Giản ninh mở mắt ra.
Trên đầu là một vùng trời xanh ngắt.
Rất khó để hình dung loại trong vắt đó, bầu trời này không hề giống với thế giới hiện đại mà Giản Ninh từng sống, không một gợn mây mờ.
Bầu trời xanh lam này có gì đó không chân thực, trông như một tảng đá quý, thậm chí còn phát ra những dải sáng chói mắt khi ánh mặt trời mỗi lúc một lên cao.
Cô thở dài thật dài, nắm chặt khẩu súng trong lòng.
Đúng vậy, là súng.
Giản Ninh là người mê săn bắn, sở thích không hề bình thường này được truyền từ người cha có xuất thân quân đội của cô.
Nếu không phải do thân hình Giản Ninh nhỏ bé, nói không chừng đã nhập ngũ trở thành một nữ binh vinh quang từ lâu.
Giản Ninh luôn luôn yêu thích cảm giác khi bắn súng, ba điểm thẳng hàng, bóp cò, tiêu diệt bia ngắm, sẽ khiến cho lòng cô dấy lên một loại khoái cảm chinh phục. không chỉ một lần, cô hi vọng mình có thể bắn vào mục tiêu sống chứ không phải là tấm bia vô tri vô giác, cũng chính vì thế mà đã từng có mấy người bạn tốt cười nhạo cô không giống con gái.
“Còn chưa trút hết bản năng hoang dã đây mà!”
"Sắp xếp đi Châu Phi săn thú một chuyến đi cô."
Không biết có phải do mấy câu vui đùa đó hay không.
Mà giờ đây Giản Ninh thật sự đã xuyên không đến một đại lục trông như rừng rậm nguyên thủy Châu Phi rồi.
Giản Ninh thở dài, tiếp tục kiểm kê mọi thứ mình có.
Trong chiếc ba lô cao chừng nửa người là một túi đạn lớn, ba khẩu súng trường - tài sản quý giá nhất của Giản Ninh ở vùng đất xa lạ này.
Ngoài ra còn có còi cứu hộ, dây leo núi, đèn pin, la bàn đã mất tác dụng, cứ xoay mòng mòng với ống nhòm, bánh bích quy, dao quân dụng...
Đây là lần đầu tiên cô tham gia phong trào vận động mở rộng của quân đội, Giản Ninh chẳng những mua nguyên bộ vật dụng sinh tồn, mà còn mang cả súng máy bán tự động lừa gạt từ baba d˛đ˛l˛q˛đ, với nửa túi đạn tự chế, dự định đánh mấy con thỏ hoang đỡ nghiền.
Không ngờ hành động bất chợt kia lại trở thành lá chắn tốt nhất cho mình ở đại lục này
Giản Ninh không nhịn được, bắt đầu cười khổ, đứng dậy duỗi cái lưng mỏi nhừ.
“Đáng tiếc, còn chưa kịp đóng gói lều trại!” cô nhỏ giọng than thở.
Lẩm bẩm một mình, là thói quen mà cô vừa tập được.
Giản Ninh xuyên không đến vùng đất này cũng đã ba ngày, mà vẫn chưa từng nhìn thấy loại sinh vật nào.
Đúng vậy, không gặp bất cứ sinh vật nào.
Làm bạn với cô chỉ có biển cây vô cùng vô tận, điều duy nhất cô có thể xác định được chính là: Đây tuyệt đối không phải trái đất.
Bởi vì cô đã nhìn thấy vô số loài thực vật có hình thù kì quái ở trong rừng.
Đại thụ cao to với hình dạng năm ngón tay, và những phiến lá to bằng bàn tay...
Giản Ninh chắc rằng, nếu đây mà là địa cầu, thì loại cây kia đã được lên tin thời sự.
Đương nhiên, còn là vì trên đại lục này có đến hai mặt trời nữa.
Trong hoàn cảnh quái dị như vậy, nếu như không tự nói với mình vài câu khuyến khích, d˛đ˛l˛q˛đ Giản Ninh không nghi ngờ bản thân sớm muộn gì cũng phát điên.
Cô thở dài, vác ba lô nặng trịch lên, nỗ lực thẳng lưng, đứng thẳng người.
“Ngày thứ ba xuyên không”. Giản Ninh thì thào, “Vẫn không nhìn thấy vật sống nào”.
“Uống nước trong con suối nhỏ, không có phản ứng gì xấu”.
“Nhưng vẫn chưa có can đảm nếm thử quả trên cây”.
Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, Giản Ninh đeo kính vào, tiếp tục di chuyển trong rừng cây.
Đi một lúc lâu trong không khí yên ả mà buồn tẻ, Giản Ninh thả lỏng cảnh giác, súng máy bán tự động nắm trong tay cũng dần dần buông lơi hướng xuống đất.
Rừng cây vẫn trước sau như một, không có bất kì biến hóa nào, đại thụ có hình dáng năm ngón tay vẫn một gốc nối tiếp một gốc, nếu không phải tán cây, lá cây luôn luôn phân bố khác nhau, thì Giản Ninh đã sớm hoài nghi mình bị lạc trong biển cây ngùn ngụt này.
Cứ đi nửa giờ, cô lại lấy la bàn ra xác định phương hướng một lần. Dưới sự quơ lắc mãnh liệt của cô, nó cũng có thể ngẫu nhiên phát huy tác dụng, nói cho cô biết hướng Bắc nằm ở đâu.
Giản Ninh cứ thế bình tĩnh mà tuyệt vọng tiếp tục đi tới trong rừng cây.
“Đồ ăn còn đủ cho ba ngày”.
“Hy vọng có thể thuận lợi ra khỏi rừng cây”.
“Xin hãy cho tôi một đồng loại”.
“Hoặc bất kì thứ gì đó còn sống”.
Giản Ninh cúi đầu lẩm bẩm, âm thanh thong thả vọng lại từ rừng cây.
Ba giờ chiều theo trái đất, hình như lời khẩn cầu của cô đã có hiệu lực.
Cảnh sắc trước mắt bắt đầu biến hóa.
Đất đen phì nhiêu dưới chân bắt đầu chuyển dần sang đỏ.
Cây cối hình bàn tay cũng dần dần nhỏ đi, từ đại thụ che trời biến thành độ cao của cây ngô đồng bình thường.
Rốt cuộc trong rừng cũng xuất hiện vài loại vật sống có hơi thở, nhiều lần Giản Ninh cảm giác được có tiếng bổ nhào ở xa xa, thật giống như có động vật nhỏ nào đó vừa chạy xẹt qua khu rừng.
Giản Ninh lại giơ súng lên, tháo kính ra, đề cao cảnh giác.
Lúc này, trước mắt cô là một dòng suối nhỏ.
Giản Ninh đã khát lắm rồi.
Cô khom lưng cẩn thận quan sát làn suối, bởi vì cuối cùng thì trong suối cũng có cá xuất hiện.
Tốc độ bơi của loại cá này rất nhanh, dưới sự phản chiếu của làn suối, vảy của chúng như phát ra ánh sáng, hình thể không mấy lớn, chỉ chừng một ngón tay của Giản Ninh mà thôi.
Vậy có đồng nghĩa với việc cô sắp tiếp cận lãnh thổ có động vật sinh sống hay không.
Một tiếng đánh thốc tới đột ngột tiếp cận Giản Ninh một cách nhanh chóng.
Giản Ninh lập tức đứng dậy nắm chặt súng trường trong tay, lưu loát tì súng vào ngực chuẩn bị bắn.
Một bóng đen xẹt qua rất nhanh. Giản Ninh bóp cò.
Máu văng tung tóe.
Một cơn đau nhói đập vào lưng Giản Ninh, cô đau đến nỗi phải khuỵu xuống.
Kế đó, Giản Ninh bị túm lưng xách đi.
Cô huơ tay múa chân, muốn tìm được trọng tâm trong không trung, nhưng rất nhanh đã phát hiện làm thế là vô dụng.
Một đôi mắt vàng óng sáng ngời im lặng nhìn cô chằm chằm.
Giản ninh ngừng thở.
Đây không phải là ánh mắt của con người, nói đúng hơn, đây không phải là ánh mắt của bất cứ chủng người nào.
Mà giống như đôi mắt của những động vật họ nhà mèo.
Con ngươi đen dựng thành một đường thẳng dưới ánh mặt trời, tròng mắt vàng lại vừa tròn vừa lớn, chiếm hết phần lớn diện tích đôi mắt.
Vóc người Giản Ninh thật bé nhỏ, ước chừng trên dưới một mét sáu, thế mà quái vật kia lại cao độ hai mét. Nơi mà tầm mắt Giản Ninh với tới được, là tấm lưng có lớp lông màu đen, và lồng ngực màu nâu, đầu ti nhạt màu và bộ phận sinh dục vĩ đại trần trụi không có bất kì sự che phủ nào rơi trọn vẹn vào mắt Giản Ninh.
Trên vùng bụng bên trái của quái vật có một vết thương, máu tươi màu đỏ nhạt chung quanh vết thương đang đông lại rất nhanh.
Phát súng vừa rồi không chính xác, Giản Ninh nghĩ mà tiếc nuối.
Sau đó, một cơn đau buốt buông xuống gáy, cô ngất đi.
Vì bản năng sinh lý, tay cô cũng buông lỏng.
Súng máy bán tự động rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.
Giản Ninh tỉnh lại rất nhanh.
Lực đánh trên gáy cô cũng không quá mạnh, không khiến cô hôn mê lâu.
Lại nói, hành trình xóc nảy kia cũng khiến người ta không cách nào mê man lâu được.
Vì con thú lớn kia đang đặt cô dưới đất mà kéo đi...
Đá vụn không ngừng cọ vào da cô, nhưng Giản Ninh cũng không dám để quái vật biết cô đã tỉnh lại.
Đôi tay quái vật rất lớn, túm chặt cổ tay cô, sức nắm cũng mạnh đến nỗi khiến Giản Ninh hoàn toàn không thể phản kháng.
Cô vừa cố duy trì tư thế mềm mại để bị kéo đi trên đất, vừa quan sát cảnh vật chung quanh.
Lấy tốc độ này mà đi, xem như cô hôn mê một quãng thời gian ngắn, thì hẳn là bọn họ chưa đi quá xa.
Nhưng cảnh sắc đã phát sinh biến hóa rõ ràng, đại thụ hình bàn tay đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là cây cối vừa thẳng vừa cao ngút trời, giống như thảm thực vật trên trái đất.
Đất dưới chân quái vật cũng dần biến thành màu đỏ thuần, còn bắt đầu có lẫn sỏi cát.
Trong rừng xuất hiện một con đường mòn có hình dáng rõ ràng.
Sự thay đổi bắt mắt nhất là: Trên trời đã có sự xuất hiện của những đám mây.
Có một thứ vừa đen vừa tròn luôn luôn lay dộng bên mặt Giản Ninh, cô phát hiện đó là đuôi của quái vật nọ, phía trên là lông xù, bao trùm lấy lông tơ ngắn nhỏ.
Tốc độ của quái vật mỗi lúc một nhanh, rất nhanh, sự đau đớn do ma xát của sỏi đá lên làn da bắt đầu trở nên không thể chịu đựng được.
Giản Ninh bắt đầu giãy dụa sau khi trải qua suy xét thận trọng.
Quái vật dừng bước, cúi đầu nhìn Giản Ninh. Con ngươi màu đen trong cặp mắt vàng tròn xoe bắt đầu giãn thành hình tròn.
Dường như sức lực của hắn mỗi lúc một lớn hơn, một tay kéo Giản Ninh dậy, vác lên lưng, rồi bắt đầu bôn chạy với tốc độ cao.
Tốc độ của quái vật vốn đã kinh người, nhanh nhẹn hơn thú hoang bình thường gấp nhiều lần, mà giờ lại càng nhanh hơn so với lúc tấn công Giản Ninh mấy phần.
Giữa đợt di chuyển tốc độ cao, Giản Ninh mơ hồ ý thức được, mây trên trời mỗi lúc một dày thêm.
Chỉ trong chốc lát, tầng mây đã dày đến mức che lấp ánh mặt trời rọi xuống, biến bầu trời thành màu xanh đen quỷ dị.
Một vách núi hiện ra cạnh rừng cây.
Cuối cùng thì quái vật cũng dừng lại, bàn tay luôn đặt trên mông Giản Ninh cũng nới lỏng ra.
Giản Ninh còn chưa kịp vui mừng, thì rất nhanh, cô đã lại bị khống chế.
Quái vật cắn cổ áo cô, tha cô đứng lên!
Tiếp đó, hắn bắt đầu leo lên một gốc cây cao vút, nhảy ngang nhảy dọc, không ngừng mượn lực đứng vững trên vách đá. Mà cổ áo Giản Ninh dưới áp lực đó, không ngừng phát ra tiếng rách chẳng lành.
Không lâu sau, quái vật thả người nhảy xuống.
Giản Ninh rơi khỏi rừng cây bên trên, nhìn màu xanh ngăn ngắt bên dưới, cảm nhận lực cắn sau gáy, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, phát ra tiếng thét chói tai.