơn gió lùa vào, cô lại lập tức níu chặt lấy cái áo.

Tôn Tiểu Mỹ nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, dù sao vẫn phải vào!” Cô đi vòng chạy đến cửa sổ phòng thường trực.

Tô Ái Ái chạy theo, cửa sổ của dì quản lý ở phía sau khu nhà, phải đi qua một bãi cỏ, haiz, đôi dép của cô!

Cuối cùng dì quản lý cũng mở cửa, giọng điệu không tốt lắm: “Con gái con đứa muộn thế này vẫn còn ở bên ngoài, có biết mấy giờ khóa cửa không?”

Tôn Tiểu Mỹ nói gì cũng vô ích,, Tô Ái Ái ở trên bãi cỏ lạnh đến mức muốn giơ chân.

Âu dương đi qua đó, giọng nói rất thành khẩn: “Dì ơi, xin lỗi ạ, là thế này, hôm nay cháu đi học bỏ quên điện thoại di động trong lớp học, là hai bạn học này nhặt được, tối muộn cháu mới phát hiện ra, các bạn ấy tốt bụng mới cẩn thận đưa tới tận nơi cho cháu, là lỗi của cháu ạ!” Lại còn lắc lắc điện thoại di động trên tay, rất cố gắng miêu tả câu chuyện thật hợp lý.

Tô Ái Ái ngẩn tò te nhìn theo, người này không phải đã nghĩ sẵn kịch bản nói dối trong đầu từ trước rồi chứ!

Âu Dương cũng không ngại, cười xòa nói: “Đã muộn thế này còn phiền dì đứng lên mở cửa!” Cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hai chiếc răng khểnh trắng bóng lộ rõ, đúng là lừa được cả người giả cả trẻ nhỏ!

Dì nói: “Ồ, thì ra là như vậy sao, không sao, chờ chút!” Lập tức đi ra mở cửa

Trời ạ, tất cả các dì trong thiên hạ này đều là trọng nam khinh nữ!

Tô Ái Ái lướt qua Âu dương, nhỏ giọng nói: “Đồ lừa bịp!”

Âu Dương nhíu mày nhìn cô: “Không có đồ lừa bịp này, em chỉ còn nước ăn không khí!”

Tô Ái Ái đem áo khoác trả lại cho Âu Dương, Âu Dương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vươn tay vào trong túi, nói: “Cho các em này!”

Tô Ái Ái vốn đã rất tò mò không biết trong túi áo có gì, hỏi: “Cái gì thế?” Vừa cầm vào liền nhìn, thì ra là hai túi sữa đậu nành.

Âu Dương cười cười: “Vốn là tặng cho người thích ra ngoài mua đồ ăn, nhưng có vẻ như bị nhầm rồi!”

Tô Ái Ái suy nghĩ rồi chốt hạ, có lẽ anh đi tới kí túc xá nữ là để đưa túi sữa đậu nành này cho bạn gái, chắc là cũng bị bạn gái nhắc nhở. Tô Ái Ái có chút áy náy, đẩy trở lại: “Tự anh uống đi!”

Âu dương không để tâm: “Cầm đi!”

Cũng chẳng chờ Tô Ái Ái nói gì, xoay người đi luôn, vừa đi vừa mặc áo, cánh tay giơ lên cao, thoắt cái đã xỏ xong một tay áo, thật nhanh nhẹn!

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, hét to: “Cảm ơn!”

Âu dương cũng đã mặc xong chiếc áo bành-tô, không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, đi xa.

Đêm đó, Tôn Tiểu Mỹ và Tô Ái Ái cầm tay nhau đi lên cầu thang, Tiểu Mỹ khẽ mở miệng trong bóng đêm: “Ái ÁI, cậu vừa mới nói người bị thiệt thòi kia…”

Tô Ái Ái không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

Tiểu Mỹ lắc đầu: “Bỏ đi, không có gì.”

Sau đó, trúc mã của Tiểu Mỹ biết chuyện gọi điện cho cô, hai người lại tâm sự với nhau qua điện thoại, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đúng là, nó vội vàng đến rồi lại vội vàng ra đi.

Rất nhanh đã đến lễ Noel, Tiểu Mỹ lại vui vẻ bắt đầu đan khăn quàng cổ cho cậu bạn trúc mã của mình.

Cũng chẳng biết là có cơn gió nào thổi tới, trong kí túc xá nữ bắt đầu rộ lên trào lưu đan len, từ dì quản lý đến nữ sinh, vận động toàn dân, ai cũng cầm theo mấy cây kim đan cùng mấy cuộn len đi đi lại lại, Tô Ái Ái chỉ đi đến chỗ dì mua trứng trà (là trứng luộc trong trứng trà), chỉ có mấy phút mà cũng có mấy cô nữ sinh chạy đến hỏi dì cách đan, kim đan ra sao, vắt len thế nào, Tô Ái Ái chỉ nghe cũng đã thấy rối cả đầu!

Cô không muốn đan lát gì, cũng không có ai để tặng. Phương Ca thì chắc chắn là Tống Tiểu Kiều đan cho anh rồi,, nhưng khi Đường Đường kéo cô đến trung tâm thành phố đi dạo, cô lại vụng trộm mua một đôi găng tay nam, cẩn thận dè dặt để vào trong túi.

Ngày lễ Noel, câu lạc bộ văn nghệ và câu lạc bộ kịch nói liên hợp tổ chức một vở kịch sân khấu.

Bởi vì Phương Ca có biểu diễn, cho nên Tô Ái Ái nhất định sẽ đi.

Tô Ái Ái tới rất sớm, Phương Ca đang đi ra ngoài, mỉm cười khi thấy Ái Ái, hỏi chuyện, anh nói anh muốn đi tới câu lạc bộ kịch nói lấy đạo cụ.

Tô Ái Ái nói: “Tớ đi cùng cậu!” Rất muốn nhân tiện tăng găng tay cho anh.

Lúc hai người đến, câu lạc bộ kịch nói vẫn đóng cửa, trời sắp tối rồi, bầu trời mờ ảo, câu lạc bộ kịch nói đối diện với sân bóng rổ, hai người chỉ còn cách đứng dựa vào lan can và chờ đợi.

Phương Ca hỏi: “Lạnh không?” Lắc đầu, Tô Ái Ái nghiêng người, dẫm lên mấy mối hàn phía dưới lan can, dựa sát vào lan can xem người ta chơi bóng, Tô Ái Ái hỏi: “Cậu thì sao? Lạnh không?”

Phương Ca cười cười, lắc đầu, nói: “Tớ sợ cậu phải chờ lâu, nếu lạnh thì cậu về trước đi!”

Tô Ái Ái chỉ chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu trắng của mình, nói: “Không lạnh, khăn rất dày!”

Phương Ca hơi mỉm cười, xoa xoa đầu Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái nắm lấy đuôi khăn quàng cổ, chiếc khăn quàng cổ của cô có hai cục bông trang trí màu trắng rất đẹp, cô vô thức nắm chặt lấy hai cục bông đó. Mỗi lần cô ở bên cạnh Phương Ca đều chẳng biết nên nói gì mới đúng, rõ ràng đã chuẩn bị đầy bụng những điều phải nói, đến lúc gặp rồi lại chẳng nhớ được gì.

Nhìn khuôn mặt đứng nghiêng của anh, tim đập đến vang lên thành tiếng.

Phương Ca nói: “Noel năm nay, Hạo Tử đã nói là sẽ tới đây!”

Hạo Tử là bạn thân của Phương Ca, cũng là một người trong bộ tứ cấp ba của cô.

Ái Ái buồn bã quay mặt đi: “Không phải chứ, tên thô bạo như cậu ta cũng muốn đến đây sao?”

Phương Ca cười phá lên, nói: “Đáng tiếc, trường của cậu ấy không cho nghỉ lễ!” rồi lại trừng mắt nhìn Tô Ái Ái: “Thật sự là quá tốt!”

Rõ ràng chẳng có gì đáng cười, nhưng từ trong miệng Phương Ca nói ra lại có thể biến thành một câu chuyện thú vị, Tô Ái Ái che miệng cười, cảm thán: “Thật không ngờ, Hạo Tử như vậy mà lại theo trường quân đội, lại còn học quan hệ quốc tế nữa!”

Phương Ca dựa vào lan can, giơ giơ tay: “Cậu ấy còn đang oán thán không thể nào đến Hàng Châu ngắm gái đẹp kìa!”

Lúc bốn người ở cấp ba bàn về lý tưởng, cậu chủ nhỏ Hạo Tử lúc đó nói muốn đến Hàng Châu học để ngắm gái đẹp, không ngờ cuối cùng cậu ta lại là người duy nhất trong bốn người ở lại Nam Kinh.

Tô Ái Ái nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Phương Ca, đầu anh hơi cúi, mái tóc mềm mại lướt nhẹ trong làn gió,, Phương Ca cũng đang đi từng bước để tiến gần đến ước mơ của mình. Tô Ái Ái vừa nghĩ vừa cảm thấy lồng ngực nóng bỏng khác thường, giống như Hạo tử năm đó vì niềm yêu thích của bản thân mà gắng hết lòng hết sức để cảm thấy tự hào.

Cô cười phá lên nói: “Liệt Tình vẫn bảo tớ nếu có thời gian ghé qua khoa quan hệ quốc tế thì nhớ gửi lời thăm hỏi ân cần của cô ấy tới Hạo Tử.”

Hầu như khi hai người đứng cùng một chỗ thì đề tài của cuộc trò chuyện chỉ là Hạo Tử và Liệt Tình, một cuộc trò chuyện như vậy, nói đi nói lại rồi cười phá lên vui vẻ, không khí cũng trở nên sôi động không ít.

Nhắc đến Liệt Tình, Phương Ca nói: “Cô ấy nha, không phải cô ấy thường xuyên oán hận đồ ăn Mỹ không ngon sao?”

Ái Ái nói: “ừ, cô ấy nói thứ cô ấy nhớ nhất là món cháo hoa quế ở quầy bán quà vặt lớp mười!” Nghĩ đến ngữ điệu thèm nhỏ dãi của Liệt Tình, cô lại thấy buồn cười.

Phương Ca cười nhẹ, lắc đầu, nói: “Cô ấy đúng là người không có thịt bò khô Tiểu Khang thì không thể sống nổi nữa, tài nghệ của người này đến bây giờ vẫn thuộc đẳng cấp EVERYTHING là món trứng xào, cái gì cũng chỉ có trứng và trứng! Thật là…”

Sân bóng rổ truyền đến tiếng truyền bóng “bịch bịch”, tiếng hét to của đám con trai quanh quẩn trong khoảnh sân nhỏ.

Tô Ái Ái dựa sát vào lan can rồi ngửa đầu lên, nhìn Phương Ca, chàng trai mà cô thích, đôi mắt to của anh vẫn trong trẻo như nước, khóe môi xinh xắn của anh vẫn hơi nhếch lên, nhất là khi cười sẽ để lộ ra hàm trăng trắng đều như bắp ngô. Khi anh nói “Cô ấy nha”, anh nói “Thật là”… giống như đang nói đến một đứa trẻ cần được người ta che chở, chăm sóc, ngữ điệu mang theop một chút bất đắc dĩ và một chút chiều chuộng.

Nhưng, Liệt Tình rõ ràng là một người dũng mãnh và kiên cường như vậy!

“Bụp” một tiếng, một quả bóng rổ đập vào lan can, Tô Ái Ái ngồi xổm xuống để nhặt quả bóng, lúc vừa cúi mặt xuống, cảm thấy dòng nhiệt nóng bỏng trong mắt sắp muốn chảy ra rồi, hít hít mũi nhanh chóng đứng lên, cố gắng giơ tay thật cao, dùng sức ném quả bóng ra sân.

Lạnh quá, cô nắm chặt tay để vào trong túi, sờ phải đôi găng tay bằng lông dê.

Không phải lúc mua cô đã chọn một đôi găng tay bằng lông dê cực kì mềm mại sao? Tại sao trong khoảnh khắc này nó lại đâm vào tay cô đau đến vậy?

Đôi găng tay đó vẫn không thể nào tặng đi được, lúc dạ tiệc, Tống Tiểu Kiều vẫn xuất hiện, vẫn được xếp cho ngồi lên mấy hàng ghế đầu. A Đan làm công tác hậu cần, không cần nghĩ cũng biết bạn học Âu Dương làm sao có thể bỏ bạn gái trong ngày lễ Noel để qua đây làm mấy việc này được?

Tô Ái Ái cũng được ngồi ở hàng ghế trên, hơi nghiêng mặt đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tống Tiểu Kiều, cô đứng lên, vỗ vỗ vai người đứng bên ngoài lối đi, chỉ chỉ vào ghế của mình, im lặng trong bóng tối rời khỏi hội trường.

Thì ra, cô không phải là Liệt Tình, cũng chẳng phải là Tống Tiểu Kiều, cô chỉ là Tô Ái Ái, chỉ là Tô Ái Ái ngốc nghếch yêu thầm Phương Ca mà thôi.

Ra khỏi hội trường tổ chức dạ tiệc, sắc trời đã tối om từ lâu, vườn trường sáng hơn bởi ánh đèn vàng vọt, chiếu lên mặt đất lại thành một khối mờ ảo. Ngày lễ Noel, các đôi yêu nhau đều đi ra ngoài ăn chơi rồi, không còn hoạt động vụng trộm trong sân trường nữa, trên đường đi cũng chẳng có mấy bóng người. Dưới mỗi bóng đèn đều có một khoảng sáng phản chiếu trên mặt đất, đi qua từng khoảng sáng một, trên mỗi ô vuông gạch bên lề đường đều có những vân tối nhàn nhạt, rất vắng vẻ. Tô Ái Ái quàng lại khăn, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, hà hơi lên đó.

Cô cúi đầu, tay để trong túi áo, trong lòng bàn tay cầm chặt lấy đôi găng tay lông dê kia, cô đi như vậy trong vườn trường, gặp người cầm bình thủy, gặp người cầm suất cơm tối, gặp người cầm sách vở…

Đột nhiên Tô Ái Ái bị ai đó gọi lại: “Tô Ái Ái”

Tô Ái Ái chẳng muốn quan tâm, nhưng vẫn xoay người lại, trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Haiz, gần đây hình như cô luôn bị người này chặn đường thì phải.

Chỉ có một mình Âu Dương, anh được bao bọc bởi chiếc áo bành-tô màu vàng với cổ áo bằng lông thú, lại quàng thêm chiếc khăn quàng cổ có đường vân carô màu xám, trong đường vân carô còn có sợi len màu đỏ kéo dài, phối hợp rất đẹp, làm cho khuôn mặt vốn tinh xảo càng thêm sáng sủa.Anh đi tới, có vẻ như tâm trạng không tệ, hỏi: “Dạ tiệc kết thúc sớm vậy sao? Anh còn đang định đi xem.”

Tô Ái Ái lắc đầu, không muốn nói nhưng vẫn phải mở miệng: “Không phải, là em đi ra trước.”

Âu Dương đứng ở đó, nghiêng đầu quan sát Tô Ái Ái, đôi đồng tử màu đen được chiếu sáng chuyển động, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tô Ái Ái, em chờ anh một chút!” Xoay người chạy về kí túc xá nam.

Tô Ái Ái còn chưa kịp nói gì, chỉ biết đứng đó chờ đợi.

Trình độ thể dục thể thao của Âu dương cũng phải ngang tầm với Liệt Tình, thoắt cái đã trở lại, ném một thứ gì đó vào lòng Tô Ái Ái, Tô Ái Ái vừa đón lấy không ngờ lại chính là chiếc thẻ cơm cô đánh mất.

Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn người nào đó đang cười rất vui vẻ phía trước, cô thấy anh như ma quỷ vậy, thì ra nam sinh trên con đường tình nhân đó ngày ấy chính là anh, thì ra tên ma quỷ các bạn trong phòng của cô đã mắng chửi không tiếc lời lại chính là người cô đã quen biết từ lâu!

Tô Ái Ái cúi đầu, lật mặt sau của tấm thẻ cơm lên, phù, tấm ảnh đằng sau vẫn còn!

Giọng nói của Âu Dương rất dứt khoát: “Xin lỗi, anh đã xem rồi!”

Lúc ấy anh chỉ định cầm chiếc thẻ cơm này lên xem là ai không may đi lén lút theo dõi người ta lại còn để lại tấm thẻ cơm, không ngờ lại nhìn thấy tấm ảnh đó.

Anh dựa lưng lên bồn hoa, thả lỏng tay, cũng không giải thích gì, dù sao xem thì cũng đã xem rồi.

Tô Ái Ái bất chợt cảm thấy nóng bừng từ sau gáy chạy thẳng lên đầu, chợt nghĩ tới trong khu vườn trường này, bí mật ẩn sâu trong lòng cô không ai biết đến đã bị mọi người lột sạch trước mắt.

“Bộp” một tiếng, lớp vỏ nhăn nheo của quả hạnh bị bóc ra, lộ ra nhân trắng bóng.

Nói thật, Âu Dương này đúng là đen đủi, trả tấm ảnh này cho Tô Ái Ái ngày hôm nay, hiệu quả còn tốt hơn cả đem gà tặng cho chồn, tuyết còn phủ thêm vài lớp sương.

Tô Ái Ái lớn tiếng nói: “Anh sao có thể làm như vậy!”

Cô không biết người trước mặt này xem xong bức ảnh kia đã cười nhạo cô bao lâu, chỉ cảm thấy dù có mắng mỏ anh thế nào cũng phải là quá đáng.

Nhưng cô thực sự chẳng biết phải nói gì, cô cảm thấy cả ngày hôm nay thật tồi tệ, trời thì lạnh, tâm trạng cũng không tốt, đột nhiên bụng lại quặn đau.

Cô ôm bụng ngồi xuống đất, đến cuối cùng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Anh sao có thể làm như vậy!”

Âu Dương bình thường rất oai phong thấy Tô Ái Ái ngồi bệt xuống đất, bất chợt cảm thấy mình như một đứa trẻ phạm lỗi, chẳng biết làm thế nào, cũng ngồi bệt xuống đất.

Trước kí túc xá của nam sinh, người đến người đi, còn có cả tiếng nói rất lớn của người đứng trên hành lang,

Anh một chút cũng không để tâm, chỉ ngồi bệt như vậy, nhìn thẳng vào mắt Tô Ái Ái, âm điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, anh nhận lỗi.” Nâng má, nghiêng đầu hỏi “Em muốn đi đâu? Anh dìu em đi!”

Tô Ái Ái phun ra: “Về phòng!~”

Âu Dương nói: “Đúng rồi, đúng rồi, về phòng!” Nhảy lên, muốn kéo Tô Ái Ái đi.

Tô Ái Ái vốn là chẳng để ý đến anh, muốn tự mình đứng lên, nhưng vừa đứng dậy đã bị anh kéo đi.

Dọc đường, cô cắn môi, ôm bụng, không muốn để anh dìu, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn anh, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, anh đúng là đụng phải họng súng rồi.

Âu dương cũng không giận, đáng lẽ anh đóng vai một người giúp đỡ đứng cạnh người gặp cảnh khốn quẫn kia nhưng thấy dáng vẻ quật cường đó của cô, anh nhất quyết thu tay, đút vào túi áo, chỉ chậm rãi đi theo cô, trên mặt vẫn là nét cười như cũ.

Rất nhanh đã đến kí túc xá, anh vuốt vuốt mái tóc dựng đứng của mình, có vẻ như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng mở miệng: “Tô Ái Ái, thực ra, con trai cũng không tốt, không cao thượng như trong tưởng tượng của con gái đâu, em xem, thực ra hầu hết con trai đều giống như anh vậy, thích ngắm con gái xinh, thích ở bên cạnh con gái xinh, thỉnh thoảng còn nói một vài chuyện đen tối nữa…”

Tô Ái Ái không đợi anh nói xong, nghiến răng nhả ra từng chữ một: “Anh ấy không phải là anh!”

Khuôn mặt dưới ánh trăng lộ ra vẻ tái nhợt rất rõ.

Âu Dương vốn chỉ muốn hạ thấp bản thân để khuyên Tô Ái Ái mà thôi, nhưng chẳng biết tại sao khi nghe cô nói ra câu kia, trong tim như có một quả bom phát nổ, anh trước nay chưa từng lấy lòng khoe mã với cô gái nào trên đường như vậy. Anh bỗng nhiên nắm chặt tay Tô Ái Ái, ngón tay thon dài bấu chặt lên tay áo khoác, rất nhanh đã nắm được cánh tay cô.

Anh kéo cô lại, nói rất nhanh: “Vậy anh ta là cái dạng gì? Là thần tiên sao? Tô Ái Ái, em nói chúng tôi không nên phong lưu, nhưng em như vậy thì nên gọi là gì đây, tô điểm một cách quá đáng một tên con trai, ép bản thân yêu người ta đến muốn chết muốn sống, ngay cả một câu thổ lộ cũng không dám nói. Với tôi, yêu một người là phải yêu một cách hoàn chỉnh, cho dù người ta có một đống khuyết điểm cũng vẫn yêu. Nhưng em thì sao, đặt người ta ở vị trí tối cao nhất trong lòng mình, không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm đến, ngay cả chính em cũng không thể! Thực ra, em như vậy không phải là thực sự yêu anh ta, em chỉ là đang yêu cái người là anh ta trong tưởng tượng của em mà thôi!” Lúc Âu Dương nói như vậy, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Tô Ái Ái, như muốn bóp chặt cả vào xương cốt cô,

Sau cùng, anh vẫn buông tay cô, lạnh lùng nói: “Thực ra em như vậy là hùa vào góp vui đó!”

Anh nhả ra từng chữ một: “Em đang cùng bản thân em chơi trò hùa vào góp vui, nghiêm túc đấy!”

Anh kéo cô lại, khuôn mặt hai người gần sát vào nhau, trong miệng anh còn thở ra làn khói trắng, phả lên gương mặt cô, mang theo mùi bạc hà thơm mát, giống như băng giá đánh lên mặt cô. Đôi đồng tử đen láy của anh dưới ánh trăng càng sáng rực không chút che giấu, trong con ngươi ánh lên khuôn mặt của Tô Ái Ái.

Một lúc lâu sau, Tô Ái Ái gỡ từng ngón tay anh trên người mình ra, cô khẽ cười nói: “Ai mới là người hùa vào góp vui thực sự chứ? Nếu như tôi không thích anh ấy nữa thì tôi chẳng còn là gì cả!” Hai dòng hơi thở của họ phả ra hòa quyện vào nhau.

Giãy ra khỏi tay anh, cô trái lại rất bình tĩnh, cô hỏi lại: “Âu Dương, tôi thích anh ấy, liên quan gì đến anh ấy? Lại liên quan gì đến anh?”

Lúc nói ra những lời này, cô giống như một chiến sĩ nhỏ, đầu ngẩng cao, quật cường nâng cằm lên.

Tô Ái Ái xoay người muốn chạy lên lầu.

Âu Dương bất giác nắm chặt lấy cổ tay cô.

Cô quay đầu lại, một cơn gió mạnh thổi tới, trong mắt cô lấp loáng đầy nước.

Khăn quàng cổ màu trắng bị gió thổi tung lên, che đi khuôn mặt cô. Đôi đồng tử bất giác trở nên mơ hồ, tựa như hạt mưa trong gió, cô xoay xoay cổ tay, anh buông ra…

Lúc cô chạy vào kí túc, khăn quàng cổ màu trắng bị thổi bay xuống đất, cô cũng không ngoảnh lại, từng bước chân cứ giẫm lên cả chiếc khăn, giống như phía sau có thú dữ và nước lũ đuổi theo, vội vã chạy lên cầu thang.

Anh yên lặng đi tới, nhặt chiếc khăn quàng cổ lên, phủi bụi bặm trên đó, nhưng dấu chân vẫn không thể phủi sạch được, dấu chân rất đậm in chặt trên chiếc khăn màu trắng…

Tô Ái Ái về phòng, mới phát hiện nguyên nhân đau bụng là… bạn thân đã đến thăm …

Lão Tiền vẫn chưa về, Đường Đường đã đi sang phòng khác, Tiểu Mỹ đang ở dưới lầu nói chuyện điện thoại, hôm nay có lẽ cô nàng có rất nhiều điều muốn tâm sự.

Tô Ái Ái đem đôi găng tay bỏ vào ngăn kéo, khóa lại, rửa mặt, ôm cốc nước, khoanh chân, ngồi ngẩn ngơ trước màn hình máy tính

Cô suy nghĩ xem có nên không, nhưng vẫn động động ngón tay, đánh chữ:

Liệt Tình, cậu bảo con người cần bao nhiêu thời gian mới có thể không thích một người nữa?

Nhưng, nếu tớ không thích anh ấy, tớ nên làm cái gì bây giờ? Mỗi tối tớ đều rất vui vẻ vì có thể gặp được anh ấy trong trường, rồi những hồi ức từ thời cấp ba đến giờ, tớ phải đặt chúng ở đâu đây? Có phải sau này sẽ không còn nhớ đến nữa không? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa, vậy mỗi đêm trước khi ngủ tớ phải thôi miên bản thân thế nào mới có thể cong khóe miệng để mơ thấy mộng đẹp đây? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa, trái tim tớ có phải mãi mãi sẽ không còn đập nhanh nữa không? Vậy, đôi mắt tớ thì sao, nếu như không còn kiếm tìm hình bóng anh ấy trong đám đông, đôi mắt của tớ lại nên theo thói quen nhìn về phương nào?

Liệt Tình, nếu như Tô Ái Ái không còn thích Phương Ca nữa thì Tô Ái Ái sẽ không còn là Tô Ái Ái nữa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio