Đúng là chỉ có thể làm cho cái chén rỗng không thì mới có thể tiếp nhận tình cảm mới, vậy cứ thử một lần đi!
Trên đường vọng đến tiếng trò chuyện của một đôi tình nhân rất trẻ.
Giọng nữ: “Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có trận tuyết đầu tiên, anh đã đồng ý sẽ đưa em đi tới hồ Huyền Vũ rồi nhé.”
Giọng nam: “Ừ, ừ, mai sẽ đi, mai sẽ đi.”
Lông mi Ái Ái khẽ rung lên, biên độ rung càng ngày càng lớn.
“Xụp” một tiếng cô ngồi xổm xuống trên một con đường ở Nam Kinh mùa đông, ngồi xổm bên cạnh một gốc cây cổ thụ đã rụng hết lá chỉ còn trơ lại cành cây khẳng khiu, lớn tiếng khóc nức nở…
Tô Ái Ái áy náy tiễn đàn anh về rồi lau nước mắt đi tìm Liệt Tình.
Cô nói: “Liệt Tình, tớ không quên được, thực sự không quên được!”
Liẹt Tình nhảy ra khỏi giường đi tìm khăn giấy cho Ái Ái, muốn mắng bạn không có tiền đồ nhưng lời mắng lại không thể bật ra, cô nói: “Ái Ái, cậu xem, chúng ta đều là người lớn, cuộc đời dài như vậy, những chuyện cần phải nhớ cũng còn rất rất nhiều, chẳng có gì là không quên được hết, mọi người đều sẽ già đi, đến già nhất định sẽ quên được.”
Tô Ái Ái cầm khăn giấy, chầm chậm nói: “Liệt Tình, tớ không sợ già đi, tớ chỉ sợ bản thân sẽ quên mất!”
Liệt Tình bày ra vẻ mặt “hận không thể rèn sắt thành thép”: “Ái Ái, cậu phải nhẫn tâm hơn một chút! Xóa hết tất cả những gì liên quan đến anh ta đi, coi như chưa từng gặp người đó!”
Tô Ái Ái ngẩng đầu cười: “Liệt Tình, tớ không thể nhẫn tâm, tớ không đủ nhẫn tâm, cho nên mới xóa hết mọi thứ thuộc về anh ấy: số điện thoại, QQ, MSN, xóa hết tất cả, tớ chỉ sợ tớ sẽ chủ động đi tìm anh ấy! Tớ sợ lắm, Liệt Tình!!!”
Khi Tô Ái Ái nói vậy, Liệt tình im lặng ngồi xuống ôm lấy bạn, mặc kệ thời gian có thay đổi thế nào những chuyện an ủi nhau như vậy dường như vẫn luôn là sở trường của họ, lúc cô đau lòng nhất định sẽ tìm cô ấy, lúc cô ấy đau lòng cũng nhất định sẽ kể với cô.
Ái Ái khẽ nói: “Tại sao lâu rồi tớ vẫn không thể gặp lại anh ấy?”
Thật là đáng buồn biết bao! Anh có thể tồn tại trong cuộc đời của bấtcứ ai, duy chỉ không thể tồn tại trong cuộc đời cô, không thể nhìn thấy anh, không thể nghe thấy tiếng anh nói chuyện với người khác, cô phải giả vờ coi như trên đời chưa từng có người đó tồn tại, phải giết chết hồi ức của chính mình, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể sống tốt hơn một chút.
Thế nhưng, rõ ràng là một người sống sờ sờ như vậy, cùng cô vượt qua quãng thời gian gian khổ nhất, từng trao nhau tình yêu khi vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, từng cố gắng hết mình toàn tâm toàn ý vì anh, cho dù cãi nhau rất nhiều lần nhưng vẫn không thể hận anh, giao trái tim ra cho anh, những hồi ức như vậy như đã khắc sâu vào trái tim bé nhỏ của cô, một hồi ức như vậy làm sao có thể cắt bỏ? Làm sao có thể giả vờ như chưa từng gặp trong đời? Duy chỉ có người này là bất luận làm thế nào cũng không thể quên được!
Liệt Tình cầm lấy máy di động của mình, đưa cho Ái ÁI: “Được, vậy nếu cậu không thể quên anh ta thì đừng quên, gọi điện cho anh ta đi, nói cậu vẫn không thể nào quên được anh ta…”
Tô Ái Ái lùi lại, không thể được, cô không thể gọi điện cho anh được!
Những ngày tháng đã qua, ngoại trừ lần gọi nhầm kia, anh chưa từng chủ động liên lạc với cô.
Cô biết anh là người rất quyết tâm, từ thái độ của anh đối với bạn gái cũ trong trường đại học là đã có thể nhận ra. Thế nhưng, cô không thể ngờ, có một ngày cô cũng biến thành bạn gái cũ của anh…
Là sợ hãi!!!
Sợ nghe thấy tiếng nói của anh
Sợ anh đã buông tay từ lâu…
Có một tin tức nói: ở New York có một cô gái vì nhà trọ bị cháy mà không có chỗ ở, phải đi tàu điện ngầm đến nương nhờ bạn bè. Một chàng trai người New York đã bị trúng tiếng sét ái tình khi gặp cô gái đó trong tàu điện ngầm. Vì vậy lập hẳn ra một trang web để tìm kiếm cô gái ấy, cuối cùng cũng có người tốt bụng tìm giúp và đã tìm thấy cô gái kia, hai người bắt đầu hẹn hò. Đoạn tình yêu này khiến Nicole Kidman cũng phải thốt lên: “Thật là quá lãng mạn!!!”
Cũng thật đáng buồn, người dũng cảm ngoài đời có nhiều như vậy, nhưng cô lại không nằm trong số đó.
Liệt Tình thở dài: “Ái Ái, cậu rất muốn nghe giọng anh ta phải không? Đọc số điện thoại đi, tớ sẽ gọi, yên tâm, tớ sẽ không nhắc đến cậu đâu.”
“” Tô Ái Ái đọc ra một dãy số, thạt kì lạ, rõ ràng đã xóa đi rồi mà.
Hóa ra, em đã xóa số của anh khỏi điện thoại nhưng lại không thể nào xóa anh ra khỏi trái tim mình.
“Alo” điện thoại kết nối rất nhanh, Liệt Tình ấn nút bật loa, giọng nói cao vút quen thuộc của Âu Dương vang lên trong căn phòng.
Thật là thân quen, Tô Ái Ái chợt che miệng lại.
“Chào ngài, đây là tòa soạn nhật báo , xin hỏi ngài có đặt nhật báo không?” Tô Ái Ái rất bất ngờ, Liệt Tình quả thực nói quá giỏi.
“Không.” Âu Dương ngừng lại một chút mới trả lời có lẽ anh cũng đang cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
“Vậy, ngài có ý định đặt báo không?” Liệt Tình không ngừng hỏi thêm, Tô Ái Ái nín khóc mỉm cười
“Xin lỗi, tạm thời không có.” Âu Dương nghiêm túc trả lời, đừng thấy người này cả ngày cợt nhả nhắng nhít, anh ấy khi gặp phải chuyện quan trọng thì cũng nghiêm túc đến mức khiến người ta sợ hãi đấy!
“Ừm, được rồi, vậy cảm ơn ngài!” Liệt Tình đáp lời
“Không sao.” Âu Dương cúp máy.
Tô Ái Ái sững sờ khi nghe tiếng tút tút của điện thoại, Liệt Tình nhấn phím kết thúc cuộc gọi, trong căn phòng chỉ có hai người lại trở nên tĩnh lặng.
Hưng phấn ban nãy lập tức đóng băng, linh hồn lạnh lẽo đã quay lại cơ thể.
Thì ra, người còn nhung nhớ chỉ có mình cô mà thôi, thì ra, không có cô anh cũng vẫn sống rất rất tốt.
Liệt Tình gõ đầu Ái Ái: “Nè, thỏa mãn rồi chứ? Lúc nào cậu muốn nghe hãy cứ nói cho tớ biết” rồi ngiêng đầu cười gian: “Ài, lần sau tớ giả làm công ty bánh kem là được.”
Ái ÁI gối đầu lên vai Liệt Tình, hai người bất chợt lại quay về thời thiếu nữ cãi nhau ầm ĩ trước đây.
Có một người bạn như vậy đúng là may mắn biết bao! Cô ấy không nhất thiết mọi chuyện đều đứng ở phương diện lý trí nhất để phân tích cho bạn hiểu, cũng rất trượng nghĩa mà luôn theo sát bên cạnh bạn dù biết là sai lầm nhưng cũng đều nghĩ cách giúp bạn!
Liệt Tình, tớ thật là may mắn biết bao!
Đứa trẻ nhà Lão Tiền được sinh vào cuối năm, gửi ảnh online cho Ái Ái.
Một thằng nhóc mập mạp mềm mại trắng trẻo ôm bình sữa.
Tô Ái Ái cảm thán: “Ôi, đáng yêu quá, chăm sóc cẩn thận giúp tớ nhé, tớ muốn sờ nó quá.”
Lão Tiền xì cô: “Được, cậu có thể về thành phố S để sờ nó ư?”
Tô Ái Ái không nói, đúng vyậ, cô không thể về đó, về thành phố có quá nhiều kí ức của anh.
Lão Tiền càu nhàu: “Haiz, Ái Ái, cậu bảo đứa bé này phải làm sao đây, tớ không yên tâm khi giao nó cho mẹ chồng tớ, tớ muốn cho nó học vẽ tranh, học khiêu vũ, nó thích học cái gì thì sẽ nghe theo nó hết, à không, nó nhất định phải học piano! Một chàng trai biết đánh piano rất có phong cách!”
Tô Ái Ái đột nhiên nhớ tới tài tử khoa kinh tế đàn rất hay kia của lão Tiền.
Tô Ái Ái muốn hỏi: lão Tiền, có phải cậu vẫn chưa quên được người kia không?
Nhưng cô không hỏi
Đôi khi, tôi vẫn nhớ anh nhưng không nhất định là vẫn còn yêu anh
Có thể là ánh mặt trời hôm nay quá ấm áp
Có thể là ca khúc đó quá buồn bã
Có thể là câu nói đó quá quen thuộc
Cho nên người yêu à, em chỉ đột nhiên nhớ đến anh, chỉ vậy mà thôi.
Năm mới, Liệt Tình đưa Ái Ái đến quán rượu , nơi đó có một cái tên rất hay nhưng chẳng qua cũng là nơi nam nữ cô đơn đến gặp mặt mà thôi
Chỉ một lát sau, Tô Ái Ái vui vẻ bừng bừng nói với Liệt Tình: “Liệt Tình, tớ chưa già, vừa rồi còn có một chàng trai sinh năm xin số tớ đấy.”
Liệt Tình véo má Ái ÁI: “Sặc, thế đã là gì? Còn có một bé trai x rủ tớ tình một đêm nữa cơ!”
Dần dần, Tô Ái Ái nhìn những người đàn ông và phụ nữ khoác tay nhau dưới ánh đèn chợt cảm thấy thật vô vị/
Người đến nơi này đều không muốn bị cô đơn nhưng những tiếng động ầm ĩ sau khi qua đi thì linh hồn vẫn cô đơn mà thôi.
Ái Ái và Liệt Tình đi trên vỉa hè, giày cao gót kêu lên cộp cộp
Đi qua một quán bar, Liệt Tình dừng lại, chỉ vào tấm biển hiệu rồi gọi ÁI ÁI: “Nhìn đi, quán bar này rất có duyên với cậu đấy, nó tên là ‘Tô’. Hihi, nhất định là do một người họ Tô mở.”
Tô Ái Ái híp mắt nhìn, chữ “Tô” viết bằng kiểu chữ lệ (một lối viết thông dụng thời Hán) rất ngay ngắn, mặt trước của cửa hàng cũng có vẻ tao nhã lịch thiệp, không giống với sự hỗn độn thường thấy ở các quán bar, có một phong cách khác hẳn
Đứng nhìn như vậy, bên trong lại có một người đi ra
Vóc người cao lớn, tóc ngắn nửa tấc, hơi dài, thuốc lá bay mù mịt khói
Ái Ái ngạc nhiên, hô lên: “A Đan, sao anh lại ở đây?”
A Đan xoa xoa đầu, cười: “A, em gái, anh đang định gọi cho em.”
Chỉ chỉ vào cửa hàng phía sau, anh ta nói: “Đến xem cửa hàng hùn vốn cùng bạn mới mở.”
Ba người ngồi xuống một quán ăn khuya, A Đan phải về thành phố S ngay
Liệt Tình tháy dáng vẻ e ngại, rụt rè của Ái Ái giả vờ lơ đãng mở miệng: “Này, các anh không phải có một người bạn tên Âu Dương sao? Bây giờ anh ta sao rồi?”
A Đan liếc nhìn Ái Ái rồi trả lời: “Cậu ấy về nhà một chuyến, trong nhà đưa cho cậu ấy một khoản tiền, chúng tôi tìm vài người bạn đáng tin cậy hùn vốn mở một công ty. Hì hì, không ngờ sản phẩm còn được bán ra nước ngoài. Ầy, ÁI Ái, anh đã nói mà, anh và Âu Dương một khi đã hợp tác thì chính là vô địch…”
Trái tim Ái Ái vẫn đập mạnh, mặt không dám ngẩng nhưng tai thì dỏng lên thật cao.
A Đan nói: “Âu Dương vẫn ở lại thành phố S.”
A Đan còn nói: “Ái Ái, Âu Dương dặn anh nếu gặp được em thì chuyển lời tới em rằng: chúc em hạnh phúc!”
Câu nói cuối cùng đúng là nói với ÁI ÁI.
Ái Ái vẫn không nói gì, sau khi chờ A Đan rời khỏi, Ái Ái hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình, các cậu luôn nói hạnh phúc, hạnh phúc, rốt cuộc thế nào là hạnh phúc?”
Cô nói: “Càng lớn tớ lại càng ít nói đến hai chữ ‘hạnh phúc’ này, bởi vì bản thân tớ bắt đầu không tin vào hạnh phúc, thế nào là hạnh phúc? Có công việc tốt sao? Có người yêu sao? Có rất nhiều tiền? hay là mãi mãi trẻ trung xinh đẹp?”
Cô hỏi: “Liệt Tình, tóm lại cái gì mới là hạnh phúc?”
Hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần tớ và anh ấy mãi mãi bên nhau
Hạnh phúc rất phức tạp, bởi vì tớ và anh ấy mãi mãi bên nhau
Liệt Tình, thực sự hạnh phúc là một thứ như thế ư?